Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 28

Tiền Phỉ cảm thấy thật ra để Lý Diệc Phi ở lại thêm một thời gian nữa cũng tốt, bây giờ  cô cần có người ở bên cạnh, tuy người này không ra gì, lười biếng, ham ăn, đê tiện, cộng thêm miệng lưỡi cay độc, nhưng thay vì trước kia mỗi khi dì cả đến làm phiền, chịu đựng cả đêm dài đằng đẵng đau đớn vô cùng thì ít ra bây giờ có người kia cô cũng có người để cãi vả vài câu, vẫn hơn là cô đơn một mình.

Trải qua hai lần thất bại tình cảm, cô không còn đủ sức cho chuyện tìm đối tượng nữa. nhưng người nhà cô luôn hối thúc, hầu như là không cho cô thời gian để chữa lành vết thương, thậm chí ba của Tiền Phỉ gọi cô nói: “Con tìm người mới, tự nhiên sẽ quên người mới cũ mà thôi, trị thương cái gì chứ, đợi con trị xong chắc cây xương rồng cũng ra hoa rồi! Mau tranh thủ thời gian tìm người kết hôn cho ba mới là chuyện cần thiết!”

Tiền Phỉ cười hi hi đáp ứng nhưng lại không để chuyện đó trong lòng.

Có một hôm, Tiểu Viện nói với cô, thứ bảy này có một người đồng nghiệp cũ kết hôn, hỏi cô có muốn đi chung không. Trước kia, khi còn làm ở bộ phận hậu cần cô cũng có quan hệ không tệ với cô ấy, cô suy nghĩ tới lui rốt cuộc quyết định đi dự lễ.

Cuối tuần cô với Tiểu Viên cùng tham dự lễ kết hôn, trong hôn lễ người chủ trì hôn lễ hỏi vì sao cô dâu lại đồng ý lấy chú rể.

Đồng nghiệp kia của cô trước đó cũng giống như cô trải qua một cuộc tình bảy năm, cuối cùng cũng vì bị bạn trai phản bội mà chia tay, sau đó cô ấy tuyên bố sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa, dự định cả đời không lấy chồng.

Tiền Phỉ nghe cô dâu đứng trên khán đài nói: “Tôi vốn không tin vào chuyện tình yêu, nhưng có lần tôi bị bệnh, phát sốt đến ba mươi chín độ, nhắn tin cho bạn bè, rất nhiều người trả lời tin, dặn dò uống nhiều nước, uống thuốc, nghỉ ngơi đều là những lời quan tâm nhưng chỉ có anh ấy là mang một túi thuốc lớn đến, tôi hỏi tại sao, anh ấy nói không có tại sao cả, chỉ vì muốn tôi mau khỏe thôi. Từ đó tôi lại bắt đầu tin tưởng tình yêu, và cũng bắt đầu từ giây phút đó tôi muốn lấy anh ấy.”

Không hiểu sao những lời này như đâm vào tim Tiền Phỉ, cô bị cảm động đến như muốn khóc.

Sau đó rất thần kỳ là cô lại tiếp được hoa của cô dâu. Lúc cô dâu mời rượu, kéo tay cô nói: “Tiền Phỉ, tôi nghe tiểu Viện nói chuyện của cô rồi! Tôi nói cô nghe, cô đừng bao giờ nản chí, đừng vì hai tên cặn bã đó mà dễ dàng vứt bỏ tình yêu! Trước nay cô cũng không phải là người hay so đo tính toán thiệt hơn, cô tốt như vậy ông trời nhất định sẽ không bạc đãi cô, sẽ cho cô một người đàn ông tốt, tôi đợi uống rượu mừng của cô!”

Lúc bình thường mà nghe được mấy lời chua xót ướt át như truyện của Quỳnh Dao thế này cô nhất định sẽ nổi da gà, nhưng hôm nay mũi cô có hơi ê ẩm.

