Chuyện Đôi Ta

Chương 44

[2] VỐ LỪA

Cố Thanh Dật không cho rằng mình thực sự có hứng thú gì với Bạch Y Y, chuyện như bây giờ chẳng qua chỉ là sự không thích ứng khi một thói quen nào đó bị đánh bại mà thôi. Quen cho rằng mình xem sách qua loa cũng có thể đi thi, có thể giẫm lên rất nhiều người được gọi là thiên tài, vì thế có một ngày, khi bản thân anh cũng bị giẫm dưới chân, anh bắt đầu hơi không thoải mái.

Anh không có hứng thú gì với thứ gọi là cá cược, nhưng nếu đối phương nghĩ rằng anh đã thua thì anh cũng sẽ không phản bác. Bởi vì bản thân anh hiểu rõ, lần thi tháng thứ hai này anh không còn thờ ơ như trước. Trước đây anh thờ ơ đến mức độ nào ư, đến mức độ cho dù lúc làm bài biết rõ chữ số nào viết sai thì anh cũng lười sửa lại, tự cao tự đại cảm thấy dù có lỗi sai đó thì cũng vẫn không có ai vượt qua được anh. Còn lần này anh nghiêm túc, tuy không quá xem trọng nhưng cũng chứng minh anh thực sự coi Bạch Y Y là đối thủ.

Lúc phát bài làm môn Ngữ văn, anh lên cầm bài của mình, ánh mắt cô giáo Ngữ Văn nhìn anh có ẩn ý. Anh cảm thấy mình hiểu được ánh mắt đó – Hiếm thấy ghê, có người có thể bức cậu trở nên nghiêm túc cơ đấy. Bởi vì lần này, phần điền từ trong thơ cổ anh không còn để trống nữa, ngay cả phần cổ văn anh cũng làm, chỉ là có lẽ anh không đọc sách kĩ càng, hai chỗ anh vẫn để trống ở trong phần chú giải sách mới có đáp án.

Lúc cầm bài làm, vậy mà anh lại hơi cảm kích cô giáo mới trẻ tuổi này. Có lẽ vì thực sự trẻ nên hiểu được tâm lý học sinh hơn, hiểu giữ lại thể diện cho đối phương hơn. Nếu là cô giáo Ngữ văn lớp 11/1, anh có thể tưởng tượng được, lúc này cô ấy nhất định sẽ nói bằng vẻ châm chọc với tất cả mọi người rằng Cố Thanh Dật chưa từng bận tâm đến chuyện điền từ thơ cổ giờ cũng biết đường không để lại chỗ trống rồi. Nói không chừng cô ấy còn châm chọc anh, rằng anh nghiêm túc thì sao, vẫn không bằng được người ta còn gì.

Cô giáo nhận xét về bài làm trên bục giảng, anh thì một công đôi việc, vừa lắng nghe vừa lật sách tìm đáp án của hai ô mình để trống. Lúc tìm thấy, anh thầm cười.

Đáp án ở góc khuất thế này, cho dù là người ra đề cũng khó tìm thấy, anh thật lòng hơi bội phục những người làm đúng hết.

Bạch Y Y sẽ không để lại ô trống, hẳn là cô làm đúng hết.

Tiết tự học cuối cùng buổi chiều, trong phòng học chỉ có tiếng thầm thì thảo luận bài và tiếng giấy bút sột soạt, môi trường yên tĩnh đó cực kỳ thích hợp để ngủ. Cố Thanh Dật thật sự cứ thiếp đi như vậy.

Khi bị người khác đẩy tỉnh, cả người anh đều mơ màng, anh nhìn người bạn đẩy mình tỉnh với vẻ thắc mắc.

Lúc này vẫn có người ở trong phòng học, ngoài người ngủ say không biết trời trăng gì như Cố Thanh Dật thì chỉ còn vài bạn muốn giải xong bài đã giải được một nửa rồi sẽ đi ăn cơm mà thôi. Số lượng người không nhiều, lúc này họ cũng nhìn Cố Thanh Dật với vẻ hứng thú, rồi lại nhìn nữ sinh đứng ngoài lớp, cảm thấy mình đã bắt gặp một câu chuyện để tám nhảm rất đặc sắc.

Cố Thanh Dật nhìn theo hướng mà bạn học chỉ, nhíu chặt mày, cảm thấy không vui vì bị đánh cho tỉnh dậy một cách thô bạo như thế, đồng thời cũng lấy làm khó hiểu vì chuyện xảy ra lúc này, là sao đây?

“Bạn ấy… bạn ấy tìm cậu.” Bạn nam đẩy Cố Thanh Dật tỉnh dậy có vẻ cảm nhận được sự hậm hực của anh.

Cố Thanh Dật chậm rãi gật đầu, đứng dậy, đi ra ngoài phòng học.

Khi bóng dáng trước mắt trở nên rõ ràng hơn, trong đầu Cố Thanh Dật đột nhiên xuất hiện ba chữ – Bạch Y Y.

Cho dù cùng mặc một bộ đồng phục giống các bạn nữ khác là chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với váy ca rô thì cô rõ ràng vẫn khác với mọi người, cả người như phát sáng, rõ ràng là bộ đồng phục và cách ăn vận bình thường nhưng lại khiến người ta chợt nghĩ rằng cô đã tỉ mỉ trang điểm, mỗi một phần trên người đều tinh xảo xinh đẹp. Cố Thanh Dật yên lặng nhìn cô, khuôn mặt vẫn còn vẻ khó chịu vì đang ngủ thì bị đánh thức, đồng thời dường như cũng không bị dung mạo của cô hớp hồn. Anh cứ bình thản nhìn cô như vậy, không trốn tránh, thông tin duy nhất toát ra từ ánh mắt anh chính là giục cô nói ra mục đích đến tìm anh.

“Tôi là Bạch Y Y.” Cô cười. “Lúc trước bạn tôi từng đến tìm cậu rồi nói một vài lời không hay cho lắm, đó không phải là ý của tôi, mong cậu đừng bận tâm.”

Cố Thanh Dật thoáng suy tư, rồi mới vỡ lẽ. “Ý cậu là muốn nói đến chuyện đấu thành tích thi cuối tháng với tôi?”

Bạch Y Y gật đầu.

Cố Thanh Dật cười bâng quơ. “Tôi thì không sao cả, dù sao có đấu nhau hay không thì đều phải đi thi thôi.”

Bạch Y Y yên lặng nhìn anh mấy giây. “Nếu là vậy, tôi hy vọng cậu dốc hết sức lực chứ không phải là đi thi qua loa như hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hử?”

“Tôi hy vọng cho dù tôi thua thì cũng thua bởi thực lực thật sự của một người chứ không phải là sau khi tôi nghiêm túc thì lại phát hiện đối phương rất thờ ơ. Dù rằng tôi cảm thấy tôi sẽ không thua.”

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, lúc nói đến câu cuối cùng, sự tự tin vì thực lực tuyệt đối đó như tản ra từ trong xương cốt cô, khiến cô càng rực sáng hơn nữa, cả người như phát ra ánh sáng chói mắt.

“Được, tôi sẽ dốc hết sức lực.”

Những học sinh làm người qua đường đều kinh hãi vì cảnh tượng trước cửa lớp 11/17. Chàng trai và cô gái đứng cùng nhau tự tạo thành phong cảnh đẹp đẽ, còn khiến lòng người xốn xang hơn tình tiết trong phim thần tượng, chỉ một cảnh tượng đơn giản lại có thể khơi ra đủ phiên bản câu chuyện tiểu thuyết.

Nhưng chuyện đó, Cố Thanh Dật và Bạch Y Y đều không phát hiện ra. Mà dù phát hiện ra thì có lẽ họ cũng sẽ không bận tâm.

Cảm giác của Cố Thanh Dật với Bạch Y Y không hề tệ. Cô lựa chọn đến tìm anh lúc tan học, hẳn là vì không muốn trở thành đương sự để người ta bàn tán, tuy rằng cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Chẳng mấy chốc, cả khối đều biết về cuộc thi giữa Cố Thanh Dật và Bạch Y Y. Dẫu sao Cố Thanh Dật đã quá nổi tiếng, hơn nữa chuyện Bạch Y Y vừa chuyển trường đến đã xếp ngay vị trí thứ nhất khiến người ta kinh ngạc. Bởi thế cuộc thi giữa họ làm mọi người thấy rất hứng thú, ngay cả các thầy cô giáo cũng rất quan tâm, thậm chí còn cười thảo luận riêng với nhau.

Khi có kết quả kỳ thi tháng thứ ba, thầy giáo phụ trách dán tờ danh sách thành tích lên bảng thông báo còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì đã có không ít người bám trụ ở đó rồi. Điều này khiến thầy giáo đó chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Những học sinh này chưa từng tích cực như thế. Đợi thầy giáo dán xong tờ danh sách, cả đám người vội vây qua ngay, thiếu chút nữa thầy giáo đó còn không chen ra được.

