Tác giả: Thượng Phiến Nhược ThủyNgười dịch: Khiết Lâm Tống Nghênh Hi gần như bị hắn vân vê thành một vũng nước, rốt cuộc chỉ có thể nằm bò trên vai hắn, uyển chuyển ngâm nga, lắc lắc mông nhỏ chẳng biết là đang tránh né hay là vuốt ve.
Thẩm Hành để nàng tiết một lần trên tay mình, uốn cong hai cái chân nhỏ cho vào khe hở trên thành ghế, đặt ngay ngắn cự long đang bừng bừng phấn chấn, nhắm thẳng huyệt mềm, bàn tay to ôm trọn cặp mông tròn vểnh đè xuống, đầu rồng phá vỡ huyệt mềm, lấy thế không sao chống đỡ nổi mà một đường xông thẳng vào trong, trực tiếp chọc đến thịt mềm nơi chỗ sâu.
"A!" Tống Nghênh Hi sợ nhất là như vậy, cảnh tượng bị đâm đến thất thần vào đêm tân hôn kia lại rõ mồn một ngay trước mắt.
Vật kia của Thẩm Hành vốn đã thô dài, nếu như hắn làm chủ vận luật, thì còn thể khống chế nông sâu, tư thế nữ thượng vị như vậy, cả cây thô dài cứ thế cắm vào dũng đạo, ngay cả ngồi Tống Nghênh Hi cũng không dám ngồi xuống, nhưng cơ thể lại mềm nhũn không chịu được, huyệt nhỏ bọc ngoài côn th*t, gần như sắp bị chọc đến ngất đi rồi.
"A! Phu quân đừng mà... A a... Lên giường đi... Ưm a..."
Chưa được mấy lượt Tống Nghênh Hi đã không chịu nổi, khóc rưng rức cầu xin.
Thẩm Hành siết chặt lấy eo nhỏ của nàng giã thật mạnh vài cái, đâm đến cánh hoa run lẩy bẩy, mật dịch giàn giụa, mới ôm lấy người di chuyển sang giường La Hán bên cửa sổ, vừa cắm vừa ép người vào trong lòng mình, để lưng nàng tựa vào thành giường, co chân mềm mại rên rĩ.
Tống Nghênh Hi cảm thấy thế này cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, sự đâm thọc như cuồng phong bão táp kia vốn không hề yếu đi, thiêu đốt thần trí của nàng liên tục không dừng.
"A a... Sâu quá... Đừng mà... Ưm a... Không muốn như vậy..." Tống Nghênh Hi lại hối hận rồi, kêu la oai oái muốn đổi một tư thế khác không sâu như vậy nữa.
Thẩm Hành nghiêng người bao phủ nửa người trên của nàng, hôn lấy cánh môi mong nước đang bĩu ra, giảm lại tốc độ tiến công, đâm nhẹ trưng cầu ý kiến của nàng: "Vậy muốn thế nào? Nghênh Hi tự mình động có được không?"
"Ưm... Không muốn..." Tống Nghênh Hi hừ khẽ, biết rõ bản thân không có bản lĩnh kia, đến cuối cùng chẳng phải vẫn thua không có manh giáp dưới hông hắn hay sao. Nói cho cùng, cũng là cái gậy đồ vật này sai!
Tống Nghênh Hi tức giận co chặt tiểu huyệt, kẹp lấy cây gậy đang khẽ cọ xát bên trong.
"Xuýt! Tiểu hỗn đản!" Thẩm Hành hít mạnh một hơi, trở tay vỗ bốp một cái vào bắp đùi nằm giữa khuỷu tay, "Nghĩ xong chưa? Còn lề mà lề mề nữa là ta không khách khí đâu đấy!" Nói xong thì chuyển động, đem cây gậy th*t kia càng chọc sâu vào bên trong, làm ra vẻ muốn cắm.
Ngồi không được, nằm không được, quỳ lại càng không được, vậy... vậy đứng hẳn là được nhỉ? Tống Nghênh Hi nghĩ như thế, ngập ngừng nửa ngày trời mới nói ra từ đó một cách hoàn chỉnh.
Thẩm Hành vừa nghe, lông mày hơi nhướn, trong bụng trăm xoay ngàn chuyển, giương môi cười, "Nghe nàng." Vừa ngắt lời đã gọn gàng mà dứt khoát rút cự căn ra ngoài, kéo theo một đống mật dịch trơn ướt, ái muội dính liền với nơi riêng tư mà ban nãy vẫn còn chặt chẽ không thể tách rời.
Khuôn mặt Tống Nghênh Hi đỏ bừng, cuống cuồng khép chặt chân.
Thẩm Hành vô cùng đứng đắn tuốt vài cái lên cự vật ngạo nghễ của mình, ôm Tống Nghênh Hi đến trước vách tường bên trong khoang thuyền, "Đứng vững vào."
