Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 29

Tiền Phỉ ăn mặc cũng tương đối, mang đôi giày cao gần mười phân, tay xách túi giấy đựng giày và quần áo cũ, cắn răng bước đi.

Nhớ đến lúc nãy tính tiền bị quét bao nhiêu tiền, tim gan phèo phổi của cô đều đau như cắt. Lúc đó cô định không mua nữa nhưng Lý Diệc Phi ở bên cạnh uy hiếp cô: “Cô không mua tôi không trả tiền thuê nhà cho cô!”

Cô đành phải ngậm ngùi nhẫn nhịn mà tính tiền.

Nghĩ những tấm phiếu màu hồng kia bị mất đi, cô đau lòng đến nỗi chân bước không vững, càng đi càng không ổn.

Lý Diệc Phi đi bên cạnh đỡ cô, “Sau này cô đừng tùy tiện mua đồ trên taobao nữa, mua mấy thứ như cái bao bố rách ấy, cô muốn mua gì thì nhớ hỏi qua tôi, biết không! Nói trắng ra là mấy thứ cô mặc hàng ngày người bị hại mắt nhiều nhất chính là tôi, tôi sắp bị cô hại mù mắt rồi đó!”

Tiền Phỉ cảm thấy bắp chân nhỏ của cô đang phát run vì đi giày cao gót, cô năn nỉ Lý Diệc Phi: “Được được được, cái gì cũng được! Nếu như mua xong rồi bây giờ chúng ta về nhà được chưa? Tôi sắp đi không nổi nữa rồi nè!”

Lý Diệc Phi lườm cô: “Cô thật là không biết tốt xấu, bản thiếu gia chưa bao giờ đi mua sắm với phụ nữ, tôi thấy cô quá đáng thương nên mới phá lệ một lần, tôi còn chưa than mệt cô đã la hét đòi về!”

Tiền Phỉ vừa tức vừa cười nói: “Ồ! Thì ra thiếu gia chú đây lại hiến tặng cho chị lần đầu tiên quý giá trong đời như vậy, phải làm sao đây? Tôi có nên lấy thân báo đáp không?” cô mải nói chuyện mà bước hụt, vấp một cái.

Sắp ngã thì Lý Diệc Phi nhanh tay đỡ được.

“Cô có thù oán với tôi sao, muốn lấy thân báo đáp để hại đời tôi? Cô chưa bao giờ đi giày cao gót à? Sao có thể đi thành thế này? Cô có phải con gái không vậy?” anh giễu cợt hỏi liên tục.

Tiền Phỉ cẩn thận bước đi: “Rất ít, hơn nữa cao nhất cũng chỉ có năm phân thôi, ở Bắc Kinh này ngày ngày đi tàu điện ngầm, mang giày cao gót chẳng khác nào chịu tội.”

Lý Diệc Phi nói “STOP” một tiếng: “Làm con gái mà cả đi giày cao gót cũng không biết thì cô sống thật uổng phí!”

Tiền Phỉ á khẩu.

Lý Diệc Phi kéo cô đi ngược với hướng về nhà, vừa đi vừa nói: “Cô đã đi không quen thì nên đi nhiều một chút, đừng vội về nhà, tôi dắt cô đi chỗ này!”

Anh không để Tiền Phỉ có thời gian trả lời, cầm lấy điện thoại gọi.

Tiền Phỉ nghe anh nói một tràn tiếng Anh, “Hey Steve, bây giờ có bận không? Tôi có thể mang bạn tôi qua cho anh làm tóc được chứ?”

Lại nói hai câu sau đó cúp điện thoại tiếp tục lôi cô đi về phía trước.

Tiền Phỉ lắc lư cố gắng điều khiển giày cao gót dưới chân, hỏi: “Anh định dắt tôi đi đâu?”

“Mang cô đi bán đổi lấy kẹo ăn!”

Tiền Phỉ trừng mắt: “Ngọt chết anh đi.”

Lý Diệc Phi trừng lại, “Cô chẳng đáng bao nhiêu tiền, mua không được mấy cái kẹo, không đủ ngọt đến chết tôi đâu, yên tâm đi!”

Bọn họ anh một câu tôi một câu đi từ trên đường đến lên taxi, từ taxi đến ngõ hẻm nhỏ.

Xuống xe, Tiền Phỉ thấy một con hẻm nhỏ dài yên tĩnh, hỏi Lý Diệc Phi: “Đây là đâu? Bên trong có cái gì vậy?”

