Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 13

Trên bức tường sau giá sách dán nhiều tấm hình chụp hiện trường của các nạn nhân, chưa kể, ảnh chụp nào cũng được viết ngày tháng và họ tên.

Chắc hẳn toàn bộ căn hộ đã được kiểm tra một lần, nhưng hiển nhiên, Nghiêm Liệt có thể tìm thấy góc không dễ bị phát hiện.

“Cả giá sách, chỉ mỗi sách ở chỗ này là không ngay ngắn.” Nghiêm Liệt nói: “Xem ra La Vân Chi hết sức chú trọng vụ án 9.25. Đã qua lâu như vậy rồi, dù là phóng viên theo dõi vụ án từ trước, cô ấy cũng nên kết thúc công việc này mới phải.”

Kỳ lạ hơn nữa là:

“Châu Kế Phàm đã bị tử hình, tại sao cô ấy còn muốn giữ lại mấy thứ này?”

Nghiêm Liệt lấy điện thoại ra, dặn dò: “Tiểu Lâm, tất cả tin tức mà La Vân Chi đã đưa về vụ án 9.25, cậu điều tra hết cho tôi. Còn nữa, kiểm tra xem cô ấy có từng đăng bình luận riêng nào về vụ án này không.” Anh dừng một nhịp, bổ sung: “Ngoài ra, điều tra thông tin của tám nạn nhân, nhất là người thân của họ. Sắp xếp rồi đưa cho tôi trước khi tan làm hôm nay.”

“Anh hoài nghi, chính người thân của nạn nhân mà La Vân Chi từng đưa tin báo thù à?”

Nghiêm Liệt thản nhiên đáp: “Không loại trừ bất cứ khả năng nào, đúng không?”

Quý Vân Vãn nhìn vào mắt anh, nghiêng nhẹ đầu mỉm cười: “Đội trưởng Nghiêm, anh đã bao giờ nghe nói đến một kiểu người gọi là tội phạm bẩm sinh chưa?”

Nghiêm Liệt gật đầu: “Ý cô là hung thủ còn lại của vụ án 9.25?”

“Hai năm trước, kể từ thời điểm nạn nhân thứ nhất được phát hiện, tôi đã bắt đầu nghiên cứu về vụ án này. Thậm chí vào năm ngoái, tôi còn hóa trang thành hình tượng của nạn nhân mà gã ưa thích nhất, rồi đến địa điểm gây án gã đã lựa chọn từ trước. Nhưng cuối cùng, tôi còn chẳng thấy nổi mặt mũi của gã.” Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn các bức ảnh chụp nạn nhân giấu sau giá sách.

Có một tấm hình, vừa rồi quan sát cô đã cố tình bỏ qua. Nhưng lúc này, cô lại bình tĩnh dừng mắt ở tấm hình đó.

Đấy là một gương mặt quá đỗi thân thương với cô, tấm hình đã chụp lại vẻ hoảng sợ tuyệt vọng trên gương mặt ấy.

“Tôi muốn cảm nhận tâm trạng của nạn nhân khi bị giết. Rốt cuộc họ đã trải qua chuyện gì trước lúc chết, đã vô vọng vùng vẫy dưới tay gã thế nào. Đáng tiếc thay... Anh nói xem, tại sao gã lại từ chối một người cố ý ăn diện xinh đẹp rồi tự nguyện đưa đến cửa chứ? Lẽ nào vì ngoại hình của tôi không hợp mắt gã?”

Nói xong, cô im lặng hồi lâu, như thể đã dồn hết tâm trí vào tấm hình kia.

Trên tấm hình, là một sinh mạng vô tội bị hành hạ đến chết, cũng là người em gái cô luôn xem như gia đình, Hứa Dao.

Cô nghĩ Nghiêm Liệt sẽ không trả lời cô, có lẽ anh chỉ thấy cô đang nói linh tinh. Nhưng một lát sau, cô bỗng nghe thấy anh đáp: “Nếu có cơ hội lựa chọn lần nữa, cô vẫn sẽ tự dâng mình đến trước mặt gã để chịu chết à?”

“... Sao lại không?” Cô nói: “Tôi đã làm đủ cách nhưng vẫn không tìm được người, vậy biến mình thành mồi cũng là một cách mà?”

