Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 12

Pháp y Lưu thở dài, giơ tay định vỗ vai cô, nhưng Quý Vân Vãn đã nhạy cảm tránh sang một bên. Vì sức khỏe còn chưa ổn định, cô suýt ngã nhào xuống.

Pháp y Lưu dở khóc dở cười: “Quên mất cháu mắc bệnh sạch sẽ, nhưng chú vừa ăn cơm xong, đâu có chạm vào thi thể. Cô nhóc này, cháu chẳng thay đổi gì cả.”

Quý Vân Vãn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cháu không chê chú, chỉ phản xạ trong vô thức thôi ạ... còn hạ đường huyết nhẹ nữa...”

Chưa kịp dứt lời, cô đã vọt tới chỗ bồn nước, ôm ngực ói mửa.

Nhưng dạ dày và ruột của cô gặp ít vấn đề, đến giờ vẫn chưa ăn được bao nhiêu, nên cô cũng không thể nôn ra gì.

“Cô ấy sao vậy?” Nghiêm Liệt nhíu mày nhìn tấm lưng gầy gò của cô.

Pháp y Lưu bảo: “Hôn mê bảy tháng, làm gì có chuyện không để lại di chứng được. Huống hồ, thể chất của con bé cũng không thuộc dạng quá tốt. Con bé vừa tỉnh dậy đã đến đây làm việc, vốn cũng hơi gắng gượng rồi, nên chú ý sức khỏe nhiều hơn.”

“Cháu không sao.” Quý Vân Vãn cầm khăn tay lau miệng, lau luôn vết son, để lộ bờ môi đã trắng bệch sẵn, sắc mặt cô cũng trở nên tái nhợt: “Đội trưởng Nghiêm, tôi có thể lập hồ sơ tâm lý về hung thủ của vụ án này, hy vọng sẽ giúp ích cho quá trình điều tra của mọi người. Tôi muốn xem thông tin cá nhân, cũng như chỗ cư trú của nạn nhân.”

“Cô chắc mình vẫn chịu nổi?”

“Không có gì là không thể.” Cô nở nụ cười: “Cơ thể của mình, tôi hiểu rõ. Tôi khỏe lắm, khỏe tới mức không thể khỏe hơn.” Thậm chí, cô còn dang hai tay ra xoay vài vòng trước mặt họ: “Đấy, thế này mà tôi còn chưa ngất xỉu nữa, có phải khỏe như voi không?”

Nghiêm Liệt giữ nguyên nét mặt, nhìn cô đang gồng hết sức chống lên mặt bàn bên cạnh: “Được, đi thôi.”

“Bây giờ sao?”

“Hay cô muốn đợi thêm lát nữa?”

Quý Vân Vãn phủ nhận: “Dĩ nhiên không phải rồi, tôi chỉ sợ trễ nải việc của anh thôi.”

“Công việc của tôi chính là điều tra vụ án.” Nghiêm Liệt xoay người ra ngoài: “Trong vòng một tháng, phải phá được vụ án này.”

Pháp y Lưu đưa một nắm kẹo sữa cho Quý Vân Vãn: “Cháu thích ăn nhất, nhớ chú ý cơ thể, hễ thấy khó chịu thì phải bổ sung ít năng lượng đấy. À, Đội trưởng Nghiêm cũng là người tham công tiếc việc. Từ ngày cậu ấy nhậm chức, chú chưa từng thấy cậu ấy nghỉ ngơi ngày nào.”

“Ồ?” Quý Vân Vãn nhận kẹo sữa rồi nhét vào hai túi: “Dạ, đàn ông nỗ lực làm việc luôn quyến rũ nhất mà, không phải sao?”

Pháp y Lưu: “Hả?”

Quý Vân Vãn ném một viên kẹo vào miệng: “Ý trên mặt chữ ạ, nhưng gu cháu không phải cảnh sát, chú biết rồi đó.”

Pháp y Lưu: “Ờ...”

“Cảm ơn chú Lưu, hôm nào mời chú một bữa nhé.”

Pháp y Lưu lắc đầu, cô nàng này vẫn như trước, khi làm việc thì nghiêm túc hơn ai hết, lúc bình thường lại phóng khoáng hơn bất kỳ người nào.

