Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 2

Nghiêm Liệt nói: “Quay đầu ở đằng trước, đến hiện trường thôi.”

Triệu Lâm thầm nghĩ, đúng là đồ tham công tiếc việc không thể dừng lại dù chỉ một phút: “Anh à, đã hai ngày anh không ngủ rồi, không phải vụ án lớn thì...”

Triệu Lâm còn chưa nói xong, đã bị Nghiêm Liệt ngắt lời: “Liên quan đến vụ án liên hoàn 9.25, cậu nói xem có lớn không?”

“Sao có thể... vụ án kia đã kết thúc rồi mà??” Toàn thân Triệu Lâm như bị dội một gáo nước lạnh, lông tơ trên người lập tức dựng đứng.

Thời gian, ngày 27 tháng 9, sau trận mưa.

Đồn công an nhận được báo án, một thi thể nữ giới được phát hiện trong khu rừng ở chân núi phía Nam thành phố.

Nơi này gần một khu danh lam thắng cảnh. Thỉnh thoảng một vài du khách sẽ lạc đường vào đó, nhưng bình thường ở đấy cũng vắng người. Cũng vì thế nên để tránh khu danh lam thắng cảnh đông người, đôi khi dân địa phương sẽ sang đó chơi. Hôm qua, khi dắt hai chú chó đến chơi, một người dân địa phương đã được hai chú chó dẫn đường và phát hiện thi thể.

Sau khi người dân báo án, đồn công an phía Nam thành phố lập tức cử người tới hiện trường. Vừa nhìn vào thi thể, một vị cảnh sát già lập tức kinh sợ. Thực tập sinh bên cạnh thấy ông ấy hoảng hốt, buột miệng hỏi: “Thầy, trước đây thầy gặp phải vụ án chặt xác cũng không như thế, lần này sao vậy ạ?”

Vị cảnh sát già không giải thích gì với cậu ta, chỉ vội vàng cầm điện thoại liên lạc với cấp trên của Cục Cảnh sát thành phố.

Không lâu sau, xe của Đội Cảnh sát Hình sự thuộc Cục Cảnh sát Thành phố Tân Hải đã mau chóng xuất phát.

Nhanh chân đến trước thi thể, pháp y cũng biến sắc. Nhưng ông ấy không nói gì, chỉ bắt đầu khám nghiệm thi thể.

Trên cơ thể nạn nhân chằng chịt vết thương do con người tạo ra, đến cả mắt thường cũng có thể thấy: Rõ ràng nạn nhân đã bị ngược đãi nặng nề. Đặc biệt ở vùng th*n d***, phần nối giữa bàn chân và cẳng chân đã bị chém đứt. Trên cổ hằn đậm vết siết cổ.

Còn khuôn mặt người chết hết sức kỳ dị.

Khi vây quanh thi thể, mấy đồng chí cảnh sát đồng loạt tỏ thái độ phức tạp.

“Pháp y Lưu, đây... là vụ án kia sao?”

Lời này khiến đôi lông mày vốn đã nhíu chặt của pháp y lại càng sâu hơn, ông ấy nói: “Xem tình trạng bên ngoài thi thể và thủ đoạn gây án của hung thủ, thì đúng là giống...” Ông ấy xua tay với mấy cảnh sát, sắc mặt phức tạp: “Đừng đứng quanh đây nữa, lo mà làm việc của các cậu, gấp gì chứ, đợi tôi khám nghiệm xong rồi nói.”

Lúc Nghiêm Liệt xuống xe bước tới, vừa vặn nghe thấy đoạn đối thoại của họ.

Mọi người quay đầu nhìn, thấy anh thì sửng sốt: “Đội trưởng Nghiêm.”

Nghiêm Liệt đeo găng tay bao chân, gật đầu với họ rồi đến trước thi thể, ngồi xổm xuống.

Nạn nhân là phụ nữ hơn 20 tuổi, mặc váy liền thân màu đỏ, tóc dài, trang điểm đậm. Nhìn kỹ có thể thấy ngoại hình xinh xắn, nhưng môi lại đỏ đến mức mất tự nhiên, trên ấn đường cũng dính một vệt máu đã khô.

Đôi môi máu, ấn đường máu.

Quả nhiên là vụ án kia.

Chỉ mới thoáng nhìn thôi, anh đã hiểu vì sao ánh mắt và lời lẽ của những người này lại kỳ lạ như thế.

“Năm đó, ông cũng khám nghiệm tử thi sao?”

Pháp y Lưu gật đầu: “Năm năm nay, thi thể của các vụ trọng án lớn ở Thành phố Tân Hải luôn qua tay tôi. Cậu vừa tới nửa năm, không biết nhiều về vụ án kia cũng phải.”

