Tác giả: Thượng Phiến Nhược ThủyNgười dịch: Khiết Lâm Vệ Hy ôm lấy Mục Hâm Kỳ, chỉ lên xuống vài cái đã bay ra khỏi Lưu phủ, rồi chợt lách vào sâu trong một ngõ cụt.
Mục Hâm Kỳ còn chưa phản ứng lại trước sự thay đổi bất ngờ khi nãy, vừa mới đáp đất, còn chưa kịp hỏi Vệ Hy phát điên cái gì, thì đã bị đẩy lui về phía vách tường, môi lưỡi nóng hổi tràn ngập hơi thở nam tính, hệt như đuôi giao long, khuấy đảo dây dưa trong vòm miệng, cướp đoạt nước bọt ngọt ngào.
Mục Hâm Kỳ bị một loạt những động tác này làm cho chấn động bối rối, đôi mắt trong veo mở thật to, không biết phải làm sao, mãi đến khi đầu lưỡi bị quấn mút cảm thấy hơi đau đớn mới giật mình tỉnh táo lại, vội vàng vươn tay đẩy thân hình cường tráng đang đè trên người mình ra.
Chẳng biết thế nào mà Vệ Hy đem người vây lấy ở góc tường, hai cánh tay như lồng giam sắt siết chặt vòng eo thon nhỏ trong lòng, không hề lay động chút nào.
"A... Ừm..."
Tận đến lúc Mục Hâm Kỳ sắp không thở nổi nữa, Vệ Hy mới hơi hơi thỏa mãn mà thoáng buông lỏng, nhưng chỉ cho nàng thời gian thở dốc trong chốc lát, thì lại lập tức phủ lên, môi lưỡi đuổi theo bám dính không rời, bất mãn sự trốn tránh của người trong lòng. Một bàn tay dọc theo đường cong xinh đẹp, chậm rãi lướt qua chỗ lồi lên trước ngực, cảm nhận được một nơi mềm mại phập phồng lên xuống, năm ngón tay theo bản năng co lại, nhét tất cả vào trong lòng bàn tay, dịu dàng lại mang theo chút cấp thiết mà xoa nắn.
"Ưm... Đừng mà..." Mục Hâm Kỳ nghiêng đầu, trong con ngươi che phủ một tầng hơi nước, tình triều lạ lẫm trong cơ thể xôn xao cuồn cuộn, khiến nàng vừa sợ hãi, lại mơ hồ có chút chờ mong.
Vệ Hy không quan tâm giãy dụa nho nhỏ của nàng, rình xem xuân cung sống hơn nửa ngày trời trong gian phòng ngập tràn thôi tình hương, hắn có thể nhịn đến tận bây giờ đã là cực hạn rồi, huống hồ hương thơm của người trong lòng không lúc nào không vương vít lấy tâm tư hắn, tản ra một loại ma lực chí mạng. Đôi con ngươi trong vắt, phản chiếu một cách rõ ràng hình ảnh bản thân gần như phát cuồng, Vệ Hy ôm lấy Mục Hâm Kỳ, vùi đầu vào cần cổ non mịn, cố hết sức bình phục hơi thở dần trở nên nặng nề.
"Ngoan nào... Thả lỏng, ta sẽ không làm tổn thương nàng." Vừa nói vừa tiếp tục hôn mút khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, từ vầng trán đầy đặn, đến chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, cánh môi anh đào mềm mại căng mịn, cái cằm khéo léo, cho đến cần cổ duyên dáng, dừng ở trước ngực no đủ.
Mục Hâm Kỳ nghe vậy, run lẩy bẩy liếc mắt nhìn bàn tay to lớn vẫn đang nắm lấy ngực mình, căn bản không dám tin tưởng lời nói của hắn, nhất là ngay lúc hắn cúi đầu, hôn lên phần đầy đặn của mình.
"Ưm..." Mục Hâm Kỳ cắn môi, cơ thể được bao bọc trong y phục dạ hành không khỏi dâng lên từng trận run rẩy, rụt bả vai lại không cho cái đầu trước ngực tiếp tục trêu chọc nàng.