Hai người tới cửa, Nhậm Ninh Ninh vẫn chờ ở ngoài. Định bảo em ấy về trước, Quý Vân Vãn đã thấy em ấy xấu hổ chỉ chỉ bên cạnh.

Nguyên Triệt khoanh tay nhìn cô, kế bên cậu ta là chiếc xe lăn được phủ chăn.

Quý Vân Vãn: “... Nguyên Triệt, chị đâu phải người tàn tật. Còn như thế nữa, em có tin chị sẽ nói mẹ em cho em ra nước ngoài không?”

Nguyên Triệt: “Không ngồi thì không ngồi, em chỉ sợ chị mệt thôi, hoạt động mệt rồi mình có thể nghỉ một chút đấy chị...”

“Vậy chị phải cảm ơn em nhỉ.” Quý Vân Vãn nói: “Quả thực em không hề rời mắt khỏi chị dù chỉ một lần mà.”

Nguyên Triệt vội chạy qua chỗ cô: “Chị vừa mới tỉnh thôi, còn tên b**n th** suýt hại chết chị dạo trước vẫn chưa tìm được, lỡ chị lại gặp nguy hiểm thì sao? Bằng không, hay em tìm vệ sĩ cho chị nhé? Chị là, em... mẹ nó, chị là ân nhân cứu mạng kiêm cục cưng trân quý, là miếng cơm manh áo của em đấy. Em không muốn thấy chị xảy ra chuyện nữa đâu.”

Quý Vân Vãn vừa định trả lời, Nghiêm Liệt đang bước phía trước bỗng dừng chân, xoay người nhìn Nguyên Triệt.

Nguyên Triệt hỏi: “Đội trưởng Nghiêm muốn nói gì sao?”

“Tôi chỉ muốn chứng minh mình không phải người chết.” Nghiêm Liệt nghiêm túc bảo: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của Cố vấn Quý. Chỉ cần cô ấy bị thương một vết nhỏ thôi, vậy cậu cứ tới Cục Cảnh sát tìm tôi. Tôi bồi thường gấp mười cho cậu, được không?”

“Gấp mười?” Quý Vân Vãn trừng lớn mắt: “Ngộ nhỡ tôi bị tên b**n th** chặt xác, thế chẳng phải Đội trưởng Nghiêm sẽ phải...”

Nghiêm Liệt liếc cô, Quý Vân Vãn lập tức nuốt xuống mấy câu máu me phía sau: “Ý tôi là, mạng nhỏ của tôi vẫn quan trọng lắm. Chí ít, tôi sẽ không để Đội Cảnh sát Hình sự mất một cảnh sát xuất sắc tận tụy như Đội trưởng Nghiêm được, đúng chứ?”

Nguyên Triệt bất lực nhìn họ lên xe, Quý Vân Vãn thò đầu ra từ cửa kính xe, phất tay nói với cậu ta: “Yên tâm, một vệ sĩ như Đội trưởng Nghiêm còn đáng tin cậy hơn mấy người em tìm đấy.”

“...”

Nhậm Ninh Ninh tỏ vẻ thông cảm: “Sếp Nguyên, hay là thôi đi, chị Quý không thích người kém tuổi đâu. Dù sao anh vẫn nhỏ hơn chị ấy một tuổi, một tuổi này chính là cái hào rộng đó.”

Em ấy đang chờ Nguyên Triệt mỉa mai đáp lời, nhưng người bên cạnh chỉ giữ im lặng. Em ấy nghi ngờ quay đầu nhìn. Góc nghiêng của Nguyên Triệt chìm trong bóng tối, cậu ta nhếch mép, giữa chân mày thoáng qua vẻ lạnh lùng khó tả.

“Hào rộng?” Cậu ta cười khẩy: “Đừng nói hào rộng, ngay cả đại dương bao la, tôi cũng muốn san bằng hết.”

...

Quý Vân Vãn lấy điện thoại ra, lướt xem bình luận về vụ án gần đây.

- Xuất hiện nạn nhân của vụ án 9.25 nữa kìa! Là oan hồn của Châu Kế Phàm gây án, hay có hung thủ khác đây?

- Châu Kế Phàm! Nửa năm trước, cái tên này là cơn ác mộng của tôi đấy. Vừa nhắc tới hắn, tôi đã ớn lạnh toàn thân, không phải hắn đã chết rồi sao? Tại sao lại có thêm nạn nhân nữa hu hu hu!