Cô luôn luôn cho rằng, vẫn luôn đối xử tốt với bọn họ mà không nghĩ đến bản thân, cũng không tính toán thiệt hơn, cũng không tính toán sẽ được đáp lại như thế nào.

Nhưng cô phát hiện thì ra mình cũng muốn được đền đáp, cô cũng hy vọng có người lúc cô bệnh đem thuốc đến cho cô, nói chuyện với cô, nấu cho cô bát cháo.

Sau khi dự hôn lễ về, cô lập tức đăng ký tài khoản vào website Bách Hợp(*).

(*)Bách Hợp: www.baihe.com là trang một trong những website đứng đầu Trung Quốc trong việc thiết lập hệ thống mai mối hẹn hò. Năm 2007, số người đăng ký sử dụng là 880 vạn thành viên đăng ký.

Lý Diệc Phi nhìn thấy cô đang truy cập vào website Bách Hợp, giật mình hỏi cô: “Cô khát khao đến mức như thế cơ à?”

Cô cố gắng khắc chế mình trợn mắt với anh ta, cô dùng thái độ trịnh trọng mà nói với anh ta: “Tôi không phải là khát khao mà đang rất nghiêm túc tìm kiếm một nửa của mình. Tôi hy vọng có người, lúc tôi bệnh đưa thuốc đến cho tôi, chỉ đơn giản vậy thôi!”

Lý Diệc Phi nhìn cô, mấy giây sau bĩu môi nói: “Vậy cô lên mạng Bách Hợp làm gì, cứ gọi thẳng cho 120!” (số điện thoại khẩn cho y tế bên Trung Quốc)

Tiền Phỉ cuối cùng không nhịn được, hung hăng lườm tên kia tiện tay ném một chiếc dép.

Cô sẽ không bao giờ có ý muốn đối xử chân thành với cái tên bại gia này nữa.

※※※※※※

Cả ngày hôm sau, Tiền Phỉ làm tổ ở nhà lên mạng.

Cửa phòng cô không đóng.

Lý Diệc Phi ngồi trên ghế sopha ầm ĩ nói với cô tối nay anh muốn ăn món cà tím xào, Tiền Phỉ không để ý đến anh.

Lý Diệc Phi không vui, đứng lên đi đến trước mặt Tiền Phỉ.

“Con bà nó! Tôi đang nghĩ sao cô lại không để ý đến tôi, thì ra là đang lên  website Bách Hợp.”

Tiền Phỉ đuổi anh ra bên ngoài, “Anh có tự giác của người thuê nhà một chút được không? Phòng của chủ nhà là nơi anh có thể tùy tiện ra vào sao?”

“Cô  hứa tối nay làm món cà tím xào, tôi lập tức đi ra!”

Tiền Phỉ cảm thấy đau đầu: “Đại ca, lúc nhỏ anh nhà nghèo quá không mua nổi cà để ăn sao? Anh đã ăn liên tục ba ngày rồi còn không đủ sao?”

“Bản thiếu gia khi còn nhỏ ngày ngày ăn Mãn Hán toàn tịch (ý anh là ăn sơn hào hải vị). cô không xem phim truyền hình Từ Hy Thái hậu sao? Bình thường bà ta toàn ăn sơn hào hải vị, có một ngày ăn khoai nướng, ngon quên trời đất luôn! Tôi với bà ta cùng một dạng đó!”

“Anh đúng là không biết xấu hổ!”

Dừng một lát, cô nói: “Anh trả lời tôi một vấn đề, trả lời xong tối nay tôi làm món cà xào cho anh.”

Lý Diệc Phi bĩu môi, “Cô hỏi đi!”

Tiền Phỉ nghĩ nghĩ hỏi: “Theo anh thì cô gái như thế nào mới có thể trói buộc được đàn ông?”

Lý Diệc Phi dựa bên khung cửa, lười nhác nhìn cô, đánh giá từ trên xuống dưới, tặc lưỡi: “Dù sao cũng không phải là loại người như cô.”

