[3] TÔI LÀ CHỊ DÂU CỦA ANH
Buổi tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Cố, khách khứa đông nghịt, ồn ào huyên náo. Ngoài biệt thự nhà họ Cố đỗ từng hàng xe xa hoa còn đẹp mắt hơn triển lãm xe, nam nữ trong biệt thự hành sự nhã nhặn, nói cười vui vẻ. Người nhà họ Cố dù ở bên trong thế nào thì bề ngoài vẫn tỏ ra hòa thuận tuyệt đối, ngay cả cậu con trai út ngỗ ngược của ông cụ Cố cũng trở về vào ngày hôm nay. Còn nhà họ Đới thì gần như tất cả mọi người đều đến. Sự xem trọng này khiến người ta không khỏi hiểu ra rằng chuyện liên hôn giữa nhà họ Cố và nhà họ Đới đã chắc đến chín phần mười rồi, không thấy ông cụ nhà họ Cố và ông cụ nhà họ Đới nói chuyện vui vẻ đến vậy ư?
Không ít người đều nhìn ông cụ Cố và ông cụ Đới với vẻ xem trò, sau đó đoán xem cuối cùng nhà họ Cố sẽ rơi vào tay ai. Bề ngoài thì là Cố Quân Dương và Cố Thanh Dật đấu nhau ngang sức, nếu Cố Thanh Dật cưới Đới Mộng Từ, cái gọi là đấu nhau ngang sức này sẽ bị phá vỡ nhỉ?
Đới Mộng Từ và Cố Thanh Dật đứng cạnh nhau, nhận được rất nhiều ánh mắt quan sát của mọi người, hai người họ cũng bị rất nhiều người vây quanh tán gẫu.
Chuyện tốt đến gần?
Họ không phủ nhận. Sau bữa tiệc mừng thọ này của ông cụ Cố, hai nhà sẽ bắt đầu bàn hôn sự. Đới Mộng Từ nghĩ đến đây thì thấy ngọt ngào trong lòng, chỉ có điều trên khuôn mặt cô lại là vẻ xấu hổ.
Cố Thanh Dật nhìn cô một cái, cười nói với mọi người: “Mọi người đừng trêu nữa, bạn gái tôi buồn bực thì người chịu khổ là tôi đấy.”
Mọi người cười, rất thức thời rời đi.
Cố Quân Dương cầm một ly rượu, ánh mắt thi thoảng quét lên người Cố Thanh Dật, trong mắt là một mảng lạnh băng. Nhiều người đến lấy lòng Cố Thanh Dật như thế, họ đều ưng Cố Thanh Dật? Anh ta sẽ để cho đám người đó biết họ đã sai lầm nghiêm trọng thế nào, chỉ có anh ta mới là người gánh vác duy nhất của nhà họ Cố, Cố Thanh Dật dù có đi đường tắt cưới về người phụ nữ khiến cậu ta có được rất nhiều lợi ích thì vẫn không thể làm vị trí của anh ta bị lung lay.
Bạch Y Y đứng bên cạnh Cố Quân Dương, cười nhẹ.
Sắc mặt Cố Quân Dương trở nên khó coi. “Nếu tôi bị Cố Thanh Dật giẫm dưới chân, cô cũng chẳng có kết cục tốt đâu, đừng quên chúng ta cùng chung lợi ích.”
“Thế thì phải nhận thức rõ thân phận và thực lực của mình, đừng lấy trứng chọi đá, có lẽ như vậy còn có thể kiếm được chút hời.”
Cố Quân Dương cười. “Cô cảm thấy tôi không bằng được Cố Thanh Dật, đúng không?”
Bạch Y Y nhìn anh ta với vẻ thâm thúy, sau đó cười chế giễu. “Hẳn anh đã có đáp án rồi còn gì, dù sao người phụ nữ Cố Thanh Dật không cần nữa, anh còn phải dùng thủ đoạn để đoạt về.”
Mắt Cố Quân Dương hằn tia máu, tay nổi gân xanh. “Được được được…”
…
Bạch Y Y và Cố Quân Dương không diễn vở vợ chồng tình thâm, Cố Quân Dương tiếp đãi khách khứa, còn Bạch Y Y ở một góc nào đó làm giảm bớt sự hiện diện của mình. Cô nhìn thấy Đới Mộng Từ và Cố Thanh Dật đứng cạnh nhau, nói cười với các bậc cha chú, không biết nhắc đến điều gì, Đới Mộng Từ xấu hổ tới mức không biết nên làm sao, Cố Thanh Dật nhìn nét mặt của Đới Mộng Từ thì nở nụ cười bất đắc dĩ.
Ánh mắt Bạch Y Y cuối cùng dừng lại ở cái nắm tay của Cố Thanh Dật và Đới Mộng Từ. Cố nhếch môi, xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, tất cả đều sẽ kết thúc. Bạch Y Y như chợt vỡ lẽ ra. Bất cứ chuyện gì một khi đã lựa chọn thì phải chấp nhận kết quả mà nó mang đến. Cô đã hiểu đạo lý này từ lâu, vì thế cũng có thể tiếp nhận kết quả của mình một cách bình tĩnh.
Phía sau biệt thự nhà Cố là dòng nước, núi giả và một cánh rừng, ban ngày dễ đón gió đón nắng, buổi tối thì yên lặng tối tăm. Sự yên tĩnh như thế cùng với tiếng ồn ào của mọi người ở phía trước biệt thự hoàn toàn tôn nhau lên, hai thế giới khác biệt được khảm lại cùng nhau.
Bóng cây loang lổ, đung đưa trong cơn gió nhẹ, vào một khoảnh khắc nào đó, khuấy loạn biển lòng, khiến người ta cảm nhận được vẻ kỳ dị do tự nhiên tạo thành.
Bạch Y Y dừng bước, nếu tiếp tục tiến lên phía trước thì sẽ thật sự cách xa biệt thự, dù rằng cô thật sự muốn cách xa.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Bạch Y Y quay đầu, nhìn thấy Cố Quân Dương thì thờ ơ thu tầm mắt về. “Anh đến đây làm gì?”
“Đến xem cô mà! Cô là vợ tôi, tôi quan tâm cô, không thấy cô nên sợ cô gặp bất trắc.”
Cố Quân Dương vươn tay kéo tay cô, cô bất giác tránh đi. Khi anh ta định kéo tay lần thứ hai, cô lại trốn và còn lùi hai bước về sau.
Giọng của Cố Quân Dương lạnh xuống: “Bạch Y Y, cô đừng rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm, nếu cô chọc giận tôi sẽ không có lợi cho cô đâu.”
“Không có lợi ám chỉ gì? Dùng bố mẹ tôi uy hiếp tôi hay là đánh tôi?” Bạch Y Y cười. “Anh cũng chỉ có hai chiêu này thôi.”
Cố Quân Dương không nhịn được, tiến lên trước kéo cổ áo cô. “Không biết thức thời.”