Người trấn tĩnh nhất hẳn là Cố Thanh Dật. Anh không đi xem tờ danh sách, cô giáo Ngữ văn cực kỳ tâm lý của anh đã cười nói cho anh biết rồi. Môn Ngữ văn anh kém Bạch Y Y một điểm, chỉ kém hơn ở bài tập làm văn. Lúc cô giáo Ngữ văn chấm bài, tuy phần làm văn có điểm tối đa là sáu mươi điểm nhưng cô lại lấy năm mươi điểm làm điểm tối đa. Cô giải thích nguyên nhân là bởi sở thích của mỗi giáo viên chấm bài thi đại học mỗi khác, cho điểm thế này thì lúc thi đại học mới không có cảm giác chênh lệch. Bởi thế điểm cô chấm bình thường cao nhất là bốn mươi chín điểm. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như lần này bài làm văn của Bạch Y Y được năm mươi điểm.

Có lẽ để chứng minh sự công bằng của mình, cô giáo Ngữ văn đưa luôn bài thi môn Ngữ văn của Bạch Y Y cho Cố Thanh Dật để anh xem đáp án và phần làm văn của Bạch Y Y.

Lần đầu tiên Cố Thanh Dật xem bài thi của người khác. Bài thi của Bạch Y Y trình bày rất đẹp, chữ viết ngay ngắn gọn gàng. Nếu anh là người chấm bài, nhìn thấy bài làm như vậy thì hẳn là cũng sẽ vui mừng hớn hở. Mà bài làm văn của Bạch Y Y không chỉ có chủ đề rõ ràng mà còn có ẩn ý sâu xa, quả thực là một bài văn hay.

Thực ra cô giáo Ngữ văn đã nghĩ nhiều rồi, có xem hay không anh đều không cảm thấy có vấn đề gì. Lấy điểm số để phân định thắng thua, nếu kết quả cuối cùng là điểm của anh thấp hơn điểm của Bạch Y Y, anh sẽ không có bất cứ lý do nào để mà không phục.

Lúc tan học hôm thứ Sáu, Cố Thanh Dật xuất hiện trước cửa lớp 11/5. Bạch Y Y nhìn thấy anh, cố ý rề rà đợi các bạn về gần hết mới đi ra, bước đến cạnh anh.

“Tôi thua rồi, cậu muốn gì?” Cố Thanh Dật nhìn cô từ trên cao, hoàn toàn không có vẻ không cam lòng vì thua cuộc, giọng điệu bình tĩnh đến khó tin.

“Hả?” Bạch Y Y còn chưa kịp hiểu ra.

“Nếu đã thi đấu thì người thắng đương nhiên có tư cách đưa ra yêu cầu với người thua.”

Bạch Y Y chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ngẩn ra một lúc rồi cũng không đắn đo gì. “Thế cậu mời tôi một bữa cơm nhé!”

Cố Thanh Dật nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý.

Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Dật trao đổi phương phức liên lạc với một cô gái. Cảm giác này rất đặc biệt. Lúc rời đi, anh nhìn di động của mình một lúc lâu, còn chưa thích ứng được với việc danh bạ liên lạc có thêm một số mới.

Tối hôm đó, Cố Thanh Dật nhận được điện thoại từ Bạch Y Y. Bạch Y Y đã chọn xong thời gian và địa điểm ăn cơm, hỏi Cố Thanh Dật có lịch gì vào ngày hôm sau không. Cố Thanh Dật không ngờ cô sẽ chủ động gọi điện cho mình, cũng không từ chối đề nghị của đối phương.

Thứ Bảy, lúc Cố Thanh Dật ra khỏi nhà bị ông Cố nhìn thấy, ông cụ thuận miệng hỏi anh: “Đi đâu thế này?”

“Có hẹn với bạn học ạ.” Không hề nói mình ra ngoài làm gì.

Câu trả lời của anh khiến bố mẹ anh đều cảm thấy kinh ngạc. Thời gian anh ở trường rất ít, bạn học liên lạc cùng cũng rất ít, ngay cả Tưởng Thư Minh có liên lạc cũng là bởi hai nhà có mối quan hệ tốt, bây giờ anh lại biết ra ngoài chơi với bạn, họ đều cảm thấy được an ủi.

Cố Thanh Dật giần giật khóe miệng, hiểu được tâm tư của họ, vì thế không giải thích gì.

Cố Thanh Dật đến quảng trường, phát hiện Bạch Y Y không đến một mình mà còn dẫn theo một cô gái khác. Cô gái đó trông hơi quen. Anh ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra cô nàng là loa truyền lời.

“Tôi là Phương Giai Giai, hì hì, nghe nói cậu muốn mời Y Y ăn cơm, thêm tôi nữa cũng không nhiều đúng không? Ha ha, tôi biết một quán hương vị được lắm, thức ăn ở đó ngon cực kỳ luôn.”

Cố Thanh Dật không tỏ thái độ gì.

Cả đường đi đều là Phương Giai Giai nói chuyện.

“Ha ha, sao tôi cảm thấy tôi đứng giữa hai người cứ giống như đang phá hoại vậy nhỉ?”

Cố Thanh Dật: “…”

Bạch Y Y: “…”

“Cố Thanh Dật, cậu chẳng được lòng người gì cả, lần này sau khi cậu thua Y Y, cả đống người ở lớp tôi đều vỗ tay chúc mừng đấy.”

Cố Thanh Dật yên lặng.

“Y Y đúng là mỹ nữ vừa xinh lại còn học giỏi trong truyền thuyết, cậu gặp được con bé là may mắn của cậu, nếu không cậu sẽ luôn tự mãn trong thế giới của cậu, tưởng rằng mình là số một trên đời…”

Bạch Y Y kéo Phương Giai Giai, ra hiệu cho cô nàng đừng nói nữa. “Không phải từ hôm qua cậu đã nghĩ đến việc hôm nay ăn gì à? Bây giờ không nhớ đến mấy món cậu muốn gọi nữa hả?”

Phương Giai Giai lấy ra một quyển sổ nhỏ. “Tớ ghi lại xem muốn gọi món gì rồi mà, từ hôm qua tớ đã nghĩ xong rồi.”

Bạch Y Y ra vẻ sốc, sau đó hơi ái ngại nhìn Cố Thanh Dật. Ngược lại, Cố Thanh Dật chẳng mấy bận tâm. Nếu cô yêu cầu mời ăn cơm thì mời một hay hai người đều chẳng sao cả. Có điều bữa cơm này thực ra là yêu cầu của Phương Giai Giai nhỉ?

Đến quán mà Phương Giai Giai nói, Phương Giai Giai quả nhiên bắt đầu gọi món theo như kế hoạch đã vạch xong từ trước, bận rộn đến mức vui quên trời quên đất.

Bạch Y Y cũng nhìn thực đơn mấy lần, biết rằng giá ở đây rất đắt, vì thế khi Phương Giai Giai cầm thực đơn đi đưa cho phục vụ đang bận rộn, cô không nhịn được mà nói: “Bữa này để tôi thanh toán đi, dẫu sao cũng là vì bạn tôi muốn đến đây…”

“Không cần.” Cố Thanh Dật dừng lại một thoáng. “Tránh phiền phức.”

Bạch Y Y hiểu ra, anh không để ý đến món tiền này, nhưng anh không thích phiền phức mãi không dứt, nếu lần này không phải do anh trả tiền thì tức là còn có lần sau, anh không muốn.

Thức ăn mau chóng được bưng lên, Phương Giai Giai ăn hùng hổ.

Bạch Y Y ăn rất nhã nhặn, vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia đình không tệ. Cô nhận ra trên bàn ăn luôn chỉ có một mình Phương Giai Giai nói chuyện, chỉ đành hùa theo cô nàng, đồng thời cũng hiếm khi tìm lời để nói với Cố Thanh Dật: “Thực ra tôi không hề cảm thấy thành tích của tôi tốt hơn cậu, cho dù điểm của tôi cao hơn của cậu thì thời gian tôi tiêu tốn còn nhiều hơn cậu, so về hiệu suất thì tôi còn lâu mới bằng cậu.”

Phương Giai Giai không vui. “Thứ người ta so nhau là điểm số, điểm cao thì thắng. Lúc thi tài ở Olympic lẽ nào còn phải căn cứ vào quá trình nỗ lực bình thường và thành tích đạt được của tuyển thủ để phân định thắng thua hay sao?”

Cố Thanh Dật gật đầu đồng tình. “Ừm, nói không sai.”

Phương Giai Giai nhướng mày. “Y Y của bọn tôi giỏi lắm đấy!”

Cố Thanh Dật giần giật khóe miệng, hy vọng chuyện ngày hôm nay đừng bao giờ xảy ra lần thứ hai nữa.

Ăn cơm và thanh toán xong, Cố Thanh Dật rời đi vô cùng nhanh, dùng hành động tuyên bố với họ, ừm, tốt nhất sau này đừng có qua lại gì nữa.

Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, họ quả thực không qua lại gì. Dù rằng tên của họ luôn bị người ta cùng nhắc đến, số lần gặp mặt không nhiều giữa họ cũng bị mọi người phỏng đoán mãi. May là học sinh Trường Duệ đều đặt tâm tư vào việc học, thi thoảng có chểnh mảng nhưng cũng không đi quá xa.

