Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 83

Anh xin lỗi

Editor: Yang Hy

 

Quả nhiên, Huyền Tri Diệp chọn tấn công ngay tại khu vực phòng thủ yếu nhất. Và chỉ đến khi tận mắt chứng kiến, Cố Tình Thâm và Lý Trường Xuyên mới thật sự hiểu vì sao người ta từng gọi ông ta là Chiến Thần của Thiên Giới, bởi vì ông ta thật sự quá mạnh.

Chỉ một mình ông ta đã đủ sức đẩy lùi cả nhóm Thần quan phòng thủ! Tuy Cố Tình Thâm nhìn ra có vài thần quan bị an nhàn quá lâu, kỹ năng đánh đấm thì gỉ sét đến rụng cả tay, còn có người thì rõ là Thần quan mới được phong, chắc trận đánh lớn nhất họ từng trải qua là cãi nhau trong môn phái. Mang đội hình kiểu đó ra đối đầu với Huyền Tri Diệp á? Còn không bằng đi cầu nguyện cho mau siêu thoát.

Còn đáng sợ hơn là ông ta bị phong ấn cả ngàn năm, vậy mà vừa thoát ra lại mạnh đến mức này? Chẳng những không xuống cấp mà ngược lại còn như thể… mạnh hơn trước nữa ấy chứ? Vậy thì ngàn năm trước ông ta còn khủng khiếp tới cỡ nào?!

Huyền Tri Diệp nhìn thấy Lý Trường Xuyên, bèn ngửa đầu cười ha hả, tiện tay túm một Thần quan đã tắt thở lên rồi ném về phía họ như ném bao tải rác: “Không ngờ trong mắt Hà Minh, cậu còn quan trọng hơn cả người trong tộc của cậu ta! Không vậy thì sao cậu ta lại tận tay diệt tộc ba ngàn năm trước cơ chứ? Ha ha ha!”

“Ông!” Lý Trường Xuyên giận đến mức cầm bùa muốn xông lên, nhưng lại bị Cố Tình Thâm chặn lại.

“Chị Cố!” Cậu không hiểu, quay đầu nhìn sang Cố Tình Thâm.

Cố Tình Thâm nghiến răng ken két nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Ông ta đang muốn chọc giận cậu đấy, đừng có ngu ngốc mà mắc mưu. Đừng uổng phí lòng tốt của đội trưởng.”

Y quan tóc bạc gần đó cũng gật đầu: “Không rõ là chuyện gì, nhưng càng lúc thế này càng phải giữ cái đầu lạnh. Mất kiểm soát là sẽ hỏng bét.”

Xác chất đống khắp chiến trường, những Thần quan trẻ tuổi lao lên phía trước, khi còn ở nhân gian có người nào mà không từng là nhân vật nổi bật? Vậy mà giờ đây, dưới tay Huyền Tri Diệp, họ yếu như côn trùng, chỉ vài chiêu đã biến thành mớ búp bê vỡ vụn, nằm la liệt trong biển máu.

Lý Trường Xuyên nhìn mà muốn nôn, nhưng vẫn cố chịu đựng, cậu ném phù chú như phát lì xì cuối năm. Cố Tình Thâm cũng không khá hơn, khẩu súng trong tay nóng đến nỗi suýt tuột khỏi lòng bàn tay, nhưng cô vẫn không nỡ buông. Mỗi phát súng là một tia hy vọng, cũng là một lần thất vọng.

Y quan kia đứng kế bên nhìn Lý Trường Xuyên một lúc, bỗng lên tiếng: “Linh lực của cậu khá đấy. Sao không dùng linh lực trực tiếp, cứ ném bùa chi cho mất công? Dù có là người luyện phù chú thì cũng có thể vận linh lực đánh ra mà.”

Lý Trường Xuyên gần như muốn khóc: “Tôi có muốn đâu! Tại không biết thôi! Bây giờ người tu tiên còn mấy ai đâu, tôi muốn học mà chẳng biết hỏi ai!”

“Vậy nhìn tôi làm nè.” Nói rồi,  Y quan thu kiếm vào vỏ, hai tay tụ lại một luồng linh lực màu trắng, vừa làm vừa hướng dẫn: “Cảm nhận dòng linh lực trong cơ thể, thử dẫn nó đến tay, gom lại cho chắc rồi… ném!” 

Nói xong, Y quan trực tiếp ném quả cầu linh lực trong tay đi, “Giống ném bóng rổ thôi mà. Sau này quen rồi thì còn làm được kiểu khác, như dùng tay mà…”

Chưa nói hết câu, Lý Trường Xuyên đã giơ tay búng nhẹ, một lưỡi đao linh lực màu cam vút ra từ đầu ngón tay, xé không lao về phía Huyền Tri Diệp. Ông ta tiện tay đưa tay đỡ lấy, ngay lập tức, trên cánh tay xuất hiện một vết rách, máu chảy xuống.

Y quan: “…” Thiên tài thật rồi!

Vết thương ấy giống như một vết rách nhỏ giữa đêm đen, để ánh sáng rọi vào. Các Thần quan còn lại như bừng tỉnh, đồng loạt dốc sức phản công. Cố Tình Thâm chợt nhớ lại cách Huyền Tri Diệp từng phá các ranh giới ở nhân gian, lập tức vứt súng lùi về sau, rút ra chiếc chuông triệu hồn bằng đồng, rung một cái, vô số linh hồn của Thần quan đã ngã xuống trồi lên khỏi mặt đất. Sau khi đàm phán xong với họ, cô liền có trong tay một đại quân oán linh.