Cố Quân Dương buông tay ra. Bạch Y Y đi giày cao gót nên không đứng vững lúc lùi về sau, thế là cô ngã xuống đất. Khi cô muốn bò dậy, Cố Quân Dương như đột nhiên phát hiện ra chuyện gì vui, cười tiến lên trước, đưa chân giẫm lên người cô, không cho cô bò dậy, chỉ nhìn cô vùng vẫy, rồi lại tận dụng sự khác biệt sức mạnh giữa nam và nữ mà giẫm mạnh cô xuống đất. Chẳng mấy chốc, tay và chân cô đều bị anh ta giẫm với sức lực càng lúc càng lớn.
Cố Quân Dương càng lúc càng hưng phấn…
“Ối, đó là… anh hai à?” Đới Mộng Từ cố kiềm lại cơn bực tức của mình. Cô cảm thấy cứ ở đằng trước hàn huyên với người ta rất chán nên kéo Cố Thanh Dật trốn đi, không ngờ rằng Cố Quân Dương cũng đi qua đây từ một con đường khác. Vì trời tối nên muốn lén trốn đi rất dễ dàng, chỉ có điều cô không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Anh hai.” Cố Thanh Dật cũng lên tiếng. Ánh mắt anh không đặt lên người Cố Quân Dương mà là trên bóng dáng dưới đất. Anh hơi căm phẫn, đồng thời lại cảm thấy nực cười. Nhiều năm trước anh đặt lòng tự tôn xuống dưới chân cô cho cô giẫm, bây giờ cô lại bị người ta giẫm…
“Sao hai đứa lại ở đây?” Giọng của Cố Quân Dương rất lạnh.
“Tiểu Từ nói cô ấy chán nên đi dạo loanh quanh.”
Cố Quân Dương nhìn về phía họ. “Để hai đứa chê cười rồi, vợ không ngoan hiền nên anh phải tìm nơi vắng người để dạy dỗ.”
Cố Quân Dương quay đầu nhìn Bạch Y Y. “Còn không cút dậy, cảm thấy không đủ mất mặt hay sao?”
Đới Mộng Từ thực sự không nhịn được nữa. “Em cảm thấy cho dù trong tình huống nào thì đàn ông cũng không nên ra tay với phụ nữ.”
“Hết cách thôi, không phải người phụ nữ nào cũng dịu dàng hiền thục như cô Đới đâu.”
“Anh…”
“Cô Đới, cô vẫn còn chưa trở thành em dâu tôi, nếu muốn lo chuyện của nhà họ Cố chúng tôi như thế thì bảo cậu em của tôi sớm rước cô vào nhà là được.”
Cố Quân Dương kéo Bạch Y Y dậy, mặc kệ tất thảy mà kéo cô, cũng mặc kệ cô có lảo đảo loạng choạng hay không…
Đới Mộng Từ tức điên, cô chưa bao giờ gặp phải loại đàn ông thế này, tởm lợm hết sức, không chỉ nuôi tình nhân mà còn đối xử với vợ mình như thế.
Di động của Cố Quân Dương vang lên, anh ta buông Bạch Y Y ra, nghe máy. Anh ta nói chuyện dịu dàng, ngập tràn tình ý với người ở đầu bên kia điện thoại, sau đó cứ thế bỏ mặc Bạch Y Y lại để đến với người bên kia.
Đới Mộng Từ thật sự hết cách với Cố Quân Dương, thấy anh ta rời đi thì mới phi như bay đến cạnh Bạch Y Y. “Chị vẫn ổn chứ?”
“Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi vẫn ổn.” Dù là trong bóng tối, Bạch Y Y cũng cảm nhận được sự thương xót của Đới Mộng Từ với mình.
“Chị có bị thương không?” Đới Mộng Từ cũng chẳng bận tâm đến câu trả lời của cô, nhìn ngay sang Cố Thanh Dật. “Trong nhà có thuốc không anh?”
“Có…”
Bạch Y Y được Đới Mộng Từ kéo từ cửa sau lên thẳng tầng hai biệt thự, sự vùng vẫy hồi nãy khiến Bạch Y Y hoàn toàn mệt mỏi, cứ vậy cô thật sự bị Đới Mộng Từ kéo đi. Tuy Bạch Y Y kiệt sức nhưng trong lòng biết rõ, Đới Mộng Từ thật sự quan tâm mình, cô ấy cũng biết rõ chuyện này không thể để người khác biết nên lén lút chăm sóc mình bằng phương thức này…
Mắt Bạch Y Y hoe đỏ. Đới Mộng Từ như vậy mới đáng để Cố Thanh Dật thật lòng đối đãi, không có toan tính, không có âm mưu, chỉ đơn giản là thích.
Cho đến khi đèn trong phòng Cố Thanh Dật sáng lên, Đới Mộng Từ mới bụm miệng, ngăn tiếng kêu của mình. Trên tay và trên chân Bạch Y Y đều là những vệt xanh tím và những chỗ sưng đỏ, ngay cả trên mặt cô cũng có dấu giày.
“Tôi không sao, chỉ là trông hơi ghê thôi… Thật sự không sao đâu.” Bạch Y Y cười thờ ơ.
“Thế này mà còn gọi là không sao?” Đới Mộng Từ không thể hiểu nổi. Sau khi Cố Thanh Dật lấy thuốc đến, cô bôi thuốc cho Bạch Y Y.
“Thật sự không sao mà, bây giờ tôi vẫn ổn đấy còn gì.”
Đới Mộng Từ từng nghe nói rất nhiều người phụ nữ bị bạo hành gia đình theo thói quen, sau đó họ quen với việc bị bạo hành và cũng không thấy làm sao cả. “Đàn ông không nên đánh phụ nữ, cho dù đã kết hôn với nhau thì cũng thế, đó là việc làm phạm pháp… Bây giờ cũng không phải xã hội phong kiến phụ nữ phải dựa vào đàn ông để sống, chị có thể phản kháng… Có những khi là do phụ nữ không làm gì nên mới để mặc cho sự bạo lực của đám đàn ông tung hoành…”
Đới Mộng Từ nói liên tằng tằng, Bạch Y Y nghe hiểu được. Tuy không nói rõ nhưng Đới Mộng Từ đang ám chỉ với cô, nếu phụ nữ gặp phải tình trạng đó thì có thể lựa chọn ly hôn.
“Cảm ơn sự quan tâm của cô, nhưng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cũng có lựa chọn của riêng mình…”
“Chị có biết chồng chị anh ta…” Đới Mộng Từ khó mà mở lời, cắn môi, chợt thấy sốt ruột vì muốn nói mà không được.
Di động của Đới Mộng Từ vang lên, cô nhìn Cố Thanh Dật một cái, Cố Thanh Dật bảo cô xuống dưới, dù sao người nhà cô cũng đang tìm cô.