Lại là một thứ Sáu nữa, Cố Thanh Dật lại ngủ, bạn học làm trực nhật quét dọn phòng học xong và chuẩn bị đóng cửa nên mới không nhịn được mà gọi anh dậy. Anh đeo chiếc cặp trống không ra khỏi phòng học, đi qua hành lang, xuống cầu thang, ra khỏi tòa nhà.

Nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc, anh lấy di động ra nhìn thời gian theo bản năng, đã hơi muộn rồi, sao bây giờ Bạch Y Y mới ra? Tuy thấy kỳ lạ nhưng anh không định chào hỏi cô. Vốn là người không thân quen, ngay cả quan hệ bạn học cũng còn cảm thấy xa cách ấy chứ.

Bạch Y Y đi ra khỏi cổng trường.

Cố Thanh Dật định bụng đi qua từ bên cạnh, có điều khi bất giác nhìn cô, anh dừng bước chân.

Bạch Y Y cũng dừng bước, bởi vì có một cậu nam sinh đứng chắn trước mặt cô.

Cố Thanh Dật nhướng mày. Đồng phục trên người cậu nam sinh không phải của Trường Duệ, Bạch Y Y chuyển từ trường Minh Gia đến đây, cậu nam sinh kia là học sinh trường Minh Gia ư?

Cậu nam sinh đột ngột kéo cánh tay Bạch Y Y. “Cậu chuyển trường là để trốn mình à? Mình cũng có thể chuyển đến Trường Duệ học, cậu đi đâu mình đi đó, mình nhất định sẽ để cậu hiểu được trái tim mình…”

Cố Thanh Dật tiến lên trước, túm chặt tay cậu nam sinh rồi gạt nó ra khỏi cánh tay Bạch Y Y. “Bạn gì này, tay bạn đặt nhầm chỗ rồi.”

Cậu nam sinh kinh ngạc nhìn Cố Thanh Dật. “Cậu… cậu là ai? Hai người bọn cậu…”

Bạch Y Y cũng hơi sững ra. “Cậu ấy là bạn học của tôi.”

Cậu nam sinh thở phào một hơi, không nhìn Cố Thanh Dật nữa mà nhìn Bạch Y Y với vẻ si mê. “Đây là chuyện giữa tôi và Y Y, không liên quan đến người khác. Y Y, cậu đừng trốn mình nữa, khó khăn lắm mình mới nghe ngóng được rằng cậu đã chuyển đến đây học, mình đã đi hỏi rất nhiều bạn, họ đều không nói cho mình biết… Nhưng mình nghĩ cậu chắc chắn sẽ không đến học ở mấy ngôi trường không ra gì, mình bèn đến đây đợi, hóa ra cậu thật sự ở đây, mình thật sự đã đợi được cậu, đây chính là duyên phận giữa chúng ta…”

Bạch Y Y: “Cậu đừng đến nữa, hành vi của cậu đã làm phiền đến cuộc sống bình thường của tôi rồi.”

“Sao mình lại làm phiền cuộc sống của cậu chứ? Mình thích cậu như thế, mình chỉ muốn nhìn thấy cậu, sau đó cậu sẽ chú ý đến mình, biết được điểm tốt của mình. Cậu nên cho mình một cơ hội, thấu hiểu mình, thực sự làm quen với mình, như thế cậu mới biết được mình thích cậu nhiều thế nào, sau khi hiểu rồi cậu nhất định cũng sẽ thích mình…”

Đây là lôgic gì? Cố Thanh Dật nhìn Bạch Y Y. “Tôi đưa cậu ra trạm xe buýt nhé!”

Cậu nam sinh nhìn Bạch Y Y rồi lại nhìn Cố Thanh Dật. “Hai người là bạn học thôi đúng không? Vì sao cậu phải đưa cậu ấy? Không không, cậu không được đưa… Tôi đưa, tôi sẽ đưa cậu ấy ra đó, không cần đến cậu…”

“Trần Kiến Ba, cậu thật sự đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, cậu như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy rất phiền.” Bạch Y Y thở dài một hơi rồi mới nhìn Cố Thanh Dật. “Phiền cậu đưa tôi ra trạm xe vậy.”

Lời Trần Kiến Ba muốn nói mắc kẹt trong cổ họng, cậu ta căm phẫn lườm Cố Thanh Dật, như muốn xé nát anh.

Bạch Y Y không để Cố Thanh Dật đưa cô ra trạm xe. Khi Trần Kiến Ba không nhìn thấy họ nữa, cô gọi xe rời đi, chỉ nói mấy chữ “Cảm ơn cậu” với Cố Thanh Dật.

Cố Thanh Dật nhìn chiếc taxi đi xa, cúi đầu nhìn tay mình, vậy mà anh đang lo chuyện bao đồng kìa.

Những ngày tiếp theo, có lúc anh nhìn thấy một mình Tr.ần Kiến Ba loanh quanh gần Trường Duệ, có lúc anh nhìn thấy Trần Kiến Ba chặn Bạch Y Y lại. Phần lớn thời gian anh nhìn một cái sang bên đó rồi nhíu mày rời đi, tự bức mình đừng lo chuyện bao đồng nữa.

Kỳ thi tháng thứ tư, điểm số của Cố Thanh Dật và Bạch Y Y ngang nhau, song vì chữ cái đầu trong họ của Bạch Y Y xếp trước chữ cái đầu trong họ của Cố Thanh Dật, thế nên tên của Bạch Y Y vẫn xếp trước Cố Thanh Dật. Anh đứng trước bảng thông báo, nhìn lên đó, khóe miệng vô thức nhếch lên. Sau khi tan học, anh bất giác đi đến đây, anh đã nuôi thói quen xem bảng danh sách thành tích rồi.

Anh xoay người rời đi, ra khỏi trường, theo quán tính nhìn sang một bên, hình như anh lại trông thấy Trần Kiến Ba ngăn Bạch Y Y lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã không nhìn thấy họ nữa. Mắt anh nheo lại. Từ trường Trường Duệ đi ra là một con đường hẹp, không phải con đường chính, hai bên đường có một vài quán nhỏ bán các loại đồ ăn. Phía sau những quán nhỏ đó là một khu chung cư, khu chung cư nối ra một con đường chỉ thông với cửa bên hông của Trường Duệ, con đường rất dễ bị các cửa hàng bên cạnh che đi. Lần này anh không do dự, chạy thẳng về phía con đường đó. Quả nhiên, ở nơi khuất tầm mắt có một chiếc xe đang đỗ, nửa người Bạch Y Y bị đẩy vào trong xe. Cô không hét lên, hẳn là miệng đã bị bịt. Nghĩ đến đây, mặt anh sa sầm.

Tên này không chỉ chặn người mà còn muốn đưa người đi nữa?

Trần Kiến Ba còn dẫn theo hai người khác đến. Dụ.c vọng chiếm hữu của cậu ta với Bạch Y Y càng ngày càng trở nên điên cuồng theo mỗi lần từ chối của cô, cậu ta muốn có được cô. Theo kế hoạch của cậu ta, một người ở lại trong xe để lái xe, hai người phụ trách đưa Bạch Y Y lên xe, Trần Kiến Ba phụ trách chặn cô, một người khác tấn công đột ngột sau lưng…

Cố Thanh Dật đánh nhau với ba người đó. Anh không phải kiểu mọt sách yếu đuối, ném cặp sang một bên, xắn tay áo lên, xông thẳng lên trước đánh người. Trần Kiến Ba cũng ngứa mắt Cố Thanh Dật đã lâu, cơn tức xộc đến, hai người còn lại thấy Trần Kiến Ba không ở trong thế có lợi thì cũng xông lên.

Bạch Y Y muốn đi tìm bảo vệ trường, nhưng nghĩ hành vi đánh nhau thế này sẽ ảnh hưởng đến Cố Thanh Dật, cô nhất thời lưỡng lự. Sau đó, thấy Cố Thanh Dật không rơi vào thế yếu, cô thở phào một hơi, giao quyết định cho anh.

Cố Thanh Dật đánh hạ ba người, nhặt cặp sách của mình lên, đi thẳng đến bên cạnh Bạch Y Y, nắm lấy tay cô đi về phía khu chung cư.

Cả người Bạch Y Y đều ngây ngẩn. “Không tìm bảo vệ à?”

“Không tìm.” Lúc này Cố Thanh Dật nhìn tay mình, thả tay cô ra, khóe miệng nhướng lên. “Mấy hành vi mách phụ huynh hay thầy cô là phương thức mà người bị bắt nạt mới lựa chọn.”

Vừa rồi là anh bắt nạt người khác?

Bạch Y Y không nhắc đến chuyện này nữa, đoán rằng anh không muốn làm rình rang chuyện này lên. Chuyện thế này phía nhà trường chắc chắn không muốn chịu trách nhiệm nên sẽ nói với phụ huynh, dính líu đến rất nhiều người, anh sẽ cảm thấy phiền phức nhỉ!

“Thế vì sao lại đi từ đây?”

