Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 1

Nhiều năm gần đây, trên mạng thường xuyên lan truyền một câu: Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở trần gian.

Ma quỷ không tồn tại trong thần thoại, cũng không sống dưới địa ngục. Chúng hiện hữu trong chính xã hội chúng ta đang sinh sống. Chúng di chuyển trên vỉa hè, ngồi trong chiếc bus đang chạy trên đường, cũng có thể là một người bình thường ngồi uống rượu kế bên bạn vào giờ cơm. Nhìn từ bên ngoài, bạn hoàn toàn không thể phân biệt được rốt cuộc đấy có phải “người” không.

Thế nên, nhiều khả năng vào một ngày nào đó, chúng sẽ lẳng lặng xuất hiện bên cạnh chúng ta, nhưng chúng ta không hề nhận ra.

Chúng đội lốt người, nhưng tâm địa lại tàn bạo khát máu như ma quỷ.

Nơi nào tội ác hoành hành, nơi ấy ắt sẽ có người trừng trị tội ác tồn tại.

Thế nên, trên xã hội này mới xuất hiện cảnh sát mặc cảnh phục lẫn cảnh sát trong thường phục âm thầm bảo vệ chúng ta, cũng sẽ có người qua đường gặp chuyện bất bình giúp đỡ kẻ yếu.

Ánh sáng và bóng tối, luôn song hành cùng nhau, nhưng lũ gây ra tội ác chắc chắn sẽ bị công lý trừng phạt.

...............

“Sao chậm thế nhỉ? Đằng trước kẹt xe sao?”

“Ngột ngạt quá, hay mở cửa sổ được không? Trong xe đông người như thế, tôi sắp thở hết nổi rồi.”

“Thế này còn đỡ hơn ban nãy rồi đấy. Vừa rồi mới đúng là chen chúc muốn chết. Hầy, dù sao cũng đang cuối tuần, không ít học sinh ở nội trú về nhà. Cố chịu đựng thôi.”

Chiếc bus chạy từ vùng ngoại thành vào trong thành phố, bên trong gần như đã chật kín khách ngay từ trạm đầu tiên, dọc đường cũng không ít người lục tục lên xe. Vì có người xách túi lớn túi nhỏ, chưa kể còn cả khách cầm đồ ăn lên xe, nên khắp xe tràn ngập đủ loại mùi khó chịu. Sau khi tài xế lái xe qua hơn chục điểm dừng, xe bus mới đỡ chật chội. Vào thành phố, đèn xanh đèn đỏ nhiều hơn, xe lưu thông trên đường nhiều hơn, cộng thêm giới hạn tốc độ nên bus cũng chạy chậm dần.

Đang giữa trưa, hầu như ai cũng mệt mỏi buồn ngủ, một số thanh niên không được ngồi bắt đầu nhỏ giọng than phiền. Nhất là một đứa nhóc chỉ mới 3-4 tuổi, phải theo cạnh người lớn cả đoạn đường dài, sau mấy lần hỏi khi nào sẽ đến, cuối cùng cũng không nhịn được mà giữ chặt áo mẹ òa khóc.

“Mẹ, mẹ lừa con, sao vẫn chưa tới nhà bà nội nữa, khi nào mới tới nhà bà nội đây!”

“Bé ngoan, mẹ không lừa con. Con xem, xe đã vào nội thành rồi, con tựa vào lòng mẹ ngủ một giấc nhé? Khi con tỉnh dậy thì chúng ta cũng đến nhà bà nội rồi đấy.”

“Con không cần, con không ngủ được, con muốn đi vệ sinh, con không muốn ngồi xe nữa!”

Người mẹ đã dỗ hơn nửa giờ nhưng đứa bé vẫn không ngừng khóc, khiến nhiều khách đang ngủ trên xe không khỏi bất mãn. Một người phụ nữ trung niên mỉm cười: “Nhóc này nhiều năng lượng thật đấy, cháu xem em trai hay em gái phía sau kìa. Từ lúc lên xe đến giờ, người ta vẫn nằm ngủ trong lòng mẹ, không hề quấy khóc.”

Người mẹ nhìn ra sau, quả nhiên thấy một người phụ nữ trạc tuổi mình đang ôm một đứa bé nhỏ hơn con mình một chút. Đứa bé nọ không quậy không khóc, bị quần áo lớn hơn mấy cỡ che kín mít, đứa bé vẫn nằm ngủ im lìm trong lòng mẹ. Còn người mẹ đang nhỏ giọng hát ru. Cô ấy không khỏi có phần hâm mộ, đúng là con nhà người ta.