Đới Mộng Từ ra hiệu bằng mắt với anh, như bảo anh khuyên Bạch Y Y, đừng để Bạch Y Y cố chấp không tỉnh ngộ như thế nữa.
Đới Mộng Từ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Bạch Y Y và Cố Thanh Dật – một người nhếch nhác, một người anh tuấn khí thế bừng bừng.
Bạch Y Y ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Thanh Dật vẫn đứng ở trước cửa: dáng người cao thẳng, càng trở nên có sức hút hơn sau khi cởi bỏ đi vẻ non nớt của thời niên thiếu, ngũ quan vẫn vô cùng tinh xảo, chỉ là đôi mắt đó không còn vẻ si mê và chiều chuộng nữa.
“Cô ấy là một cô gái tốt.”
Cố Thanh Dật cong khóe miệng. “So với cô hả? Quả thực là thế.”
Bạch Y Y yên lặng, sau đó cười, nhìn cánh tay ửng đỏ của mình.
Cô khẽ thở dài một hơi. “Loại người như Cố Quân Dương sẽ không làm chuyện như vậy trước mặt người khác, hôm nay anh ta làm vậy với tôi chỉ là để cho hai người xem thôi, cho nên… cách xa tôi ra.”
Cố Thanh Dật cười giễu một tiếng. “Ai lại muốn gần cô chứ?”
“Ý của tôi là anh cũng hãy chú ý đến người phụ nữ của anh.”
Cố Thanh Dật nhìn cô, sau hồi lâu mới lên tiếng: “Anh hai tôi sẽ vô vị thế à?”
“Sẽ không, anh ta chỉ muốn anh biết tôi sống không như ý để rồi sẽ không nhịn được mà giúp tôi, cứ qua lại như vậy, nói không chừng sẽ tiếp tục tiền duyên, cho dù không tiếp tục cũng không sao, chỉ cần khiến bạn gái anh tưởng có là được, dù sao quá khứ giữa chúng ta sẽ khiến cô ấy dễ dàng tin, cũng dễ dàng hiểu lầm hơn. Nếu hôn sự của hai người bọn anh bị hủy bỏ, anh sẽ không có quân bài để đè ép Cố Quân Dương nữa…”
“Tiếp tục tiền duyên?” Cố Thanh Dật không nhịn được mà đứng dậy. “Thế thì anh ta thật sự đã đánh sai nước cờ rồi.”
“Cho nên anh có thể nói cho bạn gái anh biết chuyện giữa chúng ta năm đó, để cô ấy khỏi sinh ra hiểu lầm.”
Cố Thanh Dật nhìn cô mấy cái, đến gần cô. “Cô đang giúp tôi đấy à? Cố Quân Dương mới là chồng cô, cô giúp tôi làm gì… Hay đây là kế của cô và Cố Quân Dương, cố ý dùng cách này để lấy lòng tôi? Tôi không phải tôi của trước đây nữa, đừng nghĩ đến chuyện gài bẫy tôi lần nữa.”
“Vậy thì đừng tin tôi… Cách xa tôi và cẩn thận Cố Quân Dương, như vậy dù sao cũng không sai.” Cô không mấy bận tâm.
Không biết vì sao, nhìn thấy cô như vậy, Cố Thanh Dật chợt phẫn nộ.
Bạch Y Y lại mặt dày lên tiếng: “Thực ra tôi mới là người vô tội, hai người các anh tranh đấu nhau, tôi lại bị anh ta coi thành chiếc bè cứu sinh…”
“Bạch Y Y, cô nên rời đi rồi, đây là phòng của tôi, tôi không muốn khiến người khác hiểu lầm.”
Bạch Y Y đứng dậy, cô đang bị anh đuổi đi? Cô không tỏ ra không vui, chuẩn bị về phòng của cô và Cố Quân Dương, dẫu sao Cố Quân Dương cũng không ở đây…
Bạch Y Y đi lướt qua người anh, Cố Thanh Dật nhìn tay mình, vậy mà anh lại có thứ kích động muốn túm cô lại, cô sống nhếch nhác như thế, sống thê thảm đến thế…
“Cô có từng hối hận không?”
Bước chân Bạch Y Y khựng lại. “Tôi là chị dâu của anh.”
oOo
Cố Thanh Dật không nhìn cô, dựa vào tường, chẳng hiểu sao lại ảo não và ghê tởm mình, vậy mà anh lại hỏi cô câu đó. Câu trả lời của cô cũng đã cho anh một cái bạt tai thật mạnh. Bạch Y Y cho dù sống không như ý cũng vẫn có thể ngẩng cao đầu trước mặt anh, là ai cho cô sự tự tin như thế? Anh cười tự giễu, cô sống thế nào thì liên quan gì đến anh, dù Cố Quân Dương muốn làm gì anh đều không bận tâm, cho nên lời dặn của cô chẳng có ý nghĩa gì cả.
Diêm Hải đi lên, lúc nhìn thấy Cố Thanh Dật thì hơi cúi đầu. “Cậu út, ông chủ bảo cậu đưa cô Đới về nhà.”
“Vâng.” Cố Thanh Dật gật đầu, sau đó sực nhớ ra điều gì. “Vừa rồi chú đã thấy những gì rồi?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Cố Thanh Dật nhìn xoáy vào Diêm Hải. “Cháu hy vọng chú cũng sẽ nói vậy ở trước mặt ông nội.”
Diêm Hải ngẩn ra mấy giây, mím chặt môi, ánh mắt nhìn Cố Thanh Dật hơi thâm trầm. “Tôi không nhìn thấy gì cả. Cô Đới vẫn còn đang đợi cậu ở dưới.”
Cố Thanh Dật vỗ vai Diêm Hải, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, anh và Bạch Y Y vốn không có gì, hôm nay cũng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu bị ông nội biết thì có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều rắc rối. Chuyện năm đó, tuy ông nội bỏ tiền để Bạch Y Y nói ra sự thật, nhưng ông nội còn căm phẫn và tức giận hơn anh, là bản thân anh không cho truy cứu nữa, nếu không ông nội sẽ không bỏ qua như thế.
Ông nội rất không thích Bạch Y Y, bây giờ cũng rất không thích.
Cố Thanh Dật chợt hẫng một nhịp tim. Nếu ông nội đã không thích Bạch Y Y, vì sao lúc Cố Quân Dương muốn cưới cô, ông nội không phản đối? Hay là ông nội đã phản đối, chỉ là Cố Quân Dương không chịu cưới ai khác ngoài cô, ông nội không muốn vì một người phụ nữ mà hục hặc với Cố Quân Dương nên thỏa hiệp, nếu là vậy thì chỉ có thể chứng minh Bạch Y Y có sức hút.
Quả thực là có sức hút. Sau khi gặp cô, Cố Quân Dương vứt bỏ ngay cô bạn gái đang qua lại lúc đó, cưới cô về nhà. Cố Quân Dương coi trọng lợi ích như thế lại không coi hôn nhân của mình như quân bài, Bạch Y Y quả nhiên có sức hút không bình thường.