Tiền Phỉ kìm nén sự xúc động muốn đạp tên kia một cước, hỏi: “Tôi thì làm sao?”

Lý Diệc Phi vuốt tóc, làm ra vẻ thành khẩn nói: “Cô à, giống như ông già, tùy tiện, lôi thôi lếch thếch, chuyện gì cũng dám nói, người ta đùa cô cái gì cô cũng không giận, như vậy cũng tốt, đàn ông ở cùng với cô rất vui, nhưng sẽ không coi cô là phụ nữ đâu, biết không! Lâu dần cô giống như anh em của bọn họ thôi!”

Tiền Phỉ nghe xong ngu luôn, vẻ mặt thất bại hỏi: “Tôi là như vậy sao? Tôi giống đàn ông à? Vậy phải làm sao đây!”

Lý Diệc Phi nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô, nói: “Cô muốn thay đổi cũng không khó, nhưng đầu tiên cô đối với bản thân mình đừng quá keo kiệt, cô nhìn mấy bộ quần áo của cô đi, có bộ nào coi được không? Cô mặc mấy bộ quần áo đó trước mặt để cái chén, người ta chắc chắn sẽ vứt tiền cho cô! Cô phải biết đời người giống như sinh con, chỉ có gắng sức cùng vất vả, đau đớn mới có thể hạnh phúc mà sinh ra!”

Tiền Phỉ vừa nghe thấy những lời này cảm thấy rất có đạo lý, suy nghĩ kỹ lại, chợt đổi sắc mặt ……

Lông mày rậm của cô nhướng lên nói: “Anh không thể nói đơn giản một chút sao! Ví như cuộc sống chỉ có trả giá mới có thu hoạch!”

 Lý Diệc Phi gãi lông mày “Làm ra vẻ quá, không hợp với phong cách của bổn thiếu gia!”

Tiền Phỉ suýt nữa muốn quỳ xuống.

Trên đời này không ai làm ra vẻ bằng anh đâu biết không ……

Cô nghe thấy Lý Diệc Phi thở dài.

Cô hỏi anh sao lại thở dài, Lý Diệc Phi thở dài một tiếng nói: “Cũng không có gì, lúc nãy nhìn cô nhướng lông mày tôi hơi sợ thôi. Nếu là người khác làm động tác này người ta gọi là chân mày nhướng mày lá liễu, nhưng cô thì phải gọi là hai đám cỏ dại.”

Tiền Phỉ chán nản cầm cái gương bên cạnh lên, “Ài, ai kêu tôi không biết tỉa chân mày chứ, bạn thân của tôi biết nhưng cô ấy đi Đại Liên mất rồi!”

Lý Diệc Phi xoay mặt Tiền Phỉ đến trước mặt, híp mắt nhìn cô nói: “Tối nay cô làm món cà tím xào cho tôi, tôi giúp cô xấu nữ biến hình!”

Tiền Phỉ sờ sờ hai đám cỏ dại nhô cao, hỏi: “Tôi xấu lắm sao?”

Lý Diệc Phi nhìn cô do dự một lát, “Câu nói lúc nãy cô làm được bốn chữ phía trước.”

Ngọn lửa muốn đuổi anh ta ra ngoài lại hừng hực cháy lên trong lòng Tiền Phỉ.

※※※※※※

Vì món cà xào buổi tối nay, Lý Diệc Phi bắt đầu thực hiện kế hoạch “xấu nữ biến hình”. Anh lôi Tiền Phỉ ra khỏi máy vi tính, đi trung tâm mua sắm.

“Nếu cô muốn sống giống người, trước tiên phải ăn mặc như người mới được!” Anh giống như một nhân sĩ quyền uy dạy dỗ Tiền Phỉ.

