Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 87

Chuyện cũ năm xưa

Editor: Yang Hy

 

Còn ở phía bên kia, trận chiến giữa Hà Minh và Huyền Tri Diệp cũng vô cùng mãn nhãn. Hai cây trường thương va chạm tóe lửa, từng đốm sáng b*n r* rực rỡ như pháo bông. Nhưng trái ngược với sự bùng nổ của vũ khí, nét mặt hai người lại cực kỳ đối lập: một bên là Hà Minh, trầm lặng như máy đánh nhau không cảm xúc, chỉ có ánh sáng lấp lánh trong mắt là khác biệt với trước kia; bên kia là Huyền Tri Diệp, cười nửa miệng, vẻ mặt kiêu căng như thể thắng lợi đã nằm gọn trong tay.

Cả trận không ai hé môi nói một câu, chỉ có đánh và đánh, đánh đến long trời lở đất, đánh đến mức những Thần quan hay Ma tướng vô tình ngước lên nhìn đều có chung một suy nghĩ: Đây là cuộc so tài đỉnh cao giữa Chiến Thần quá khứ và Chiến Thần hiện tại, kẻ ngoài đừng hòng xen vào.

Thương của Hà Minh kết hợp với nước Vong Xuyên, công thủ toàn diện, khiến Huyền Tri Diệp đánh đến chật vật. Trong khi đó, suốt ngàn năm bị phong ấn, võ nghệ của ông ta đã xuống tay kha khá, còn Hà Minh thì vẫn luyện đều, chẳng hề lười biếng. Trình độ một bên tăng, một bên giảm, kết quả hiển nhiên khỏi cần nói.

“Đám người trong tộc của cậu giờ chắc không trách cậu nổi nữa rồi.”

Huyền Tri Diệp phóng thương chém xuống, Hà Minh nghiêng người tránh, thế là ông ta đổi tay định chém bổ đầu, nào ngờ bị Hà Minh một thương đỡ lại, còn tiện chân đá ngược trả đòn.

Tất nhiên Huyền Tri Diệp đâu dễ bị đá trúng, nghiêng mình né thoát, rồi nhanh tay nắm lấy cổ chân Hà Minh. Ai dè Hà Minh lại dùng đúng chân kia làm điểm tựa, cả người xoay ngang lên không, tung luôn cú đá còn lại thẳng vào mặt Huyền Tri Diệp.

Ông ta hoảng hồn buông tay lùi lại, còn Hà Minh thì lộn một vòng trên không rồi một tay chống xuống đáp đất, trường thương đặt sau lưng, tư thế ngầu khỏi chê. Vừa đứng dậy, Hà Minh đã vung thương xông lên tiếp.

Trái ngược với động tác dứt khoát, giọng anh lại rất bình thản: “Bọn họ từ trước đến giờ đều không trách tôi.”

“Và ông, cũng chẳng có tư cách nhắc tới họ.” Nói rồi, đồn tấn công của Hà Minh càng lúc càng nhanh, chỉ thấy loáng loáng tàn ảnh. Huyền Tri Diệp chỉ có thể phòng thủ tới tấp, không cách nào phản công, dù vậy cũng chưa đến mức vỡ trận.

Bỗng thấy một sơ hở, ông ta lập tức đâm tới, thương nhắm thẳng vào ngực Hà Minh. Tiếng xuyên da thịt không lớn, nhưng chấn động tận tim gan.

Chỉ vì… người bị đâm thủng ngực lại là ông ta!

Thì ra Hà Minh dùng tay trái tụ nước Vong Xuyên đỡ đòn, tay phải bỏ luôn trường thương, chuyển sang ngưng tụ một thanh kiếm nước, đâm xuyên ngực Huyền Tri Diệp. 

Ông ta phun máu, chậm rãi ngã xuống.

Hà Minh cúi xuống nhặt trường thương, không thèm quay đầu lại. Trên bầu trời chiến trường, hàng vạn mũi kiếm nước đen tuyền hiện ra, lơ lửng như đám mây tử thần. Hà Minh giơ tay lên, chỉ nhẹ phẩy một cái, kiếm nước tránh hết quân mình, lao thẳng về phía quân phản loạn và đám Thần quan phản bội.

Những thanh kiếm nước đen chiếm hết tầm mắt của mọi người, ngay cả Huyền Hồng cũng phải trầm trồ: “Thực lực của A Minh lại lên tầm cao mới rồi!”

Chu Minh Diệp đứng bên thì âm thầm tính toán: Từ nay về sau trêu chọc Hà Minh nhớ nhẹ tay, không khéo lần sau không phải đập giường mà là đập cả phủ luôn…

Cố Thu Trần nhìn đám kiếm nước, cũng phải khen: “Không hổ là đội trưởng Hà, chiêu này đúng là đẹp hết biết!”

