Tác giả: Thượng Phiến Nhược ThủyNgười dịch: Khiết Lâm Mục Hâm Kỳ sửng sốt, ngược lại vừa thẹn thùng vừa ủy khuất, mặc kệ sắc mặt Vệ Hy như thế nào, bởi vì chỉ có một cái chân đứng trên mặt đất, một cái chân khác bị Vệ Hy gác trên vai, bèn dùng sức nâng gót chân nện xuống lưng của hắn.
"Ngươi cái tên mặt người dạ thú này! Ngươi thả ta ra!"
"Mặt người dạ thú?" Vệ Hy híp híp mắt, suy ngẫm cụm từ này một lúc, còn khá là thỏa mãn, "Từ này dùng cũng rất đúng, chẳng qua cũng nên để ta mặt người dạ thú trước rồi hãy xác thực chứ nhỉ." Vừa mới nói xong, Vệ Hy đã nhắm chuẩn mật huyệt đã lung lay nửa ngày trước mắt, bỗng nhiên phủ lên, đầu lưỡi hơi hơi đẩy vào vách trong non mềm, cảm nhận được cơ thể người phía trên run rẩy một trận, mật dịch thơm ngọt men theo lối đi tuôn ra ngoài cuồn cuộn không dứt, dường như Vệ Hy vừa tìm được một nguồn nước ngọt ngào, không ngừng bú mút, liếm láp, thực tủy tri vị[1].
[1]食髓知味: đã ăn được một lần rồi thì cứ muốn ăn mãi, nói chung là nghiện đó. Mục Hâm Kỳ đã không thể quan tâm nhiều như thế nữa, trong đầu như có ngàn vạn pháo hoa đang nổ tung, cơ thể cũng không còn là của mình, sức lực giống như bị hút đi vậy, cứ thế dần dần nhũn ra. Một tay khó nhịn cắn lấy bên môi, một tay hoảng loạn đan vào tóc Vệ Hy, bả vai chống trên vách tường, một đôi chân ngọc bị Vệ Hy vác trên vai, eo thon nâng lên tạo thành đường vòng cung xinh đẹp đến mê người.
Vệ Hy dọc theo cánh mông cong vểnh, chậm rãi vuốt dần lên trên, siết chặt eo nhỏ không đầy một nắm tay, đưa miệng huyệt đầy hương thơm càng đến gần môi mình hơn, hầu kết không ngừng nhấp nhô chuyển động, như muốn hút khô người ta vậy.
"Ưm... A... Xin ngươi... Đừng... đừng mà... A!"
Hơi thở dồn dập gấp gáp, Mục Hâm Kỳ chỉ cảm thấy cơ thể mình không chịu khống chế mà cứ run rẩy mãi, bụng nhỏ co rút một trận, qua nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại.
Vệ Hy đứng thẳng người lên, bên môi vẫn lưu lại mật dịch sáng bóng, đến cả chiếc cằm tuấn mỹ cũng dính đầy vệt nước dâm mỹ.
Mục Hâm Kỳ thất thần nhìn hắn duỗi lưỡi ra, liếm sạch sẽ mật dịch bên môi, đôi mắt nhìn mình chằm chằm kia, giống như dấy lên ngọn lửa hừng hực.
"Thật là thơm..." Vệ Hy dùng ngón tay cái lướt qua môi dưới dính đầy mật dịch của mình, đôi mắt như sao trời lấp lánh, đưa đến bên môi Mục Hâm Kỳ, dùng giọng nói trầm thấp dụ hoặc nàng, "Mùi vị này thật khiến người ta khó quên, bảo bối có muốn tự mình nếm thử một chút hay không?". Đốt ngón tay thon dài vươn về phía miệng nhỏ vẫn đang thở hổn hển, trực tiếp đưa vào, khuấy đảo lưỡi nhỏ thơm mềm.