Vừa mới chạm đất, Tống Nghênh Hi đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, bắt đầu ý thức được đây vốn không phải là một chủ ý tốt, nhưng không để nàng kịp nghĩ nhiều, Thẩm Hành nâng một bên chân của nàng, hơi cúi người, côn th*t sừng sững một phát cắm phập vào trong huyệt động.
"A!" Tống Nghênh Hi suýt chút nữa thì ngất đi, mới biết được "đứng thì cắm không sâu" chỉ là mơ mộng hão huyền, hức hức hức...
Vóc dáng Thẩm Hành cao hơn nàng rất nhiều, ưỡn thẳng người như vậy, chân của nàng cũng cách mặt đất mấy tấc luôn rồi, có kiễng mũi chân cũng với không tới. Cự vật phách lối kia thật sự khiến nàng kinh sợ, cuống quýt chủ động quấn cả chân còn lại lên hông Thẩm Hành.
Thẩm Hành cười ha hả đón lấy, ưỡn hông cắm vào rút ra.
"A... Chàng gạt thiếp! A a..."
"Sao lại nói thế, chẳng phải nàng muốn đứng hay sao?" Gương mặt Thẩm Hành hoàn toàn vô tội, động tác dưới hông lại lộ rõ bản sắc hung ác.
Tống Nghênh Hi giận đến mức muốn đá hắn. Đây mà là đứng ư! Chỉ có hắn đứng mà thôi, nói trắng ra thì mình vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, chỉ đành gập cong hai đùi mặc hắn thao làm.
"A ôi... Không tin chàng nữa... Ưm a... Đi ra..."
"Đúng là bảo bối nhỏ khó hầu hạ, chiều theo nàng vẫn không được à?" Thẩm Hành nói xong thì buông lỏng cánh tay, hai cái đùi ngọc bỗng tuột xuống dưới, nhưng vật giữa háng vẫn chống đỡ thịt huyệt non mềm mà không ngừng ra vào.
"A a! A ô..." Đột nhiên bị mất trọng lượng, nhồi đến Tống Nghênh Hi suýt chút nữa là trợn trắng mắt, vội vàng ôm lấy cổ hắn hệt như bạch tuộc vậy, hai cặp chân lại vô cùng tự giác vòng chặt hông eo hắn, "Ô... Người xấu... A a..."
Thẩm Hành đạt được gian kế, cũng không nhiều lời nữa, ưỡn thẳng hông eo tráng kiện mà dứt khoát đâm vào rút ra.
Tiếng va chạm da thịt "phốc thử phốc thử" vang lên, hòa lẫn với âm thanh chậc chậc của ái dịch khuấy trộn, nhiệt tình dâng cao mãi không dứt.
Tống Nghênh Hi chỉ có thể sít sao nằm bò trên người nam nhân, môi hồng khép mở, bật ra tiếng nỉ non mềm mại. Cổ áo hơi mở, những trận sóng sữa trắng nõn không ngừng lay động, vô cùng hấp dẫn, đủ để thấy động tác nam nhân lớn đến mức nào.
"A... A... Ưm a..." Những ngón tay nhỏ nhắn bám trên đầu vai nam nhân không chịu được mà cuộn tròn, khoái cảm dồn dập cuồn cuộn kéo đến liên tục tuôn trào, gần như sắp vỡ đê.
Bỗng Thẩm Hành chợt dừng lại, thở hổn hển triền miên quấn quýt môi hồng mềm mại, hôn mút nước bọt ngọt ngào trong khoang miệng, giống như đang giải khát vậy, nặng nề mà hút lấy.
Cao trào trong cơ thể giữa đường bị đoạt mất, có muốn nén xuống cũng không được, thiêu đốt cả người Tống Nghênh Hi đến khó chịu, hừ hừ rên rỉ không hề có quy tắc gì cả, một mực co rút mị thịt kẹp chặt lấy vật nóng hừng hực kia.
Thẩm Hành càn quét một lượt cả vòm miệng thơm, mới tạm thời thỏa mãn, ôm người thấp giọng dỗ dành: "Đừng gấp, đến rồi đây." Lời vừa dứt, người đã bị ôm lên chiếc bàn tròn đặt giữa, cặp mông tròn khó khăn lắm mới chống đỡ bên mép bàn, hoa huy*t ướt sũng hoàn toàn bại lộ, Thẩm hành dễ dàng dẫn dắt cự vật vùi vào bên trong, tiếp tục luật động đâm sâu rút mạnh như vừa nãy.
Cơ thể mềm mại gần như sụp đổ vốn không còn chịu đựng được bao nhiêu, chẳng mấy chốc, hoa huy*t lại bắt đầu tăng nhanh co rút, lập tức muốn cao trào.
