Dịch: Đức Thành
"Sở dĩ mỗi năm Sử Lai Khắc Học Viện chỉ tuyển nhận ba mươi học viên, nguyên nhân chủ yếu là do vấn đề tài nguyên. Học tập tại Sử Lai Khắc thì mỗi người đều phải bằng vào năng lực của mình mà đi tranh giành tài nguyên. Bởi nguồn tài nguyên của học viện không phải phân phối bình quân, mà hoàn toàn do năng lực của mỗi người, càng mạnh sẽ càng có thể tranh giành được nhiều. Cho nên nếu bản thân không cố gắng thì rất nhanh sẽ tụt hậu đến mức bị loại bỏ."
"Tuy mỗi lần Sử Lai Khắc Học Viện chỉ tuyển nhận ba mươi học viên và chỉ có mười lăm vị trí tiến vào Nội Viện. Nhưng hễ là những đệ tử thi vào Nội Viện, theo ta được biết thì về sau ít nhất đều là Phong Hào Đấu La. Bản thân ta năm đó xếp thứ mười bảy, cuối cùng cũng chỉ có thể rời học viện, do vậy nên cho tới bây giờ cũng chưa thành Phong Hào Đấu La. Một hồn sư Sử Lai Khắc chênh lệch quá lớn so với một hồn sư thông thường."
Lam Hiên Vũ tò mò nói: "Tranh đoạt tài nguyên? Lão sư, ngài nói tranh đoạt tài nguyên là có ý gì?"
Quý Hồng Bân nói: "Sử Lai Khắc Học Viện có nguồn tài nguyên cực phong phú, nhất là các loại thiên tài địa bảo thì lại càng đứng đầu Liên bang. Ta cũng không biết những tài nguyên này là từ đâu mà đến. Chỉ thấy được một chút trong tư liệu, học viện liên thủ cùng Đường Môn, dùng năng lượng sinh mệnh của Vĩnh Hằng Chi Thụ làm cơ sở, tạo lên một vùng “đất tiên” chuyên dụng để gieo trồng bồi dưỡng thiên tài địa bảo.”
“Những thiên tài địa bảo này có trợ giúp cực lớn đối với hồn sư chúng ta. Nhưng vì không thể sử dụng nâng lượng Vĩnh Hằng Chi Thụ một cách quá độ, cho nên số lượng những thiên tài địa bảo này cũng là thập phần có hạn, các học viên muốn đạt được những tài nguyên này đều phải làm ra những cống hiến nhất định cho học viện, thu hoạch huy chương Sử Lai Khắc để đổi lấy tài nguyên. Huy chương phân có mấy cấp bậc, từ cấp bậc thấp nhất là màu trắng huy chương, đến cấp bậc cao nhất là màu đỏ huy chương, tỉ lệ chênh lệch giữa các huy chương là một phần mười. Cho nên nếu muốn trở nên mạnh mẽ, vậy thì thu hoạch thiên tài địa bảo mà tăng cường bản thân tuyệt đối là đường tắt. Có điều, huy chương Sử Lai Khắc cũng không phải dễ kiếm như vậy."
Lam Hiên Vũ nói: "Cái màu sắc huy chương này là phân như hồn hoàn sao?"
Quý Hồng Bân khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng muốn thu hoạch huy chương là rất khó. Như đĩa quay may mắn các ngươi đã từng dùng trước đó. Nếu muốn quay một lần trong học viện thì sẽ phải trả ba miếng màu vàng huy chương, cũng chính là ba mươi miếng màu trắng huy chương. Có phải ngươi vẫn thấy đạt quán quan hải tuyển đã là rất khó khăn? Nhưng ta có thể nói cho ngươi một điều, tại Sử Lai Khắc Học Viện, muốn đạt được ba miếng màu vàng huy chương còn gian khó hơn nhiều."
