*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thượng Phiến Nhược ThủyNgười dịch: Khiết Lâm Ở các phương diện mà nói thì Thẩm Hành quả là một người hoàn hảo, nhưng Tống Nghênh Hi cũng dần dần suy ngẫm ra được, con người này đích thực là một viên bánh trôi nhân mè đen - bên ngoài nhìn có vẻ trắng, còn bên trong thì hoàn toàn đen thui! Mặc dù ngày thường vô cùng ôn nhu săn sóc, nhưng một khi lên giường thì sẽ biến thành con sói đuôi to, không đem nàng làm đến khóc thì không chịu bỏ qua. Hàng đêm xuân tiêu, mỗi ngày nàng đều giống như ngủ không tỉnh lại, Thẩm Hành thì chẳng hề thấy mệt mỏi chút nào, trái lại thần thái sáng láng, Tô ma ma bèn dặn dò phòng bếp thay đổi phương pháp hầm canh bổ cho nàng.
Uống xong một bát tổ yến, Tống Nghênh Hi đánh ợ một cái nho nhỏ, đã muốn rúc vào ổ chăn nằm xuống.
Thẩm Hành vội vàng kéo nàng dậy, "Mèo lười, ăn xong là ngủ!"
Tống Nghênh Hi lười biếng chẳng muốn đi, dù sao cũng không có việc gì, nàng vui vẻ ngủ đến đầu cũng to ra.
Thẩm Hành biết nàng buồn chán, sửa sang lại tóc mai của nàng, nói: "Dẫn nàng đi dạo loanh quanh một lát vậy."
Vừa nói như thế, ít ra Tống Nghênh Hi còn cảm thấy sôi nổi được một chút.
Chuyện làm ăn của Thẩm gia lớn vô cùng, ăn mặc ngủ nghỉ các loại ngành nghề đều dính đến. Thẩm Hành dẫn Tống Nghênh Hi đi dạo ở từng cửa hàng một, thuận tiện xem như tuần tra.
Dưới danh nghĩa Thẩm gia có một gian Chức Vân phường, nổi danh nhất trong số những sản nghiệp làm ra tơ lụa, bởi lẽ sự mỏng manh như chính cái tên của nó vậy. Vì kỹ thuật chế tác vô cùng phức tạp, một năm cũng chỉ được mười mấy cuộn, chưa kể đến còn phải cống nạp, có thể nói là ngàn vàng khó mà có được.
Tống Nghênh Hi cũng đã từng thấy qua Tống Diệu Vân có được một tấm áo choàng vai bằng lụa mây, ngày thường còn không nỡ mang, có lần nha hoàn không cẩn thận làm văng trúng nước, ngay lập tức đã bị bán đi.
Hôm nay Thẩm Hành trực tiếp sai người lấy tất cả những xấp lụa mây còn lại đem đi làm y phục cho Tống Nghênh Hi, vung tay khiến ai nấy đều kinh sợ thán phục. Tuy nói là đồ nhà mình, nhưng cũng phá của quá mức đi!
Thế mà đến cả mắt Thẩm Hành cũng chẳng chớp lấy một cái, lại sai người lấy tất cả những nguyên liệu vải hợp thời, y phục của bốn mùa xuân hạ thu đông đều may hết.
Tống Nghênh Hi vội nói: "May nhiều như vậy đến lúc mặc không hết lại phải sửa, chẳng phải lại phiền toái hay sao."
Thẩm Hành nghĩ đến nàng quả thật còn rất nhỏ, vẫn còn có thể lớn lên được, đánh giá phần nhô lên vô cùng lả lướt tinh tế trước ngực nàng, cười cười như có điều suy nghĩ.
Tống Nghênh Hi cảm nhận được ánh mắt của hắn, nâng ống tay áo chặn trước ngực, đôi mắt long lanh trừng hắn một cái như lên án.
Thẩm Hành dán sát vào vành tai nàng, cười khẽ: "Đâu phải vi phu không biết nó lớn lên đáng yêu đến mức nào, che gì chứ."
Tống Nghênh Hi vô thức nghĩ đến hình ảnh hai người quấn quýt triền miên, gò má ửng lên hai đám mây đỏ, hai đầm thu thủy đong đưa ẩn tình, tựa như rượu ngon làm say lòng người.