“Tôi đoán đi bên này hẳn là sẽ ra ngoài được.”

Đoán?

À, được rồi, người như vậy cho dù đoán thì chắc cũng là sự thực. Nhìn từ kết quả thì đúng là sự thực thật.

Hai người đi trên một con đường nhỏ, xuyên thẳng qua khu chung cư. Sau đó vô cùng thần kỳ, họ đi vào tầng năm một tòa nhà, xuống cầu thang, đến tầng một, bên ngoài chính là một con đường cái rộng.

“Hôm nay cảm ơn cậu.”

“Hành vi của cậu ta đã cấu thành tội rồi.” Cố Thanh Dật nhìn cô với vẻ hơi khó hiểu. “Là vì cậu để mặc.”

Vẫn không tìm biện pháp giải quyết, đồng nghĩa với để mặc.

Bạch Y Y không vội vàng phản bác. “Cậu ta là bạn học cũ của tôi, tuy hành vi của cậu ta đã làm phiền tôi nhưng tôi không ghét cậu ta, dù sao thích một người cũng không sai. Tôi không ngờ là sẽ xảy ra chuyện hôm nay.”

Cố Thanh Dật nhíu mày nhìn cô. “Thế mà còn chuyển trường?”

Bạch Y Y cười ngượng. “Bởi vì nghe nói việc học ở Trường Duệ rất thú vị, muốn đến xem thử.”

Cố Thanh Dật cười nhẹ, không nói gì.

Bạch Y Y vuốt tóc mình, hơi ngại. “Ở Minh Gia vẫn luôn xếp thứ nhất, cảm thấy chán nên muốn đến Trường Duệ tìm thử xem có ai có thể mang đến cho mình áp lực và mối uy hiếp cực kỳ lớn hay không. Chính là kiểu muốn tìm được người có thể khiến mình chú tâm học hành hơn, càng bận tâm càng nghiêm túc hơn, như thế thì mình cũng có lý do để bận lòng ấy.”

Bước chân Cố Thanh Dật khựng lại. “Có thấy tiếc vì đến Trường Duệ mà cũng dễ dàng xếp thứ nhất không?”

Bạch Y Y không nhịn được cười. “Không phải đâu, cậu khiến tôi cảm thấy bị uy hiếp, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghiêm túc với việc học như thế.”

Thật trùng hợp, anh cũng vậy.

Bạch Y Y nhìn anh chăm chăm, lúc lại nhìn anh thì đột nhiên phát hiện ra điều gì, kinh ngạc trợn tròn mắt. “Miệng cậu… Cậu bị thương à?”

Cố Thanh Dật sờ miệng, đúng là hơi đau, vừa rồi không chú ý đến. Đối phương có ba người, anh bị thương là chuyện rất bình thường.

“Bị thương rồi, vì cậu đó.”

Thoạt tiên Bạch Y Y ngẩn ra, sau đó cô cam chịu mà cúi đầu, ừm, quả thực là vì cô.

Hai người đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc, nhưng lại không tiện bôi thuốc trên đường, điều này khiến cô cảm thấy khó xử. Sực nhớ ra điều gì, cô hơi nóng ruột. “Trên người cậu có bị thương không?”

Cố Thanh Dật im lặng.

Bạch Y Y thở dài một hơi. “Trước khi chuyển nhà, gia đình tôi có một căn nhà nhỏ, bây giờ vẫn còn giữ lại.”

Bạch Y Y dẫn anh đến căn nhà đó. Căn nhà không hề lớn, kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách, nhìn ra được căn nhà đã hơi cũ, chỉ là vị trí không khuất, xung quanh đều có người sinh sống, rất huyên náo và sôi động. Căn nhà sạch sẽ đơn giản, khiến người ta có thiện cảm.

Cố Thanh Dật ngồi trên xô pha, ma xui quỷ khiến, anh không nói rằng mình sẽ tự bôi thuốc mà nhìn cô dùng tăm bông nhúng nước thuốc bôi lên miệng mình. Ánh mắt cô chăm chú như thế, khuôn mặt cô gần anh đến thế, anh hơi muốn đẩy cô ra, nhưng tay sau khi vươn ra lại lập tức thu về. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo này, dưới cảm xúc xa lạ nào đó, vậy mà hình như anh có thể hiểu được hành vi của Trần Kiến Ba, muốn đến gần, muốn có được, bất chấp tất cả.

Có điều, anh vẫn bình tĩnh quan sát gương mặt này, đôi mày tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp, dường như anh nhìn thấy một phiên bản khác của mình.

Anh cởi áo, Bạch Y Y bôi thuốc cho anh. Hai người vốn không thân quen mà đột nhiên làm hành động như vậy, đó không phải thói quen của Cố Thanh Dật, cũng không phải thói quen của Bạch Y Y, chỉ là hai người đều không có cảm giác gì.

Cố Thanh Dật mặc áo vào. “Hôm nay tôi không về nhà…”

“Vì sao…”

Anh không nói hết, cô không hỏi hết, nhưng cả hai đều hiểu. Anh về nhà thế này nhất định sẽ khiến người nhà chú ý, anh không muốn có rắc rối gì, chuyện hôm nay anh không muốn làm to lên cũng có nguyên nhân này.

Bạch Y Y ngẫm nghĩ. “Chỗ này vẫn luôn để trống, cậu có thể ở lại đây, có người quét dọn định kỳ, cậu không cần lo không sống lại được đâu.”

“Ờ…”

Cố Thanh Dật ngủ ở căn phòng của Bạch Y Y trước đây, không lớn, nhưng lại toát ra mùi vị riêng của một cô thiếu nữ. Phần tủ dưới bàn học trong phòng xếp ngay ngắn những cuốn sách đều là sách vở hồi tiểu học của cô. Anh tiện tay lật xem, nhìn thấy những nét chữ gọn gàng xinh đẹp, khóe miệng cong lên.

Anh đoán gần đây nhất định có một ngôi trường tiểu học rất tốt thì mới khiến bố mẹ cô lựa chọn chuyển nhà sau khi cô tốt nghiệp tiểu học. Điều này cũng chứng tỏ bố mẹ cô rất yêu thương cô. Ở thành phố này không phổ biến trò trọng nam khinh nữ, ngược lại những ai trọng nam khinh nữ sẽ bị người ta chỉ trỏ bàn tán, cho nên các cô gái đều được chiều chuộng như cô công chúa nhỏ, con gái ngang ngược hơn con trai cũng không ít. Bởi thế việc tất cả kế hoạch của bố mẹ Bạch Y Y đều thay đổi theo cô cũng là chuyện có thể hiểu được.

Anh tưởng rằng mình sẽ không thể yên giấc ở nơi này, song sự thực là anh thiếp đi rất nhanh, một đêm ngon giấc.

Buổi sáng lúc tỉnh dậy, mở cửa phòng ra, anh lập tức ngửi thấy mùi gạo thơm lừng truyền tới từ phòng bếp. Mùi hương ấy phiêu đãng trong không khí, hút anh tiến lên trước.

Bạch Y Y đang nấu cháo, trong nồi bốc lên làn hơi nóng nghi ngút. Cô tắt bếp, lấy bát ra múc cháo.

Cô nhìn thấy anh. “Cậu đi lấy đũa.”

Anh không đáp lời, đi tìm ống đũa, rút ra hai đôi một cách rất tự nhiên.

Cô bưng cháo lên bàn, rồi lại đi lấy bánh bao đã hấp xong, đặt lên bàn.

Cố Thanh Dật ăn bánh và húp cháo, luôn cảm thấy có gì đó sai sai. Anh nhìn cô, rồi mới vỡ lẽ, vậy mà anh ở lại nhà người ta, còn ăn cơm cô nấu nữa. Đây là cuộc sống mà trước giờ anh chưa từng trải qua, rất xa lạ, có điều anh không mấy bài xích.

Ăn cơm xong, Bạch Y Y nhìn anh. “Cậu rửa bát.”

Cố Thanh Dật lạnh lùng nhìn cô, anh chưa từng làm chuyện này. “Đây là thái độ của cậu với ân nhân đang bị thương đấy à?”

Bạch Y Y ngẫm nghĩ, tuy cô nấu cơm nên cô cảm thấy anh rửa bát hoàn toàn là chuyện đương nhiên, nhưng anh nói cũng không sai, anh bị thương, quả thực còn là vì cô, thế nên cô thỏa hiệp.

Cô mau chóng thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp để rửa. Khi nhìn thấy một chiếc bánh bao còn thừa trên bàn, cô đắn đo nhìn bánh, rồi nhìn anh. Vì thế, trong ánh mắt đắn đo sốt ruột của cô, Cố Thanh Dật ăn nốt chiếc bánh cuối cùng. Anh cảm thấy nếu mình không ăn, cô có thể nhìn mình với vẻ kỳ quặc đó mãi.

Anh nhìn bóng lưng cô vào phòng bếp, đúng là một cô gái kỳ quặc.

Rõ ràng muốn anh ăn chiếc bánh cuối cùng nhưng lại không nói, dường như không muốn bức ép anh, nếu anh tự ăn thì sẽ không liên quan gì đến cô nữa.