Nghiêm Liệt nhìn cô một lát, lạnh lùng nói: “Cô không có cơ hội đó đâu, dẹp bỏ suy nghĩ ấy đi.”

Quý Vân Vãn định lên tiếng, đột nhiên điện thoại của Nghiêm Liệt đổ chuông, anh bắt máy: “Sao rồi?”

Triệu Lâm ở đầu dây kia nói: “Đội trưởng, ban nãy khi kiểm tra máy tính của La Vân Chi, chúng tôi phát hiện vào ngày Châu Kế Phàm bị tử hình, cô ấy đã đăng một trạng thái lên tài khoản mạng xã hội của mình, nội dung là, ‘Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát, kẻ ác ắt phải bị trừng phạt xứng đáng, người thân của nạn nhân có thể yên lòng rồi’. Anh đoán sau đó sẽ thế nào?”

Nghiêm Liệt: “Đừng dài dòng nữa! Rốt cuộc làm sao?”

“Bị mắng thảm không thể tả, không phải trước đó cô ấy từng bị cư dân mạng chửi xối xả vì công bố ảnh chụp nạn nhân sao? Vốn vụ này cũng không gây chú ý gì, nhưng cô ấy vừa đăng như vậy, đám anh hùng bàn phím bao đồng lập tức chỉ trích cô ấy. Nói chung họ mắng cô ấy là đồ ăn bánh bao máu, ké fame. Suy cho cùng, cô ấy cũng hay đăng một số vụ trọng án lớn lên tài khoản mạng xã hội để thu hút fan, rồi kiếm tiền dựa vào vài quảng cáo nhỏ. Có người còn nói, nên để cô ấy trở thành nạn nhân, sau đó bị công bố tình trạng tử vong, cũng nên cho người nhà của cô ấy nếm trải thử cảm giác này, v.v. Tóm lại, cô ấy ăn đủ gạch đá. Tôi đã kiểm tra, dạo trước, mỗi lần cô ấy công bố một vụ án, sẽ luôn xuất hiện một nhóm người vừa thích thú xem vừa mắng cô ấy, trái lại chẳng mấy ai lên án hung thủ b**n th**.”

“Có gì đặc biệt không?”

“Có, trong tin nhắn riêng mà cô ấy chưa xóa, chúng tôi phát hiện không ít người yêu cầu cô ấy hãy đến phỏng vấn tên b**n th** Châu Kế Phàm. Chúng tôi đã kiểm tra, xác nhận cô ấy từng đến đăng ký, thậm chí còn tận mấy lần, nhưng không thành công. Anh cũng biết mà, chúng ta sẽ không để tội phạm giết người hàng loạt như Châu Kế Phàm tham gia phỏng vấn gì đó đâu. Cô ấy còn nhờ quan hệ đăng ký vài lần liên tục, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Xem ra cô ấy đã tốn nhiều công sức trong vụ án này lắm. Cấp trên chỗ công ty cô ấy cũng nói, chính việc đưa tin về hiện trường của vụ án lần này, đã giúp cô ấy trở nên nổi tiếng, dẫn đến chuyện cô ấy muốn tách ra tự làm truyền thông sau đó.”

“Được, tôi biết rồi.”

Bên này vừa cúp điện thoại, Quý Vân Vãn đã gọi: “Đội trưởng Nghiêm, anh qua đây.”

Nghiêm Liệt bước đến, thấy cô cầm một lọ vitamin trong tay, anh hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”

“Bên ngoài dán nhãn vitamin, nhưng bên trong đựng thuốc ngủ. Loại thuốc này không thể mua được ở hiệu thuốc. Chắc cô ấy đã mất ngủ thời gian dài, nên mới tới khám ở khoa Thần kinh hoặc khoa Mất ngủ, sau đó được kê thuốc. Tôi đề nghị điều tra bệnh án của cô ấy, xem thử có manh mối gì không.”

“Được.” Nghiêm Liệt nheo mắt: “Sao cô lại phát hiện thuốc bên trong không đúng?”