Tiền Phỉ giãy dụa trên đường, “Tôi nghèo, tôi mặc không nổi đâu, anh cho tôi về nhà đi! Tôi sẽ xào cà tím cho anh được không!”

Lý Diệc Phi tuyệt đối không để cho cô lùi bước, nắm chặt cổ tay cô lôi đi.

“Tiền keo kiệt, cô sống keo kiệt như vậy, không thấy có lỗi với cả họ nhà cô sao? Không phải tôi đã hứa trả thêm tiền nhà cho cô rồi sao!”

Tiền Phỉ vẫn ra sức giãy dụa, Lý Diệc Phi nắm cổ tay cô nắm đến nỗi tay mình cũng mỏi, có chút không nhẫn nại nói: “Được được, tôi lui một bước, không ép cô mua đồ đắt tiền quá, tôi dắt cô đi quảng trường Phú Lực mua hàng rẻ tiền, được chưa?”

Chân Tiền Phỉ mất thăng bằng suýt chút nữa ngã chổng vó.

Anh ta không làm ra vẻ thì chết sao, trung tâm Phú Lực mà nói rẻ tiền? Bình thường cô còn không dám đi vào đó xem nữa kia!

Lý Diệc Phi lôi Tiền Phỉ vào trong trung tâm.

Đến một cửa hàng, anh nắm tay cô vào trong đứng ngay giữa cửa hàng nói: “Trước hết cô chọn hai món đồ, thích cái nào chọn cái đó, không quan tâm giá tiền!”

Tiền Phỉ liền theo ý thích của mình chọn hai cái.

Cô ướm thử vào người hỏi Lý Diệc Phi: “Thấy sao?”

Lý Diệc Phi nhìn cô, vẻ mặt hết sức ghét bỏ, làm cho người có da mặt mỏng không sống nổi.

Anh đi đến cầm hai cái quần áo treo trở về, “Thật ra tôi chỉ muốn biết mắt thẩm mỹ của cô rốt cuộc kém đến mức nào thôi, bây giờ tôi hối hận rồi. nhìn cô phối quần áo tôi bỗng có ý nghĩ cuộc sống tới đây hay là nên ngừng đi!”

Anh lôi Tiền Phỉ đến giá treo quần áo khác, lấy ra hai cái mà bình thường cô không hề nhìn đến và xếp nó vào loại quần áo kiểu dáng lạ kỳ, lẳng lơ và quần ngắn đưa cho cô, “Thử hai cái này!” lại hỏi người bán hàng, “Các cô có quần legging không? Nếu có thì đưa cho cô ấy một cái!”

Tiền Phỉ muốn ngăn anh, nói thầm: “Sao lại mua quần legging ở đây, hơn mấy trăm đồng đó! Trên Đào Bảo bán có hai tám đồng còn miễn phí phí vận chuyển nữa đó!”

Lý Diệc Phi đẩy cô vào phòng thay đồ, “Nói nhảm ít thôi, vào trong thay đồ đi.”

Anh ở ngoài chờ.

Chờ một lúc lâu không thấy Tiền Phỉ đi ra.

Anh không nhẫn nại bước đến gõ cửa phòng thay đồ, “Chị Hai, cô ra đây được không?”

Tiền Phỉ ở bên trong lí nhí nói: “Tôi thấy bộ này rất kỳ quái, hay là tôi thay bộ khác được không?”

Lý Diệc Phi thở dài, “Chị Tiền à, cô ra ngoài cho tôi xem kỳ quái chỗ nào rồi nói được không?”

Chốt phòng thay đồ mở, Tiền Phỉ từ bên trong nhăn nhó đi ra.

Từ trước đến nay cô chưa từng mặc áo cổ chữ V sâu thế này, cô có cảm giác khe ngực của mình sắp lộ ra hết rồi. Cô cũng không quen mặc quần ngắn như vậy, tuy là đã có quần legging nhưng vẫn có cảm giác bị người ta nhìn thứ không nên nhìn.