Cô ở trong bếp rất lâu không ra ngoài, anh đi qua đó, phát hiện cô đang lấy tất cả bát ra rửa sạch một lần. “Cậu không về nhà bố mẹ cậu không lo à?”

Anh không cảm thấy bố mẹ cô sẽ để mặc cô ở bên ngoài một mình.

“Tôi nói với họ là tôi ở lại nhà bạn, họ sẽ không nghi ngờ lời tôi nói, tôi là học trò giỏi, là đứa con ngoan mà.”

Cố Thanh Dật bình luận: “Dối trá.”

“Chẳng lẽ tôi phải nói với họ tôi đưa một cậu con trai về nhà cũ, không chỉ thế mà còn ở lại đây một ngày, họ sẽ nổi điên mất. Cho nên, đó là lời nói dối thiện chí.”

Cố Thanh Dật tiếp tục bình luận: “Ngụy biện.”

Bạch Y Y bất mãn trừng mắt nhìn anh. “Tôi đúng là cô gái giả dối lại còn ác độc đấy, đã được chưa?”

Cố Thanh Dật khẽ thở dài một hơi. “Ầy, cậu không cần tự ti thế đâu, ai cũng có khuyết điểm mà, dù rằng khuyết điểm của cậu vô cùng nhiều, đã vượt quá tiêu chuẩn rồi.”

Bạch Y Y mím chặt môi, quyết định mặc kệ anh.



Cố Thanh Dật không ra về ngay, tuy vết thương trên miệng anh đã khá hơn nhưng vẫn còn dấu tích. Bạch Y Y cũng không thể đuổi anh đi, vì thế hai người quyết định ở lại thêm một ngày.

Buồn chán nên nói chuyện, vì thế Cố Thanh Dật biết được rằng gần đây quả thực có một ngôi trường tiểu học rất tốt, người sống cách đây rất xa cũng muốn ôm tiền đến đây đi học. Cô là học sinh được các thầy cô trong trường vô cùng yêu thích, được điểm tối đa là chuyện như cơm bữa, mỗi lần họp phụ huynh, bố mẹ cô đều cực kỳ vui vẻ. Anh cũng biết được chuyện trong nhà cô, mẹ cô không đi làm, rảnh rỗi nên trang điểm ăn vận thật xinh đẹp, vì thế bố cô có thể không ra ngoài thì tuyệt đối không ra ngoài, một khi mẹ cô không có nhà, ông sẽ gọi điện tới tấp.

Cô có một gia đình hòa thuận mỹ mãn.

Bạch Y Y cũng biết một vài chuyện của anh. Bắt đầu từ lúc nhỏ anh đã tập Taekwondo và các loại võ khác, thành tích của anh từ nhỏ đến lớn đều vô cùng tốt, chỉ là anh thích bày trò, rất nhiều lúc cho dù làm sai bài thì cũng không sửa lại, thậm chí còn tùy hứng để lại chỗ trống. Anh bị cô giáo phê bình, anh nói với cô giáo rằng anh làm vậy là cho người khác cơ hội theo kịp anh, không để người ta cảm thấy có cảm giác xa cách với anh, anh tốt bụng tuyệt vời như thế lại bị cô giáo cho rằng có vấn đề và bắt phụ huynh nhà anh nhất thiết phải coi trọng chuyện đó. Vì thế bố mẹ và ông nội anh quyết định phải dạy cho anh một bài học, họ không nỡ đánh anh nên lựa chọn bỏ đói anh, kết quả là ông nội và bố lén đưa đồ ăn cho anh, khiến bữa cơm trở nên nặng nề, vì mẹ anh ép buộc nên ông nội và bố không dám lén đi đưa đồ ăn cho anh nữa. Cho nên sau này, mỗi lần có người nói mẹ anh chiều chuộng làm hư anh, mẹ anh sẽ kể chuyện này ra, chứng minh người chiều anh thực sự là người khác, bà tuyệt đối không chịu nỗi oan này…

Bạch Y Y và Cố Thanh Dật cười nghe đối phương kể những chuyện vặt vãnh của bản thân. Vì những câu chuyện tán gẫu đó, dường như đôi bên đã bớt đi cảm giác xa lạ.

Bạch Y Y muốn đến khu chợ gần đó mua thức ăn, Cố Thanh Dật cũng đi theo cô.

Cố Thanh Dật đi phía sau cô. “Còn tưởng cậu sẽ từ chối nữa chứ! Lý do là không thể để hàng xóm nhìn thấy dẫn đến việc bố mẹ cậu sẽ biết.”

Bạch Y Y cười. “Hàng xóm ít qua lại lắm, dù có thể cảm thấy quen mặt thì cũng không biết nhau. Trường tiểu học tôi học chỉ nhận học sinh ở khu đó chứ không phải khu của bọn tôi, tôi tự thi đỗ vào đó. Yêu cầu ở đó rất cao, bắt đầu từ năm lớp ba, mỗi lần thi cuối kỳ đều phải có hai môn trên chín mươi chín điểm. Lúc bố tôi đưa tôi đi nhập học còn nghe thấy có phụ huynh nói yêu cầu này quá cao, sao có đứa trẻ nào làm được. Cô giáo phụ trách tuyển sinh đó bèn cầm sổ liên lạc của tôi lên nói rằng yêu cầu thật sự không cao, bởi vì điểm của tôi đã vượt qua tiêu chuẩn, tất cả đều là điểm tối đa. Bố mẹ tôi vui lắm.”

“Khoe mẽ.”

“Tôi đang giải thích với cậu rằng ở đây không gặp được người quen đâu, phạm vi hoạt động của bạn thời tiểu học của tôi là ở bên đó.”

Cố Thanh Dật nhìn sang theo hướng cô chỉ, xem ra quả thực tốt hơn một chút.

Bạch Y Y mua thức ăn, Cố Thanh Dật đi theo. Chợ rất ồn ào, đâu đâu cũng là tiếng rao gọi và mặc cả.

Cố Thanh Dật chưa từng đến nơi thế này, vừa rối loạn vừa bẩn thỉu, chỉ là anh không hề phản cảm.

Bạch Y Y không mua nhiều thức ăn, chỉ mua theo lượng ăn của hai người. Sau khi về nhà, cô vừa nấu cơm vừa lầm bầm rằng trưa nay cô nấu cơm, Cố Thanh Dật bắt buộc phải rửa bát. Sau đó Cố Thanh Dật đi rửa rau, thái rau giúp cô, nói anh đã giúp cô nấu cơm rồi, cho nên cô không thể lấy lý do này để bắt anh rửa bát…

Hai ngày trôi qua rất nhanh. Vết thương trên mặt Cố Thanh Dật không còn quá rõ ràng nữa, hai người tự về nhà của mình.

Có điều Cố Thanh Dật còn làm một chuyện. Lần đầu tiên anh chủ động dùng gia thế của mình uy hiếp Trần Kiến Ba, bắt cậu ta không được làm phiền Bạch Y Y nữa.

Lúc tan học, Cố Thanh Dật đứng dưới tòa nhà dạy học. Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện, anh mới lẳng lặng đi theo, đến gần cô từng chút, từng chút một.

“Bạch Y Y, tôi đã đuổi Trần Kiến Ba hộ cậu rồi, nói cảm ơn đi.”

Trên khuôn mặt cô xẹt qua nét kinh ngạc, sau đó phục hồi lại vẻ bình tĩnh. “Tôi có yêu cầu cậu làm thế đâu!”

Anh nhíu mày. “Hử?”

“Cho nên tôi không nói.”

“Nếu cậu không nói, tôi sẽ đi theo cậu đến trạm xe buýt.”

“Hôm nay tôi không đi xe buýt, tôi đi tàu điện ngầm.”

“Thế thì tôi sẽ đi theo cậu đến ga tàu điện ngầm.”



Hai người đi một trước một sau, sau đó biến thành cùng hàng, cuối cùng tay chàng trai khẽ vươn ra, khi tay cô gái như dòng điện tách khỏi tay mình, tay chàng trai nắm chặt lấy tay cô gái.

Hai trái tim, thình thịch, thình thịch, thình thịch…

oOo

Cố Thanh Dật ngủ chập chờn, cả người như đang ở trong cơn ác mộng. Cho dù quá khứ trong giấc mơ có thể được coi như tốt đẹp nhưng anh lại muốn dùng ý thức để nhắc nhở bản thân mình thuở đắm chìm trong thứ gọi là tình yêu ấy, nói với mình của khi ấy rằng rất cả đều là giả, tất cả đều là âm mưu và toan tính, anh muốn xé rách, nghiền nát tất cả.

Cố Thanh Dật của tuổi mười tám mặc bộ đồng phục, chậm rãi đi qua cửa lớp số năm, khi nhìn thấy người ấy, khóe miệng cong lên, bản thân anh cũng không biết mình sẽ vui vẻ như thế. Hành vi ấy ấu trĩ, động tác ấy ngốc nghếch, nhưng anh lại vì cô gái ấy mà ấu trĩ một phen, ngốc nghếch một phen.