Mục Hâm Kỳ dần dần tỉnh táo, hàm răng khép lại cắn xuống ngón tay đang làm loạn trong miệng, đôi mắt long lanh nước còn trợn lên giận dữ nhìn kẻ đầu sỏ trước mặt.
Cảm nhận được đầu ngón tay hơi hơi đau đớn, đến cả lông mày Vệ Hy cũng không nhíu lại chút nào, cứ như là bị trúng tà vậy, màu sắc con ngươi lại càng sâu thêm một phần.
Mục Hâm Kỳ bị ánh mắt như chim ưng khóa chặt, mặc dù tận đáy lòng vẫn còn một âm thanh đang kêu gào "đẩy hắn ra", nhưng tứ chi lại hệt như bị đóng đinh, đầu ngón tay run rẩy níu chặt lấy y phục dạ hành của Vệ Hy.
Vệ Hy bắt lấy một bàn tay nho nhỏ trắng mềm, đặt ở chóp mũi hít ngửi nhẹ nhàng, sau đó dắt nó từ giữa phần hông của mình trượt xuống dưới, nhấn xuống nơi đũng quần đã trở nên căng trướng, âm thanh rên rĩ trầm thấp phát ra từ trong cổ họng, mang theo lửa tình cuồn cuộn, như muốn thiêu cháy người ta.
Cảm nhận được vật đang nhảy lên trong lòng bàn tay, Mục Hâm Kỳ giật mình hoảng sợ, ngay lập tức muốn rút tay về, lại bị Vệ Hy chộp lấy mu bàn tay, chậm rãi vuốt ve chuyển trượt lên xuống côn th*t gân mạch sôi sục.
Mục Hâm Kỳ thẹn đến mức đỏ bừng mặt, hơn nữa còn âm thầm kinh sợ, chỉ vì cây côn th*t kia bị ma sát vài cái, mà đã trướng to thêm một vòng, mơ hồ nảy lên, dường như chỉ một khắc sau thôi sẽ phá vỡ vỏ bọc mà chui ra vậy.
"Ưm..." Vệ Hy rên rĩ một tiếng, dẫn dắt cổ tay non mịn lại khuấy động thêm vài cái, rút bỏ đai lưng rồi cởi quần của mình xuống, giữa bắp đùi rắn chắc hữu lực, một cây đại nhục bổng màu đỏ tím đang thẳng tắp vểnh lên giữa khu rừng rậm màu đen, bị bàn tay nhỏ bé của Mục Hâm Kỳ chạm vào, giật bắn xuống dưới rồi lại bừng bừng khí thế hướng lên trên.
Không có vật liệu may mặc ngăn cách, lòng bàn tay trực tiếp chạm đến côn th*t nóng hổi gân xanh uốn quanh bao bọc, tay Mục Hâm Kỳ run rẩy càng dữ dội hơn, quyền chủ động bị tước đoạt, trong hốc mắt không khỏi ẩm ướt long lanh.
Vệ Hy cúi đầu, vô cùng dịu dàng hôn lên đôi mắt ướt sũng, động tác trong tay cũng không dừng lại chút nào, bá đạo lại cường thế, cầm lấy cây gậy th*t thô to cứng rắn, dán vào âm hộ vẫn còn dinh dính thong thả di động trước sau, khiến xương cụt Vệ Hy tê rần, suýt nữa là bắn tinh[2] luôn.
[2]一泄千里: trong trường hợp này thì mang nghĩa xuất tinh sớm =))))) Tiếng kinh hô mà Mục Hâm Kỳ phát ra theo bản năng mơ hồ pha lẫn âm rung, đầu mút căng tròn của côn th*t thỉnh thoảng lại đâm vào miệng huyệt của nàng, chỉ thiếu một chút nữa thôi thì sẽ chọc thủng lá chắn, một phát xông thẳng vào chỗ sâu.
Vệ Hy cắn răng, cọ xát đâm chọc nhẹ nhàng ở bên ngoài, tận đến khi dòng mật dịch ấm nóng tươi mới lại bắt đầu mở khóa nguồn, hai cánh tay đang ôm lấy Mục Hâm Kỳ bỗng nhiên siết chặt.