“Chú Diêm, lúc anh hai kết hôn, ông nội có phản đối không ạ?”
“Đều là chuyện quá khứ rồi, sao cậu chủ cứ phải bám riết lấy nó mãi như vậy?”
“Cũng phải.”
Diêm Hải nhìn bóng lưng Cố Thanh Dật, thở dài một hơi, lại nhớ đến tình trạng sức khỏe của ông cụ Cố. Bây giờ điều ông cụ Cố hy vọng nhất chính là có thể nhìn thấy Cố Thanh Dật và Đới Mộng Từ kết hôn. Chỉ mong sẽ không có điều ngoài ý muốn nào xảy ra.
Cố Thanh Dật đưa Đới Mộng Từ về nhà, Đới Mộng Từ khá bất đắc dĩ. “Không biết vì sao họ cứ phải bắt anh đưa em về nữa, rõ ràng em có thể đi cùng xe với họ về mà, chút chuyện nhỏ cũng làm cho trở nên phức tạp lên.”
“Em nói vậy anh đau lòng đấy nhé. Người ta trăm phương nghìn kế tạo điều kiện để tụi mình ở riêng với nhau, em không những không hưởng thụ thời gian ở bên anh mà lại còn cực kỳ chê ghét nữa.”
“Em chẳng nhìn ra anh đang đau lòng ở đâu cả.”
“Đây này.” Cố Thanh Dật chỉ vào vị trí ngực mình. “Bị quần áo và da thịt che mất thôi.”
Đới Mộng Từ làm động tác buồn nôn. “Thật sự không ngờ anh lại là Cố Thanh Dật như vậy.”
“Em không ngờ, cho nên anh để em thấy đấy còn gì.”
Đới Mộng Từ cười ha hả, sau đó nhớ ra chuyện hồi nãy thì lại hơi lo lắng. “Chị dâu anh vẫn ổn chứ?”
Cố Thanh Dật nhìn cô mấy giây, trả lời vu vơ: “Người ta và anh hai anh kết hôn ba năm rồi.”
Cho nên?
Đới Mộng Từ hé miệng.
“Có thời gian thì cũng đừng lo lắng cho người xa lạ làm gì. Người ta không đơn giản như em nghĩ đâu.”
“Là sao?”
“Người phụ nữ mang thai kia là bạn gái hồi đó của anh hai anh, nhưng anh hai anh vì Bạch Y Y mà chia tay với cô ta rồi cưới Bạch Y Y.”
Đới Mộng Từ trợn tròn mắt nhìn anh. “Thật hả?”
“Ừ.”
“Chị dâu anh không giống loại người sẽ phá hoại tình cảm của người khác.”
“Người sẽ phá hoại cũng đâu viết chữ lên mặt.”
Đới Mộng Từ còn muốn nói gì đó thì đột nhiên nhận ra một điều, hình như anh hơi chán ghét Bạch Y Y? Hoặc là một mặt khác của Bạch Y Y, mình không nhìn thấy, còn anh lại biết?
Đới Mộng Từ đoán một bận, rồi thông minh lựa chọn không nhắc đến chuyện này nữa. Còn về việc Bạch Y Y thế nào quả thực không liên quan tới cô. Dẫu sao khi nghiêm túc ngẫm nghĩ, cô thấy cô và Bạch Y Y không có bất cứ giao tình gì, việc gì phải vì một người xa lạ mà khiến Cố Thanh Dật không vui chứ.
…
Tết Thiếu nhi mùng một tháng Sáu, Bạch Y Y đưa Bạch Vũ Phàm đi dạo phố. Bạch Vũ Phàm đã dặn dò đi dặn dò lại rằng lần này mua quần áo nhất định phải để cu cậu tự lựa chọn, không thể cho mấy người lớn “tự tung tự tác” mua được. Bạch Y Y không nhịn được cười, nhưng vẫn nghe theo cu cậu, đồng thời cũng thầm nhớ lại xem có phải hồi nhỏ xíu mình cũng có gu thẩm mỹ riêng hay không.
Bạch Y Y dẫn Bạch Vũ Phàm vào cửa hàng thời trang trẻ em, quần áo Bạch Y Y lựa chọn Bạch Vũ Phàm đều lắc đầu nguầy nguậy, nói muốn tự chọn. Bạch Y Y vươn một ngón tay ra, gí vào trán Bạch Vũ Phàm, sau đó làm theo lời cu cậu, cu cậu thích quần áo thế nào gì mua quần áo thế đó vậy!
Bạch Vũ Phàm như được giải phóng, bắt đầu tự chọn quần áo cho mình.
Bạch Y Y luôn đi theo sau cậu nhóc, tuy Bạch Vũ Phàm không nghịch ngợm hiếu động nhưng chăm sóc vẫn vô cùng mệt. Bạch Vũ Phàm và các bạn nhỏ trong khu cùng chơi con quay, nhất thiết phải chơi theo sự cập nhật mẫu mã ở cửa hàng đồ chơi, ai đổi mẫu mới đầu tiên thì là người giỏi nhất trong các bạn nhỏ. Dù rằng Bạch Y Y không nhìn ra có gì khác biệt cả. Lúc cô bày tỏ như thế, Bạch Vũ Phàm sẽ cười nhạo cô có thế mà cũng không hiểu, rồi cu cậu bèn giảng cho cô nghe về sự khác biệt giữa các con quay.
“Em muốn bộ này.” Bạch Vũ Phàm lựa chọn một bộ quần áo người nhện.
Nhân viên khen Bạch Vũ Phàm có mắt nhìn, rất nhiều bạn nhỏ đều thích bộ quần áo này. Bạch Vũ Phàm hếch mắt vẻ hơi kiêu ngạo, khiến Bạch Y Y nhìn mà thấy buồn cười.
“Con trai chị đáng yêu thật đấy.”
Còn chưa đợi Bạch Y Y nói gì, Bạch Vũ Phàm đã vội giải thích: “Chị ấy không phải mẹ em mà là chị gái em.”
“Xin lỗi nhé…” Nhân viên ngượng ngùng xin lỗi. “Nhưng mà hai chị em giống nhau thật nhỉ!”
Bạch Vũ Phàm gật đầu, nói như ông cụ non: “Cùng một bố một mẹ sinh ra mà chị, đương nhiên giống rồi ạ!”
Bạch Y Y nhìn cu cậu rồi nhéo mặt cu cậu. Đây là lời cô từng nói với Đới Mộng Từ ở phòng bệnh, không ngờ cu cậu lại nhớ rõ ràng như thế. Cho nên thật sự phải chú ý ngôn ngữ và cử chỉ trước mặt trẻ con, mỗi câu nói mỗi hành vi cử chỉ của bạn sẽ được trẻ con vô hình trung ghi nhớ, thậm chí còn học tập và sử dụng theo.
