Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 82

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc

Editor: Yang Hy

 

Sau khi đưa hồn vía của mẹ Lý trở về thân xác, Lý Trường Xuyên dán thêm lá bùa an thần mà Hà Minh để lại rồi cùng Cố Tình Thâm và Thẩm Thường Đằng lên đường đến Thiên giới.

Vừa đặt chân lên đất Thiên giới, hai người mới hiểu cái gọi là “nguy cấp” trong miệng Thẩm Thường Đằng thật sự nghiêm trọng cỡ nào. Toàn bộ Thiên giới trước mắt như vừa trải qua một trận động đất siêu cấp tàn phá, nhà cao tầng đổ sập, ngói đá tan tành. Khắp nơi chỉ toàn là máu và đá vụn. Những Thần quan còn sống dựng tạm vài cái lều bạt giữa bãi hoang đổ nát. Có người dựa vào đống đá thở hồng hộc, tay vẫn nắm chặt vũ khí; có kẻ nằm bẹp dưới đất, sắc mặt trắng bệch, thoi thóp như sắp tắt thở, từng giọt sinh mệnh như bị rút ra từng chút một.

Mới tuần trước, nơi này còn là thủ đô huy hoàng của Thiên giới, giờ thì địa ngục trần gian cũng không bằng.

Thẩm Thường Đằng trầm giọng nói: “Chính trong tuần đó, tên Huyền Tri Diệp kia đích thân dẫn quân đánh lên Thiên giới. Ông ta vốn là Chiến Thần của Thiên giới ngày trước, một mình đủ càn quét vạn quân, mà Thiên giới thì đã hưởng thái bình quá lâu, nhu nhược lười nhác, thành ra… giữ được tới bây giờ cũng là may mắn rồi.”

“Nói thật, tôi bắt đầu nghi ngờ cái gọi là chiến thắng năm xưa có thật không nữa.” Thẩm Thường Đằng dẫn đường đi, vừa nói vừa cau mày, “Từ lúc Huyền Tri Diệp thoát khỏi pháp thuật khống chế, tôi đã có linh cảm kỳ lạ. Trận chiến ngày xưa dễ thắng đến lạ, ít tổn thất mà thu hoạch lại quá lớn.”

Thẩm Thường Đằng bắt đầu nhớ lại, so sánh xưa và nay, trừ chuyện Hà Minh không có mặt, thì đợt tấn công này của Huyền Tri Diệp còn ác liệt hơn ba ngàn năm trước. Kiểu như đánh liều, dốc cạn sinh mệnh, một đi không trở lại.

Cảm giác ấy, Thẩm Thường Đằng không lạ. Năm xưa Hà Minh cũng từng điên cuồng đến vậy. Nhưng hiện tại, người liều ch.ết là Huyền Tri Diệp, còn Hà Minh thì đã không còn như trước nữa. Sự đổi vai kỳ quặc này khiến ông ta nghi ngờ sâu sắc, rốt cuộc lý do là gì khiến Huyền Tri Diệp sống ch.ết cũng không màng như vậy? Muốn tạo phản thì cũng phải giữ lại cái mạng mà dùng chứ, đâu ai vừa đánh vừa tự hủy bản thân như vậy?

Chưa kịp nghĩ thông, cả bọn đã đến lều chỉ huy lớn nhất. Thẩm Thường Đằng điều chỉnh lại tâm trạng, dẫn Lý Trường Xuyên và Cố Tình Thâm vào trong.

.

Trong lều, Huyền Hồng đang vò đầu bứt tai nhìn đống báo cáo chiến trận, thấy ba người tới liền thở dài, cố nở nụ cười hòa nhã: “Lần này lại phải làm phiền các vị rồi.”

“Chắc Thường Đằng cũng nói sơ tình hình rồi, ta cũng không dài dòng nữa. Nhân lúc Huyền Tri Diệp chưa tấn công tới, các vị đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Cố Tình Thâm và Lý Trường Xuyên nhìn sắc mặt u ám của Huyền Hồng là biết có chuyện muốn nói riêng với Thẩm Thường Đằng nên lập tức rút lui.

Huyền Hồng đợi họ rời đi mới buông bút xuống, im lặng không nói gì. Thẩm Thường Đằng cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng đó.

“A Minh…” Huyền Hồng nhìn Thẩm Thường Đằng, muốn nói lại thôi.

Thẩm Thường Đằng khẽ thở dài, gật đầu rất nhẹ. Huyền Hồng như bị một khối đá đè nặng lên tim, hắn biết cảm giác này gọi là bi thương. Hà Minh tuy ít nói, nhưng đối với Huyền Hồng mà nói, là một người bạn vô cùng đáng quý. Địa vị Thiên đế nhìn thì oai phong đó, nhưng thật ra chỉ có cô đơn lạnh lẽo. Ai cũng kính sợ, nhưng chẳng ai dám vượt qua ranh giới thân phận mà đến gần. Trong số rất ít người dám, có Chu Minh Diệp và Hà Minh, dù công bằng mà nói, Hà Minh vẫn “đứng đắn” hơn chút.