Cố Thanh Dật của tuổi hai mươi sáu muốn khiến bản thân mình của tuổi mười bảy tỉnh lại từ trong cơn mộng đẹp được thiết kế tỉ mỉ kia. Song khi anh nhìn thấy mình của tuổi mười bảy, mười tám lần đầu tiên rung động, lần đầu tiên đặt một người vào trong trái tim, lần đầu tiên muốn bất chấp tất cả vì một người, dù trong mơ bản thân anh như một khán giả thì cũng phải trầm mặc. Không thể ngăn cản, chẳng thể lay tỉnh, đó là một kiếp nạn, dù là bản thân anh cũng chẳng thể nào hóa giải được.

Khi Cố Thanh Dật của tuổi mười bảy nắm chặt tay Bạch Y Y, anh biết, mình đã chẳng thể làm gì khác được nữa.

Cảnh trong mơ cuối cùng bị phá nát, anh tỉnh dậy từ trong mơ, thở hồng hộc. Anh ngồi dậy, châm một điếu thuốc trong bóng đêm, yên lặng hút. Khóe miệng anh nhếch lên độ cong châm chọc, trong bóng đêm không ai thưởng thức, cũng không cần có người thưởng thức. Ban đầu anh muốn ngăn cản một bản thân mình tựa như tên ngốc đó, đến cuối cùng anh lại như bị đồng hóa, không nhẫn tâm phá vỡ giấc mộng tốt đẹp ấy, nếu như cuối cùng sẽ bị phá vỡ, ít nhất anh cũng từng trải qua thời khắc tốt đẹp đó. Ha ha, vậy mà anh lại bị một bản thân khác đồng hóa cơ đấy.

Anh vứt đầu lọc thuốc vào gạt tàn, đứng dậy, đi chân trần vào nhà tắm, mở nước lạnh. Anh đứng dưới dòng nước, cái lạnh từ dòng nước mới có thể khiến anh ghi nhớ nỗi đau khi ấy.

Anh không cho phép bản thân lãng quên, cũng không thể lãng quên.

Chàng trai mười tám tuổi ấy rõ ràng đã biết được sự thật từ chỗ ông nội nhưng vẫn cố chấp muốn nghe cô nói, anh chỉ muốn nghe cô nói, tựa như bị bỏ bùa vậy.

Anh nhìn Bạch Y Y ngồi đối diện mình, anh chưa từng căng thẳng đến thế, như thể đang mong đợi điều gì.

Nhưng Bạch Y Y lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt cô nhìn anh thản nhiên như người xa lạ chứ không phải người yêu thắm thiết mặn nồng của cô.

Cô khuấy tách cà phê trên bàn, dáng vẻ hơi bất lực. “Ông nội anh chưa nói cho anh biết à?”

“Anh muốn nghe em nói.”

Hình như cô thoáng cười. “Ừm, đúng vậy, tôi tiếp cận anh là có mục đích, ngay từ đầu đã có mục đích rồi.”

“Vì muốn tiếp cận anh nên tôi mới chuyển trường, trước đó, tôi đã từng nghiên cứu về con người anh. Anh vô cùng phòng bị những người chủ động tiếp cận anh, vừa liếc đã có thể nhìn ra mục đích của người khác, nhưng nếu để anh chủ động tiếp cận người khác thì sẽ không tồn tại những vấn đề đó nữa. Cho nên tôi phải làm anh chủ động chú ý đến tôi, chủ động tiếp cận tôi, vậy thì mới có thể không có bất cứ sai sót gì.”

“Bề ngoài anh tỏ ra không sao nhưng thực ra khá tự mãn, tôi không cần phải giỏi hơn anh ở mọi mặt, chỉ cần vượt qua anh ở một mặt nào đó là được, chẳng hạn như thành tích học tập. Chắc anh không biết, bài thi của anh tôi đã từng nghiên cứu rất nhiều lần rồi, muốn thắng được anh đúng là không dễ dàng chút nào.”

“Còn cả anh chàng bạn học của tôi nữa, Trần Kiến Ba, anh còn nhớ không? Cậu ta muốn làm diễn viên, nếu đã như thế, tôi sẽ tìm cho cậu ta một vở diễn, cậu ta diễn cũng không tệ.”



“Tôi vốn chưa từng muốn nói thẳng những chuyện này ra trước mặt anh, bởi dẫu sao cũng hơi làm tổn thương người ta, nhưng nếu ông nội anh muốn anh biết thì tôi làm theo yêu cầu của ông ấy là được. Tôi thật sự rất cảm kích ông nội anh, làm việc dứt khoát quả quyết, tôi dùng anh như quân bài, ông ấy bèn đồng ý đầu tư cho công ty nhà tôi, tiền vốn đã nhận được rồi, thật sự rất cảm kích.”

“Nhưng mà món tiền đó của ông nội anh tiêu cũng không oan, tôi đã lừa anh, song cũng cho ông nội anh biết rằng anh thật sự là một người bình thường, cũng biết yêu, biết thích một người, chứ không phải là không có hứng thú với bất cứ thứ gì như người máy.”



Lời cô nói, tựa như lưỡi dao đâm thẳng vào tim anh, hình như anh nghe hiểu, mà hình như lại hoàn toàn không hiểu gì. Nhà cô gặp chút chuyện, cô cần người rót vốn nên bèn đặt sự chú ý lên người anh. Ông nội anh cho tiền, cô quả quyết rời đi, nếu không cô có thể mê hoặc anh…

Não Cố Thanh Dật ong ong, anh nghe thấy mình hỏi cô: “Vậy em…”

Còn chưa hỏi hết câu, anh đã nhìn thấy khóe miệng cô nhếch lên nụ cười khó hiểu, châm chọc, chế nhạo. Không cần nói ra, cô đã biết anh muốn hỏi cô điều gì, cô đang bảo anh đừng tự chuốc lấy nhục nữa.

Muốn đau thì cứ đau đến cùng đi. Anh vẫn lựa chọn tự chuốc lấy nhục. “Vậy em thật sự chỉ lợi dụng anh chứ không có một chút tình cảm gì với anh ư?”

Ngay từ đầu là bày mưu tính kế, vậy bây giờ thì sao? Vậy mà anh lại hèn mọn muốn biết đáp án, như thế thì anh có thể thuyết phục mình tha thứ cho cô, vì chuyện trong nhà nên cô mới làm thế, dẫu ban đầu động cơ không thuần khiết nhưng cô thật sự thích anh.

Bạch Y Y nhíu mày. “Từng xem phim truyền hình chưa? Mấy người lấy bản thân làm mồi nhử rồi lại yêu quân cờ đều không có kết cục tốt, tôi cảm thấy họ thật sự vô cùng ngu xuẩn, sao có thể có tình cảm với quân cờ cho được, tôi giống người ngu xuẩn như họ à?”

Cố Thanh Dật cố chấp nhìn cô. “Em chỉ lợi dụng anh chứ không có một chút tình cảm gì với anh ư?”

Cô cũng nhìn anh, nét mặt bình thản. “Chỉ lợi dụng chứ không có một chút tình cảm gì.”

Dường như cô hơi khó mà hiểu nổi, thế nên nói thêm một câu: “Anh cứ tự tin như thế, cảm thấy người khác phải thích anh, quấn lấy anh không buông ư? Thật sự xin lỗi, so với anh, những thứ có sức hút vẫn còn rất nhiều, ví dụ như tiền bạc.”

Bạch Y Y có vẻ cảm thấy cô đã hoàn thành nhiệm vụ ông cụ nhà họ Cố giao cho, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Khi cô đi đến cửa, Cố Thanh Dật đứng dậy đuổi theo. Anh không biết mình muốn làm gì, nhưng anh chỉ kéo cô lại, nhìn khuôn mặt cô, muốn dùng phương thức trở tay không kịp này để nhìn thấy cảm xúc chân thực của cô, cho rằng cô sẽ có dù chỉ một chút ít buồn rầu. Nhưng không có, thật sự không có, giây phút ấy trái tim anh hoàn toàn trống hoác.

“Bạch Y Y, em có tinh thần chuyên nghiệp thật đấy, để đạt được mục đích mà không tiếc mọi giá, ngay cả cơ thể mình cũng có thể lợi dụng.”

Đó là lần phản kích duy nhất của anh hôm nay.

Bạch Y Y gật đầu. “Tôi cũng cảm thấy tôi đã hy sinh quá nhiều, anh nên hiểu rằng lần đầu tiên của tôi đã trao cho anh, cho nên xin anh đừng so đo tính toán nữa được không? Tuy tôi đã lừa anh nhưng anh cũng rất vui vẻ rất hạnh phúc mà, cho nên coi như chúng ta chia tay một cách bình thường, đừng so đo tính toán, cũng đừng có bất cứ bất mãn gì…”

Cuối cùng Cố Thanh Dật cũng buông cô ra. Anh tưởng rằng đó là minh chứng cho việc không thể tự kiểm soát khi tình cảm dâng trào, nhưng hóa ra nó cũng nằm trong kế hoạch của cô. Nếu cô đã trao lần đầu tiên quý giá nhất của người con gái cho anh thì cô có thể yên tâm yêu cầu anh không được trả thù cô, càng không được làm gì người nhà cô sau khi anh biết được sự thật.