Bạch Y Y trả tiền, chuẩn bị đưa cậu nhóc đi mua đồ chơi. Nếu như nói rằng tủ quần áo của phụ nữ luôn luôn thiếu một bộ đồ, vậy thì tủ đồ chơi của trẻ con luôn luôn thiếu một món đồ chơi. Đồ chơi của Bạch Vũ Phàm đã sắp chất thành ngọn núi nhỏ rồi, các món đồ chơi về đường biển, đường bộ, đường hàng không đều có, bây giờ ngay cả các loại xe nhỏ máy bay nhỏ cũng không thiếu, đương nhiên, như vậy vẫn chưa đủ…
Bạch Y Y nắm tay Bạch Vũ Phàm, Bạch Vũ Phàm nhíu mày. “Không muốn nắm tay đâu, trẻ con mới cần người lớn nắm tay.”
“Em là trẻ con còn gì!”
“Em có phải trẻ con đâu, em là trẻ lớn mà.”
Bạch Y Y buông tay cu cậu ra. “Được, trẻ lớn đi đường cẩn thận chút, đừng có vấp ngã giống trẻ con đấy.”
“Chị, em cảm thấy chị bắt đầu lải nhải giống mẹ rồi…”
Bạch Y Y: “…”
Chỉ có điều, hai người còn chưa đi được bao xa thì đã gặp người quen. Bạch Y Y nhíu mày, nhìn Phùng Hiểu Đường một cái rồi dẫn Bạch Vũ Phàm rời đi.
Phùng Hiểu Đường lại kéo cô bạn thân đi dạo cùng ngăn Bạch Y Y lại. “Ối chà, đây không phải mợ hai nhà họ Cố đấy ư? Chuẩn bị đi đâu thế này?”
“Tôi đi đâu không liên quan đến cô, các cô chắn đường rồi.” Bạch Y Y lạnh lùng nhìn họ.
Phùng Hiểu Đường cười với bạn thân. “Ơ kìa, người ta là mợ hai nhà họ Cố đấy, nhân vật cao xa khó với, đương nhiên sẽ không bận tâm đến người như tụi mình rồi, ngay cả tư cách chào hỏi người ta tụi mình cũng không có nữa mà.”
Lúc này bạn thân của Phùng Hiểu Đường hiểu ra điều gì, nhìn Bạch Y Y với vẻ khinh miệt. “Ai đó đoạt mất người yêu của người khác, tu hú chiếm tổ mà còn nghĩ là mình thật sự cao xa khó với nữa, đúng là nực cười. Nhưng mà loại người đó sớm muộn cũng sẽ có báo ứng thôi, Hiểu Đường cậu nói có đúng không?”
Mặt Phùng Hiểu Đường hơi đanh lại. “Mợ hai này, sao sắc mặt cô khó coi thế, bọn tôi cũng có nói cô đâu. Nhưng mà đây là em trai cô đúng không? Ầy… sao cô không tự sinh một đứa con đi? Không phải là không sinh được chứ, tôi có quen một bác sĩ…”
Bạch Y Y xoa đầu Bạch Vũ Phàm, bảo cu cậu đến ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở đối diện, lát nữa cô sẽ qua đó tìm cậu. Bạch Vũ Phàm cau đôi mày nhỏ, nhìn cô một lát rồi mới nghe lời rời đi.
“Phùng Hiểu Đường.” Bạch Y Y tiến lên từng bước xáp lại gần cô ta.
Phùng Hiểu Đường hơi sợ hãi lùi một bước về sau, sau đó lại trở nên kiêu ngạo. “Cô muốn làm gì? Nếu tôi có chuyện gì, Quân Dương sẽ không bỏ qua cho cô đâu…”
“Thế à? Có muốn thử xem không?”
“Cái gì?”
“Có muốn thử xem nếu cô gặp chuyện, Cố Quân Dương sẽ đối xử thế nào với tôi không? Phần nhiều là phụ nữ có thể sinh con cho anh ta, còn việc cô ta có thể bình an sinh con hay không, Cố Quân Dương thật sự không bận tâm một chút nào cả… Bạn gái à? Cố Quân Dương đã từng thừa nhận cô chưa? Cô còn chẳng có tư cách để anh ta đưa đi gặp bạn bè nữa là. Muốn bay cao làm chim phượng hoàng thì phải xác định đúng vị trí của mình đã. Lần sau cô còn dám nói mấy lời này trước mặt tôi, tôi bảo đảm cô sẽ hối hận cả đời…”
…
Bạch Y Y vô cùng tức giận, không phải vì Phùng Hiểu Đường đã nói những lời đó, mà là vì Phùng Hiểu Đường nói những lời đó trước mặt Bạch Vũ Phàm. Mặt tối của người lớn phơi bày trắng trợn ra trước mặt trẻ con sẽ giống như làm ô nhiễm nguồn nước trắng thuần khiết vậy.
Phùng Hiểu Đường cắn môi, hơi sợ sệt nhìn Bạch Y Y đi về phía bạn nhỏ kia.
Bạch Y Y…
…
Cùng lúc này, Đới Mộng Từ ở cách đó không xa cũng thở phào một hơi. Vừa rồi nhìn thấy Phùng Hiểu Đường ngăn Bạch Y Y lại, cô chỉ cảm thấy tức giận. Bây giờ thấy Bạch Y Y rời đi còn Phùng Hiểu Đường lại tức điên, cô biết Bạch Y Y không hề chịu thiệt, nhất thời tâm trạng cô hơi phức tạp. Bởi vì cô cũng đã nhìn ra, Bạch Y Y không phải kiểu nhu nhược yếu đuối, rõ ràng sự quan tâm lo lắng của cô có phần ngốc nghếch.
“Đi thôi!” Giọng Cố Thanh Dật rất bình tĩnh.
Ngược lại, Cố Quân Tương nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Y Y. “Đó là chị dâu mà, vừa rồi mấy chị ấy nói gì vậy ạ?”
Cố Thanh Dật cốc đầu Cố Quân Tương. “Trẻ con hỏi nhiều thế làm gì?”
Cố Quân Tương làm mặt hề với Cố Thanh Dật.
Đới Mộng Từ nắm tay Cố Quân Tương. Tết Thiếu nhi, Đới Mộng Từ muốn mua quà cho cô bé, dẫu sao cô bé cũng là em chồng tương lai của cô. “Em cũng không nghe thấy mấy người đó nói gì thì sao anh chị biết được?”
Cố Quân Tương lắc đầu. “Em thích chị dâu lắm ấy, nhưng em không thích anh hai, ầy, rõ phiền.”
Đới Mộng Từ tò mò. “Vì sao?”
“Bởi vì chị dâu rõ là xinh đẹp, ha ha…”
“Bé tí đã cuồng người đẹp rồi.” Đới Mộng Từ cười.
Cố Quân Tương ngẩng đầu nhìn Đới Mộng Từ, cười im lặng.
