Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 81

Thành viên thứ sáu của đội

Editor: Yang Hy

 

Thẩm Thường Đằng nhìn lướt qua mọi người trong đội trinh thám, cuối cùng mỉm cười: “Tiểu Hà từ trước đến nay vẫn luôn lẻ loi một mình. Dù theo Thiên Đế và Ma Tôn đã lâu, nhưng vì chuyện diệt tộc mà lòng nó đóng băng, không còn mở lòng với ai nữa. Nó chỉ biết xông lên phía trước giết địch, mà quên mất bản thân cũng là con người, người thì cần giao tiếp, cần bạn bè.”

“Gần như tất cả Thần quan và Ma tướng đi theo Thiên Đế từ buổi đầu đều có quan hệ khá tốt, dù thỉnh thoảng vẫn có bất hòa, nhưng cũng không đến nỗi tách biệt như Tiểu Hà. Nó cứ lặng lẽ, ít nói, chẳng mấy khi để tâm đến ai.”

“Cho nó quản lý đội trinh thám cũng là để nó học cách tiếp xúc với người khác, biết đâu có thể tìm được bạn bè tri kỷ. Giờ xem ra, kết quả không tồi đâu. Hơn nữa…” Khóe miệng Thẩm Thường Đằng nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, “Còn tốt hơn tôi tưởng đấy. Không những có bạn, mà còn có cả người đời này muốn gắn bó. Tôi cứ tưởng nó sẽ độc thân đến khi trời sập cơ!”

Nhắc đến Phong Vạn Lý, ai nấy đều cười khổ. Ai mà ngờ được cái người vừa đi làm ngày đầu tiên đã tông thẳng vào Hà Minh, không phải bị kiện hay bị đuổi việc, mà là cùng nạn nhân “lăn giường” luôn.

Lý Trường Xuyên bỗng nhớ tới chuyện Huyền Tri Diệp từng nói: Phong Vạn Lý là do Hà Minh cứu. Cậu lập tức nhân lúc Thẩm Thường Đằng đang có mặt, hỏi ngay: “Ngài Thẩm, Huyền Tri Diệp nói anh Phong là do đội trưởng cứu, nhưng cả hai người họ lại khẳng định chưa từng gặp nhau trước đó. Rốt cuộc là sao vậy?”

“Ài… hai đứa nó…” Thẩm Thường Đằng lấy quạt gõ nhẹ vào tay, “Tiểu Hà mà tìm được người như vậy là tốt lắm rồi. Vạn Lý cũng là đứa tốt, chúng ta đều quý nó. Ngay cả Ma Tôn và Thiên Đế cũng tính tổ chức hẳn một lễ đạo lữ hoành tráng cho hai đứa.”

“Chỉ tiếc… không biết gọi là nghiệt duyên hay gì nữa, hai đứa đó, định mệnh chỉ cho một người sống.” Thẩm Thường Đằng thở dài nói tiếp: “Phong Vạn Lý sống được là nhờ Tiểu Hà thay đổi Sổ Nhân Quả. Mà sổ đó là một trong ba thần khí duy trì luân hồi, có khả năng thay đổi cả Thiên Đạo. Vốn dĩ Vạn Lý phải ch.ết, nay sống lại, tức là thiếu Thiên Đạo một mạng.”

“Mà nợ thì sớm muộn cũng phải trả, hoặc cùng ch.ết, hoặc chỉ một người sống.”

Ngụy Hằng lập tức gân cổ cãi: “Không thể nào! Đội trưởng với anh Phong chắc chắn sẽ bình an quay về! Anh Phong từng nói, có kéo cũng phải kéo đội trưởng về. Đội trưởng cũng tuyệt đối không đời nào để anh Phong ch.ết đâu!”

Mọi người không nói gì. Họ đều hiểu có những tai kiếp là định mệnh. Dù mạnh cỡ nào cũng chẳng thể tránh được.

Cố Tình Thâm lúc này gánh lấy trách nhiệm đội phó, lập tức thu lại cảm xúc, lên tiếng: “Nếu đội trinh thám là ‘vũ khí bí mật’ của Thiên Đế, vậy xin hỏi ngài Thẩm, bây giờ chúng tôi phải làm gì?”

“Đây chính là lý do tôi đến.” Thẩm Thường Đằng bước lên đầu bàn dài, quét mắt qua mọi người trong đội, nở nụ cười, “Đứng nói chuyện bất tiện, mời tất cả ngồi xuống.”

Chờ mọi người yên vị, ông lại lắc đầu: “Vẫn còn thiếu người.”

Mọi người trong đội: ???

Chờ thêm một lúc sau, cửa vang lên tiếng gõ, rồi một thanh niên đẩy cửa bước vào, đôi mắt nâu sáng long lanh, cười tươi như nắng, khuôn mặt điển trai khỏi chê. Ngụy Hằng ngẩn ra, hét lên tên đối phương: “A Tần?!”

