Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 86

Cục diện xoay chuyển

Editor: Yang Hy

 

Mặc dù tin tức Phong Bắc Thần chưa ch.ết khiến Phong Vạn Lý mừng đến muốn khóc, nhưng càng nghĩ lại lúc mình sầu thảm tới mức hồn lìa khỏi xác, cậu càng thấy xấu hổ. Cái kiểu quên kiểm chứng tin siêu trọng đại như vậy, thật đúng là ngu muốn độn thổ!

Hà Minh nhìn ra vẻ ngượng nghịu của Phong Vạn Lý, chẳng buồn vạch trần, chỉ nhẹ nhàng chuyển chủ đề về trận chiến với quân phản loạn. Sự trở lại của Hà Minh, cộng với việc Phong Vạn Lý đã tu luyện ra chín đuôi, hai tin này đủ khiến toàn bộ đội trinh thám lẫn hai ông tướng Chu Minh Diệp và Huyền Hồng phấn khởi đến mức muốn bày tiệc ăn mừng.

Đám Thần quan từng tham gia cuộc nổi loạn lần một, dù có người không biết Phong Vạn Lý là ai, nhưng chỉ cần nghe tên Hà Minh, kẻ năm xưa đánh nhau đến điên cuồng, chẳng tiếc mạng để đâm cho quân phản loạn một vố suýt gãy giò, thì ai nấy đều cảm thấy máu nóng sôi trào.

Thế là các tướng sĩ ngoài trận chẳng có lấy nửa chút khí thế của kẻ vừa thua liên tục, ngược lại còn bừng bừng sĩ khí như thể mới thắng vài trăm trận liên tiếp.

Còn tên đầu sỏ Huyền Tri Diệp thì chỉ thấy buồn cười: “Sao, rồi lại kiếm đâu ra viện binh nữa hả? Sao mà rạo rực dữ vậy? Hừ, không biết cái thằng Huyền Hồng và tên Ma đầu Chu Minh Diệp cho tụi bây uống gì mà mê sảng luôn rồi?”

“Không có thuốc mê gì đâu, mà là khắc tinh của ông đang sống sờ sờ trở về đó.” Phong Vạn Lý vừa nói vừa nghênh ngang bước ra từ đám đông, chưa để Huyền Tri Diệp kịp hiểu lời này nghĩa là gì thì một dòng nước đen như mực biến thành xiềng xích quấn chặt hai chân ông ta.

Nhìn thấy cái này, Huyền Tri Diệp lập tức nghĩ ngay đến một người tưởng đã ch.ết từ lâu: “Hà Minh!”

“Là tôi.” Hà Minh cũng chầm chậm bước ra, nở một nụ cười nhàn nhã: “Tiếc là kế hoạch của ông, thất bại rồi.”

Còn Cô Giác, vừa thấy Hà Minh là lập tức nghiến răng trèo trẹo, cái tên chém đứt tay hắn lúc trước chính là gã này!

Riêng Huyền Tri Diệp thì lại ngửa mặt cười lớn: “Tốt, tốt lắm! Không ngờ bạn nhỏ Hà Minh lại có bản lĩnh thay đổi số mệnh trái với ý trời, thú vị thật đấy!”

Thế là chiến sự bùng nổ. Đội trinh thám phối hợp đối đầu quân phản loạn. Phong Vạn Lý tái chiến với Cô Giác. Hà Minh thì đụng độ trực diện với Huyền Tri Diệp.

Cô Giác cứ tưởng Phong Vạn Lý vẫn là con cáo con chưa tu luyện thành công như trước, thấy ngọn lửa xanh phóng tới, còn định khinh thường phẩy tay dập lửa. Nhưng không ngờ ngọn lửa chẳng suy suyển, hắn biến sắc ngay tức thì, bật lùi ra sau tránh né.

“Không thể tin nổi, trong thời gian ngắn mà mày luyện ra tận tám cái đuôi?! Tao đúng là quá coi thường mày rồi!” Cô Giác nghiến răng, rút ra một con dao găm: “Nhưng mà mày không có vũ khí, mày dám chắc sẽ đánh thắng người cùng cấp lại còn có dao trong tay như tao sao?”

Phong Vạn Lý nhếch mép cười khẩy. Một cây quạt màu đen, trong suốt như nước, hiện lên trong tay anh. Cô Giác chẳng thèm để ý, định vung dao chém cho cái quạt đó bể tan như lần trước, ai ngờ lần này quạt vừa vỡ liền tan ra như nước, sau đó tụ lại thành hình, như thể vụ nổ vừa rồi chỉ là ảo giác.

Chiếc quạt lập tức xòe ra, gạt văng dao găm đang lao tới. Cô Giác chưa hết bàng hoàng thì đã nghe giọng điệu cà khịa vang lên bên tai: “Đập không bể đâu! Nói cho mà biết, đây là quà ‘tình yêu’ do A Minh tặng tôi đó, hàng xịn đấy nha, không có khuyết điểm gì luôn á.”