“La Vân Chi là người sắp xếp đồ đạc rất ngăn nắp, kiểu người này thường sẽ không dùng thực phẩm bảo vệ sức khỏe, cô ấy cũng sẽ không cố ý đặt bên gối đầu giường. Còn việc vì sao lại dán nhãn giả vitamin à, chắc vì sợ bạn trai mình dẫn về phát hiện ra... Đúng rồi, nhắc đến bạn trai của cô ấy, không tìm thấy manh mối gì sao?”

“Tạm thời không, tốc độ đổi bạn trai của cô ấy rất nhanh, đã thế ai cũng chia tay trong hòa bình. Họ nói mình không nghe cô ấy kể nhiều về công việc của cô ấy, nhưng chúng tôi vẫn đang tiếp tục điều tra.”

Quý Vân Vãn gật đầu, bỗng dưng dừng mắt ở bàn trang điểm của La Vân Chi.

“Lúc cô ấy chết, có chiếc túi bên cạnh đúng không?”

“Ừ, trong túi đựng điện thoại và đồ trang điểm.”

“Còn son môi? Khi cô ấy chết, bên cạnh có thỏi son nào không?”

Nghiêm Liệt ngẫm nghĩ vài giây: “Có, cô ấy mang bên mình ba món đồ trang điểm, trong đó gồm hai thỏi son.”

“Hai thỏi à...” Đến trước bàn trang điểm của La Vân Chi, Quý Vân Vãn hơi đăm chiêu: “Vậy có lẽ suy đoán của chúng ta không sai.”

Trong tấm gương ở bàn trang điểm, trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô thoáng qua nét cười.

Nghiêm Liệt định hỏi cô đang nghĩ gì, Quý Vân Vãn đã xoay người nói: “Tôi cũng xem tương đối rồi, Đội trưởng Nghiêm, anh còn muốn xem nữa không?”

Nghiêm Liệt nhìn cô một lát: “Về thôi.”

Lúc cả hai tới chỗ thang máy, trong thang máy đã có bốn người đàn ông đang cười nói. Cửa thang máy vừa mở, khoảnh khắc thấy Quý Vân Vãn, bốn người đồng loạt ngừng cười. Khi Quý Vân Vãn sắp vào, Nghiêm Liệt đã bước vào thang máy trước cô, cố ý hay vô tình ngăn cách cô với người khác.

Quý Vân Vãn lấy điện thoại đang rung ra, trên màn hình hiển thị bốn tin nhắn chưa đọc, một tin của Nhậm Ninh Ninh, còn lại vẫn đến từ Nguyên Triệt.

Không cần xem cũng biết, chắc chắn Nguyên Triệt sẽ hỏi mấy câu như đi đâu, làm gì, chừng nào về, cần đón chị không,...

Cô gọi lại: “Không cần lo cho chị, Đội trưởng Nghiêm sẽ đưa chị về nhà an toàn.”

“Anh ta đưa chị về nhà? Chị chớ quên, đến giờ còn chưa tìm được hung thủ tấn công chị lúc trước đấy. Đừng nói tới đám cảnh sát kia, em gần như đã nhờ đến tất cả mối quan hệ ở Tân Hải cũng chưa tìm ra manh mối đây này. Lỡ gã biết chị tỉnh rồi tới tìm chị nữa thì sao? Anh ta có thể đưa chị về nhà, nhưng anh ta có thể luôn bảo vệ và trông coi chị không? Em đã hỏi rồi, một năm 360 ngày không có ngày nào tên kia không làm việc, lúc lao đầu vào điều tra, người này còn có thể không về nhà suốt hai tháng! Quý Vân Vãn, trước đây chị đã khẳng định mình sẽ không thích cảnh sát, chị đừng ngu ngốc…”

“Em nghĩ nhiều rồi.” Quý Vân Vãn nhẹ nhàng ngắt lời cậu ta: “Hiện giờ, trần đời này chị chỉ hứng thú với một người đàn ông duy nhất, chính là tên sát nhân b**n th** không biết đang trốn ở xó xỉnh nào kia thôi. Còn vấn đề em nói, trước đây chị còn không quan tâm, vậy hiện tại lại càng không. Trong đầu chị không hề nghĩ về mấy việc em nói. Chuyện của chị, em cũng đừng xen vào quá nhiều…”

“Chị rất ghét người khác ngăn cản chị làm bất cứ chuyện gì, em biết mà.”