Ba người cùng đi dạo, Đới Mộng Từ và Cố Thanh Dật vô cùng tôn trọng Cố Quân Tương, đều lấy sở thích của cô nhóc làm chủ, từ quà, đến đồ ăn, rồi công viên trò chơi. Cuối cùng, Cố Thanh Dật đưa Đới Mộng Từ về nhà cô rồi cùng Cố Quân Tương về nhà họ Cố.
Thời gian này nhà họ Cố và nhà họ Đới đang bàn hôn sự, Cố Thanh Dật ở lại khu biệt thự nhà họ Cố để tiện bàn bạc chuyện liên quan đến hôn lễ.
Cố Quân Tương biếng nhác ngồi ghế sau, dẩu miệng. “Anh, anh thật sự muốn lấy chị Mộng Từ ạ?”
“Ờ, em có ý kiến phản đối à?” Cố Thanh Dật nhướng mày.
Cố Quân Tương buồn bã thở dài. “Em luôn nghĩ rằng anh sẽ cưới một người vợ còn xinh hơn chị dâu về, đúng là khiến người ta thất vọng mà, anh hai còn cưới được vợ xinh như thế, thế mà anh lại…”
“Em còn nhỏ, không hiểu đâu.”
“À, anh thích tâm hồn đẹp của chị Mộng Từ, nhưng vì lẽ gì mà người xinh đẹp thì không thể có tâm hồn đẹp chứ?”
“Sau này em gặp được thì sẽ biết, diện mạo chỉ là một cây cầu thông đến trái tim, có thể ở lại trong tim hay không phải dựa vào những thứ khác.”
“Ồ… Chị Mộng Từ ở lại trong tim anh rồi à?”
Cố Thanh Dật muốn trả lời, nhưng lời muốn nói ra lại mắc kẹt trong cổ họng. Anh nặn ra một nụ cười, không trả lời.
Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ ở lại trong tim anh, anh tự nói với mình như thế.
oOo
Phùng Hiểu Đường sa sầm mặt, không có tâm trạng đi dạo tiếp. Trước đây cô ta cũng đi theo Cố Quân Dương, tuy rõ ràng Cố Quân Dương coi mình thành món đồ chơi, nhưng bây giờ cô ta lại không thể chịu đựng được nữa, dẫu sao trước đây mình không được cho phép mang thai, còn bây giờ cô ta lại sắp làm mẹ rồi. Khi đó, không phải cô ta không đố kị với Bạch Y Y, bởi vì Bạch Y Y có thể khiến Cố Quân Dương cam tâm tình nguyện cưới về chứ không phải là luôn bị xem nhẹ giống mình.
Phùng Hiểu Đường sờ bụng mình và nở nụ cười, bây giờ đã khác rồi. Hồi nãy thiếu chút nữa cô ta đã bị Bạch Y Y hù sợ, Bạch Y Y chẳng qua sẽ mau chóng trở thành ả đàn bà bị chồng bỏ, mình sợ cô ta làm gì?
Phùng Hiểu Đường mau chóng về đến chỗ mình ở, gọi điện thoại cho Cố Quân Dương, nũng nịu một hồi, bảo Cố Quân Dương qua thăm cô ta. Cố Quân Dương đồng ý.
Phùng Hiểu Đường nấu một bữa cơm thơm phức rồi đợi Cố Quân Dương đến.
Cố Quân Dương vừa vào cửa thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi. Nhìn thấy Phùng Hiểu Đường đang mặc tạp dề, cuối cùng anh ta dịu dàng hơn đôi chút. “Mang thai rồi còn nấu mấy thứ này làm gì, bảo dì giúp việc nấu là được.”
“Em muốn đích thân xuống bếp vì anh, để anh ghi nhớ mùi vị của em, sau đó sẽ không rời xa em được.”
Cố Quân Dương bật cười, nói nửa đùa nửa thật: “Bây giờ cũng không rời xa được rồi.”
Phùng Hiểu Đường cười ngại ngùng.
Hai người cùng dùng bữa. Ăn cơm xong, Phùng Hiểu Đường ngồi bên cạnh Cố Quân Dương, tựa đầu vào ngực Cố Quân Dương. Cô ta vươn tay, nắm tay Cố Quân Dương đặt lên bụng mình. “Quân Dương, anh mong chờ đứa con trong bụng em không? Em rất sợ anh sẽ không thích nó.”
“Con của anh sao anh lại không thích?” Cố Quân Dương nhìn sắc mặt người trong lòng, hiểu ra điều gì. “Sao tự dưng lại suy nghĩ lung tung thế?”
“Hôm nay em bắt gặp vợ anh…”
Ánh mắt Cố Quân Dương sáng quắc, song anh ta lại không nói gì, dường như đang đợi phần tiếp theo của cô ta.
Cổ họng Phùng Hiểu Đường khô rát, hình như mình đã giẫm phải đường giới hạn của anh ta. Nhưng lời đã nói ra thì không thể thu về, cô ta chỉ đành trốn ánh mắt của Cố Quân Dương. “Cô ta nhìn thấy em… rồi nói một vài lời quá đáng. Cô ta nói anh vốn không quan tâm đến đứa con trong bụng em, còn nói hay là cứ thử xem nếu cô ta ra tay với em, con không còn nữa thì anh sẽ làm gì cô ta… Cô ta đáng sợ lắm, nếu không phải vì em chạy nhanh, cô ta đã thật sự ra tay với em rồi… Quân Dương…”
Cố Quân Dương vươn tay, nhấc cằm cô ta, đẩy cô ta ra khỏi lòng mình. “Bạch Y Y chủ động đến tìm cô hả? Đã tự biên soạn thì biên soạn cho giống vào, cô ta chỉ mong chưa từng nhìn thấy cô ấy chứ…”
“Thật mà, cô ta thật sự đã nói những lời đó…”
Cố Quân Dương cười lạnh. “Cô tưởng đang đóng phim đấy à! Đến tôi Bạch Y Y còn chẳng quan tâm mà cô ta lại còn bận tâm tới cô… Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa.”
Phùng Hiểu Đường ngẩn người, đột nhiên hiểu ra điều gì, vẻ chế nhạo xẹt qua khuôn mặt Bạch Y Y là đang cười nhạo mình ở đó tranh đoạt người đàn ông Bạch Y Y không cần ư?
Phùng Hiểu Đường túm lấy tay Cố Quân Dương. “Em sai rồi, em không nên chủ động xuất hiện trước mặt cô ta… Chỉ là em không nhịn được, vừa nghĩ đến việc cô ta là vợ anh, em đã vô cùng đố kị, sau đó nghĩ đến con của chúng mình, nó vừa ra đời thì đã không có một danh phận chính thức, em liền cảm thấy cực kỳ ấm ức. Bây giờ em biết rồi, những thứ đó đều không quan trọng, chỉ cần em có thể ở lại bên cạnh anh, em đã thỏa mãn rồi.”