"Về sau dần dần ngươi sẽ biết. Hơn nữa, huy chương không chỉ có thể đổi ra thiên tài địa bảo, còn có thể đổi lấy một vài công pháp tu luyện, kể cả cổ võ thuật. Hơn nữa, huy chương Sử Lai Khắc cũng không phải chỉ dùng trong Sử Lai Khắc Học Viện, mà nó thông dụng trong toàn Sử Lai Khắc Thành. Có thể dùng với tất cả những thế lực lớn, kể cả Truyền Linh Tháp hay Đường Môn. Đương nhiên cũng chỉ giới hạn trong Sử Lai Khắc Thành. Ở chỗ này thì căn bản tiền không tính là cái gì, Sử Lai Khắc huy chương mới là đồng tiền mạnh nhất. Thậm có thể đổi Đấu La Tệ tại Đấu La thế giới. Một màu trắng huy chương có thể đổi lấy một trăm Đấu La tệ, mà trong Đấu La thế giới, Đấu La tệ khó kiếm thế nào thì ngươi cũng quá rõ rồi."
Lam Hiên Vũ nói: "Vậy chúng ta có thể dùng Đấu La tệ để đổi ngược lấy huy chương Sử Lai Khắc hay không đây?"
Quý Hồng Bân nói: "Cái này cũng cũng được. Đấu La thế giới hiện giờ đã thịnh hành toàn Liên bang, từ ý nào đó mà nói thì Đấu La tệ cũng có thể trực tiếp lưu thông, cho nên học viện cũng cho phép dùng phương thức như vậy."
Lam Hiên Vũ híp hai mắt lại, trong nội tâm tại âm thầm tính toán. Xem ra, khi tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện thì lấy được huy chương Sử Lai Khắc lại là chuyện trọng yếu nhất rồi.
Quý Hồng Bân nói: "Nghỉ ngơi thật tốt đi. Chắc chắn khảo hạch ngày mai sẽ không còn là sàn thi đấu."
Lam Hiên Vũ sững sờ: "Vì sao?
Quý Hồng Bân mỉm cười nói: "Bởi vì học viện sẽ không đào thải quá độ. Nếu lại vó một vòng như vậy nữa thì số người còn lại sẽ quá ít. Thực ra thứ trọng yếu nhất của vòng đấu hôm nay không phải thực lực, mà đó là vận khí."
"Vận khí?" Lam Hiên Vũ mang vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn.
Quý Hồng Bân mỉm cười nói: "Đúng vậy. Nhiều khi vận khí của một người cũng rất trọng yếu. Nếu hôm nay đối thủ của các ngươi không phải tổ đội đó mà là một tổ tứ hoàn khác, vậy liệu võ hồn của bọn hắn có còn bị huyết mạch của ngươi ảnh hưởng mà mất đi hiệu lực như vậy nữa không, các ngươi còn có thể chiến thắng đơn giản như vậy nữa không? Hoặc các ngươi gặp tên ngũ hoàn kia thì còn có thể thắng sao? Vận khí tuy rằng không phải tuyệt đối, nhưng đôi khi nó lại đưa đến tác dụng mang tính quyết định."
"Sử Lai Khắc có rất nhiều điểm thần bí, gần như ta có thể khẳng định, trước khi vòng đấu hôm nay bắt đầu, hẳn là học viện đã dùng thủ đoạn đặc thù gì đó điều chỉnh vận khí của các ngươi đến một trạng thái đặc biệt, phóng đại hoặc là thu nhỏ lại, sau đó mới tiến hành rút thăm. Thí dụ như đối thủ của gã Nguyên Ân Huy Huy kia, nhất định là thực lực của bọn hắn không quá tốt. Cho nên người được giữ lại đều là những người có thực lực tương đối."
Lam Hiên Vũ mở trừng hai mắt, lại có thể như vậy nữa sao? Sử Lai Khắc quả nhiên là không giống người thường a!
"Vậy hạng khảo hạch kế tiếp sẽ là cái gì?" Lam Hiên Vũ nghi ngờ hỏi.