Lúc sắp quay đầu về, cô ấy chợt thấy một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai bên cạnh. Lúc anh mới lên xe, cô ấy đã chú ý rồi. Mặc dù bây giờ người đàn ông đang khoanh tay ôm ngực, rúc mình ngồi trên ghế, vành mũ kéo xuống thấp đến mức không thể thấy rõ mặt, khiến người khác vừa liếc nhìn đã bỏ qua. Nhưng khi anh lên xe, cô ấy đã nhận ra khí chất đặc biệt của người đàn ông này, ít nhất anh cũng phải cao tầm 1m87.

“... Đội trưởng Nghiêm, chúng tôi đã xác định được kẻ liên lạc để tiến hành bắt giữ. Còn cách hai trạm dừng nữa. Trạm phía trước chắc nhiều người sẽ xuống xe, anh có muốn bắt người phụ nữ kia luôn không?”

Dưới vành mũ, đôi môi vốn mím chặt của người đàn ông mấp máy: “Trạm sau đó nữa đi, cô ta sẽ xuống đầu tiên.”

Tới trạm phía trước, người lục tục xuống xe. Chẳng bao lâu sau, xe đã vào trung tâm thành phố. Rốt cuộc cũng được mẹ khẳng định sẽ xuống xe, đứa nhóc đang khóc kia lập tức vui mừng hớn hở đứng dậy, kéo tay mẹ tiến lên đằng trước, chuẩn bị xuống xe ở trạm dừng tiếp theo.

Vào lúc này, vài người phía sau cũng định xuống. Thấy đứa bé vừa được khen ngoan hơn mình vẫn đang ngủ, nhóc kia không khỏi bĩu môi nhìn đăm đăm đứa bé nọ. Nhóc nhìn một hồi thì nghiêng đầu, kéo quần áo mẹ: “Mẹ, sao bạn kia chẳng cử động gì cả, cứ như người giả vậy.”

Không biết có phải cũng nghe được lời nhóc nói không, người phụ nữ kia bỗng bế đứa bé đứng lên, bước đến sau lưng hai mẹ con. Cô ta liếc nhóc, tiếp tục ẵm con mình, nhẹ nhàng dỗ dành: “Cục cưng ngoan, bé yêu của mẹ ngoan nhất, bị bệnh cũng chỉ ngoan ngoãn ngủ thôi.”

Một vị khách khác vỡ lẽ: “Hóa ra do bị ốm, chắc vào thành phố khám bệnh. Thảo nào từ lúc lên xe đứa bé vẫn không quấy khóc.”

“Sắp tới trạm, quý khách xuống xe chú ý an toàn dưới chân.”

“Mẹ, chúng ta xuống thôi ạ.” Đứa nhóc vui vẻ kéo tay mẹ, nhưng vẫn quay đầu tò mò định chạm vào đứa bé đang ngủ say kia, để xem thử nó có thật sự ngoan, làm gì cũng không cử động không. Nhưng còn chưa chạm tới, người phụ nữ bế con lập tức cảnh giác, bất ngờ đưa tay đẩy nhóc ra, quát to: “Đừng đụng vào con tao!”

Bị cô ta đẩy, đứa nhóc lảo đảo, suýt ngã đập đầu, nhóc òa khóc. Thấy con mình bị xô ra, người mẹ không vui, vội vàng ôm con mình tranh luận với người phụ nữ kia: “Cô mạnh tay như thế làm chi?! Trẻ con đùa giỡn một chút có sao đâu! Cô đẩy con tôi, lỡ con tôi nguy hiểm đến tính mạng thì cô có bồi thường nổi không!”

Thấy hai người mẹ chuẩn bị cãi nhau to, người bên cạnh vội đứng lên khuyên. Nhưng đứa nhóc bị đẩy vẫn đang khóc nức nở, sắc mặt cô gái bế con cũng không tốt mấy, cô ta nói: “Được rồi được rồi, xin lỗi được chưa, nhanh xuống xe kìa.”

“Người gì vậy chứ, xô con người ta xong rồi muốn đuổi người ta sao?” Mẹ đứa nhóc bế con, muốn kéo cô gái xuống xe cãi tiếp.

Thấy ai trong xe cũng nhìn mình, cô gái bế đứa bé đang ngủ say vội vàng xuống trạm. Nhưng sực nhớ ra mình còn chưa lấy túi, cô ta cuống quýt kêu một tiếng: “Bác tài, chờ một chút!”

Ngay khi cô ta gấp gáp ẵm con trở về lấy túi, người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi ghế trước đã cầm túi cô ta lên: “Túi của cô à?”

“Của tôi, của tôi, cảm ơn anh.” Một tay cô ta bế con, một tay nhận túi.

