Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 78

Editor: Yang Hy

Sự tàn nhẫn của số mệnh

 

Sau cùng, đội trinh thám cũng thuận lợi đưa được Ngụy Hằng về hỗ trợ. Lúc này, Phong Vạn Lý cầm lá bùa, châm lửa cáo đốt lên, một người giấy nhỏ liền “vèo” một cái bay vút về một hướng. Mọi người lập tức đuổi theo ngay tắp lự.

Đến khi tới bờ sông phân giới giữa nhân gian và cõi âm, người giấy chẳng nói chẳng rằng nhào thẳng xuống nước. Vậy thì còn gì không hiểu nữa, Lý Trường Xuyên rõ ràng đã bị kéo vào cõi âm, mà trong đó, cấm địa tràn ngập hoa bỉ ngạn đen là nơi đáng nghi nhất.

“Chủ nhân nhỏ ơi… chỗ đó… là khu cấm đó… cậu chắc chắn… không suy nghĩ lại lần nữa sao?”

Hà Minh không đáp, chỉ im lặng tự nhủ: Tuyệt đối không hối hận.

Rồi anh quay sang nhìn mọi người trong đội: “Mọi người… vẫn nên ở lại…”

“Dĩ nhiên là nhảy sông chung rồi!” Chưa kịp nói hết câu, Ngụy Hằng với Cố Tình Thâm đã đồng thanh tuyên bố như sấm dội.

Phong Vạn Lý thì chỉ lẳng lặng nắm tay Hà Minh, nhìn anh bằng ánh mắt kiên định: “Em nói rồi, có gì thì cùng đối mặt.”

Và thế là, ở bờ sông phân giới ấy xuất hiện một cảnh tượng hoành tráng chưa từng có: một đám người xếp hàng nhảy sông tập thể! Dĩ nhiên trước đó ai cũng dán bùa tránh nước hết rồi, không ai muốn vừa cảm động vừa ướt nhẹp như chuột lột cả.

Vừa đặt chân xuống, Hà Minh liền triệu hồi trường thương, “cạch” một tiếng gõ mạnh xuống đất. Đám yêu ma quỷ quái đang định lợi dụng lúc hỗn loạn thừa cơ nhảy ra liền dừng sững lại, sau đó đồng loạt quay đầu bỏ chạy thục mạng.

Phong Vạn Lý cười phì: “Chà, tụi nó coi cây thương chứ có thèm nhìn người đâu ha!”

Hà Minh nhìn đám tro tàn trên mặt đất, trong mắt thoáng qua một tia u ám. Có vẻ điều tệ nhất mà anh dự đoán đã xảy ra. Nhưng anh chẳng nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt bảo: “Đi thôi.”

Suốt dọc đường, Hà Minh không mở miệng lấy một câu. Cái kiểu im lìm như núi băng này khiến Phong Vạn Lý có cảm giác toàn cầu đang quay về kỷ băng hà lần hai, người như Hà Minh không thể tự dưng thay đổi, nhất định là có chuyện. Mà cái “chuyện” đó chắc chắn xảy ra sau khi họ nhảy xuống.

Phong Vạn Lý âm thầm quan sát thì thấy anh nắm trường thương chặt đến trắng bệch cả đốt ngón tay. Với một người từng thấy Hà Minh hồi nhỏ như anh, thì biểu hiện này rất rõ ràng: lo lắng, bất an, sợ hãi.

“A Minh à, em ở đây.” Phong Vạn Lý vỗ nhẹ vai anh. Hà Minh thở dài, rốt cuộc cũng mở lời thú nhận.

“Sổ Nhân Quả đã chỉ rõ, chính là chỗ này.”

Câu này không cần giải thích nhiều, cả anh và Phong Vạn Lý đều hiểu quá rõ ý nghĩa. Phong Vạn Lý chỉ khựng một nhịp rồi cười khổ: “Thì cứ đi tới đâu tính tới đó.”

Có Hà Minh mở đường, đám yêu quái cũng tránh xa ba mét, không dám hó hé tiếng nào. Rất nhanh, cả nhóm đã đến khu cấm tràn ngập hoa bỉ ngạn đen. Vừa trông thấy một người đàn ông dáng vẻ anh tuấn, Hà Minh liền khựng lại. Anh giấu cây thương ra sau, mũi thương chĩa xuống đất, dáng đứng hơi nghiêng, rõ ràng chuẩn bị chỉ cần tên kia động đậy là sẽ lao lên chặn lại ngay.

“Nhóc con Hà Minh, bao năm không gặp, cậu thay đổi nhiều thật đấy. Nếu là cậu của ba ngàn năm trước, chắc giờ đã xông lên đánh nhau với ta rồi ha?”

Hà Minh lạnh lùng nhìn đối phương, ánh mắt ngập tràn sát khí: “Huyền Tri Diệp.”

“Ừ, là ta. Chậc…” Huyền Tri Diệp đột nhiên bật cười khẽ, “Xem ra cậu vẫn chưa thay đổi, vẫn cái kiểu ít nói vô vị như xưa.”

Phong Vạn Lý bật cười khẩy, định lật cổ tay gọi ra chiếc quạt xương quen thuộc rồi mới nhớ ra nó bị Cô Giác đập nát rồi. Cậu đành cắm tay vào túi quần: “A Minh có nhàm chán hay không thì mắc mớ gì đến ông? Tôi thích anh ấy tới ch.ết là được rồi!”