Cô nhăn nhó đi đến cúi đầu ngượng ngùng nói: “Kỳ quái lắm đúng không?”

Không thấy trả lời.

Cô ngẩng đầu lên nhìn.

Lý Diệc Phi đang sờ cằm nhìn cô.

Cô nhìn anh, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt “tán thưởng”.

Cô kinh ngạc.

“Lý Diệc Phi”, cô gọi, “Lẽ nào anh không cảm thấy bộ này kỳ quái sao?”

Lý Diệc Phi nhìn cô nhíu mày, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Không nghĩ tới thân hình của cô cũng không tệ! Eo nhỏ, chân dài, ngực cũng kha khá, chậc chậc! Thân thể thì là phụ nữ mà linh hồn lại là đàn ông, cô nói tại sao mấy show biểu diễn của Thái Lan không tìm cô nhỉ, cô chắc chắn sẽ nổi tiếng đấy”

Tiền Phỉ nghe anh nói mà mặt đỏ tai hồng, mới đầu là vì ngượng ngùng, sau là vì tức giận.

“Anh còn chưa diễn Đông Phương Bất Bại sao tôi lại có tư cách đi biểu diễn ở Thái Lan chứ!”

Lý Diệc Phi híp mắt nhìn cô quơ ngón tay: “No no no! Cô ăn mặc như vậy,thì đừng có nói chuyện thô lỗ như vậy! Nếu không cô sẽ làm cho người ta tưởng cô là nam giả nữ đó!” Anh nói xong không quản cô đang đứng đó tức giận mà đi đến giá quần áo lấy một chiếc áo khoác khoác lên người cô,  “Đi, đi mua thêm một đôi giày cao gót nữa là ổn!”

=========================================================

LINK COMMENT FACEBOOK (Khuyến khích comment trên website)

https://www.facebook.com/tamvunguyetlau2013/posts/654308881339893?notif_t=notify_me

Xì poi chương 29: Dáng vẻ xinh đẹp 

Steve giúp cô tỉa lại lông mày làm cho ngũ quan của cô trở nên sinh động đẹp đẽ hơn.

Steve nhìn cô híp mắt cười nói: “Xem đi, ngũ quan này, dáng vẻ này kẻ nào dám nói cô xấu, cô cứ đánh hắn cho tôi!”

Lý Diệc Phi ở bên ngoài đã uống sạch ba ấm trà, sắp hết kiên nhẫn rồi, không ngừng gào lên: “Xong chưa?’

“Ra đây.” Steve đẩy Tiền Phỉ ra.

Lý Diệc Phi rót trà, định uống thì nhin thấy Tiền Phỉ, anh ngẩng đầu dường như bị dọa run tay, làm đổ phân nửa nước trà ra ngoài.

Ánh mắt anh làm Tiền Phỉ thẹn đỏ mặt, trốn sau lưng Steve.

“Thấy sao?” Steve vừa hỏi vừa kéo Tiền Phỉ ra.

Tiền Phỉ nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy anh ấy đang dùng mắt mắng tôi vì sao trang điểm rồi vẫn xấu như vậy!”

Steve cười hỏi Lý Diệc Phi: “Sao? Vừa ý hay không nói một câu đi chứ!”

Lý Diệc Phi ho một tiếng, Tiền Phỉ cảm thấy tim mình nhảy lên một cái, trong lòng âm thầm chuẩn bị nghe mấy lời tổn thương.

Kết quả cô nghe Lý Diệc Phi nói: “Steve,lấy cho tôi một bộ đồ trang điểm anh vừa dùng cho cô ấy, thuận tiện dạy cho cô ấy tự mình trang điểm cho mình giống như vậy!”

Tiền Phỉ ngơ ngác ngẩng đầu.

Lý Diệc Phi nhìn cô bộ dạng nửa cười nửa không.

“Bây giờ cô có hơi giống người rồi đó!”

Bình Luận (0)
Comment