Khoảnh khắc cô ta sắp chạm tay vào túi, người đàn ông thoáng buông tay, chiếc túi rơi xuống.

“Ôi!”

Người phụ nữ kêu một tiếng, vô thức khom người đỡ. Người đàn ông trước mặt bất ngờ đứng dậy, vươn tay ra, cướp lấy đứa bé trong lòng cô ta.

Lúc cô ta còn đang sốc, người đàn ông đã nhấc chân lên đá cô ta ngã xuống.

Người phụ nữ bị đạp ngã, sau khi phản ứng kịp thì hét chói tai: “A, có người cướp con tôi!”

Người đàn ông cúi đầu liếc nhìn, đặt đứa bé lên ghế ngồi. Người bên cạnh đứng dậy xem, lập tức hoảng hốt: “Trời ơi, đứa bé này không còn thở nữa!”

Một câu đã khiến khắp xe bus trở nên sợ hãi. Khi mọi người đang dồn mắt về phía đứa bé đó, tiếng gào thét của người phụ nữ kia cũng đã ngừng. Vì mới chuẩn bị đứng dậy, cô ta đã bị người đàn ông nọ giữ hai tay ghì chặt xuống đất. Cơn đau điếng khiến tiếng hét chói tai của cô ta bị kẹt trong cổ họng. Rõ mười mươi, người đàn ông này không hề mềm lòng nương tay vì cô ta là phái nữ.

“Chuyện gì vậy??” “Đứa bé kia là giả hả?” “Không phải giả, mà là đã chết rồi!! Trời ơi, sao vừa rồi không ai phát hiện ra chứ! Đáng sợ quá!” Có người bị dọa nhảy dựng, khắp xe nhất thời rơi vào hỗn loạn, nhóm phụ nữ la toáng lên.

“Đừng hoảng sợ, tôi là cảnh sát!” Người đàn ông đang khống chế cô gái lạnh lùng nói: “Mọi người xuống xe đi!”

Nghe thấy là cảnh sát, bấy giờ mọi người đang sợ hãi kêu la liên tục mới nhanh chóng xuống xe. Ai cũng cố gắng tránh xa đứa bé đã chết kia, ngay cả nhìn cũng không dám. Nhóm cảnh sát mặc thường phục chờ ở trạm dừng cũng lên xe.

Chỉ mình tài xế lâu năm đã chứng kiến một số việc mới tò mò liếc nhìn, ông ấy buột miệng kêu lên: “Đúng là... sao ban nãy không một ai nhận ra chứ?!”

“Thoạt nhìn cũng chưa chết lâu lắm... Người phụ nữ kia lại trùm kín kẽ, ai có thể nghĩ đến chuyện thế này được, đáng sợ thật.”

“Đúng vậy, tôi cũng bị ám ảnh rồi đây. Chẳng lẽ đồng chí cảnh sát kia vẫn luôn theo sau cô ta sao? Từ lúc lên xe, anh ấy không hề nhúc nhích, tôi còn lấy làm lạ, nghĩ anh ấy ngủ say như một đứa trẻ nữa, hóa ra đang theo dõi người phụ nữ kia!”

“Thật ra tôi đã sớm chú ý tới đứa bé đó rồi, suốt quãng đường không hề khóc lóc, tôi còn tưởng nó bị bệnh nên được mẹ đưa vào thành phố khám đấy. Nào ngờ. Rợn hết cả người, mẹ nó, chuyện này còn đáng sợ hơn cả phim nữa.”

“... Nhìn kiểu gì đồng chí cảnh sát kia cũng phải gần 1m9, anh ấy lên xe ngay sau người phụ nữ đó rồi vẫn ngồi trên xe suốt, chắc là cảnh sát mặc thường phục.”

“Tôi vừa nhìn rồi, ngoại hình cũng tuấn tú phết! Nhưng anh ấy cứ đội mũ nên tôi không thấy rõ. Chúa ơi, đây là lần đầu tiên tôi gặp cảnh sát mặc thường phục ngầu vậy đấy. Chuyện xảy ra hôm nay cũng đủ cho tôi khoe khoang cả đời rồi!”

Chỉ chốc lát sau, chiếc bus đã bị xe cảnh sát vây quanh.

Người phụ nữ kia nhanh chóng bị cảnh sát áp giải xuống xe, đứa bé cũng được quấn vải trắng đưa lên xe cứu thương.

“Vất vả rồi, Đội trưởng Nghiêm. Chúng tôi cũng đã bắt được kẻ liên hệ với người phụ nữ kia, hẳn là một mẻ cá lớn đây.”

