*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thượng Phiến Nhược ThủyNgười dịch: Khiết Lâm Hai người trở về phủ, thì đã là lúc mặt trời lặn phía Tây.
Tô ma ma và Thanh Uyển đang chọn hộp quà trong đại sảnh, thấy bọn họ trở về, vội vã bưng trà.
Thẩm Hành hỏi một câu, Tô ma ma cười đáp: "Hẳn là lão gia cũng quên rồi, ngày mai là ngày lại mặt của phu nhân, đây đều là lễ vật tặng cho Tống lão gia và Tống phu nhân, người nhìn xem có cần thêm gì nữa không?"
Thẩm Hành vẫy vẫy tay, tỏ vẻ không quan tâm lắm, "Ngài làm việc trước nay đều ổn thỏa, vậy là được rồi." Xoay người nhìn sang Tống Nghênh Hi bên cạnh, thấy nàng cúi thấp đầu chẳng biết đang nghĩ gì, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của nàng, "Mệt rồi?"
Tống Nghênh Hi giật mình, cổ tay không chịu được run lên một cái.
"Không, không có gì..."
"Sao tay lại lạnh như vậy? Ta cùng nàng trở về nghỉ ngơi."
Mi mắt Tống Nghênh Hi khẽ run, ánh mắt tránh né không dám nhìn hắn, "Thiếp không sao..."
Thẩm Hành đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên quản gia lại bước vào báo có chuyện khẩn cấp, Thẩm Hành vuốt ve gương mặt nhỏ có chút nhợt nhạt của nàng, nói: "Về phòng trước, một lúc nữa ta sẽ về với nàng." Lại quay sang dặn dò Thanh Uyển, "Đi pha cho phu nhân chút trà táo đỏ long nhãn."
Tống Nghênh Hi trở về phòng, nhìn màn đỏ và những miếng dán chữ Hỷ vẫn chưa được tháo bỏ, cả người giống như bị rút rỗng vậy, đáy lòng mơ hồ đau đớn.
Hôn lễ này ngay từ khi bắt đầu vốn dĩ đã là sai lầm, cho dù Thẩm Hành đối xử với nàng tốt như vậy, nàng vẫn không dám nghĩ đến tương lai.
"Phu nhân." Thanh Uyển bưng khay trà tiến vào, Tống Nghênh Hi vội lau khô nước mắt, hai bên tóc mai che khuất khóe mắt ửng đỏ.
"Ra ngoài cả một ngày, hẳn là phu nhân đã mệt rồi? Em giúp phu nhân pha nước tắm gội trước nhé."
Tống Nghênh Hi gọi lại Thanh Uyển đang nhún nhảy ra ngoài, "Không cần đâu, ta nằm một lúc đã."
"Vậy phu nhân hãy dùng trà táo đỏ long nhãn này trước đi."
Tống Nghênh Hi đón lấy tách trà vẫn còn ấm nóng, trong lòng càng xoắn chặt dữ dội, đè nén âm giọng khàn khàn trong cổ họng, "Cứ đặt ở đây đi, ta sẽ uống sau."
Thanh Uyển trông thấy thần sắc của nàng không đúng lắm, đặt trà xuống, lặng lẽ lui ra ngoài.
Thẩm Hành xử lý công sự trở về có hơi muộn, đã thấy Tống Nghênh Hi áo mũ chưa thay, nằm nhoài trên đệm gấm, không ngờ đã hô hấp êm dịu, ngủ thiếp đi rồi.
Thẩm Hành cười cười, nhẹ chân nhẹ tay cởi bỏ giày thêu cho nàng, lòng bàn tay dán lên gương mặt, cảm thấy hơi ẩm ướt, không khỏi sửng sốt, thấy chóp mũi nàng còn hơi hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc qua.
Đại khái là Thẩm Hành biết được nàng vì chuyện gì rồi, cắn cắn đầu ngón tay của nàng, thấy nàng chỉ nhíu mày chứ không tỉnh lại, cười sẵng giọng: "Ngốc nghếch, đối tốt với nàng như vậy, cũng không thèm chính miệng hỏi ta một chút, chỉ biết trốn ở đây khóc nhè." Ngắm nàng trong lúc ngủ mơ vẫn hít hít mũi, dáng vẻ rất ủy khuất, không khỏi muốn trêu chọc nàng một chút, "Xem xem nàng có phải thật sự luyến tiếc ta hay không."
Thẩm Hành ôm người nào đó vào vòng tay của mình, giúp nàng tháo bỏ các món trâm cài, năm ngón tay luồn vào mái tóc nàng nhẹ nhàng chải vuốt, chậm rãi vỗ về chân mày khẽ nhíu của nàng.
Sáng sớm hôm sau, Tô ma ma sai người sắp xếp đồ vật đâu vào đấy, đợi hai người bọn họ chỉnh lý ổn thỏa rồi ra cửa.
Thanh Uyển chải xong tóc cho nàng, cầm lấy gương tròn cho nàng soi ở phía sau, "Phu nhân thấy như thế nào?"
Tống Nghênh Hi giương mắt nhìn một cái, mím môi gật đầu, "Tay nghề Thanh Uyển thật là khéo."
"Phu nhân xinh đẹp thế này, chải búi tóc nào cũng đều đẹp cả!" Thanh Uyển cười hì hì đáp lại, lấy tấm áo choàng tơ lụa màu hồng cánh sen từ trên giá xuống, cẩn thận thay nàng khoác lên, "Phu nhân thật giống tiên nữ hạ phàm quá đi!"
Áo ngắn màu ngó sen phối với váy dài tuyết trắng, lớp bên ngoài dùng lụa mây tô điểm, lúc đi lại càng thêm phiêu nhiên xuất trần.
Thẩm Hành vào cửa vừa nghiêng đầu, phảng phất như nhìn thấy người trong bức họa, thốt lên đầy kinh diễm: "Châu ngọc ở bên, vi phu cũng cảm thấy tự ti mặc cảm mất rồi."
Tống Nghênh Hi xấu hổ cúi gằm mặt, nhìn trộm dáng vẻ phong thần tuấn dật của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng như bị một hòn đá to nặng trăm ngàn cân ép chặt, trướng đến khó chịu.
"Xe đã chuẩn bị xong rồi, đi thôi." Thẩm Hành vươn tay về phía nàng.
Tống Nghênh Hi do dự một lúc, duỗi tay qua, lòng bàn tay ấm áp dán sát vào nhau, vẫn trước sau như một khiến lòng người an tâm.
Hết chương 8. Đôi lời người dịch: Chương này ngắn một cách thần kỳ.. Hem phải lỗi của toiii:(( Nhân tiện đây toi lại lãm nhãm =))))) Dựa vào cách dùng từ khi miêu tả trang phục của tác giả, toi đã nghiên cứu và tìm hiểu được thời đại được đề cập đến trong truyện là thời Hán đó ~ Khi nào tìm được ảnh trang phục ưng ý thì sẽ share lên đây cho mọi người ngắm cùng À còn nữa, màu ngó sen nghe lạ vậy thôi chứ thật ra chính là màu hồng nhàn nhạt pha thêm chút da cam hoặc nude nè, nó có khá nhiều tone nên toi cũng hem biết chính xác lắm đâu =)) *Cre: Baidu* Tập trung vô cái màu background nha *chỉ chỉ*