Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 88

Thế nào là số mệnh

Editor: Yang Hy

 

“Đi ngược lại ý trời thì luôn phải trả giá, chẳng phải điều đó đã ứng lên người Hà Minh rồi sao?” Giọng nói của Huyền Tri Diệp vẫn đều đều, đôi mắt lại dán chặt vào Hà Minh, rồi tiếp tục: “Đáng tiếc, kẻ giáng hình phạt lên đầu ta không phải là Thiên Đạo, mà là Thiên Đế đời trước. Chính mắt ta nhìn ông ta giết Hàn Mai, rồi… nghiền nát hồn phách nàng ấy ngay trước mặt ta.”

Huyền Hồng khẽ thốt lên, sững sờ: “Là phụ thân ta… Thảo nào… thảo nào ông lại phản loạn…”

Huyền Tri Diệp cười lạnh: “Phản loạn thì cũng không hẳn vì chuyện đó. Dù sao mối hận giữa ta với phụ thân cậu cũng không nên đổ lên đầu cậu. Ta đã tìm cơ hội và giết ông ta rồi. Ta phản là bởi vì… ba món Thần khí duy trì luân hồi.”

Sổ Sinh Tử nghe vậy thì nghi ngờ: “Rồi liên quan gì đến ta?”

Huyền Tri Diệp nghiến răng: “Vì ta căm hận cái gọi là số mệnh, nên muốn phá hủy nó!”

“Ta đọc sách cổ, biết được có ba món Thần khí duy trì luân hồi: Mi cai quản sinh tử,” ông ta nhìn sang Sổ Nhân Quả, “Mi quản lý nhân quả của thế gian.”

“Buồn cười nhất là Sổ Uyên Ương, đến cả nhân duyên cũng bị trời định sẵn!” Huyền Tri Diệp cười lạnh: “Thế thì chỉ cần phá hủy đám bọn mi, hủy diệt luân hồi, rồi do ta thiết lập lại trật tự mới, một thế giới tự do, ai cũng được quyền lựa chọn!”

“Ông sai rồi.” Hà Minh bước đến trước mặt Huyền Tri Diệp, quỳ một gối xuống, lật cổ tay lấy ra một quyển sách bìa đen đóng chỉ: “Đây là Sổ Nhân Quả.”

Vừa dứt lời, anh mở sách ra. Điều khiến Huyền Tri Diệp kinh ngạc chính là: nửa đầu sách còn có chữ viết bằng bút lông, còn phần sau… trống trơn hoàn toàn.

Sổ Nhân Quả khi thấy bản thể thất lạc ba ngàn năm thì giật mình la lên: “Ui! Là ta đó! Anh tìm được từ đâu vậy? Ta tưởng mình mất tiêu luôn rồi chứ!”

Phong Vạn Lý hậm hực chen vào: “Thì tại thân thể của ảnh đi thi nhảy cầu ở sông Vong Xuyên giành giải nhất đó, không biết nghĩ gì, nhảy cái ầm xuống nước!”

Huyền Tri Diệp không màng tranh cãi, chỉ trừng trừng nhìn vào những trang giấy trắng mà hỏi như bị mất hồn: “Sao lại thế? Có ý gì đây?”

“Chúng ta không hề định sẵn vận mệnh cho các người. Việc duy trì luân hồi chỉ là ghi lại những gì các người từng làm.” Sổ Sinh Tử đẩy lại cặp kính: “Thiên Đạo vô thường, người ta thường nói vậy, rồi lại bảo số mệnh khó cưỡng, nhưng họ lại quên mất, thế gian đầy rẫy chuyện này chuyện nọ, vốn đều do chính con người tạo ra. Mệnh số chỉ ảnh hưởng đến một phần rất nhỏ thôi.”

Mọi thứ đều do số mệnh quyết định, nhưng thực chất, mệnh lại là kết quả của từng lựa chọn. Tất cả những kiếp nạn tưởng như sắp đặt sẵn, thực ra chỉ là hậu quả của từng lựa chọn.

Sổ Nhân Quả chẳng nói được lời văn vẻ như vậy, chỉ biết gật đầu liên tục: “Đúng đó! Nhìn chủ nhân nhỏ của ta mà xem, đi ngược lại ý trời mà vẫn đổi đời được đó thây!”

Huyền Tri Diệp im lặng thật lâu, cuối cùng lại bật cười, nhẹ nhàng mà dường như đã buông bỏ: “Ra là thế… thì ra, là ta tự nghĩ quẩn.”

Huyền Hồng nhìn sang Chu Minh Diệp, Chu Minh Diệp lập tức hiểu ý, gật đầu một cái khích lệ.

Thấy người yêu gật đầu đồng ý, Huyền Hồng hít sâu một hơi, xoay người hướng về mọi Thần, Ma, bất kể là sinh linh thuộc giới nào, rồi lớn tiếng tuyên bố: “Tội lỗi của Huyền Tri Diệp vốn khởi nguồn từ sai lầm của phụ thân ta. Nay nhân quả đã xong, ân oán đã gỡ, tâm ma cũng không còn. Tội ch.ết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó tha. Gỡ bỏ danh hiệu, giáng làm phàm nhân. Nếu có thể tu lại mà phi thăng, thì mọi chuyện trước kia sẽ không nhắc lại.”

Các Thần quan đồng loạt quỳ xuống. Lời của Huyền Tri Diệp ban nãy họ đều nghe rõ, nên cùng đồng thanh vang vọng: “Tuân chỉ!”