“Có động Thủy Liên(*)”

(*) Động Thủy Liên: Một trong những danh lam thắng cảnh của Nam Nhạc, cách trấn Nam Nhạc 4km.

Anh dắt cô quẹo tới quẹo lui, đi đến một cánh cửa gỗ. cửa gỗ này giống những cánh cửa của những người giàu có thời xa xưa. Tiền Phỉ nhìn cánh cửa trước mặt, cảm thấy dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có một bàn tay thon dài vươn ra, mở cửa.

Cô bừng tỉnh, dường như huyễn tưởng thành sự thật, cô nhìn thấy bàn tay đặt trên cửa, năm ngón tay trắng nõn thonn dài, móng tay cắt ngắn, ngón tay đắp hình mặt trăng trắng ngà, cong cong như mặt cười.

Tiền Phỉ nghĩ cái cửa này lộ ra cánh tay này thật là xinh đẹp.

Bên tai bỗng nghe tiếng chế nhạo của Lý Diệc Phi: “Nhìn đủ chưa, đủ rồi thì tôi mở cửa đó!”

Tiền Phỉ hoàn hồn.

Bàn tay cô vừa nhìn ngẩn người lại là của Lý Diệc Phi.

Trước đến nay cô không để ý thì ra tay của Lý Diệc Phi đẹp như vậy.

Tiền Phỉ nhìn Lý Diệc Phi nói: “Tôi tưởng là tay của một đại cô nương nên mới nhìn nhiều một chút, anh là đàn ông con trai ngón tay dài thanh tú như vậy làm gì, rất giống tay con gái!”

Lý Diệc Phi “Ồ” một tiếng cười, cầm tay Tiền Phỉ lên, “Tay cô không giống tay đàn ông sao, cô xem tay cô ….”

Anh xem kỹ tay Tiền Phỉ, bỗng dưng ngừng nói, mấy giây sao mới nói tiếp: “Chà, sao tôi không để ý nữ hán tử lại có bàn tay con gái thế nhỉ?”

Toàn thân Tiền Phỉ nữ tính nhất chính là bàn tay. Diêu Tinh Tinh hâm mộ nhất chính là bàn tay của cô, dù làm việc nhúng nước như thế nào, chỉ cần tùy tiện bôi ít kem Đại Bảo, thì sẽ trơn bóng như cũ, mười ngón tay thon nhỏ như cọng hành, một điểm khớp xương cũng không có.

Tiền Phỉ giơ tay dương dương tự đắc nói: “Chứ sao, chuyện anh không biết còn rất nhiều.”

Bỗng nhiên cửa mở ra, Tiền Phỉ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, tóc xoăn hơi dài, để râu.

“Diệc Phi, cậu định ở đây chơi trò cầm tay với cô bạn gái nhỏ của mình đến khi nào hả?” người đàn ông cười nói.

Tiền Phỉ cướp lời: “Chúng tôi không cầm tay! Tôi cũng không phải bạn gái anh ta!”

Lý Diệc Phi nhìn cô, lại nhìn người đàn ông đẹp trai kia, “Hey Steve!” anh tự nhiên khóac tay lên vai cô nói với Steve: “Phiền anh tạo kiểu tóc cho vị anh em này của tôi, đừng để cô ta trông đáng sợ như thế này!”

※※※※※※

Steve dắt Lý Diệc Phi và Tiền Phỉ vào trong nhà.

Tiền Phỉ vừa đi vừa nhìn, trong lòng cũng hiểu ra đây là một cái spa trang điểm.

Vào phòng, Steve để hai người ngồi đó, anh ta đi lấy đồ.

Tiền Phỉ nhìn quanh hỏi Lý Diệc Phi: “Chỗ này bí ẩn như vậy, có thể kiếm tiền sao?”

Lý Diệc Phi nhếch khóe miệng cười nhạo cô: “Cô thật là nhà quê quá đi! Chỗ cao cấp như thế này, không phải ai cũng tìm được, tìm được thì không phải ai cũng có thể đi vào, đi vào được thì không phải ai cũng được Steve tiếp đãi!”

Tiền Phỉ tặc lưỡi: “Anh nói thật hay giả? Nói giống y như là một tổ chức thần bí vậy!”

“Tất nhiên là thật, ở đây chỉ tiếp hai loại khách thôi: người có tiền và người có quyền.”

Tiền Phỉ chăm chú nhìn anh, “Vậy làm sao anh lẫn vào đây được?”