"Ai da!" Mục Hâm Kỳ đang bị trêu chọc đến tình triều khó nhịn, nửa người dưới đau xót, chỉ thấy Vệ Hy đã kiềm nén đến nỗi đứt mất sợi dây cung cuối cùng, đỡ lấy côn th*t giữa háng mình cắm vào trong hoa huy*t nhựa nước dồi dào.
Lối vào non nớt bị cây gậy lớn thiên phú dị bẩm của nam nhân căng ra, dọc theo vách trong trơn mềm càng chui càng sâu, mặc dù có mật dịch bôi trơn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nỗi đau phá thân, một chút lạc hồng nhỏ xuống, hơi thở ngọt ngào thêm sâu.
"Đau quá... Ưm..."
Mục Hâm Kỳ nhíu đôi mày mảnh, hàm răng cắn chặt cánh môi đã trở nên trắng bệch, lộ vẻ yếu đuối không giống thường ngày, Vệ Hy trông thấy, ngọn lửa tà ác trong lòng lần lữa không giảm, đôi mông cường tráng thình lình húc thẳng về trước, khiến côn th*t cắm sâu vào trong thêm vài phần.
"A! Đau mà... Ô ô ô..."
Vệ Hy ôm lấy cơ thể thơm mềm ướt đẫm mồ hôi, không ngừng hôn nhẹ an ủi bảo bối nhỏ đang khóc thút thít, chậm rãi mở rộng hoa huy*t, khiến nàng quen dần với luật động vừa sâu vừa nặng này, nghênh đón vui sướng tột cùng không lâu sau đó.
Dưới sự dẫn dắt mạnh mẽ mà nhẫn nại của Vệ Hy, sự thoải mái của cao trào dần dần lấn át đau đớn khổ sở, vách trong chặt khít bị côn th*t xoạc mở trở nên co rút thu hẹp, đem thân gậy thô to kia càng hút càng chặt, sâu trong huyệt thịt dường như cảm nhận được sự thô to rắn chắn của thứ vật này, không thể đè nén cảm giác ngứa ngáy không ngừng dâng lên, theo bản năng lại mút vào, âm thanh rên rĩ trầm thấp từ trong vòm miệng phát ra.
Vệ Hy cảm nhận được sự thay đổi trong thân thể nàng, sức lực cắm rút của côn th*t nặng thêm từng chút một, giống hệt như mãnh thú vừa được tháo mở gông xiềng, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn.
"Ba ba ba... Phốc phốc phốc... Ba ba..."
Âm thanh dâm mỹ giữa sự va chạm da thịt vang lên trong ngõ hẻm chật hẹp, đến ánh trăng cũng lây nhiễm sự mập mờ ám muội.
"A a... Ô... Chậm chút... Ưm..."
Cho dù có bị dục vọng hun đúc đến nỗi toàn thân phát nóng, Mục Hâm Kỳ cũng không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt mu bàn tay dằn xuống âm thanh, lại bị nam nhân liên tiếp cắm đút đến điên cuồng làm cho rung lắc không thôi, chỉ có thể vươn tay ôm lấy bả vai của nam nhân, cắn chặt môi khẽ ngâm nga.
Vệ Hy hôn mút môi thơm, duỗi lưỡi liếm láp môi dưới trắng bệch, thở hổn hển ép nàng mở miệng.
"Kêu ra đi, kêu cho ta nghe."
"Ưm... Không muốn!" Mục Hâm Kỳ lúc lắc đầu, sống chết không theo.
Vệ Hy không nói, khóe môi chậm rãi cong lên, cúi đầu nhìn xuống eo nhỏ bị mình siết chặt, mạnh mẽ đưa hông, ba một cái đem cả cây côn th*t vừa mới rút ra cắm thẳng vào tận bên trong.