“Cô cút đi!”

Bạch Y Y không rời đi. “Anh đồng ý sẽ không so đo tính toán…”

“Cút!”

Cô thoáng do dự, rồi xoay người rời đi.

Anh nhìn bóng lưng cô, chẳng hiểu sao lại cười, không biết vì sao cả người đều đau, một thứ cảm giác chán ghét xộc tới. Loại người như vậy, vì sao anh phải đau như thế, vốn dĩ không đáng cơ mà?

Anh phủ tay lên mắt, lau đi chất lỏng còn chưa chảy ra từ hốc mắt. Anh đã thất bại như thế rồi, vậy thì đừng khiến bản thân mình thê thảm hơn nữa.



Nước lạnh giội anh ướt đẫm, anh dùng phương thức này nhắc nhở bản thân rằng năm đó mình đã sống thất bại thế nào. Bạch Y Y là một người quả quyết dứt khoát, cô sẽ nói thế nào với ông nội đây? Cho dù ông nội không đồng ý với cô cũng không sao, cô sẽ bảo anh kiếm tiền cho cô là được, dẫu sao một Cố Thanh Dật thích cô như thế nhất định sẽ không từ chối việc ra tay hỗ trợ cho nhà bố vợ… Cô thật sự xem trọng anh rồi.

Nhưng đều qua cả rồi. Anh đã lựa chọn bắt đầu cuộc đời mới, cuộc đời của bản thân anh, cuộc đời mà anh muốn sống thế nào là do bản thân anh lựa chọn.

Anh mở nước nóng.

oOo

Ông cụ nhà họ Cố sắp mừng thọ bảy mươi tuổi, Đới Mộng Từ biết được sở thích của ông cụ là sưu tầm tranh chữ từ chỗ Cố Thanh Dật nên muốn mua cho ông cụ một bức để ông cụ vui vẻ. Đới Mộng Từ rất có cảm tình với ông cụ nhà họ Cố, có lẽ vì ông lão tàn nhẫn không nói chuyện tình cảm đó lại đối xử nhân từ với cô khiến cô cảm nhận được sự yêu chiều đặc biệt, vì thế cô cũng rất muốn làm ông cụ vui lòng.

Cố Thanh Dật không quá hiểu vì sao cô phải tỉ mỉ như thế, anh nhướng mày. “Em thật sự không cần kĩ càng như thế đâu, em tặng gì ông đều sẽ thích thôi.”

Đới Mộng Từ liếc anh một cái. Trong lòng cô cũng hiểu ông Cố hài lòng về mình, nhưng con người không thể thật sự ỷ vào sự yêu thích của người khác với mình mà thích làm sao thì làm được, cẩn thận dù sao cũng không sai. “Anh cứ lo chuyện lái xe của anh đi.”

Cố Thanh Dật cười nhạt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, ông nội hài lòng về cô như thế liệu có phải vì đã trải qua chuyện của Bạch Y Y?

Dù thế nào anh cũng không thể quên được cuộc sống như cái xác không hồn của mình. Sự tự phụ và kiêu ngạo của anh đều bị người con gái đó lấy đi hết, anh không gượng dậy được tựa như một người bị thương nặng. Sau đó thì sao? Người con gái kia vẫn có thể sống cuộc sống rực rỡ tươi đẹp.

Trước đây anh không hiểu vì sao người khác lại hèn mọn như thế, rõ ràng biết người ta không thích mình nhưng vẫn hèn mọn chờ đợi, trong tim vẫn ấp ủ một niềm hy vọng. Song khi ấy anh đã hiểu, bởi vì anh cũng hèn mọn như thế. Anh nghiêm túc tham gia thi đại học, nghiêm túc học hành, giống như bất cứ học sinh nào, sau đó mơ một giấc mơ, thành tích của cô tốt như thế, liệu rằng hai người họ có cùng học trong một ngôi trường đại học, rồi gặp lại nhau lần nữa? Anh thậm chí còn tự nói với bản thân, chỉ cần cô đến tìm mình, anh sẽ tha thứ cho cô.

Đúng vậy, anh bị lừa thê thảm như thế, sự kiêu ngạo duy nhất của anh vậy mà lại là hy vọng cô chủ động đến tìm mình.

Cô đến, anh sẽ tha thứ.

Những ký ức đó thực sự giống như một cơn ác mộng.

Sao Cố Thanh Dật có thể ngờ được, anh nhìn thấy Bạch Y Y một lần nữa lại là khi cô trở thành vợ chưa cưới của Cố Quân Dương. Tối hôm đó, ông nội gọi anh vào phòng sách. Ông nội nhìn anh với vẻ lo lắng, rồi thở dài nặng nề. “Dật à, tuy cháu rất thích cô gái đó nhưng anh hai cháu cũng rất thích cô ta, anh cháu nói với ông là không cưới ai khác ngoài cô ta. Anh cháu khó khăn lắm mới thích được một người, lại còn là thái độ như thế, ông già rồi, không muốn hiềm khích với tụi trẻ các cháu nữa.”

Anh nghe thấy giọng nói của mình: “Cháu hiểu rồi.”

Anh tham dự hôn lễ của Cố Quân Dương và Bạch Y Y. Trước hôn lễ, anh thậm chí còn từng ảo tưởng rằng Bạch Y Y sẽ đến tìm mình, hôn sự không thể nào tiến hành thuận lợi. Nhưng ở khu vực dành cho người thân bạn bè, anh nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Cố Quân Dương và Bạch Y Y. Anh đột nhiên hiểu ra, điều anh khổ sở chờ đợi chưa hẳn là việc cô quay về bên anh, mà là muốn chứng minh không phải cô thật sự không có chút tình cảm gì với mình, dường như chỉ cần cô không thật sự tuyệt tình như thế, thanh xuân của mình sẽ không còn trắng nhợt bất lực nữa.

Vì sao lại không chịu thừa nhận việc người con gái ấy không yêu mình chứ?

Cũng phải, nếu như cô có dù chỉ một chút ít tình cảm với mình, cô sẽ không đến với Cố Quân Dương.

Tối hôm ấy, anh ngồi một mình trên tầng thượng uống rượu. Ánh trăng ngập trời, anh ngẩng đầu. Trăng, anh và chiếc bóng; thế là thành ba người.

Sau đó anh đến nước A. Khi ở trong cảnh chiến tranh và cái chết gần kề sự sống, anh như đột nhiên hiểu ra điều gì. Có những người cả đời đều đang nỗ lực sống, những ánh mắt tuyệt vọng đó, những khuôn mặt đau thương đó. Anh bỗng cười, cười bản thân mình lại dở hơi như vậy. Anh chỉ thích một cô gái không thích mình thôi mà, có gì to tát đâu?

Sau đó anh gặp được Đới Mộng Từ. Ban đầu là giúp đỡ lẫn nhau, sau đó là làm bạn, cuối cùng thành người yêu.

Đới Mộng Từ cảm thấy nét mặt anh là lạ, khẽ kéo áo anh. “Anh đang nghĩ gì đấy?”

“Đột nhiên nhớ đến chuyện công việc thôi.”

Đới Mộng Từ nhìn anh mấy giây, gật đầu, không tiếp tục hỏi, nhưng trực giác của cô cảm thấy không phải vậy. Trong lòng anh có một góc không để cho bất cứ ai đến gần. Thứ cảm giác đó khiến cô không thoải mái. Bởi vì cô luôn cảm thấy nơi đó từng có người tiến vào, cô ghen tị mà cũng hâm mộ, song cô lại không muốn miễn cưỡng anh điều gì.

Đới Mộng Từ từng nói cho anh biết vì sao cô xin đến nước A. Tình tiết nhàm chán cũ xì, cô và cô bạn thân của cô trở mặt với nhau, cô bạn thân đó lén dùng thủ đoạn tiếp cận chàng trai thích cô, cô cũng có chút cảm tình với chàng trai đó, nếu không có bất ngờ gì quá lớn, có lẽ cô và anh chàng kia sẽ hẹn hò. Cô không thể chấp nhận được cách làm của cô bạn thân, nếu đối phương nói thẳng với cô, cô có thể lập tức rút lui, nhưng đối phương lại dùng thủ đoạn, tình bạn bao năm cứ như một câu chuyện cười vậy.

Cô kể về sự bất hạnh của mình cho anh biết, nhưng cũng không đổi lấy được bí mật của anh. Khi đó cô bèn hiểu, chỉ khi anh thực sự muốn mở cửa trái tim ra, cô mới thực sự sống trong lòng anh.

Cố Thanh Dật dừng xe, Đới Mộng Từ cùng anh xuống xe.

Nơi này không phải địa điểm phồn hoa của thành phố, cũng không phải khu thành cũ cổ kính mà chỉ là một khu chung cư rất bình thường cách xa trung tâm thành phố. Nhà cửa rất cũ, ngói xanh tường xanh, có vài ngôi nhà đã hỏng hoàn toàn và không ai sống trong đó được nữa. Có căn nhà được chủ nhân bày cả đống chậu hoa, nhiều nhất là xương rồng, tiếp đó là hành lá và hẹ, có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc chủ nhân muốn ăn mỳ thì sẽ đi ra khỏi phòng thuận tay ngắt chút hành trong chậu.