Thẩm Hành chỉ cảm thấy nơi cổ họng thít chặt, thật muốn đem người ôm lên giường nuốt luôn vào bụng. Chẳng qua tiểu cô nương mềm mại dường như đã phát hiện được ý đồ của mình, sưng mặt lên cách hắn xa tới mười thước.
"Ai..." Thẩm Hành tiếc nuối đè nén ham muốn trong lòng, tiếp tục bồi phu nhân dạo phố.
Bởi vì trước khi ra cửa đã ăn qua, nên đến gần giữa trưa Tống Nghênh Hi vẫn không cảm thấy đói, thế nhưng ánh mặt trời cứ chiếu thẳng vào người, càng lúc càng thấy buồn ngủ.
Thẩm Hành trông thấy liễu xanh rũ bóng hai bên bờ sông đào, hẳn là một phen tư vị, bèn bao một chiếc thuyền nhỏ làm nơi nghỉ tạm.
Vừa vào khoang thuyền, Tống Nghênh Hi liền lập tức sống lại, bám lấy cửa sổ ngắm nhìn sóng nước lăn tăn, gió nhẹ đung đưa cành liễu.
Thẩm Hành rót một chén trà xanh gọi nàng, "Qua đây uống nước nào."
Tống Nghênh Hi trở lại chỗ ngồi, nương theo tay hắn mà uống một ngụm nước, nhìn thấy trong khay bày đủ loại điểm tâm hoa quả, lại bắt đầu thèm ăn, tay nhón một miếng, ăn đến ngon lành.
"Chỉ thích ăn quà vặt!"
Tống Nghênh Hi thấy hắn nhặt một quả anh đào từ trong bát băng, ánh mắt lén lút liếc qua một cái, ý muốn nói "Chẳng phải chàng cũng vậy sao", thấy hắn ngay cả cuống cũng không thèm ngắt ra, bèn duỗi tay muốn nắm lại đoạn đuôi đó, lại thấy hắn một ngụm nuốt vào bên trong, nhai mấy cái rồi phun ra một cái cuống anh đào đã thắt nút.
Tưởng đâu tác giả nói chơi mà ai ngờ trò này có thiệt nè, ai làm thử chưa =)))))))))) Thẩm Hành dùng răng cắn cuống anh đào bỏ vào khe hở giữa ngón tay nàng, híp mắt cười hỏi: "Có lợi hại không?"
Tống Nghênh Hi vuốt vuốt cái gút đó, ngây ngốc. Đầu lưỡi của người này mọc mắt hay sao vậy...
Thẩm Hành nhân cơ hội ném một quả anh đào vào miệng nàng, nghiêng hẳn người sang. "Ta dạy nàng."
"Không... Ưm..." Tống Nghênh Hi chưa kịp cự tuyệt, thì đã bị môi lưỡi nam nhân chặn mất rồi.
Thẩm Hành níu lấy chiếc lưỡi đinh hương trong vòm miệng thơm mà lật đảo mút hút, thịt quả màu đỏ thẫm giữa răng môi hai người bị chèn ép chảy ra thứ dịch lỏng chua ngọt, cái lưỡi dài linh hoạt hệt như một đuôi cá trơn trượt, Tống Nghênh Hi không thể né tránh, lại chẳng thể đuổi kịp, chỉ đành mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Ngay lúc Tống Nghênh Hi cảm thấy mình sắp không thể hô hấp được nữa, Thẩm Hành mới chịu rút lui, khẽ nhếch môi đỏ, có thể thấy chiếc lưỡi nhỏ hơi lộ ra, trên đầu lưỡi hồng hồng cuộn một vòng cuống anh đào.
Thẩm Hành thấy bên môi nàng còn sót lại chút nước quả màu đỏ thẫm, duỗi lưỡi liếm đi, ung dung hỏi: "Học được chưa?"
Tống Nghênh Hi nhặt cuống anh đào kia ra, cả người vẫn còn lâng lâng mờ mịt. Một người chỉ vừa nếm trải việc đời như nàng đây vốn không biết, hôn môi còn có nhiều kiểu nhiều trò đa dạng đến như vậy.