"A!" Cả người Mục Hâm Kỳ run bần bật, sợ hãi thét lên, thấy ý cười xấu xa của Vệ Hy, liền vươn tay cào hắn, nhưng Vệ Hy lại húc một cái thật sâu, trực tiếp đâm nàng đến nhũn cả ra.
"A! A! Dừng lại... A.. Đừng mà... Sâu quá..."
Đến cả tiếng rên rĩ khóc kêu nũng nịu cũng giống hệt như xuân dược chí mạng, khiến dục hỏa trong người Vệ Hy bốc lên ngùn ngụt, tuân theo bản năng sảng khoái của mình, một cái lại một cái, cả cây côn th*t rút ra, rồi lại cắm ngập vào, chống đỡ trên thịt mềm bên trong nghiền nát từng vòng một, sau lại rút ra, cứ thế hết lần này đến lần khác, khiến Mục Hâm Kỳ bị đâm đến nghẹn ngào hô khóc, miệng huyệt non nớt bị hắn ma sát đến mức sưng đỏ cả lên, nhụy hoa căng trướng vẫn đang chặt chẽ bao bọc côn th*t màu tím sẫm, trông vừa đáng thương vừa khiến người ta muốn dừng mà không được.
Giờ khắc này nếu như có người bước ngang đầu ngõ, nhất định sẽ nhìn thấy nam nhân cao lớn mạnh mẽ đang ôm lấy ý trung nhân xinh đẹp ướt át trong lòng, ép sát vách tường hung hăng đâm chọc, trong khuỷu tay rắn chắc là một đôi chân ngọc bị cắm đến độ không ngừng lay động, tiếng ngâm nga mềm mại không thể chịu nổi thỉnh thoảng lại phát ra, trêu người bốc hỏa.
Đáng tiếc sẽ không có người xuất hiện trong đêm khuya yên ắng này, may mắn nhìn thấy một màn vô cùng xuân sắc như vậy, cũng ỷ vào điều đó, nên Vệ Hy mới không kiêng nể gì cả, nặng nề cắm đút chốc lát, lại không biết đủ là gì đứng thẳng dậy, ngậm lấy cánh môi anh đào mút hôn một trận, tiếng nước chậc chậc trộn lẫn vào trong âm thanh va chạm ba ba của da thịt, khiến bầu không khí nóng bỏng như càng bị đốt cháy thêm.
Vệ Hy liếm mút chiếc cằm dính đầy nước bọt của người trong lòng, rốt cuộc cũng chịu thả người trong khuỷu tay xuống, không ngừng chuyển động eo thân nhẹ nhàng đâm vào vài cái, mới đem cự long đang ăn như gió cuốn kia từ trong hoa huy*t rút ra ngoài.
Hai chân Mục Hâm Kỳ run rẩy, giữa đùi ê ẩm như muốn nhũn ra, căn bản là đứng không vững, trong lòng có cáu gắt chăng nữa thì cũng không còn hơi sức đâu mà đi đánh tên nam nhân ra vẻ đạo mạo trước mắt này đây!
Vệ Hy ôm lấy thân thể trơn mịn, thuận thế lật ngược người ta một cái, để nàng chống hai tay trên vách tường, nhếch cao mông nhỏ mượt mà trơn bóng, nắm lấy gậy th*t to lớn vẫn cứng rắn như cũ, cọ xát tìm kiếm lối vào.
Mục Hâm Kỳ vừa tỉnh táo lại, cảm giác được động tác của người phía sau, cuống quýt muốn nâng người lên, lại bị hai tay nam nhân kéo một cái, chợt thẳng eo húc về trước, hung ác chui ngập vào trong.
"A... Ưm..." Suýt chút nữa thì Mục Hâm Kỳ không thể thở nổi, nước mắt động tình tràn mi, khoái cảm từ trong chua xót dâng lên, chỉ một lát đã vứt mũ đầu hàng, không còn quan tâm thứ khác nữa.
Hết chương 5.