Đới Mộng Từ nhìn mà trợn mắt há miệng, người bán tranh chữ ở nơi này ư? Đúng là mở mang kiến thức! Mà cô cũng không ngờ vực gì, bởi vì thế giới này không chuyện lạ nào không có, sao người ta lại không thể sống ở nơi này chứ?

Cố Thanh Dật nhìn nét mặt cô rồi cười. “Bất ngờ lắm à?”

“Lần đầu tiên lúc anh đến đây không thấy bất ngờ à?”

“Vẫn bình thường.”

Đới Mộng Từ theo Cố Thanh Dật đi vào một căn nhà rất bình thường, trước căn nhà có một ông lão khoảng năm, sáu mươi tuổi đang ngồi, trong tay cầm một tẩu thuốc dài, thi thoảng gõ gõ xuống nền. Ông lão nhìn hai người, quan sát từ trên xuống dưới mấy giây. “Làm gì?”

Cố Thanh Dật: “Xem hàng.”

“Xem hàng gì?”

“Bác có gì thì cháu xem cái đó.”

Ông lão đứng dậy khỏi chiếc ghế trúc, chiếc ghế kêu kẽo cà kẽo kẹt. “Vào đi!”

Ông lão bảo vợ pha trà. Trong lúc uống trà, Đới Mộng Từ nói ra yêu cầu của mình. Ông lão yên lặng một thoáng. Đới Mộng Từ hơi căng thẳng, không hiểu vậy là có ý gì, vì thế cô sờ vào mép tách trà.

“Đừng sờ nữa, là hàng giả, không đáng tiền đâu.”

Đới Mộng Từ hơi xấu hổ.

Ông lão cười. “Đi thôi, lên tầng.”

Tầng trên cùng không có gì đẹp cả, ngoại trừ các bức tranh chữ treo trên tường. Đới Mộng Từ nhìn mà thấy cực kỳ mới lạ, những bức tranh chữ quý giá này bày ở đây ấy hả?

“Đều là hàng giả.” Ông lão đi đến bên cạnh một bức tranh, dùng tẩu thuốc gõ nhẹ. “Hàng mới đến, muốn lấy đi thì con số này.”

Đới Mộng Từ nhìn con số ông lão đưa ra, thật ra cô không bận tâm chuyện tiền nong mà chỉ cảm thấy tò mò. Cô quan sát bức tranh đó, tranh thủy mặc rất đẹp, bên cạnh còn đề thơ, ý cảnh rất hay, có thể khiến người ta tĩnh lặng lại.

Đới Mộng Từ gật đầu, thế là họ bắt đầu bàn về phương thức giao dịch.

Lần đầu tiên Đới Mộng Từ thấy phương thức giao dịch như vậy nên có cảm giác cực kỳ mới mẻ. Trước tiên là xem hàng giả và quyết định thứ mình cần, rồi giao tiền đặt cọc, lúc giao dịch đối phương sẽ đưa đồ thật và chuyên gia giám định đến tận nơi, đương nhiên, bản thân cô cũng có thể chuẩn bị người hiểu về ngành này để cùng giám định, sau khi giám định rằng không có vấn đề gì, giao dịch chính thức hoàn thành.

Lúc ra khỏi căn nhà quá đỗi bình thường này, Đới Mộng Từ thực sự rất tò mò. “Sao anh lại biết chỗ này?”

“Nếu họ muốn có con đường tiêu thụ, đương nhiên sẽ có đường thôi.”

Đới Mộng Từ hiểu. Những món đồ giá cả đắt đỏ này, những người mua phần nhiều cũng là mấy nhà quyền quý. Những nhà quyền quý sẽ giới thiệu cho nhau, đương nhiên sẽ có con đường. Chỉ cần đồ vật có nguồn gốc rõ ràng, không dính vào phi vụ phạm pháp, tiến hành giao dịch lâu dài với những nhà quyền quý đó thì đương nhiên sẽ có lợi ích, một khi có tiếng tăm thì sẽ có nhiều người tìm đến, tóm lại là lợi ích của đôi bên đều được bảo đảm.

Đi ra con đường hẹp không thể gọi là hẻm, Đới Mộng Từ “Úi” một tiếng, cô nhìn thấy Cố Quân Dương cùng với một người phụ nữ mang thai.

“Đó là anh họ anh à?”

Cố Thanh Dật kéo tay cô. “Đi thôi!”

“Hả… Không chào hỏi sao?”

Đới Mộng Từ quay đầu nhìn, cô tưởng người phụ nữ mang thai đó chỉ là họ hàng của họ, nhưng người phụ nữ đó lại níu lấy cánh tay Cố Quân Dương, dính vào anh ta vô cùng thân mật. Đới Mộng Từ trợn tròn mắt, đột nhiên hiểu ra điều gì.

“Đi thôi!” Cố Thanh Dật lại lên tiếng một lần nữa.

Phùng Hiểu Đường chọc nhẹ cằm Cố Quân Dương bằng một ngón tay. “Đó là em trai anh à?”

Cố Quân Dương nhìn về phía Cố Thanh Dật, nở nụ cười ẩn ý. “Đẹp thế à mà khiến em cứ ngắm mãi?”

“Đáng ghét, người ta chỉ muốn ngắm anh thôi…”



Đới Mộng Từ về đến xe thì cứ nhíu chặt mày mãi, nét mặt rất nghiêm túc. “Vừa nãy là anh hai anh đúng không?”

Cố Thanh Dật yên lặng lái xe.

Đới Mộng Từ kéo tay anh. “Sao anh hai anh có thể như thế chứ?”

Cố Thanh Dật không muốn nói chuyện, nhưng cô cố chấp nhìn mình, anh chỉ đành lên tiếng: “Rất nhiều người đều như thế.”

Đới Mộng Từ buông tay mình ra với sắc mặt khó coi. “Vậy anh thì sao? Anh cũng sẽ như thế à?”

“Tuy anh hứa hẹn thì cũng không có tác dụng lớn là mấy, bởi vì các cặp nam nữ thề non hẹn biển chia tay hay ngoại tình có ở khắp nơi, so với việc để ý đến người khác thì chẳng bằng quản lý bản thân cho tốt. Nhưng nếu em muốn lời hứa hẹn của anh, vậy thì anh hứa với em, anh sẽ không như thế.”

Đới Mộng Từ yên lặng một lúc. “Em cũng không biết làm sao nữa, lúc nhìn thấy chuyện như thế em cực kỳ khó chịu…”

“Ừ, anh hiểu. Nhưng anh vẫn phải nhắc nhở em, đó đều là chuyện của người khác.”

“Ầy, bây giờ em không có bất cứ ý kiến gì với chị dâu anh nữa rồi, bản thân chị ấy thì sảy thai, kết quả là bên ngoài… Chị ấy đáng thương quá đi mất! Nếu là em, em cũng không thể nào cười được.”

“…”

“Anh hai anh thật đáng ghét! Em còn tưởng anh hai anh quan tâm chị dâu anh lắm nữa chứ? Sao anh ta lại là người như vậy. Em ghét anh ta.”

“Ừ. Nếu em thích anh ta, có lẽ anh sẽ phải sốt ruột rồi.”

Đới Mộng Từ trừng anh. “Em nghiêm túc đấy. Em ghét đàn ông các anh gặp ai là yêu người đó, ghét lắm ấy, cho nên anh đừng trở thành người như thế.”

“Thế thì phiền cô Đới, xin em hãy trông chừng anh cho tốt vào.”

“Ừm, không cho anh có bất cứ cơ hội gặp người đẹp nào đâu! Úi? Người đẹp cũng đâu phải đều ấy ấy, chị dâu anh cũng đẹp như thế mà… Anh hai anh quá đáng thật đấy.”

“Em nên cảm thấy vui.”

“Hả?” Đới Mộng Từ nhìn anh với vẻ thắc mắc.

“Hẳn là anh hai anh biết được tin tức nên mới đến đây, nhưng bức tranh đó bị em mua rồi, bây giờ nói không chừng anh ta đang tức đến mức giậm chân đấy!”

Cố Quân Dương tức đến mức giậm chân? Cô không tin đâu. Nhưng mà cô biết, phản ứng của mình hơi thái quá. Trong giới này có quá nhiều cám dỗ, không phải ai cũng có thể một mực kiên trì với nguyên tắc của bản thân, dù sao thì đủ loại người bổ nhào vào khiến người ta rất bất đắc dĩ, ánh sáng chói lóa mà danh lợi mang đến không phải ai cũng cự tuyệt được.

“Nghe anh nói vậy, hình như vui hơn một chút rồi.” Đới Mộng Từ cười. Tuy anh không hứa hẹn và bảo đảm quá nhiều, nhưng cô lại cố chấp tin tưởng anh, rằng anh chắc chắn không giống những người khác.
Bình Luận (0)
Comment