Lý Diệc Phi nhìn cô, mặt nghiêm túc nói: “Chuyện đến nước này tôi cũng không giấu cô, thật ra tôi là con nhà giàu đấy.”

Tiền Phỉ nhìn anh, mặt rất nghiêm túc phối hợp: “Đúng, tôi biết thật ra nhà anh có nhiều tiền, ba anh là chủ tịch tập đoàn, ông ấy bởi vì anh không chọn thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối làm đối tượng yêu đương, không cho anh tiền nữa, anh cũng vì vậy mà đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy, từ đó hoàng tử biến thành con ếch lưu lạc đầu đường, đến thuê nhà của tôi!”

Lý Diệc Phi kinh ngạc, “Thì ra cô đã biết!”

“Đúng, tôi đều biết! Thật ra anh là cháu của Lý Gia Thành, mà tôi là cháu gái trưởng của Tiền Học Lâm!”

Lý Diệc Phi nhìn cô, vẻ mặt dần méo mó.

Tiền Phỉ không nhịn được cười to: “Anh hai à, anh thật là biết phối hợp đó! Xem ra trước kia anh cùng bạn gái xem không ít mấy bộ phim máu chó rồi!”

Lý Diệc Phi tức khí nhìn cô nói: “Tiền Phỉ sớm muộn sẽ có ngày tôi sẽ làm cho cô cam tâm tình nguyện nhận tôi là thiếu gia của cô.”

Tiền Phỉ vỗ vai anh cười ha ha: “Bây giờ tôi đã nhận rồi mà, anh là thiếu gia, anh tuyệt đối là thiếu gia!”

Lý Diệc Phi thở phì phì nhìn cô, ra sức hừ mạnh một tiếng, “Ngu chết mất thôi.” Sau đó quay đi không nhìn cô nữa.

Tiền Phỉ nhìn anh ta bộ dáng kiêu ngạo, cảm thấy anh ta ngoài lười tiện tham ăn ác miệng có chút thích hư vinh lại ham hưởng thụ ra, có lúc anh ta rất đáng yêu đấy.

Cô vừa cười vừa nghĩ, khẩu vị của cô ngày càng nặng, ngày càng biến thái rồi, cô bắt đầu cảm thấy Lý Diệc Phi có chút đáng yêu?

※※※※※※

Lý Diệc Phi ở bên ngoài vừa uống trà vừa đợi Steve làm tóc cho Tiền Phỉ.

Steve nhìn ra ngoài một cái, cười nói với Tiền Phỉ: “Tôi chưa từng thấy cậu ấy nhẫn nại như vậy!”

Tiền Phỉ cảm thấy lời này có ẩn ý, suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Tôi đương nhiên không giống mấy người bạn gái trước anh ta mang đến trước đây! Tôi không phải bạn gái anh ta, tôi là chủ cho thuê nhà của anh ta!”

Steve nhìn cô trong gương, “Chủ nhà? Hà hà có ý tứ!” Anh ta dừng một chút nói: “Tính tình cậu ấy nổi danh là không có nhẫn nại, làm sao có thể theo con gái tới đây? Cô là người đầu tiên.”

Tiền Phỉ không nhịn được ho khan hai tiếng: “Ôi, anh ta cũng không xem tôi là con gái đâu, nếu anh ta xem tôi là con gái chắc sẽ không dắt tôi đến đây!”

Steve cười cười không nói.

Tiền Phỉ hỏi anh: “Steve, Lý Diệc Phi làm sao quen với anh?”

“Ừm, tôi nhớ hình như là do bạn thân lúc nhỏ của cậu ấy tới dắt tới! Mẹ của bạn cậu ấy thường làm tóc ở đây.”

Tiền Phỉ “Ồ” một tiếng lại hỏi: “Bạn của anh ta có phải là người hay nạp nhiều tiền điện thoại không?”

“Đúng, chính là cậu ấy! Cậu ấy thường nạp nhiều tiền điện thoại để chơi điện tử! Cậu ấy còn dặn tôi đừng nói cho mẹ cậu ấy biết!”

Tiền Phỉ không nhịn được tặc lưỡi: “Thằng nhóc này đúng là phá gia chi tử!” sau đó lại không nhịn được nói: “Lý Diệc Phi còn nói với tôi anh ta có thể đến đây vì anh ta là con nhà giàu, chứ không phải anh ta nhờ có người bạn giàu có mà đến đây sao?” Cô hỏi Steve, “Anh nói Lý Diệc Phi là con nhà giàu sao?”