- Mọi người không xem ảnh chụp hiện trường vứt xác à? Máu thịt bầy nhầy, giống hệt hiện trường được công bố của vụ án năm ấy. Mọi người biết điều đáng sợ nhất là gì không? Nạn nhân lần này chính là nữ phóng viên La Vân Chi, người từng đăng ảnh nạn nhân hồi đó đấy!

- Khoan, hồi đó La Vân Chi đã bị chúng ta mắng đến mức đổi nghề rồi mà? Cô ta trở thành nạn nhân ư? Đáng đời lắm, hạng phụ nữ ăn bánh bao máu* này nên bị hung thủ trừng trị.

*Bánh bao máu: ý nghĩa ban đầu của bánh bao hấp máu người là bánh bao hấp thấm máu người, ngày nay nó thường được dùng để châm biếm hành vi lợi dụng sự xui xẻo của người khác để trục lợi.

- Nên lan truyền ảnh chụp thi thể đẫm máu của cô ta khắp internet, ủng hộ lan truyền! Để cô ta nếm trải cảm giác của các nạn nhân bị chặt xác lúc trước đi!

...

“Cô ăn gì chưa?”

Nghiêm Liệt liếc nhìn gương chiếu hậu, vừa vặn thấy cô bỏ kẹo sữa vào miệng. Lúc cô ăn kẹo, hai tay run run, đây là triệu chứng hạ đường huyết điển hình.

“Ăn rồi, tôi khỏe lắm.” Quý Vân Vãn ngậm kẹo sữa: “Đội trưởng Nghiêm cứ yên tâm. Cơ thể của tôi đủ khỏe để làm việc hôm nay, sẽ không cho anh cơ hội ném tôi vào bệnh viện lần nữa đâu.”

La Vân Chi sống trong một căn hộ một phòng ngủ phổ thông, an ninh bình thường, môi trường bình thường, giá cả bình thường. Vậy nên, người sống ở đây cũng tốt xấu lẫn lộn.

Vì điều tra viên đã đến xem xét một lần, nên máy tính và các vật khác đã bị mang về làm vật chứng.

Căn hộ hơn bảy mươi mét vuông, một phòng khách một phòng ngủ. Tuy đồ đạc bừa bộn, nhưng chỉ cần thoáng nhìn là có thể thấy bao quát.

Thứ đầu tiên ập vào mắt Quý Vân Vãn là giấy ghi chú đủ màu dán khắp tường, rồi đến chồng sách xen lẫn tạp chí chất trên bàn và dưới bàn.

Cô dạo một vòng quanh phòng bếp, mở tủ lạnh vẫn chưa cắt điện ra, quan sát một lượt. Sau đó, cô xem kệ giày và nơi để quần áo của La Vân Chi. Cuối cùng, cô tới trước vách tường đầy giấy ghi chú đủ kích thước, lướt xem từng tờ một.

Bên trên dán một số tờ ghi chú nhỏ cô ấy viết về công việc của mình. Làm phóng viên, La Vân Chi tiếp xúc với vô số sự kiện của xã hội, nên những thông tin được ghi cũng rất lộn xộn. Nhưng Quý Vân Vãn vừa liếc nhìn, đã phát hiện một thứ rất nhạy cảm với thần kinh của cô.

Vụ án liên hoàn 9.25.

La Vân Chi đã sắp xếp toàn bộ mọi manh mối trong vụ án 9.25. Chính vì vậy nên trong tất cả các thông tin mà truyền thông tung ra, tin tức do cô ấy đăng lên mạng dạo trước là toàn diện nhất. Thậm chí, hình ảnh của từng nạn nhân cũng bị cô ấy công bố, chuyện này đã gây ra tranh cãi giữa nhiều cư dân mạng.

Đến giờ Quý Vân Vãn vẫn nhớ rõ, trong những tranh cãi đó, vô số người nói nạn nhân ăn diện hấp dẫn quá, không nên mặc váy, mang giày cao gót rồi ra ngoài một mình vào buổi tối. Vì thế, cuối cùng bị giết cũng có một phần tại bản thân các cô gái đó.

Hiện giờ, một số ảnh chụp của nạn nhân thuở sinh thời vẫn còn bị lan truyền, cũng như bị âm thầm bàn tán.