Mắt phượng của Thẩm Hành nhíu lại, nhẫn nhịn cảm giác tuyệt vời trên vật nam tính, lại ngoan tâm rút ra ngoài.
"Ô... Ưm..." Không có nguồn sức mạnh tràn đầy trong dũng đạo, tình triều tựa như đầu ngọn sóng lại đột ngột bị tước đi, làm thế nào cũng không vượt qua được con đê kia, dục vọng sâu bên trong giống như bị xúc tác vậy, ăn mòn toàn thân.
Biết nam nhân cố ý trêu chọc nàng, Tống Nghênh Hi rấm rứt bật khóc thành tiếng.
Thẩm Hành đẩy ngã cả người nàng trên mặt bàn, lồng ngực tráng kiện cũng dán sát theo, vỗ về khóe mắt ửng đỏ của nàng thì thầm: "Chuyện này không trách ta được, Nghênh Hi mẫn cảm như vậy, động chưa vài cái đã cao trào, đến lúc đó há chẳng phải để lại một mình ta dục hỏa đốt người hay sao."
Tống Nghênh Hi nước mắt đầm đìa, làm sao cũng không chịu nghe hắn nói xằng nói bậy, duỗi tay đánh rớt móng vuốt vẫn đang đặt trên ngực nàng, không cho hắn sờ, giãy dụa người muốn đứng lên, "Thiếp không muốn nữa... Ô..."
Thẩm Hành cảm nhận được chút đau đớn nho nhỏ trên mu bàn tay, mở rộng vòng ôm mặc nàng quẫy đạp dưới người mình, sau đó ghé vào bên cổ nàng ngửi một hơi thật sâu, hùng phong bên dưới không giảm mà trái lại còn tăng thêm, ngay cả chào hỏi cũng không làm mà một phát đâm vào bên trong.
"A... Bại hoại bại hoại... Ưm ưm a a..." Thoạt đầu Tống Nghênh Hi còn giở trò nóng nảy không cho hắn được tiện nghi, duỗi chân rụt hông không để hắn tận hứng, nhưng sau vài phát đâm vô cùng hung ác của hắn, thì đã buông giáp đầu hàng. Mái tóc đen dài buông rũ trên mặt bàn, lay động theo từng động tác của người phía trên.
Nay đã có mặt bàn chống đỡ, Thẩm Hành giải phóng hai tay, mặc sức dao động chơi đùa trên thân thể mềm mại bên dưới, nhưng cũng không hoàn toàn cởi hết y phục, cách lớp vải vóc nhìn thấy động tác tay nhấp nhô lên xuống kia, ngược lại càng kích thích hơn.
Qua mấy lượt trêu đùa, Thẩm Hành cũng gần như sắp bộc phát, trầm giọng chuyển động hông eo, cắm vào trong huyệt mềm đến mức vang tiếng bạch bạch, cánh hoa hồng phấn đã bị cự vật của hắn cọ xát mà chuyển thành màu đỏ tươi, mật dịch bám vào, run rẩy mê người, quy đầu căng trướng cảm nhận được sự co rút kịch liệt của thịt mềm ở nơi sâu, nâng cặp đùi nõn nà hướng hai bên mà đè xuống, cơ thể chắc khỏe lại chen vào bên trong thêm một chút, nhanh chóng chuyển động mông hẹp, chiếc bàn bên dưới phảng phất như sắp bị phá tan thành từng mảnh nhỏ.
"A a a a a!" Cao trào mãnh liệt ập đến khiến Tống Nghênh Hi trở tay không kịp, dòng nước phun thẳng ra ngoài, cơ thể lả lướt không ngừng run rẩy.
Thẩm Hành cắm rút vài cái sau cùng, quy đầu bị xoắn chặt, khẽ gầm lên bắn hết tinh dịch vào trong hoa hồ.
"Ô a... A..." Tống Nghênh Hi nhấc bàn chân nhỏ, mật đạo vẫn còn co quắp không ngừng bị dương tinh làm bỏng, không ngờ lại phun thêm một đợt sóng trào nóng hổi, giọng nói run rẩy thất thần kêu rên.
Hết chương 7. Đôi lời người dịch: Thật sự là mình đã thi xong rồi, assignments cũng nộp xong mấy hôm nay rồi, nhưng kiểu bị gì ấy chẳng muốn mở lap lên luôn, nên mới chậm ra chương mới thế này đây, thật lòng xin lỗi mọi người nhiều.. Hôm nay đọc cmt cảm thấy được động viên lắm luôn, nên mới quyết tâm lết xác lên up chương mới cho mọi người nè ~ Vậy nên hãy tiếp tục ủng hộ và ủn mông mình nha các bạn ơi =)))))))))))))) Love.