Quý Hồng Bân nói: "Sử Lai Khắc Học Viện luôn chú trọng dạy theo tài năng riêng của từng người. Mỗi người đều có đặc điểm riêng của mình, cũng đều có tiềm năng riêng. Làm bộc lộ tất cả tiềm năng của một gã thiên tài mới là việc Sử Lai Khắc Học Viện muốn làm. Cho nên khảo thí tiếp theo, hẳn là sẽ có liên quan tới năng lực cá nhân của các ngươi, cũng là khảo hạch cá nhân. Cuối cùng còn có một cuộc khảo thí. Dùng tổng cộng ba trận khảo hạch mà quyết định những ai có thể lưu lại."
"Khảo hạch cá nhân?" Trong mất Lam Hiên Vũ toát ra một vẻ lo lắng. Hắn cũng không phải lo lắng vì chính mình, thậm chí không phải vì Tiền Lỗi, mà là vì Lưu Phong.
Đối với ba người bọn hắn thì Lưu Phong chính là người không có điểm đặc thù nhất, hơn nữa thực lực cũng yếu, ngay cả tu vi tam hoàn còn chưa đạt đến. Vậy tới lúc khảo hạch cá nhân hắn có thể vượt qua sao?
Quý Hồng Bân nhìn hắn một cái thật sâu: "Mỗi người đều có con đường riêng của mình. Tâm tình của ngươi thì ta hiểu, ngươi vẫn đang hy vọng đồng bạn của mình sẽ luôn đi theo bên cạnh. Nhưng một mình ngươi không đủ để cải biến vận mệnh cho người khác. Nếu cứ ỷ lại ngươi thì bọn hắn cũng không có khả năng đi được xa hơn, lại càng không có khả năng một mực phát triển cùng ngươi. Cho nên nếu muốn ở lại thì bọn hắn không chỉ cần dựa vào ngươi, còn phải dựa vào chính bản thân bọn hắn."
Lam Hiên Vũ trở nên trầm mặc. Đúng vậy, hắn vẫn luôn muốn mang theo đồng bạn vào Sử Lai Khắc Học Viện bằng những cố gắng của mình, đây cũng là việc hắn đã đáp ứng với Tiền Lỗi và Lưu Phong. Nhưng sức người cũng chỉ có hạn, dưới tình huống phương thức khảo hạch bất đồng thì hắn có thể làm gì đây?
Phong tử, mập mạp, hai người các ngươi phải cố gắng lên đó!
Tới lúc Lam Hiên Vũ gặp lại Tiền Lỗi cùng Lưu Phong thì cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau. Lưu Phong vẻ mặt nghiêm túc, mà Tiền Lỗi lại là một bộ dạng mệt mỏi như còn chưa tỉnh ngủ vậy.
"Hiên Vũ, ta tu luyện suốt đêm, vậy có coi là cố gắng hay không đây?" Tiền Lỗi nói với Lam Hiên Vũ bên người, Lam Hiên Vũ không nói gì, chỉ im lặng mà nhìn hắn, lại nhìn Lưu Phong một chút, ánh mắt có chút phức tạp.
"Làm sao vậy?" Tinh Thần Lực của Tiền Lỗi cũng rất mạnh, hắn lập tức phát hiện tâm tình của Lam Hiên Vũ có chút không đúng.
Lam Hiên Vũ nói khẽ: "Rất có thể hôm nay sẽ là khảo hạch cá nhân."
Tiền Lỗi sững sờ, mà Lưu Phong bên cạnh hắn lại càng nhíu chặt lông mày. Quá rõ ràng rồi, bọn hắn không thể cùng một chỗ, cũng có nghĩa là khuyết điểm thực lực không mạnh sẽ phải bại lộ hoàn toàn. Tiền Lỗi cùng Lưu Phong thậm chí còn hồi tưởng lại bản thân lúc trước, khi Lam Hiên Vũ còn chưa vào lớp thiếu niên năng động. Bầu không khí trở nên có chút trầm trọng, Lam Hiên Vũ mở miệng định nói nhưng hắn lại phát hiện, ở thời điểm này mình cũng có chút không biết nên nói cái gì cho phải, thậm chí hắn k kìhông có cách nào an ủi đồng bạn của mình.
Lưu Phong đột nhiên nở nụ cười: "Hiên Vũ!"
"Hả?" Lam Hiên Vũ nhìn về phía hắn.