Quý Vân Vãn cúp máy, ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Nghiêm Liệt khi anh nghiêng người nhìn qua.

Mặt trời đã lặn, ánh sáng nhạt dần, gương mặt hai người khuất trong bóng tối.

Một câu kế tiếp của Nghiêm Liệt đã khiến Quý Vân Vãn sững sờ.

“Nạn nhân ở vụ án liên hoàn 9.25, trong đồ họ giữ bên mình có điện thoại, kính râm, chì kẻ mày... Chỉ mỗi son môi là không, tất cả tám nạn nhân, không một ai có.” Nghiêm Liệt nhìn ánh mắt sửng sốt của Quý Vân Vãn, gằn từng từ: “Cô cho rằng, có khả năng toàn bộ son môi của nạn nhân đã bị ‘gã’ lấy làm vật kỷ niệm phạm tội, đúng không?”

Không phải chưa từng có ai nghi ngờ điều này.

Trước đây điều tra nạn nhân, một nữ cảnh sát cũng đã chỉ ra: Trong túi nạn nhân xách theo, không thấy son môi.

Đối với phái nữ, son môi là một trong những đồ trang điểm cần thiết. Thậm chí đối với nhiều phụ nữ, son còn quan trọng hơn bất cứ món đồ trang điểm nào. Nếu trong túi đã để đồ trang điểm, vậy đấy không thể là trùng hợp, và trùng hợp thế này cũng không thể xảy ra ở cả tám nạn nhân. Lúc bắt giữ Châu Kế Phàm, họ cũng không tìm thấy vật kỷ niệm phạm tội nào của nạn nhân ở nhà hắn. Khi bị thẩm vấn, hắn cũng không khai về vấn đề này.

Bấy giờ, chuyện trên cũng không đóng vai trò then chốt trong cuộc điều tra, vì nhiều nhất nó chỉ có thể chứng tỏ hung thủ đã lấy làm vật kỷ niệm thôi.

Song, không một người nào biết ý nghĩa ẩn sau điều đó.

Đến tận khi Châu Kế Phàm bị tử hình, vẫn không ai tìm được các thỏi son bị lấy mất của nạn nhân.

“Không phải có khả năng.” Quý Vân Vãn nói: “Mà là chắc chắn.”

“Đội trưởng Nghiêm, hay chúng ta giao kèo nhé?” Cô ngước lên, điềm tĩnh nhìn vào mắt anh: “Ba ngày, trong thời gian ba ngày, tôi sẽ giúp anh bắt được hung thủ của vụ án này. Nếu tôi thành công, anh hãy giúp tôi khởi động lại vụ án liên hoàn 9.25, giúp tôi bắt tên hung thủ kia, thế nào?”

Hai người mắt đối mắt, Quý Vân Vãn mặc cho anh nhìn mình chăm chú. Cô từng tiếp xúc với đủ kiểu người, nên chỉ cần thoáng nhìn đã có thể nhận ra, người đàn ông trước mặt này, khác hẳn những cảnh sát cô từng gặp ở một điểm:

Tính cách cố chấp với việc bắt tội phạm.

Tuy không có cảnh sát nào không muốn phá án, nhưng Nghiêm Liệt không chỉ là một người tham công tiếc việc trong miệng người khác. Ắt hẳn phải gặp chuyện gì đó nên anh mới trở nên như hiện tại.

Một cảnh sát đặt gần hết tâm trí vào việc phá án, thậm chí còn dâng hiến tất cả thời gian của mình cho sự nghiệp cảnh sát.

“Không cần giới hạn ba ngày.” Anh nói: “Bất luận bao nhiêu ngày, tên hung thủ này nhất định cũng sẽ bị bắt, còn vụ án giết người hàng loạt 9.25, chắc chắn sẽ được phục hồi điều tra.”

“Vậy anh đồng ý với quan điểm của tôi?”

“Ừm, tôi đồng ý với quan điểm của cô.” Anh gật đầu: “Hung thủ của vụ án liên hoàn 9.25, chắc chắn vẫn còn một người nữa.”

Bình Luận (0)
Comment