“Anh cũng đâu trách em, em sợ hãi như vậy làm gì?”
Cố Quân Dương cười vô cùng hài lòng, hài lòng về lời cô ta nói, phụ nữ thức thời mới đáng yêu.
Phùng Hiểu Đường thở phào một hơi, nở nụ cười ngọt ngào, lại dựa vào lòng Cố Quân Dương lần nữa. “Em để ý đến anh, bởi vì em yêu anh.”
Cố Quân Dương nhếch khóe miệng, yêu tiền của anh ta chứ nhỉ?
Phùng Hiểu Đường chuyển đề tài, nói về những thứ liên quan đến trẻ con, điều đó khiến ánh mắt Cố Quân Dương dịu dàng hơn rất nhiều. Nếu như đứa bé này bình an ra đời thì nó chính là đứa con đầu tiên của anh ta. Không phải anh ta chưa từng chờ mong đứa con của mình và Bạch Y Y, thứ cảm giác từ chờ mong biến thành thất vọng rồi chuyển sang tuyệt vọng đó, anh ta mãi mãi không quên được. Ả đàn bà kia vốn dĩ không định có con với anh ta… Sự chờ mong của anh ta quả thực như một trò cười.
“Đúng rồi, hôm nay vợ anh và em trai cô ta cùng đi dạo phố.”
“Hử?”
Phùng Hiểu Đường bặm môi một cách ác ý. “Nếu không biết đó là em trai cô ta, em còn tưởng đó là con trai cô ta nữa ấy!”
Cố Quân Dương nhìn cô ta, cách biệt tuổi tác quá lớn giữa anh chị em trong nhà cũng rất hay bắt gặp trong xã hội này, Cố Thanh Dật và Cố Quân Tương cũng hơn kém nhau mười sáu, mười bảy tuổi kia kìa!
Phùng Hiểu Đường cười dịu dàng. “Em nghe nói có vài người sinh con năm mười bảy, mười tám tuổi, nhưng vì sợ bị người ta đàm tiếu, còn bố đứa bé lại rời đi với đủ loại lý do, vì thế bèn coi như đó là đứa con thứ hai do bố mẹ mình sinh ra, tức là em trai hay em gái mình. Như thế thì có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì rồi lấy người khác như bình thường.”
Cố Quân Dương nhìn xoáy vào cô ta. “Có tinh thần như thế, chi bằng nghĩ xem bình an sinh con như thế nào thì hơn, em không nên hao tâm tổn sức thì đừng hao tâm tổn sức nữa.”
…
Cố Quân Dương lái xe rời đi. Lúc đỗ ở chỗ đèn báo hiệu giao thông, anh ta đột nhiên nhớ đến lời Phùng Hiểu Đường nói. Cô ta đương nhiên không có ý tốt, nhưng liệu có khả năng đó không?
Hồi đó Bạch Y Y quả thực không phải gái trinh, điều đó khiến anh ta thấy rất khó tả. Có điều khi đó anh ta thực sự thích cô, vì thế cũng không so đo nữa.
Bạch Vũ Phàm độ sáu, bảy tuổi, suy ra thì hồi cậu ta được thụ thai không phải là hồi Bạch Y Y và Cố Thanh Dật đang yêu nhau hay sao?
Hôm đó ở bệnh viện, mẹ vợ anh ta cũng nhạy cảm thái quá với lời Bạch Vũ Phàm nói. Họ sinh Bạch Vũ Phàm khi đã lớn tuổi như thế, người ta hiểu lầm cũng là chuyện thường tình, vì sao mẹ vợ lại phản ứng gay gắt như thế?
Lẽ nào Bạch Vũ Phàm thật sự có khả năng là con trai của Bạch Y Y? Nhưng sao có thể chứ?
Nếu Bạch Y Y thật sự thích Cố Thanh Dật như thế, sao lại dễ dàng rời xa cậu ta, chỉ dựa vào đứa bé đó thôi, ông nội sẽ không phá hoại họ.
Nếu Bạch Y Y không thích Cố Thanh Dật, sao cô phải sinh con cho cậu ta?
…
Cố Quân Dương vốn chuẩn bị đến hội sở tụ tập với bạn bèn quyết định chuyển hướng, đến khu mà Bạch Y Y ở. Cô thường sống ở đó, cô rất thích nơi đó, cách trang hoàng nhà cửa đều do cô tự trông coi, đó mới là mái nhà mà cô nhận định.
Nhưng Cố Quân Dương ghét nơi đó.
Anh ta cũng từng coi nơi đó là nhà, nhưng sau đó thì sao! Anh ta nhìn thấy Bạch Y Y không bận tâm về sức khỏe của bản thân mà uống thuốc tránh thai, cô không muốn sinh con cho anh ta, thậm chí cô còn thẳng thắn thừa nhận sao cô có thể thích loại đàn ông như anh ta…
Anh ta cũng muốn có một mái nhà hòa thuận yên bình, anh ta tưởng sự si tình của anh ta có thể làm cô cảm động, đến cuối cùng chỉ chứng minh anh ta quá mức ngu xuẩn mà thôi.
Cố Quân Dương có chìa khóa của nơi đó, dẫu sao anh ta và Bạch Y Y vẫn còn là vợ chồng. Nhưng có chìa khóa cũng vô dụng, Bạch Y Y khóa trái cửa ở bên trong, đó là thói quen sống của cô, khóa trái cửa nhà và cả cửa phòng.
Anh ta nhấn chuông.
Bạch Y Y mau chóng ra mở cửa. Cô đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn anh ta. “Anh đến làm gì?”
“Em cảm thấy anh đến làm gì?”
Bạch Y Y cười. “Nếu anh đến tìm tôi để tính sổ vì tình nhân của anh, tôi khuyên anh, nếu anh ly hôn với tôi, tôi sẽ còn vui hơn…”
“Chúng mình làm vợ chồng bấy lâu nay, thế mà em lại cảm thấy anh đến làm phiền em vì người chẳng quan trọng gì, anh tổn thương lắm đấy.”
Bạch Y Y nhếch môi lên châm chọc. “Cố Quân Dương, anh đến đây làm gì?”
“Vợ chồng mình không thể nói chuyện hẳn hoi với nhau được sao?”
“Không có chuyện gì thì anh đi đi!”
“Bạch Y Y, anh đối xử với em thế nào, lẽ nào em vẫn không hiểu hay sao? Vợ chồng mình chung sống hòa thuận không được ư? Chỉ cần em bằng lòng, chúng mình gạt bỏ những chuyện không vui trong quá khứ, vui vẻ sống với nhau. Còn về đứa con của Phùng Hiểu Đường anh cũng sẽ không cần nữa, anh chỉ thích em, chỉ cần đứa con mà em sinh ra… Anh ở bên cô ta chỉ là vì giận em thôi…”
“Anh lại muốn làm gì?”