Đám oán linh này cũng giống với cách mà Huyền Tri Diệp từng dùng, chúng được hình thành từ những linh hồn chưa siêu thoát, trong chiến trường này lại có quá nhiều người ch.ết, oán khí dày đặc, có thể xem là buff hồi sinh vô hạn.

Dù Huyền Tri Diệp có mạnh cỡ nào cũng không trụ nổi trước chiến thuật biển người kiểu này. Khi trên người ông ta chi chít vết thương, cuối cùng cũng nghiến răng quay đầu bỏ chạy.

Ông ta vừa chạy, Y quan lập tức lao ra tuyến đầu, cứu những người bị thương nặng về trị liệu. Ai còn đi được thì tự bò về. Lý Trường Xuyên và Cố Tình Thâm thì ngay lập tức lao đi làm phu khiêng thương binh.

Mà nói thì nói vậy chứ thương binh chẳng còn bao nhiêu, vì đa phần đã nằm luôn rồi, giờ chỉ còn là oán linh góp mặt trong đại quân.

Chiến tranh chính là như thế, nó tàn khốc, phi lý, lấy sinh mạng của vô số người để đổi lấy một chút kết quả nhạt nhẽo. Bên này đau khổ, bên kia khóc than, nhưng chẳng có gì thay đổi được.

Hai người nghỉ ngơi được chút nào hay chút đó, chẳng màng tới hình tượng tựa vào gốc cây th* d*c. Không ai nói câu nào, bởi dư âm từ chiến trường vẫn chưa tan hết.

Lúc ấy, một người đàn ông mặc đồ đen bước lại gần ngồi xuống bên họ. Cố Tình Thâm nhớ người này, là sư huynh chưởng môn của vị Y quan kia, cũng là một trong số ít người bị thương mà còn sống sót trong trận chiến này, hình như là người của môn phái Vô Quẻ.

“Cảm giác bị sốc lắm hả?” Vị chưởng môn mở lời: “Vừa rồi nghe sư đệ tôi kể, trận này thủ được là nhờ công của hai người rất lớn đấy.”

.

Trở lại chỗ Hà Minh và Phong Vạn Lý, ngay khi mây phạt tụ lại, cả hai đều biết thời gian của họ không còn bao nhiêu nữa.

“Xem ra… nơi này sẽ là chỗ chôn xác tụi mình rồi.” Hà Minh cười khổ, ngẩng đầu nhìn mây sấm dày đặc đang cuộn trào trên đỉnh đầu. Từng tiếng sấm bắt đầu vang lên. Tia chớp màu tím loé lên giữa tầng mây, vài tia thiên lôi đã đánh xuống cách họ không xa. Tuy chưa giáng trúng, nhưng ai cũng hiểu, chuyện đó chỉ là vấn đề thời gian.

Đúng lúc đó, Giang Thừa Trạm hớt hơ hớt hải chạy từ Lầu Quỷ Dược tới. Nhìn thấy bầu trời sấm sét rền vang, hắn ngửa cổ hét như sấm: “Vạn Lý huynh! Chưởng môn Hà! Mấy người làm gì thế hả?! Hoa bỉ ngạn dưới đất bị thiêu rụi rồi, hình phạt cũng tụ lại! Hai người gây họa gì nữa vậy trời?!”

Bây giờ thì có giải thích cũng vô ích. Trong cơn sấm sét đầy trời, Phong Vạn Lý nắm tay Hà Minh, ánh mắt nghiêm túc và dịu dàng hơn bao giờ hết: “A Minh, mình cùng nhau đối mặt. Dù sống hay ch.ết, cũng không rời nhau.”

Hà Minh nhìn người bên cạnh, khẽ gọi: “Phong Vạn Lý.”

“Em đây.”

“Vạn Lý.”

“Em đây.” Phong Vạn Lý đáp lại từng tiếng như đang thề hứa rằng: dù có chuyện gì xảy ra, dù có xuống suối vàng, cũng đừng hòng bắt cậu rời anh nửa bước. 

“A Minh, anh là số kiếp của em, cũng là nhân quả duy nhất đời em. Hà Minh, em nợ anh cả một đời, chỉ muốn cùng anh đi đến cuối con đường. Anh có đồng ý không?”

Hà Minh nở một nụ cười dịu dàng, trong mắt chỉ có hình bóng Phong Vạn Lý. Đó là ánh nhìn dịu dàng mà Phong Vạn Lý chưa từng thấy trước nay, ấm áp, chân thành, như muốn đem hết dịu dàng đời này trao cho cậu.

Nhưng không hiểu sao, cậu bỗng thấy bất an.

“Phong Vạn Lý… A Phong… Anh xin lỗi… Em không nợ anh.” Bốn chữ cuối cùng kèm theo một luồng năng lượng nhẹ nhàng truyền ra. Ngay khoảnh khắc Hà Minh nói xong, Phong Vạn Lý cảm thấy như có thứ gì đó bị xé khỏi sinh mệnh của mình.

Ngay lập tức, trong lòng cậu như có một lỗ hổng lớn, lạnh lẽo từ sống lưng dâng lên khiến toàn thân run rẩy, một cảm giác kinh hoàng đến cùng cực.

Bình Luận (0)
Comment