Chu Minh Diệp cũng bước ra: “Chuyện Huyền Tri Diệp là do xung đột với Thiên Đạo. Nói thật, bản tôn rất khâm phục những kẻ dám đối đầu với trời, nhưng Ma giới vì thế mà tổn thất nghiêm trọng, nên bản tôn quyết định: để ông ta bồi thường chi phí xây dựng lại Ma giới. Mọi chuyện khác, không truy cứu. Ai không phục, bước ra đây đánh tay đôi với bản tôn, thắng thì nghe theo ngươi, thua thì câm miệng tuân lệnh.”

Ý là: ta đã nói rồi, ai thấy không phục thì ra đây solo một trận, đánh thắng thì ngươi làm chủ, đánh thua thì về ngồi ngoan!

Các Ma tướng cũng quỳ xuống: “Tuân mệnh tôn thượng!”

Sau đó, hai người cùng nhìn lại Huyền Tri Diệp, Hà Minh búng tay một cái, xiềng xích liền tan. Huyền Tri Diệp lập tức quỳ lạy Huyền Hồng: “Tạ ơn bệ hạ khoan dung!”

.

Phần sau thì cũng không rắc rối lắm… ừ thì vẫn rất rối. Ví dụ như phải xây dựng lại cả Thiên giới và Ma giới, rồi xử lý đám phản bội, rồi Y quan chạy đôn chạy đáo đi giải độc cho mấy vạn Thần quan bị đầu độc…

Nói “không rắc rối lắm” chỉ là nói với đội trinh thám thôi. Khi mọi thứ yên ổn lại, cả đội lại quay về cuộc sống điều tra linh tinh ngày thường. Nhưng dù sao… cũng có vài thứ đã đổi khác.

“Đã bảo mấy cái lời nguyền kiểu ‘không share thì bị ma nữ tìm tới’ là không có cơ sở khoa học rồi mà!”

“Ai nói? Hồi đó không share, anh Phong liền gặp phải đội trưởng đấy thôi!”

Ngụy Hằng và Lý Trường Xuyên lại bắt đầu cãi nhau giữa mê tín và khoa học. Phong Vạn Lý nghe thấy liền la lên: “Này này này! Không được lôi người vô tội vào! Đến giờ A Minh còn chưa dám cho anh lái xe kìa!”

Cố Tình Thâm cười tủm tỉm: “Thật ra đội trưởng với Lão Phong là nghiệt duyên trời định đó. Một người sống sót trái ý trời, một người bị trời phạt, đúng là tổ hợp khiến Thiên Đạo đau đầu.”

Tần Dương liếc quanh: “Ơ, đội trưởng đâu rồi?”

Nghe nhắc tới, Phong Vạn Lý liền lẩm bẩm tức tối: “Bị Thiên Đế gọi đi rồi, ba ngày hai bữa cứ kéo A Minh đi làm không công, chẳng biết làm cái trò gì nữa.”

“Không công gì nữa đâu.” Thẩm Thường Đằng vừa đi vào vừa cười híp mắt.

Cố Tình Thâm nhướn mày: “Lão Xuyên, tôi nghĩ chúng ta nên thay cửa cách âm mới đi. Cứ nói tới đoạn cao trào là y như rằng có người từ ngoài bước vô góp lời.”

“Đúng vậy!” Ngụy Hằng phụ họa: “Em bị cái cửa này hại bao nhiêu lần rồi!”

Lý Trường Xuyên gật đầu: “Rất có lý. Một tháng nữa tôi thay liền!”

Thẩm Thường Đằng: “…” Sao tự dưng tôi thấy cái cửa này như nhắm thẳng vào mình vậy? Không cho tôi giả ngầu rồi mới bước vào hả?

“Ý ông là sao?”

“Ý là, tôi được phong vị rồi.” Hà Minh từ cửa bước vào.

Cố Tình Thâm: “Lão Xuyên!!”

“Thay trong một tuần!”

Hà Minh: “…” Giờ cũng dám móc mỉa tôi rồi hả?

Hà Minh ngồi xuống bên cạnh Phong Vạn Lý, khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Vậy từ giờ em khỏi phải lừa gạt đồng nghiệp kiếm tiền nữa. Anh đủ lo rồi.”

Cố Tình Thâm rơm rớm nước mắt: “Tôi nhớ miếng bánh khoai chiên và ly hồng trà 60 đồng của tôi quá… chưa kịp ăn đã ném thẳng vô mặt Cô Giác rồi.”

Phong Vạn Lý ngượng ngùng ho khan: “Cái đó… chuyện đó… tôi… ấy dà! Chừa cho tôi chút mặt mũi đi! Tôi giờ cũng là tộc trưởng Hồ tộc rồi đó!”

“Ờ, tộc trưởng trốn việc giao hết cho tộc phó.” Lý Trường Xuyên trừng mắt, “Thay mặt Hồ tộc cảm thấy đau lòng.”

Tiếng cười vang lên rôm rả trong lời cãi lý lúng túng của Phong Vạn Lý. Đội trinh thám vẫn như xưa, ừm, chắc là hơi khác một chút, nhưng sau tất cả, họ lại gắn bó hơn, thân thiết hơn, niềm vui cũng dường như len lỏi khắp nơi trong văn phòng nhỏ của họ.

Bình Luận (0)
Comment