“Em không tin anh cũng không sao, tụi mình cùng đến tìm bố mẹ làm chứng, ở trước mặt họ anh hứa sẽ thay tính đổi nết, nhất định sẽ đối xử thật tốt với em…”
“Lại muốn dùng bố mẹ tôi để uy hiếp tôi?”
“Tại sao em lại nghĩ anh như thế chứ?”
Bạch Y Y nghiêm túc nhìn anh ta mấy giây. “Cố Quân Dương, tôi không biết anh lại muốn làm gì, nhưng đừng nghĩ đến chuyện dùng tôi làm chiếc bè cứu sinh. Tôi nói lại một lần nữa cho anh biết, tôi quả thực từng hẹn hò với Cố Thanh Dật, nhưng đó đều là chuyện quá khứ rồi. Nếu anh tưởng rằng tôi có thể có ảnh hưởng gì tới Cố Thanh Dật thì anh nhầm rồi… Nếu anh muốn phá hoại chuyện giữa Cố Thanh Dật và Đới Mộng Từ, tôi không có ý kiến, chỉ là đừng nghĩ đến việc lợi dụng tôi.”
Bạch Y Y đóng sầm cửa lại. Sắc mặt cô tối đi. Cô có một dự cảm rất không lành, mà trước nay cô luôn tin vào dự cảm của mình.
…
Cố Quân Dương hầm hầm rời đi, sau đó lại cảm thấy mình điên rồi, sao Phùng Hiểu Đường vừa nói vậy, mình đã thật sự cảm thấy thân thế của Bạch Vũ Phàm không đơn giản chứ? Còn muốn lấy được tóc của Bạch Vũ Phàm và Bạch Y Y để đi xét nghiệm ADN nữa?
…
Nhà họ Cố và nhà họ Đới bàn bạc về hôn sự của Cố Thanh Dật và Đới Mộng Từ, hai nhà cùng ăn cơm, đôi bên chính thức gặp mặt, Cố Quân Dương và Bạch Y Y cũng bị yêu cầu tham gia.
Cố Thanh Dật và Đới Mộng Từ đương nhiên là tiêu điểm của tất cả mọi người. Cố Quân Dương thấy rất khó tả. Anh ta quan sát nét mặt Bạch Y Y, phát hiện cô trông không khó chịu một chút nào, thậm chí còn có tình cảm với món ăn nào đó, ăn cực kỳ vui vẻ. Bạch Y Y như thế, nói cô sinh ra đứa con của Cố Thanh Dật, bản thân anh ta cũng cảm thấy khó tin.
Có lẽ anh ta thật sự nghĩ nhiều rồi.
Bữa cơm kết thúc, Cố Quân Dương nhận được điện thoại của luật sư Dương nên bèn lái xe đi gặp anh ta. Luật sư Dương là một trong những luật sư phụ trách di chúc của ông nội, Cố Quân Dương tiêu phí rất nhiều sức người sức của mới mua chuộc được luật sư Dương, bảo luật sư Dương nhắc nhở mình lúc ông nội viết di chúc.
Luật sư Dương nói ông nội lại sửa di chúc, chuyện này được thực hiện một cách rất bí mật.
Sở dĩ Cố Quân Dương bằng lòng tranh đấu công bằng với Cố Thanh Dật là vì ông nội rất công bằng trong di chúc, ông nội cho anh ta và Cố Thanh Dật cổ phần ngang nhau, bố anh ta và bố Cố Thanh Dật cũng ngang nhau, hay nói cách khác, sau này họ tự dựa vào bản thân để phát triển trong công ty. Cố Quân Dương đã âm thầm mua cổ phần rồi, hiệu quả còn không tệ. Sức khỏe của ông nội đã không ổn nữa, đến lúc đó di chúc được công bố, anh ta sẽ có cổ phần được chia cộng thêm cổ phần đã thu mua, cho dù Cố Thanh Dật có nhà họ Đới giúp đỡ thì anh ta chưa chắc đã thua.
Nhưng mà bây giờ, ông nội lại sửa di chúc. Anh ta không tin ông nội sẽ thiên vị mình, cho nên lần sửa di chúc này nhất định bất lợi với mình.
Cố Quân Dương và luật sư Dương gặp nhau, anh ta nhanh chóng biết được phần nội dung di chúc đã được sửa lại.
Cố Quân Dương căm phẫn, vậy mà ông nội lại thiên vị như thế, chuyện này đồng nghĩa với việc ông nội hoàn toàn giao quyền kiểm soát công ty cho Cố Thanh Dật. Điều nực cười nhất chính là trước đây anh ta nghĩ rằng ông nội không thiên vị, đúng là trò cười, cái gọi là công bằng của ông nội trước đây chính là cảm thấy có đối thủ là anh ta ở đó, Cố Thanh Dật sẽ càng biết đương đầu với khó khăn để tiến lên, công ty sẽ phát triển tốt hơn. Bây giờ ông nội cảm thấy Cố Thanh Dật sắp kết hôn, không cần anh ta gây ra nhiều rắc rối và khó khăn như thế nữa, bèn dứt khoát giao luôn công ty cho Cố Thanh Dật chứ không phải là để Cố Thanh Dật đánh bại mình rồi hoàn toàn có được công ty…
Thật quá đáng hết sức, rốt cuộc ông nội coi mình là gì? Tấm đá mài để Cố Thanh Dật trở nên sắc bén, lợi hại hơn? Cùng là cháu nội, vì sao lại có cách biệt lớn đến thế?
Dựa vào đâu mà đối xử với anh ta như vậy? Dựa vào đâu?
Anh ta – Cố Quân Dương có chỗ nào không bằng Cố Thanh Dật? Anh ta không phục, cực kỳ không phục.
Cố Quân Dương về đến nhà họ Cố rồi trực tiếp đi tìm ông nội, thậm chí còn đuổi thẳng Diêm Hải ra ngoài.
Diêm Hải đợi ở cửa một lúc vẫn không thấy Cố Quân Dương đi ra, chú cảm thấy sự tình không bình thường bèn lập tức đi tìm người và gọi điện cho Cố Thanh Dật. Tất cả mọi người đứng ở ngoài gõ mạnh cửa cũng vô dụng, người bên trong cứ như không nghe thấy vậy.
Cô Thanh Dật trở về, trực tiếp phá cửa, xông vào phòng sách…
Ông cụ Cố ngã sõng soài trên mặt đất, miệng còn có máu. Mà Cố Quân Dương thì như bị hù sợ. “Tôi… tôi không cố ý đâu… Tôi chỉ…” Mọi người đưa ông cụ Cố đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng ông cụ Cố vô phương cứu chữa nên đã ra đi. Cố Thanh Dật đấm thẳng một cú vào người Cố Quân Dương, hai anh em lao vào đánh nhau, hai gia đình nhỏ nhà họ Cố cũng bắt đầu náo loạn, cãi nhau om sòm ngay tại bệnh viện…