“Chắc đứa bé mới qua đời vào sáng nay. Có lẽ cô ta muốn tranh thủ đứa bé vừa chết không lâu để đưa tới chỗ lấy nội tạng. Sao anh tìm được cô ta vậy?”

Nghiêm Liệt cởi mũ xuống, sắc mặt u ám: “Lúc lên xe tôi phát hiện đứa bé đã tắt thở, chậm một bước rồi.”

“Cũng không thể nói thế, Đội trưởng Nghiêm. Nhà đứa bé kia vốn trọng nam khinh nữ, không muốn điều trị cho bé. Dù ở bệnh viện, chỉ sợ bé cũng không sống thêm được mấy ngày. Tôi chỉ không ngờ cô ta lại mất trí như vậy, còn đến tận nông thôn trộm đứa bé. Nếu chuyện này thật sự dính líu tới mua bán nội tạng, e rằng chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra...”

Có người hướng thẳng điện thoại vào anh để chụp ảnh, nhưng chỉ chụp được góc nghiêng khi anh cởi mũ xuống. Tuy phần lớn diện mạo đã bị che khuất, nhưng vẫn có thể thấy đường nét gương mặt điển trai nghiêm nghị của anh.

Một cô gái trẻ chen ở phía trước vẫn đang quan sát anh, khi thấy đã xong việc, cô gái lập tức chạy tới: “Chờ đã...”

Cảnh sát bên cạnh hỏi: “Cô gái nhỏ, sao thế?”

Trông cô gái trẻ chỉ là sinh viên tầm 18, 19 tuổi, thấy Nghiêm Liệt quay đầu nhìn, cô gái đỏ bừng mặt: “Xin chào, có thể... có thể thêm WeChat không? Nếu về sau gặp chuyện gì, em muốn...”

Đồng chí cảnh sát kia trêu ghẹo liếc nhìn Nghiêm Liệt, còn Nghiêm Liệt chỉ vô cảm gật đầu: “Có số điện thoại.”

Cô gái mừng rỡ đưa điện thoại qua, Nghiêm Liệt cầm lấy ấn ấn rồi trả cho cô gái, thuận miệng nói: “Có việc thì cứ gọi điện.”

“Vâng, em nhất định sẽ gọi!” Cô gái nhận điện thoại vui vẻ thích thú suýt nhảy cẫng, bèn vội vàng về khoe với bạn. Sau khi cô gái mở điện thoại, trên màn hình hiện ba con số: 110.

Nghiêm Liệt đã lên chiếc xe đang chờ anh ở phía sau, Triệu Lâm lái xe hỏi: “Đội trưởng Nghiêm, anh muốn đợi cô ta xuống xe rồi mới bắt đúng không?”

Nghiêm Liệt từ từ nhắm hai mắt ngả lưng ra sau, anh ừ một tiếng: “Trên xe nhiều người, còn cả trẻ em.”

Triệu Lâm buồn bực: “Nhưng nói gì thì nói, dù ở nông thôn, cũng không thể thấy đứa trẻ sắp chết mà còn không đưa tới bệnh viện chứ. Thậm chí bị người khác trộm mất cũng không hề hay biết nữa?”

“Trọng nam khinh nữ, nhà đó còn một bé trai.” Nghiêm Liệt thản nhiên bảo: “Đứa bé nằm viện rồi về nhà cũng chỉ chờ chết, không ai đoái hoài. Ngay cả phí an táng người nhà cũng không muốn bỏ ra, họ chỉ thầm đợi đứa bé chết thì tìm một chỗ chôn cất thôi.”

“Mẹ nó! Bây giờ vẫn còn hạng bố mẹ này sao?” Triệu Lâm không khỏi mắng một câu: “Đứa bé này tội nghiệp quá, chết rồi còn không yên... Tôi nghe nói anh muốn tự bỏ tiền an táng cho đứa bé à? Tính thêm cả phần tôi nhé.”

Nghiêm Liệt vẫn nhắm mắt, kéo vành mũ xuống: “Không cần cậu đâu, cứ giữ ít tiền lương ấy phụng dưỡng cho mẹ cậu đi.”

Triệu Lâm thở dài, nhìn qua gương chiếu hậu, cậu ta thấy anh đã tựa vào ghế nghỉ ngơi, bèn nói tiếp: “Đội trưởng, tôi chở anh về nhà chợp mắt nhé, đã mấy ngày anh chưa về nhà rồi, đúng lúc...”

Cậu ta chưa dứt lời, điện thoại của Nghiêm Liệt đã đổ chuông. Cùng lúc đó, điện thoại của Triệu Lâm cũng nhận được một tin nhắn.

Thôi xong, thế này thì không ai được nghỉ ngơi rồi.

Bình Luận (0)
Comment