Còn Cố Tình Thâm thì cười khì: “Chơi với tên không đứng đắn như Phong Vạn Lý riết rồi anh ấy cũng học thói thích ra oai.”

Lúc này, Phong Vạn Lý xếp quạt nước lại, chạy tới ôm eo Hà Minh, mặt mày rạng rỡ như Tết đến: “Người yêu của em mạnh ghê luôn, giờ khỏi sợ ai bắt nạt nữa!”

“Em giờ là cáo chín đuôi, trong tộc đã hiếm lắm rồi, lại còn có kỹ năng đánh nhau, ai mà bắt nạt được?” Hà Minh quen miệng đâm chọt, nhưng lần này lại thêm một câu: “Nhưng ai dám bắt nạt em… anh sẽ cho tên đó sống không bằng ch.ết.”

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người dùng chiêu khoe người yêu để… chà đạp kẻ địch đó.” Giọng Huyền Tri Diệp thều thào vang lên, Huyền Hồng, Chu Minh Diệp và đám người trong đội trinh thám cũng kéo tới.

Ông ta nhìn hai người rồi bật cười: “Trời thương các người thật, dù nhiều trắc trở… cuối cùng vẫn sống được… Không như ta…”

“Người đó… đã chuyển kiếp rồi.”

Hà Minh bất ngờ buông một câu khó hiểu, khiến Huyền Tri Diệp mở to mắt, run rẩy định gượng dậy, dù thất bại, nhưng mọi người đều thấy rõ người mà Hà Minh nhắc đến, là người vô cùng quan trọng với ông ta.

“Thật sao? Cô ấy không bị hồn phi phách tán ư?”

“Anh ấy nói thật.” Một người đàn ông đeo kính gọng vuông, tay cầm một quyển sách cổ bìa xanh bước ra: “Tôi là Sổ Sinh Tử. Có thể xác nhận Hứa Hàn Mai đã vào luân hồi, hiện nay đã chuyển kiếp hàng vạn lần rồi.”

Hà Minh: “Dù tôi không rõ ngọn nguồn, nhưng sự thật là vậy.”

Chu Minh Diệp thấy Huyền Tri Diệp kích động thì ngạc nhiên, quay sang hỏi: “Này, Quỷ Gặp Rầu, rốt cuộc là chuyện gì? Cậu hiểu nhưng bọn tat nghe mù tịt luôn đấy.”

Không đợi Hà Minh trả lời, Sổ Nhân Quả đã nhảy tưng tưng lên, ra vẻ hậm hực: “Ai biểu hồi nãy đánh ta! Không cho biết, cho tức chơi!”

Hà Minh bất đắc dĩ thở dài: “Sổ Nhân Quả từng nói với tôi, Huyền Tri Diệp có một kiếp nạn, liên quan tới một người con gái, chính là Hứa Hàn Mai mà Sổ Sinh Tử vừa nhắc tới.”

“Vậy là… mắc kẹt trong tình yêu hả?” Phong Vạn Lý chốt hạ.

Ai ngờ Huyền Tri Diệp dưới đất lại phá lên cười, cười đến ho ra máu. Sổ Sinh Tử lườm một cái, rồi chỉnh kính, vung tay trị thương cho ông ta, thứ năng lượng ấy vốn từ hỗn độn, là căn nguyên của mọi năng lượng.

“Ta cũng rất tò mò… ông giấu ta đi, nhưng lại không dùng, là vì lý do gì?” Sổ Sinh Tử vỗ vỗ quần, “Trói.”

Dứt lời, dây xích nước đen trói Huyền Tri Diệp lại. Ông ta chẳng buồn phản kháng, ngồi dậy: “Tôi và Hàn Mai… đúng là tình kiếp.”

“Hàn Mai chỉ là người thường, còn tôi là Chiến Thần của Thiên giới. Nếu muốn bên nhau trọn đời, nàng ấy phải tu tiên trước đã.” Ông cười khẩy: “Buồn cười ở chỗ, mấy thứ mèo chó gì cũng tu tiên được thành Thần quan, riêng Hàn Mai lại không. Mệnh của nàng ấy vô duyên với tiên đạo.”

Huyền Hồng cau mày: “Có kiểu mệnh số như vậy sao?”

“Ha ha ha! Không có mới lạ! Cậu còn non lắm, đời này, Thiên Đạo thích nhất là cho người ta một tia hy vọng rồi kéo xuống bùn đen, khiến cậu mãi mãi không ngoi lên nổi. Càng khắc nghiệt, nó càng khoái.”

Cố Tình Thâm cười khẩy: “Rồi sao? Thế là ông bỏ cuộc à?”

“Đương nhiên là không! Tôi đã nghĩ rồi, nếu mệnh không cho, tôi sẽ đi ngược lại ý trời, dù có đưa hết tu vi cho nàng ấy cũng không sao cả, tu lại từ đầu cũng được… nhưng đáng tiếc…”

Bình Luận (0)
Comment