Vệ Hy nhìn chằm chằm vào rãnh ngực lộ ra dưới cổ áo, đáy mắt đen kịt dần trở nên đỏ ngầu.
Mục Hâm Kỳ run rẩy cả người, hệt như con mồi bị nhấn chặt dưới lòng bàn tay báo săn vậy, trốn cũng không trốn được, trong ngõ nhỏ tối tăm mờ mịt, bỗng nhiên vang lên tiếng vải bị xé rách, Mục Hâm Kỳ giật mình nhìn nhúm vải vóc trong tay Vệ Hy, bầu ngực trắng nõn run run trong gió đêm lạnh lẽo, giống như một đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng, làm người ta thương yêu.
Không một chút do dự, Vệ Hy há miệng ngậm lấy nhụy mai bên phải, không ngừng nhào nặn hôn mút, tiếng nước chậc chậc trong ngõ nhỏ yên tĩnh trống trãi càng có vẻ rõ ràng hơn hẳn.
"A! Đừng..." Cả người Mục Hâm Kỳ bị Vệ Hy siết chặt, mặc dù hai tay được tự do, nhưng hai bầu vú lại bị bàn tay nóng bỏng của nam nhân chộp lấy, cứ như trời sinh đã dính cùng một chỗ vậy, đẩy không ra mà tránh cũng không xong, chỉ có thể luống cuống níu lấy y phục bên vai nam nhân, khó chịu mà ngâm nga, vặn vẹo.
Trong lòng thương tiếc sự trúc trắc của Mục Hâm Kỳ, Vệ Hy dùng chút thần trí tỉnh táo ít ỏi còn sót lại, kiên nhẫn dẫn dắt, thôi thúc lửa nóng tình dục của nàng, đem nhụy mai bên phải ngậm mút đến nóng hổi cứng rắn, rồi lại đổi sang một bên khác, dùng phương thương thong thả hệt như vậy để thương yêu, cho đến khi trên mềm mại trắng nõn dính đầy nước bọt, những vết đỏ chồng chất xen kẽ, trông vô cùng dâm mỹ, dụ dỗ người ta điên cuồng.
Mơn trớn dọc theo cổ áo nát vụn, ánh mắt mê muội của Vệ Hy dõi theo phong cảnh mà tự mình chế tạo nên, hô hấp mới vừa bình phục lại dần nặng nề hơn, chợt đem y phục rách nát của Mục Hâm Kỳ hết thảy tuột đến tận hông, lại vươn tay lôi kéo đai lưng.
Mắt thấy bản thân sắp bị lột sạch đến nơi, mà người nam nhân trước mắt vẫn giữ bộ dáng quần áo chỉnh tề, ngoại trừ đôi mắt đỏ sậm cùng vài sợi tóc rối loạn, so với dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm thường ngày chẳng khác chút nào, Mục Hâm Kỳ có chút căm hận mà thầm mắng nam nhân một trận, cái gì mà ngụy quân tử, sắc lang, cầm thú tất cả đều đem ra hết, trong khi chính mình vẫn bị giam cầm trong lồng ngực rộng lớn, không mảy may động đậy được chút nào, Mục Hâm Kỳ không cam lòng, chỉ có thể giận dỗi mà lôi kéo cổ áo của nam nhân, không hề có quy tắc hay cách thức nào mà chỉ tháo gỡ loạn xạ, lưu lại vài dấu ngón tay trên lồng ngực màu lúa mạch.
Loại trò đùa trẻ con này, đối với Vệ Hy mà nói không đau nhưng lại ngứa, một trận tê dại từ xương cụt xuyên thẳng lên, khiến hắn không nhịn được thở dài một cái.
"Ưm... Gấp gáp như vậy đối với nàng không tốt đâu."
Nghe thấy âm thanh trầm thấp từ tính của Vệ Hy, trong nháy mắt gương mặt của Mục Hâm Kỳ đỏ bừng lên, giống như bị ném vào trong chảo dầu vậy, hơi nóng phụt một cái xông thẳng lên trên.
"Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!"