Steve cười ha ha nói: “Cô có hứng thú với cậu ấy à? Được, tôi sẽ tiết lộ bí mật khách hàng cho cô! Tôi chỉ biết nhà bạn của Lý Diệc Phi mở tiệm bán đồ bằng ngọc, có thể xem như là nhà giàu có, còn về Lý Diệc Phi, cậu ấy chưa từng nói gia đình cụ thể làm cái gì, chỉ nói làm buôn bán nhỏ, nhưng cậu ấy rất hào phóng, nên xem ra nhà cậu ấy rất giàu có, nếu cô cùng cậu ấy hẹn hò thì không lo chuyện nhà cửa gì đâu, mấy thứ này tôi nghĩ nhà cậu ấy đều có!”

Tiền Phỉ không ngờ Steve cũng bà tám như vậy: “Anh ta đúng là rất hào phóng, không biết để dành tiền.” Nói xong lại không nhịn được cường điệu thêm một lần nữa, “Tôi không có hứng thú với anh ta, anh ta rất khó hầu hạ, người rộng lượng mấy cũng bị anh ta làm tức chết, tôi là người phàm không chịu nổi sự tôi luyện như vậy, cho nên anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!”

Steve cười không nói.

Tiền Phỉ nhìn mình trong gương đột nhiên hỏi: “Steve tôi thật sự là xấu lắm sao?”

Steve nhún vai, “Làm gì có,cô rất đẹp, chỉ là không biết ăn diện, chỉ cần cô chịu khó chải chuốt một chút thì sẽ có rất nhiều người chú ý đến cô!”

Tiền Phỉ kích động đến nỗi muốn kết bái anh em với anh ta, “Thật sao? Nhưng Lý Diệc Phi nói tôi xấu xí như con trai!”

“Tôi sẽ biến cô trở nên xinh đẹp, làm cho cậu ta phải tát vào mặt mình!”

Tiền Phỉ mừng suýt khóc, “Đừng quên giúp tôi tỉa lông mày đấy!”

Steve phì cười.

※※※※※※

Hai tiếng sau.

Steve đứng sau vịn vai Tiền Phỉ, cùng cô nhìn vào gương.

“Cô thấy sao? Còn nhận ra người trong gương không?’

Tiền Phỉ nhìn vào gương, không thể tin đó là mình.

Mái tóc dài của cô được sấy mượt mà, theo nếp nằm trên vai, phần đuôi tóc tạo thành một lọn cong cong, tạo ra một thứ mà cô chưa từng có tên là “quyến rũ”.

Steve giúp cô tỉa lại lông mày làm cho ngũ quan của cô trở nên sinh động đẹp đẽ hơn.

Steve nhìn cô híp mắt cười nói: “Nhìn đi, ngũ quan này, dáng vẻ này kẻ nào dám nói cô xấu, cô cứ đánh nó cho tôi!”

Lý Diệc Phi ở bên ngoài đã uống sạch ba ấm trà, sắp hết kiên nhẫn rồi, không ngừng gào lên: “Xong chưa?’

“Ra đây.” Steve đẩy Tiền Phỉ ra.

Lý Diệc Phi rót trà, định uống thì nhin thấy Tiền Phỉ, anh ngẩng đầu dường như bị dọa run tay, làm đổ phân nửa nước trà ra ngoài.

Ánh mắt anh làm Tiền Phỉ thẹn đỏ mặt, trốn sau lưng Steve.

“Thấy sao?” Steve vừa hỏi vừa kéo Tiền Phỉ ra.

Tiền Phỉ nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy anh ấy đang dùng mắt mắng tôi vì sao trang điểm rồi vẫn xấu như vậy!”

Steve cười hỏi Lý Diệc Phi: “Sao? Vừa ý hay không nói một câu đi chứ!”

Lý Diệc Phi ho một tiếng, Tiền Phỉ cảm thấy tim mình nhảy lên một cái, trong lòng âm thầm chuẩn bị nghe mấy lời tổn thương.

Kết quả cô nghe Lý Diệc Phi nói: “Steve,lấy cho tôi một bộ đồ trang điểm anh vừa dùng cho cô ấy, thuận tiện dạy cho cô ấy tự mình trang điểm cho mình giống như vậy!”

Tiền Phỉ ngơ ngác ngẩng đầu.

Lý Diệc Phi nhìn cô bộ dạng nửa cười nửa không.

“Bây giờ cô có hơi giống người rồi đó!”

Bình Luận (0)
Comment