Huyền Tri Diệp như vừa nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, ông ta liếc Phong Vạn Lý một cái: “Thảo nào… hóa ra là con cáo nhỏ được cậu ta cứu về à? Bảo sao tu luyện mãi không xong.”

Cố Tình Thâm với Ngụy Hằng thì lần đầu nghe chuyện này, nhưng giờ không phải lúc ngồi buôn dưa, cả hai lập tức rút trường đao và súng ra, vào thế sẵn sàng.

Huyền Tri Diệp còn định nói thêm thì bất ngờ một ngọn lửa xanh và viên đạn bay thẳng vào mặt ông ta, kèm theo trận bụi vàng tung mù mịt.

“Người của tôi không cần kẻ bại trận đến phán xét.” Giọng Hà Minh lạnh như băng tuyết ngàn năm, chỉ một câu liền khiến Huyền Tri Diệp nổi cơn tam bành.

“Hay lắm… rất hay! Hôm nay để xem cậu còn dám ngông cuồng đến mức nào!” Huyền Tri Diệp vung tay xua tan bụi cát, lộ ra Lý Trường Xuyên đang bị trói trong đám hoa bỉ ngạn, bên cạnh là hồn phách một người phụ nữ lớn tuổi.

Người phụ nữ đó có nét khá giống Lý Trường Xuyên, chỉ là nơi đuôi mắt đã có vài nếp nhăn. Vừa thấy, Phong Vạn Lý và Hà Minh lập tức nhận ra là bà lão mất hồn suýt bị họ đụng trúng hôm trước. Danh tính giờ đã rõ mồn một.

Ngụy Hằng nhìn kỹ rồi thốt lên: “Không lẽ… là mẹ của Lão Xuyên?!”

Cố Tình Thâm: “…” Ừ thì đúng, nhưng sao cứ thấy sai sai.

Lý Trường Xuyên vừa thấy đám bạn, lập tức đứng bật dậy định nói gì đó, nhưng không phát ra âm thanh nào cả.

“Ông đã làm gì Lão Xuyên rồi!” Ngụy Hằng là người trẻ nhất, nóng nảy nhất, lập tức quát lên.

“Cậu ta ồn ào quá, ta chỉ bảo cậu ta im lặng thôi.” Huyền Tri Diệp nói xong, lại chỉ vào sau lưng Lý Trường Xuyên, “Hà Minh, ta cho cậu một lựa chọn. Cậu có thể cứu cả hai người họ, nhưng…”

Nụ cười ông ta hiện rõ vẻ ác ý, ngón tay chỉ xuống đất. Dưới chân ông ta, một pháp trận cổ hiện ra: “Cậu nhận ra cái trận này chứ? Ta nói thẳng luôn, vật làm trụ chính là cả cánh đồng hoa bỉ ngạn đen này. Muốn cứu người thì phải phá hủy nơi này. Còn không thì giữ lại hồn phách người thân của cậu, nhìn hai mẹ con họ ch.ết đi.”

Rồi như sực nhớ ra, ông ta lại ra vẻ thở dài tiếc nuối: “Ai da, chắc mấy người chưa biết ha! Cái đám hoa này, từng bông một đều chứa hồn phách người trong tộc của Hà Minh đấy.”

Lời vừa dứt, cả đám liền quay sang nhìn Hà Minh với vẻ sững sờ tột độ. Chuyện này đến Phong Vạn Lý cũng chưa từng nghe anh nhắc đến một câu. Quá rõ ràng: Huyền Tri Diệp không chỉ muốn giết người, mà còn muốn giết luôn lòng người.

Có những lúc, số mệnh chính là như vậy, nó tàn nhẫn đến không thể nói lý. Bắt bạn phải chọn giữa hai điều quan trọng nhất. Nếu ngập ngừng, bạn sẽ mất tất cả. Nếu chọn, thì trái tim bạn cũng sẽ vỡ vụn như thủy tinh trong lửa, sống mà chẳng khác gì ch.ết.

Hai mắt Hà Minh đã đỏ rực, ánh nhìn như muốn thiêu rụi tất cả. Bàn tay cầm thương từ từ siết lại. Huyền Tri Diệp thấy vậy lại càng hài lòng, cười nhàn nhã: “Đừng có trừng mắt ta như vậy, nhóc con. Ta cho cậu quyền được lựa chọn, kết quả ra sao là do cậu, chẳng trách ai được.”

Nói xong, ông ta quay người cười to bỏ đi. Hà Minh không nhịn nổi, quét mạnh cây thương lên không trung, hai lựa chọn này, với anh mà nói đều quá mức tàn nhẫn. Một bên là người trong tộc, một bên là bạn bè, bên nào cũng không đành lòng buông tay.

Ngụy Hằng không đành lòng nhìn cảnh đó, khẽ nói: “Đội trưởng… biết đâu… còn có cách khác?”

“Không còn cách nào cả…” Hà Minh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giọng trầm trầm, mang theo một nỗi buồn không thể che giấu: “Trận pháp này, từ đầu đến cuối chỉ có một cách phá…”

Bình Luận (0)
Comment