“Hứa Dao, 23 tuổi, sinh viên năm ba, khoa Múa, Đại học C. Vào tối xảy ra vụ án, nạn nhân đã tham gia tiệc giao lưu kết bạn, bị sát hại trên đường về nhà lúc nửa đêm.”

Quý Vân Vãn run rẩy tay, chạm vào tờ giấy dán ở chỗ ghi danh sách nạn nhân, cô gằn từng từ: “Trước khi chết, nạn nhân đã bị xâm hại, tử vong vì bị cắt động mạch trong khi giãy giụa... Nghe nói nạn nhân thích mang giày cao gót nhất...”

Mỗi khi đọc một chữ, cô sẽ run run cả người, tới lúc đọc hết, cổ họng cô đã đầy mùi máu tanh.

“Quý Vân Vãn.”

Giọng đàn ông phía sau không lọt vào tai cô, mãi đến lúc có người đặt tay lên vai cô từ đằng sau, cô mới thoát khỏi dòng hồi ức.

Nghiêm Liệt thấy cô quan sát tờ giấy kia, lòng chùng xuống: “Cô đang nghĩ tới điều gì?”

“Hầu hết tội phạm t*nh d*c sẽ lấy một bộ phận hay món đồ nào đó của nạn nhân làm vật kỷ niệm, cũng thích trở về hiện trường phạm tội để hồi tưởng thời khắc giải tỏa h*m m**n. Và các bức ảnh chụp nạn nhân do phóng viên này tung ra, đã tình cờ cung cấp cho hung thủ một cách khác để nhớ về hiện trường phạm tội.” Quý Vân Vãn nhanh chóng bình tâm, cô điềm tĩnh kể: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đã nhiều lần La Vân Chi chạy tới hiện trường vụ án, tìm kiếm manh mối và đưa tin đầu tiên. Có người thích tin tức cô ấy đưa, ắt cũng sẽ có người ghét. Dù Châu Kế Phàm đã bị tử hình, nhưng nhằm tạo dư luận, cô ấy vẫn tiếp tục công bố nhiều chuyện xoay quanh vụ án, thậm chí còn đào lại thông tin về người thân của nạn nhân. Anh nói xem, người như vậy có phải quá tận tâm rồi không?”

“Ý cô là, khả năng cao hung thủ nằm trong số những người thân của nạn nhân lúc đó?”

“Trước khi chúng ta tìm thấy manh mối chắc chắn, thì bất cứ người nào liên quan đến La Vân Chi cũng có thể là hung thủ, không phải sao?”

Quý Vân Vãn chỉ vào tờ giấy ghi chú màu xanh biếc: “Anh xem.”

Trên tờ giấy kia viết họ tên của bốn nạn nhân, trong đó chỉ có một người được khoanh tròn.

“Khâu Vũ.”

Quý Vân Vãn nói: “Khâu Vũ giống em gái tôi, là sinh viên, cũng là một người mẫu khá nổi tiếng. Nếu tôi nhớ đúng thì đây là nạn nhân thứ tư. Dạo trước, việc cô ấy bị sát hại đã góp phần lớn khiến ảnh hưởng của vụ 9.25 bùng nổ khắp internet. Ban đầu tài khoản của cô ấy sở hữu tầm trăm nghìn fan, trong một đêm đã tăng tới hơn một triệu người. Cho đến giờ, các bức ảnh chưa được làm mờ của cô ấy trước khi chết vẫn xuất hiện ở nhiều nơi trên mạng. Sau vô số tin đồn bị lan truyền, vì đã đau lòng tột cùng nên mẹ cô ấy mắc chứng rối loạn trầm cảm nặng, từng tự tử một lần. Có người đã ủy thác tôi điều trị tâm lý giúp người nhà của các nạn nhân này, nhưng khoảng thời gian đó, ngay cả tôi cũng...”

Kể tới đoạn này, cô chỉ lặng thinh.

Đây là nơi cư trú của một nạn nhân, dẫu người ở chốn này từng sinh động cỡ nào thì vào hiện tại, nó chỉ còn là một căn hộ mất hết sự sống.

“Cố vấn Quý, cô đến xem!”

Nghiêm Liệt lấy vài quyển sách từ giá sách xuống, ý bảo cô hãy nhìn vào mấy khoảng trống lộ ra trên đó.

Vừa lướt mắt qua, Quý Vân Vãn đã biến sắc.

Bình Luận (0)
Comment