Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 80

Thế giới vốn dĩ là lợi dụng lẫn nhau

Editor: Yang Hy

 

Lý Trường Xuyên, Cố Tình Thâm và Ngụy Hằng đúng là cũng khá may mắn, cả ba bị truyền tống về thẳng văn phòng của đội trinh thám. Chỉ tiếc là tư thế tiếp đất hơi không lý tưởng lắm, hai ông tướng kia bị Cố Tình Thâm đè bẹp dí bên dưới.

“Về tới rồi.” Cố Tình Thâm nhìn quanh rồi nói như không có gì to tát.

Ngụy Hằng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến hoàn cảnh: “Chị… chị Cố… chị gái hiền lành ơi, làm ơn đứng dậy dùm em cái… ch.ết tới nơi rồi…”

Lý Trường Xuyên cũng sắp khóc đến nơi: “Cả hai người đè lên tui! Tui nằm dưới cùng nè! Cột sống tui nó hét cứu rồi! Tui muốn khóc mà không có nước mắt đây!”

Nghe xong, hai người kia mới từ từ bò dậy, Lý Trường Xuyên cuối cùng cũng thoát kiếp bị đè, đứng dậy vặn người nghe răng rắc: “Hồi nãy lúc bị dịch chuyển đi, hình như tôi thấy có mây sét trên trời…”

“Cõi âm nằm dưới lòng đất, lấy đâu ra mây?” Ngụy Hằng nghiêm mặt nói như chuyên gia khí tượng học.

Cố Tình Thâm chẳng buồn cãi, nhìn Lý Trường Xuyên hỏi: “Cậu chắc không nhìn nhầm chứ? Thiên lôi đâu phải nói đánh là đánh. Hồi nãy có ai làm gì chọc Thiên Đạo ra tay đâu?”

“Tôi không biết, tôi cũng mong là mình hoa mắt… chứ không thì…” Lý Trường Xuyên không nói tiếp, nhưng ai nấy đều hiểu: Nếu thật sự có trời giáng xuống hình phạt, thì chỉ có thể là rơi xuống đầu Hà Minh hoặc Phong Vạn Lý.

Hiếm ai có thể sống sót dưới hình phạt của Thiên Đạo. Nó khác hoàn toàn với lôi kiếp của người tu luyện, lôi kiếp chỉ là thử thách, không đến mức đánh ch.ết ngay. Vậy mà mỗi năm vẫn có hàng chục ngàn người ch.ết vì nó, thì thử hỏi nếu trời thật sự muốn đập ch.ết ai đó, cú sét đó còn dữ dội cỡ nào? Có thể xóa sạch cả nghìn dặm đất, một cọng cỏ cũng không còn.

Cố Tình Thâm im lặng. Ngụy Hằng lần đầu không cãi, giọng trầm xuống: “Đội trưởng với anh Phong đều là người tốt, số mệnh nhất định sẽ không bạc đãi họ… chắc chắn… chắc chắn là vậy…”

Cố Tình Thâm là người đầu tiên gật đầu đồng tình: “Phải, họ sẽ không sao đâu. Cho nên trước khi họ quay về, chúng ta phải giữ vững đội trinh thám và cả ba giới.”

“Cô nói đúng.” Một giọng nam vang lên từ cửa. Thẩm Thường Đằng đẩy cửa bước vào, cả người nhếch nhác tả tơi, sắc mặt tái nhợt: “Tôi là tinh quan, đáng lẽ nên nói câu ‘mệnh trời khó cãi’, nhưng mỗi lần tôi định tuyệt vọng thì Tiểu Hà lại cho tôi bất ngờ.”

Nên biết rằng Thẩm Thường Đằng luôn giữ hình tượng đĩnh đạc, nay lại bẩn thỉu rách rưới thế này, quả là chuyện hiếm. Lý Trường Xuyên nhíu mày: “Ngài Thẩm, tình hình tệ đến vậy sao?”

Thẩm Thường Đằng gật đầu nghiêm túc: “Xem ra các cậu vừa từ cõi âm trở về, chắc đã đụng mặt Huyền Tri Diệp rồi.”

“Hiện tại, ông ta đã cướp được Sổ Sinh Tử, lại còn chính thức bước vào cuộc chiến. Tình hình ở cả Thiên giới lẫn Ma giới đang rất nguy cấp.”

Nghe đến đây, Ngụy Hằng không nhịn được mà thắc mắc: “Vậy sao ông lại ở đây, ông Thẩm? Thiên giới lâm nguy, ông là mưu sĩ mà lại bỏ sang đây?”

Câu hỏi này rất hợp lý, một quân sư rời bỏ chiến trường trong lúc dầu sôi lửa bỏng, nghe sao cũng thấy sai.

Thẩm Thường Đằng cười khẽ, mở quạt phe phẩy: “Câu hỏi hay, suy luận cũng khá, chỉ tiếc là thiếu thông tin nên suy luận sai bét.”

“Để tôi hỏi lại: các cậu có biết vì sao Tiểu Hà lại lập ra đội trinh thám không?” Thẩm Thường Đằng mỉm cười đầy tự tin, như đang dẫn dắt mọi người đến một điều gì lớn lao.