Tần Dương gật đầu, bước thẳng vào trong văn phòng. Nhưng chưa kịp làm gì, đã bị Cố Tình Thâm la: “Đóng cửa lại!!!”

Sau một hồi ngượng chín mặt, Tần Dương ngoan ngoãn quay lại đóng cửa, không còn tâm trí diễn màn xuất hiện “bất ngờ không báo trước”, vội vội vàng vàng đi tới ghế trống cạnh bàn, ngồi xuống, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Xin lỗi, vừa rồi ở Ma giới không rời đi được, nên tới trễ. Nếu phải trừ lương thì tôi cũng không ý kiến.”

Ngụy Hằng nhao nhao: “A Dương! Cậu gia nhập đội từ bao giờ thế?! Sao tôi không biết gì hết trơn?!” Nguỵ Hằng quan tâm đến chuyện này hơn là việc trừ lương.

Cố Tình Thâm cũng cau mày: “Tôi là đội phó, phụ trách nhân sự mà tôi còn không biết đó!”

Thẩm Thường Đằng phe phẩy quạt: “Chuyện này, phải kể từ lúc mọi người bắt đầu thấy trí nhớ có vấn đề, rồi Tiểu Hà đi họp ở Ma giới. Tôi cũng chỉ biết sơ sơ, tốt nhất là để thị vệ Tần tự mình kể lại.”

Tần Dương nghiêm túc gật đầu: “Lúc đó tôi có gặp đội trưởng và đã cảm ơn anh ấy về chuyện trước đây giữa tôi với A Ngụy. Đội trưởng không nhận lời xin lỗi, nhưng tôi đã nhân cơ hội ấy đề nghị được gia nhập đội trinh thám.” Anh ta mỉm cười: “Rất may là anh ấy đồng ý.”

“Mấy hôm trước, đội trưởng đã giao cho tôi một số thứ.” Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía anh. Tần Dương hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Lúc đó tôi cũng chưa hiểu rõ. Nhưng giờ khi đội trưởng và anh Phong chưa rõ sống ch.ết, tôi mới hiểu được ý đội trưởng.”

“Anh ấy nói: Nếu một ngày nào đó, tôi và Vạn Lý vì lý do nào đó mà không thể chỉ huy đội trinh thám, cũng không thể truyền tin, tôi hy vọng cậu có thể lập tức đến đội, nghe theo chỉ đạo của người kế nhiệm tôi.” Tần Dương ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi hỏi làm sao biết khi nào, anh ấy chỉ đáp: Khi cõi âm xuất hiện hiện tượng lạ.”

Giờ thì tất cả mới hiểu, thì ra những gì Hà Minh đang đối mặt, anh đã biết từ trước. Chẳng ai biết anh âm thầm chuẩn bị bao nhiêu việc.

Cố Tình Thâm tức tối: “Cái đồ ch.ết tiệt! Cứ làm như mình là thần thánh không bằng! Chuyện quan trọng vậy mà tụi này bị giấu kỹ như giấu vàng! Sao? Đội trưởng thì giỏi lắm hả? Người dẹp yên quân phản loạn thì lắm tài hả? Nãy tôi còn thấy xót xa cho anh ấy, hóa ra ngay cả bản thân cũng tự tính toán luôn rồi!”

Mọi người trong lòng thầm nghĩ: Chị Cố, thật ra chị nói cũng đúng. Đội trưởng đúng là giỏi thiệt…

Nhưng ai nấy đều chỉ dám nghĩ trong lòng, không ai dám nói ra, dù sao, miệng có nhanh mấy cũng không nhanh hơn viên đạn đâu.

Thẩm Thường Đằng nhẹ nhàng quạt phẩy: “Giờ thì, thành viên của đội trinh thám đã có mặt đầy đủ, tôi xin bắt đầu chỉ huy công tác cho ‘cuộc phản loạn lần hai’.”

Nói xong, ông khép quạt lại, dùng đầu quạt chỉ về phía Ngụy Hằng và Tần Dương: “Ngụy Hằng và thị vệ Tần, hai cậu phụ trách phòng thủ Ma giới. Còn cô Cố và đạo hữu Lý phụ trách Thiên giới, trấn thủ hướng Tây Nam, tuyệt đối không để trận pháp bị phá. Một khi vỡ, Thiên giới sẽ nguy kịch.”

“Còn một điều nữa, đây là điều đội trưởng muốn dặn dò các cậu: Nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng, ưu tiên sự an toàn của bản thân, đừng vì phút bốc đồng mà liều mạng.” Nói rồi, ông nhìn về phía hồn phách người phụ nữ lớn tuổi đang đứng bên cạnh: “Nhưng trước hết, phải để hồn phách bà ấy quay về xác đã. Hồn lìa thân lâu, không tốt cho người sống.”

Bình Luận (0)
Comment