Động tác dưới tay của Vệ Hy không ngừng lại, đem vật che đậy ít ỏi cuối cùng kéo khỏi người Mục Hâm Kỳ, vuốt ve cơ thể xinh đẹp mềm nhũn thơm nức, thấp giọng cười khẽ: "Sắc đẹp trước mắt, khó lòng kiềm nổi, cần mặt mũi làm gì chứ."
Mục Hâm Kỳ đỏ mặt, lấy hết dũng khí chống lại đôi mắt đen láy sâu hút dụ hoặc người khác của Vệ Hy, cố ý làm hắn khó xử: "Huyện lệnh đại nhân, ngài đây được xem là sử dụng tư hình đấy!"
"A, tiểu phi tặc, bây giờ nàng vẫn mang tội trong người, không bằng cứ như vậy mà lấy công chuộc tội đi." Vệ Hy dứt lời, nghiêng người về trước, ngậm cánh môi đỏ còn đang vểnh lên kia vào trong miệng, môi lưỡi mặc sức càn quét tựa như một trận cuồng phong bão táp, trực tiếp cướp đi toàn bộ hơi thở của Mục Hâm Kỳ, đầu óc choáng váng, mặc hắn hành động.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng mơn trớn cặp mông non mềm trơn mịn, chạm đến nhụy hoa giấu mình trong bụi cỏ thơm, đang cuồn cuộn chảy ra mật dịch, lý trí căng chặt của Vệ Hy suýt chút nữa thì thiêu đốt, muốn cứ như vậy mà đè Mục Hâm Kỳ dưới thân mình, điên cuồng cắm vào trong hoa huy*t mềm mại của nàng, nặng nề đâm vào, rồi lại hung hăng rút ra, khiến nàng phải khóc lóc cầu xin trong sự chinh phạt của mình.
Nhưng không thể... Không thể dọa hỏng bé con non nớt trong lòng được, tuy rằng không phải trước hoa dưới trăng[1] gì cho cam, nhưng cũng nên có ngày lành cảnh đẹp.
[1]花前月下: chỉ những nơi lãng mạn, nam nữ thường đến để tỏ tình hay tâm sự. Vệ Hy đặt người chống trên vách tường, một tay nâng lên đùi ngọc trắng nõn thon dài, bất thình lình ngồi xổm xuống.
Mục Hâm Kỳ vẫn còn lạc trong sương mù mông lung, chợt thấy hạ thân bị thứ gì đó quét qua, nong nóng, mềm mại, khiến bụng nhỏ nhất thời sinh ra sự tê ngứa khó mà nhịn nổi, đợi đến khi kịp phản ứng đó là cái gì, Mục Hâm Kỳ duyên dáng hô to, vội vã muốn thu chân về, hai tay cũng hoảng loạn mà đẩy cái đầu đang vùi vào giữa đùi kia ra.
"A... Đừng mà đừng mà! Đi ra!"
Vệ Hy ôm khư khư lấy bắp đùi của nàng, vừa thấp giọng dỗ dành, vừa cường thế không cho nàng chạy trốn, hô hấp ấm nóng thở ra trong lúc nói chuyện, không ngừng phả vào trong hoa huy*t của nàng, khiến Mục Hâm Kỳ xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe nứt dưới đất rồi chui tọt vào đó.
"Tiểu phi tặc phải ngoan ngoãn một chút, ta sắp chịu không nổi nữa rồi, hưởng thủ thật tốt khoái cảm không gì có thể sánh kịp này đi, một lúc nữa là phải nếm chút khổ sở rồi."
Mục Hâm Kỳ vừa nghe xong, lại càng vùng vẫy dữ dội hơn, mặc dù nàng chưa trải qua việc đời, nhưng cũng hiểu được chuyện nam nữ rốt cuộc là như thế nào, huống hồ khi nãy còn chính mắt xem xong một màn xuân cung sống, tiếng rên rĩ khàn khàn như kiệt sức kia của Xảo Doanh vẫn còn quanh quẩn bên tai, đúng thật là khiến người ta phải khiếp sợ mà.
"Không ngoan." Đôi lông mày dài của Vệ Hy nhíu lại, vươn tay vỗ một cái lên cặp mông trắng bóng của Mục Hâm Kỳ.
Hết chương 4.