Cô Giác không buồn đáp lại màn gieo rắc cơm chó này, nhưng Phong Vạn Lý vẫn chưa chịu ngừng: “Cây quạt này á, chứa tinh huyết A Minh rút từ tim ra, trộn với nước Vong Xuyên mà rèn nên. Theo lời anh ấy nói thì, trừ phi A Minh có ngày về trời, nếu không quạt này đừng hòng ai phá nổi!”

Quạt và dao liên tục va chạm tóe lửa, cả hai đều là cao thủ trong Hồ tộc, đánh nhau đến hoa cả mắt. Chỉ tiếc là chẳng ai còn tâm trạng mà xem biểu diễn võ thuật nữa.

Lửa đỏ lửa xanh giao nhau, người né người đánh, kẻ lùi kẻ tiến. Nguỵ Hằng rảnh tay liếc nhìn một cái liền thầm lẩm bẩm: Đặt cái này vào dịp Noel thì hợp lắm, y như cái cây thông biết phát nhiệt.

Dao găm chém tới, Phong Vạn Lý lướt quạt qua làm chệch hướng, rồi xoay người quạt ngang, Cô Giác liền tung một cú đá vào mặt quạt, đồng thời lùi mạnh về phía sau, tránh để quạt lia trúng cổ mình.

Phong Vạn Lý thì lại rất có tâm trong việc vừa đánh vừa nói: “Cô Giác à, hồi trước anh thắng tôi là vì tôi còn non tay thôi! Biết bây giờ người ta gọi là gì không? Bảo anh luyện tập thì không nghe, giờ chỉ biết né xịt khói đýt!”

Cô Giác thì hận đến nghiến răng. Ai chẳng biết hắn luyện còn khổ hơn người thường, nhưng cái thằng Phong Vạn Lý này vì không luyện được nội lực, đâm ra đổ hết sức vào võ thuật, luyện chăm tới mức tự sát cũng không bằng, ai đọ lại tên này được?

Cả hai tiếp tục giao tranh. Có người hỏi, vậy Huyền Hồng và Chu Minh Diệp đâu? Không phải họ không ra tay, mà là đang bận dọn dẹp đám phản bội. Dù Hà Minh đang cầm chân Huyền Tri Diệp, Phong Vạn Lý đè đầu cưỡi cổ tộc trưởng Hồ tộc, nhưng quân phản loạn đâu chỉ có từng đó người? Đội trinh thám còn bao nhiêu thì phải gồng hết!

Còn đám Thần quan bị chuốc thuốc trước đó, Huyền Hồng và Chu Minh Diệp nhất quyết không giao lại cho người khác xử lý, hai người họ tự tay lo mới yên tâm.

Thế nên mới có tình cảnh: Hà Minh, Phong Vạn Lý mỗi người cặp kè với một kẻ địch; Huyền Hồng và Chu Minh Diệp thanh lý đám phản bội; Nguỵ Hằng, Cố Tình Thâm, Lý Trường Xuyên, Tần Dương thì hỗ trợ đám Thần quan và Ma tướng còn sống sót chống lại các đội quân nhỏ và tướng địch còn lại.

Nói chứ, phần lớn Thần quan đều bị điều khiển từ trước, nên chủ lực bây giờ chủ yếu là bốn người đội trinh thám và các tướng của Ma tộc. Trong số Thần quan còn tỉnh táo, chỉ có hai người đáng kể đến: Cố Thu Trần và sư phụ của cậu – Thẩm Bắc Ca từ môn phái Vô Quẻ.

Còn lại đám kia đến trà bị bỏ thuốc cũng không phát hiện nổi, bị khống chế ngồi vắt chân ở Thiên giới từ đời nào rồi.

Về chuyện này, hai đại diện IQ của Vô Quẻ chỉ thở dài “hừm”, rồi tuyên bố: “Từ nay thi tuyển nhập môn phải có phần kiểm tra… lòng dạ!”

Dù bây giờ chẳng còn môn phái tu tiên nào, Vô Quẻ cũng chỉ còn là chuyện trong sách sử.

Quay lại trận chiến, Phong Vạn Lý phất quạt hất văng dao của Cô Quyết, hắn lập tức dùng hồ hỏa đỏ tấn công, lại bị quạt quét tan. Hắn sững sờ, trợn tròn mắt: “Mày… mày luyện ra chín đuôi rồi?!”

“Không lẽ anh tưởng tôi ăn may mà sống sót à?” Phong Vạn Lý cười khẩy, lửa cáo xanh biếc bùng lên trên cây quạt nước trong tay cậu, rõ ràng nước và lửa vốn kỵ nhau, vậy mà ở đây lại như hòa hợp kỳ lạ, không chút mâu thuẫn, lửa vẫn cháy, nước vẫn chảy.

“Tôi sống sót đã được Thiên Đạo thừa nhận, vượt qua kiếp nạn, suýt mất đi người yêu, lẽ nào không đủ thành chín đuôi?!”

“Cây quạt này là để tiễn lão tộc trưởng một đoạn đường, cũng để báo thù cho việc anh dám lừa tôi là ông nội ch.ết rồi!” Dứt lời, mép quạt sắc như đao lia ngang qua cổ Cô Giác. Lửa cáo chạm vào da thịt, ngay lập tức bốc cháy, không ngừng thiêu rụi cho đến khi biến hắn thành tro bụi.

Bình Luận (0)
Comment