Hắn không khỏi nhớ về những ngày đầu tiên cuộc phản loạn khởi phát. Ba người họ nương tựa nhau vượt qua từng trận chiến. Khi ấy, Hà Minh lần đầu rời khỏi cõi âm, cái gì cũng ngây ngô, bị Chu Minh Diệp dắt mũi xoay như chong chóng. Có chuyện bị lừa biết liền sửa, có chuyện đến lúc xảy ra rồi mới ngớ người ra biết mình bị chơi.

Là Thiên đế, Huyền Hồng hiểu rõ: trên đời này, bản chất là luôn lợi dụng lẫn nhau, chỉ là có tình cảm hay không. Nhưng trong quãng thời gian gian khó đó, hắn cảm nhận được tình bạn thật sự, một loại tình cảm dù có là lợi dụng, cũng sẵn lòng hy sinh bản thân để bảo vệ người kia. Một loại thật lòng không thể thay thế.

Vì thế, khi nghe Hà Minh từ chối phong vị năm đó, hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Nếu không phải vì xung quanh có người, hắn đã muốn vả cho đứa bạn này một bạt tai tỉnh mộng.

Huyền Hồng hiểu Hà Minh nghĩ gì, nhưng sau ngần ấy năm, hắn không muốn thấy người bạn ấy vì những chuyện cũ mà lại tự giày vò mình. Khi đó, hắn thậm chí còn lo rằng lỡ đâu Hà Minh rời khỏi Thiên giới là để… tìm đến cái ch.ết.

Vậy nên, việc giao cho Hà Minh lập môn phái Vô Niệm, sau này là thành lập đội trinh thám, là một phần kế hoạch. Không chỉ vì Hà Minh thích hợp, mà vì Huyền Hồng biết Hà Minh là người có trách nhiệm. Giao nhiệm vụ cho cậu thì ít nhất cũng có lý do để cậu tiếp tục sống, giữ được bao lâu hay bấy lâu.

Cuối cùng, Huyền Hồng mím môi, khó khăn thốt ra: “Việc năm xưa chúng ta làm… là đúng sao?”

“Bây giờ… nói gì cũng đã muộn. Chỉ còn cách… cầu mong Tiểu Hà vượt qua kiếp nạn này thôi…”

.

Bên ngoài, Cố Tình Thâm và Lý Trường Xuyên rảo quanh quan sát tình hình, đặc biệt chú ý tới hướng Tây Nam, đây là hậu cứ của Thiên giới. Nhìn sơ là biết đây là nơi bị tổn thất nặng nhất, lực lượng phòng thủ mỏng như tờ giấy.

Lý Trường Xuyên để ý một Thần quan tóc trắng đang nằm gục dưới đất. Bên cạnh có thanh kiếm, nhưng trong tay lại ôm bó thảo dược, bên cạnh là rổ tre và bộ châm cứu rơi lăn lóc, nói gì thì nói, đây chắc chắn là Y quan.

Lý Trường Xuyên cảm thán: “Bây giờ người bận nhất chắc là Y quan. Ôi trời, gục luôn ngoài đường, không biết là ngủ hay xỉu…”

Vừa dứt lời, vị Y quan tóc trắng đó ngáp dài một cái rồi ngồi dậy, tỉnh rụi: “Á… ủa? Mấy người là ai vậy? Trông lạ hoắc, Thiên giới chưa thấy bao giờ. Sư huynh tôi đâu rồi?”

Cố Tình Thâm ho nhẹ hai tiếng rồi nghiêm túc tự giới thiệu với vị Y quan mặc áo khoác tay rộng màu xanh nhạt đang ngồi dưới đất: “Tôi là Cố Tình Thâm, đây là Lý Trường Xuyên, bọn tôi được cử tới hỗ trợ.”

“Ủa, cô cũng họ Cố? Không lẽ bà con với sư huynh tôi!” Y quan tóc trắng đùa một câu, rồi gãi đầu đứng dậy: “Không đúng không đúng, nhìn cô trẻ vậy chắc là hậu bối của sư huynh… Cũng không đúng, sư huynh tôi cắt đứt tay áo cơ mà, sao có con cháu gì được…”

Cố Tình Thâm im re, thật sự không biết nên nói gì, bởi vì rất có thể cô là tiền bối của sư huynh anh ta thật, tính ra thì thời Tần cách đây hai ngàn năm, còn ai sống dai hơn cô đâu?

Chưa kịp tiếp chuyện thì còi báo động vang lên khắp Thiên giới. Y quan tóc trắng ngay lập tức siết chặt kiếm, nghiêm mặt: “Không xong rồi, bọn quân phản loạn lại tới nữa rồi!”

Bình Luận (0)
Comment