Cố Tình Thâm là người ở đội lâu nhất. Cô từng hỏi Hà Minh về lý do lập đội, cũng từng nghe nói tiền thân của đội là phái Vô Niệm, nhưng Hà Minh chưa bao giờ giải thích rõ ràng. Anh chỉ nói “giải nhân quả để chuộc lỗi”, và thế là trong mười bí ẩn của đội trinh thám, có một điều là: Vì sao đội được lập ra?

“Đội trưởng từng nói, giải nhân quả để chuộc tội, chắc có liên quan đến người trong tộc anh ấy.” Cố Tình Thâm thở dài: “Giờ thì e là không còn gì để chuộc nữa rồi…”

“Ý cô là sao? Hoa bỉ ngạn sao rồi?” Thẩm Thường Đằng cau mày.

“Dài dòng lắm, để sau rồi kể. Giờ tôi hỏi lại ông: việc ông tới đây có liên quan gì đến chuyện đội được lập ra?” Lý Trường Xuyên nghiêm túc hỏi: “Sau khi quân phản loạn bị dẹp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Thường Đằng trầm mặc một lát, thu quạt lại, than nhẹ: “Hồi đó, Thiên Đế có ý định âm thầm nuôi một thế lực ở nhân gian để phòng bất trắc trong tương lai. Nhưng vấn đề là ai sẽ phụ trách việc này?”

“Người đó phải là người Thiên Đế tin tưởng tuyệt đối. Quan trọng hơn, không được để ai nghi ngờ mục đích thật sự của thế lực ấy, nên buộc người đó phải rời Thiên giới một cách âm thầm.”

Cố Tình Thâm vừa nhớ lại vừa phân tích: “Nên Thiên Đế chọn đội trưởng sao? Ừm… cũng đúng, anh ấy trung thành lắm.”

“Cũng đúng mà cũng không đúng.” Thẩm Thường Đằng nói một câu nghe nửa úp nửa mở rồi giải thích tiếp: “Thực ra ban đầu, Thiên Đế định chọn một thần quan trẻ tuổi để đảm nhiệm. Nhưng vì một chuyện xảy ra, nên cuối cùng lại giao cho Tiểu Hà.”

Lý Trường Xuyên lập tức hiểu ra: “Là chuyện từ chối phong vị?”

Thẩm Thường Đằng gật đầu: “Phải. Lúc đó cả triều đình đều có mặt, chính tai tôi nghe được, cũng hết hồn.”

“Nhưng nghĩ lại, Tiểu Hà là nhân tố then chốt giúp dẹp loạn, lòng trung thành với Thiên Đế ai ai cũng biết. Hơn nữa, danh tiếng cậu ấy trong Tam giới không được tốt. Nếu cậu ấy ra ngoài lập thế lực, sẽ chẳng ai nghĩ sâu xa làm gì.”

“Rất đường hoàng đấy.” Cố Tình Thâm hừ lạnh. Dù sao trước kia cũng từng là phu nhân một vị tướng lớn, chuyện quyền mưu đấu đá cô không lạ gì: “Đội trưởng bị chọn vì có thể khiến người ta không nhìn thấu được mục đích thật sự. Bởi vì đội trưởng không được lòng người khác, lại còn mang tiếng xấu. Những thần quan kia tất nhiên sẽ nghĩ xấu về anh ấy, Thiên giới có biết bao kẻ nghi ngờ anh ấy có ý phản loạn.”

“Thiên Đế cứ nhún nhường, còn đội trưởng thì chẳng bao giờ tự biện minh. Cuối cùng kết quả là danh tiếng của anh ấy càng xấu hơn, còn Thiên Đế lại được tiếng là nhân từ quảng đại.” Cố Tình Thâm rất khinh thường loại thủ đoạn này. Mặc dù biết đây là biện pháp tốt nhất trong chốn Thiên giới đầy bất ổn này, nhưng cô vẫn thấy không đáng dùm Hà Minh.

Một lòng trung thành, hết mình vì bạn bè và cấp trên, kết quả là bị chính bạn bè và thầy cũ đẩy ra làm bia đỡ đạn. Hà Minh trở thành cái gai trong mắt Thiên giới, chẳng còn ai thân cận hiểu anh, phần lớn là vì sự “chiến lược hy sinh” của họ.

“Tôi biết là bọn tôi nợ Tiểu Hà, nhưng lúc đó… thật sự là không còn cách nào khác.” Thẩm Thường Đằng không thể phủ nhận, tất cả những gì Cố Tình Thâm nói chính là sự thật. Là thầy trò, ông không muốn thấy Hà Minh ch.ết. Nhưng là người tính kế, ông không tiếc hy sinh học trò để đạt mục tiêu.

Chỉ là, Hà Minh là một học trò mà ông nợ nhiều nhất, cũng là người khiến ông đau lòng nhất.

Thế giới này vốn là vậy, nghe thì gọi là hỗ trợ lẫn nhau, nói trắng ra thì chính là lợi dụng nhau. Chỉ khác là… lợi dụng có tình hay không có tình mà thôi.

“Thấy mọi người lo cho nó, bênh vực nó như vậy, tôi cũng yên tâm phần nào rồi.”

Bình Luận (0)
Comment