Nghiêm Liệt: “Có mấy ai làm cảnh sát mà không biết vụ án đó chứ.”

Pháp y ngẩng đầu nhìn anh.

Tuy Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự này chỉ mới nhậm chức được nửa năm, nhưng trước đó, anh vốn đã là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới điều tra tội phạm. Mới 30 tuổi đã tham gia phá nhiều vụ án hình sự lớn, liên tiếp lập công. Vừa tới Tân Hải, anh đã đảm nhận vị trí Đội trưởng. Trong vòng nửa năm, dựa vào năng lực phá án xuất sắc của mình, anh đã khiến cả Đội Cảnh sát Hình sự phải tâm phục khẩu phục.

Đương nhiên, việc anh nổi tiếng như vậy cũng còn một lý do không mấy quan trọng khác: Trong Đội Cảnh sát Hình sự, anh là người duy nhất vừa có ngoại hình vừa không có bạn gái.

Phải biết thế này, vào ngày đầu tiên tới Cục Cảnh sát, Nghiêm Liệt đã thu hút ánh mắt của tất cả đồng chí nữ khắp đơn vị. Từ trên xuống dưới, từ lãnh đạo đến bác gái nấu ăn dưới căn tin, hễ thấy người trong đội họ thì ai cũng sẽ hiếu kỳ hỏi một câu: “Nghe đồn một người cực kỳ điển trai mới đến Đội Cảnh sát Hình sự, có thật không vậy? Rốt cuộc đẹp cỡ nào thế, mau kéo đến đây dạo một vòng cho chúng tôi ngắm với!”

Tới tận khi tất cả mọi người đã biết tính tình của Nghiêm Liệt, thì sức nóng này mới dần lắng xuống. Khái quát một câu như sau, với tính cách và tác phong làm việc của Đội trưởng Nghiêm nhà họ, quả thực cô gái bình thường không thể chịu nổi đâu.

Tuy ai cũng biết làm cảnh sát vừa bận rộn vừa nguy hiểm, nhưng anh thật sự là một người tham công tiếc việc. Đồng chí cảnh sát này dành 360 ngày một năm để điều tra các vụ án. Anh còn là một thẳng nam* lạnh lùng cứng rắn, ngay cả cười cũng lười. Hết sức lãnh đạm, cũng kiên quyết không kém. Anh thuộc kiểu người có thể xem một trăm vở tấu nói cũng không thèm chớp mắt lấy một lần.

*Thẳng nam: ở đây hiểu theo nghĩa nam chính là người ngay thẳng, chính trực, cứng ngắc, không biết cách tán tỉnh con gái.

Vụ án mà họ vừa nhắc tới, chính là vụ trọng án 9.25 từng gây rúng động cả nước.

Trên thực tế, vụ án cũng chỉ mới trôi qua hơn một năm, nhưng vì không ai muốn nhắc tới, thậm chí còn cố gắng quên, nên việc đó cứ như đã xảy ra từ rất lâu trước đây.

Kể từ thời điểm cảnh sát phát hiện nạn nhân đầu tiên, tám người đã bị sát hại liên tiếp trong vòng một năm. Nạn nhân đều là phụ nữ trẻ tuổi, độ tuổi thay đổi từ lớn đến nhỏ, nạn nhân lớn nhất 25 tuổi, trẻ nhất 18 tuổi. Trước khi chết, nạn nhân đã phải chịu tra tấn và xâm phạm ở các mức độ khác nhau. Sau khi chết, họ còn bị chém đứt cả hai chân. Cổ nạn nhân hằn dấu siết cổ màu xanh tím. Trên ấn đường nạn nhân dính một vệt máu đã khô của nạn nhân, đôi môi cũng đẫm máu của người chết. Chính tay hung thủ đã bôi lên hết sau khi nạn nhân chết.

Vụ án này quá mức nghiêm trọng, hung thủ tàn nhẫn tột cùng. Hắn ra tay ở ba thành phố, nên Bộ Công an, Phòng Công an tỉnh, cũng như các Cục Cảnh sát thành phố tham gia phá án đều hết sức xem trọng vụ án đó.

Khi nạn nhân trước mắt này được phát hiện, tình trạng gần giống nhóm nạn nhân trong vụ 9.25. Điểm khác biệt duy nhất là, nạn nhân này không mang giày cao gót, mà xỏ một đôi giày đế bệt bình thường.

Còn các nạn nhân trong vụ 9.25, ngay cả nạn nhân nhỏ tuổi nhất cũng mặc váy, mang giày cao gót và để tóc dài.