Thẩm Hành cực kì yêu thích dáng vẻ mông lung ngốc nghếch của nàng, vui vẻ bật cười thành tiếng, đem người ôm đến trong lòng mình rồi bắt đầu một nụ hôn nóng bỏng khác, chẳng qua là dần dần lại biến đổi.
"Ưm..." Tống Nghênh Hi ngâm nga một tiếng, bàn tay nhỏ bé hoảng loạn ấn chặt bộ móng vuốt chẳng biết từ bao giờ đã chui vào cổ áo, nhưng chút sức lực cỏn con đó có làm thế nào cũng không cản nổi động tác cấp bách của nam nhân.
Dưới lớp ngân sa mỏng manh dính sát, năm ngón tay của nam nhân nhấp nhô thu phóng, khiến cổ áo phía trước xộc xệch không thôi. Cảm giác được có một vật cứng căng trướng đội lên ở bên dưới, Tống Nghênh Hi càng muốn khóc hơn.
"Phu quân..." Vô cùng đáng thương gọi hắn, trông cậy vào việc có thể tránh khỏi kiếp này.
Thẩm Hành nhìn vào đôi mắt long lanh sóng nước của nàng, tuyệt nhiên chính là thêm củi vào ngọn lửa dục vọng của hắn, lại dằn lòng hỏi: "Làm sao vậy? Nghênh Hi không muốn ta?" Vừa dứt lời, một bàn tay to khác đã chui vào vạt váy, vuốt dọc theo cặp chân dài nhẵn nhụi chậm rãi trượt lên.
Tống Nghênh Hi vội vàng vươn một tay khác ngăn lại tiến công ở bên dưới, gương mặt đỏ bừng lúng túng xấu hổ, "Không muốn! Ưm... A..."
Thẩm Hành khẽ chạm vào miệng huyệt đã hơi ẩm ướt, khiến nàng run rẩy yêu kiều không thôi.
"Tiểu lừa đảo, đã ướt rồi này." Thẩm Hành nhay cắn thùy tai của nàng, âm thanh trầm khàn. Bàn tay chuyển động, nửa tuột quần trong của cả hai người xuống dưới, cự long nằm giữa lông mu đen nhánh sớm đã thức tỉnh, nhìn chòng chọc mà hướng thẳng về phía miệng huyệt hồng phấn, mặc cho mật dịch trơn ướt nhỏ tí tách xuống thân gậy gân xanh bao bọc.
Mặc dù có váy dài che phủ, Tống Nghênh Hi không thể thấy được hình dáng của thứ vật đó, nhưng cánh hoa mẫn cảm có thể cảm nhận được một cách rõ ràng mỗi một mạch đập của nó, sâu trong huyệt nhỏ bỗng xiết chặt, một luồng ái dịch trong suốt chảy xuôi ra ngoài.
Thẩm Hành thoải mái đến mức thở dài một hơi: "Ưm... Ngoan, lại chảy thêm một chút nữa, bằng không thì sẽ không thể tiếp nhận được ta đâu."
Tống Nghênh Hi ngượng không chịu được, muốn cự tuyệt hắn, nhưng thân thể cứ như không phải của mình vậy, nghe hắn nói trắng trợn như thế, hoa huy*t co rút càng dữ dội hơn, ướt thành một mảnh.
Từ xa nhìn lại, y phục của hai người vẫn xem như chỉnh tề, căn bản không thể trông thấy bàn tay Thẩm Hành đang làm cái gì dưới lớp váy áo kia.
Hết chương 6. Đôi lời người dịch: Không tin được có ngày số lượng mấy bé sao lại vượt mốc 1K Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã bất chấp lao vào cái hố không biết khi nào mới lấp hết của mình.. Mấy nay thấy lượt sao tăng kha khá mà mình vui lắm luôn, rất muốn mau chóng dịch xong để đăng chương mới cho mấy bạn đọc cơ mà không thể dứt ra được. Mình đang là sinh viên năm 3 nên khoảng thời gian này deadline tiểu luận rồi thi cử các thứ ngập mặt hicc T T Mong mọi người thông cảm và không quên mình nhé hiuhiu khi nào bớt việc sẽ tranh thủ post chương mới ngay luôn ạ Love you all ~