Mấy cảnh sát đến gần, ai cũng từng tham gia vụ án năm đó, họ bàn luận: “Hung thủ của vụ án kia mới vừa bị tử hình, không thể là hắn được.”

“Bắt chước phạm tội chăng?”

“Chưa chắc.” Có người xen ngang.

Nghiêm Liệt ngước mắt lên.

Là Sở Phong, một điều tra viên kỹ thuật. Anh ta là một trong những người tham gia điều tra, cũng như phá vụ án giết người hàng loạt 9.25.

Anh ta nhìn vệt đỏ vô cùng chói mắt trên làn da trắng bệch của nạn nhân, ánh mắt phức tạp: “Bấy giờ, quả thực tên hung thủ kia đã sớm nhận tội và đền tội. Nhưng sau khi hắn bị bắt, bọn tôi đã phát hiện thêm một nạn nhân nữa. Tuy có người từng phân tích thật ra hung thủ là hai người, nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy bằng chứng. Huống chi, đặc điểm của thi thể kia cũng không giống mấy nạn nhân trước lắm, nên bọn tôi chỉ có thể khép vụ án lại.”

Nghiêm Liệt hỏi: “Có người nói có hai hung thủ ư?”

“Một đồng nghiệp từng nói.” Không biết vì sao Sở Phong lại né tránh ánh mắt của anh, anh ta trả lời: “Cô ấy cũng là người duy nhất có mặt ở hiện trường của nạn nhân cuối cùng, có thể cô ấy đã thấy hung thủ vứt xác.”

“Bây giờ người đó đang ở đâu?”

Sở Phong chưa kịp lên tiếng, người bên cạnh anh ta đã đáp: “Người anh nói là Cố vấn Quý đúng không? Nhưng chẳng phải cô ấy đã hôn mê trong bệnh viện hơn nửa năm nay, trở thành người thực vật từ lâu rồi sao?”

“Người thực vật?”

“Ừ.” Sở Phong thở dài: “Vào hai năm trước, Cố vấn Quý, một chuyên gia Tâm lý đã trở thành nhân viên không chính thức của Cục Cảnh sát thành phố. Cô ấy từng giúp chúng tôi phân tích nhiều vụ án. Chỉ tiếc... đến bây giờ cô ấy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.”

“Cố vấn Quý ấy à.” Pháp y Lưu đang bận khám nghiệm tử thi bỗng lên tiếng: “Đấy là một nhân vật tài ba. Dù trẻ tuổi, nhưng cô ấy còn bản lĩnh hơn đám thanh niên trong đội cậu nhiều.”

Nghiêm Liệt dừng chân, liếc nhìn bọn họ.

Ngoài anh ra, hình như không ít người trong Đội Cảnh sát Hình sự biết về sự tồn tại của người này. Chưa kể, khi mấy cảnh sát nhắc tới tên người nọ, ai cũng tỏ vẻ khó tả.

Như thể người này đã làm chuyện gì đó khắc sâu vào tâm trí họ.

Triệu Lâm nhỏ giọng giải thích cho Nghiêm Liệt: “Hai năm trước, Cố vấn Quý từng là một trong những thành viên của Viện Nghiên cứu Tâm lý Tội phạm mới thành lập của Phòng Công an tỉnh. Sau đó, Cố vấn Quý được điều đến Thành phố Tân Hải, trở thành Cố vấn Tâm lý của Cục Cảnh sát thành phố chúng ta. À đúng rồi, cô ấy còn là chuyên gia Thôi miên nổi tiếng trong ngành. Cô ấy đã mở một cơ sở tư vấn tâm lý trong thành phố. Là một người tài năng... nhưng tính cách hơi kỳ lạ, thiên tài mà, luôn có phần khác thường.”

“Phải đấy, cô ấy giỏi lắm.”

Sở Phong mỉm cười, còn buông thêm tiếng thở dài khó tả: “Làm chuyên gia Đàm phán, suốt hai năm đó, cô ấy từng cứu biết bao người muốn nhảy lầu tự sát. Nhớ tới hồi đấy, những gia đình biết ơn cô ấy có thể xếp thành một hàng dài. Làm Cố vấn của chúng ta, cô ấy đã tham gia và lập hồ sơ tâm lý tội phạm của vô số vụ án lớn, giúp chúng ta phá không ít vụ án. Cả Đội Cảnh sát Hình sự nữa, không người nào không bội phục cô ấy, đáng tiếc...”

Đáng tiếc thay, trong số họ, không một ai có thể cứu được cô.

Bình Luận (0)
Comment