Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 14

Thấy Quý Vân Vãn đã về, Nhậm Ninh Ninh vẫn đang chờ ở đại sảnh dưới lầu lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Chị Quý, chị bận rộn nguyên ngày rồi, mau lên nghỉ ngơi một lát nhé. Em đã quét dọn căn hộ của chị xong xuôi, em tự làm hết đó, cũng trải ga giường luôn rồi.”

Cơ sở Tâm lý Vân Hải của Quý Vân Vãn nằm trên tầng 58 của một tòa nhà văn phòng, còn cô cũng sở hữu một căn hộ ở khu chung cư kế bên. Vì vậy, cô vẫn luôn ở chung cư gần chỗ làm việc.

“Ninh Ninh này.”

“Dạ?” Nhìn cô vào cửa lớn chung cư rồi chỉ đứng yên ở đó, Nhậm Ninh Ninh thấy kỳ lạ, bèn đến bên cô hỏi: “Chị Quý? Chị nói gì cơ?”

“Chị nói, chiếc xe Jeep màu đen đưa chị về đã rời khỏi đây chưa?”

“Dạ rồi, sau khi chị vào, xe đã chạy đi.”

“Tốt quá.” Quý Vân Vãn đang đứng thẳng lưng lập tức còng người xuống, cô ỉu xìu giơ tay lên nói với em ấy: “Qua đỡ chị mau, chị không, không đứng nổi nữa.”

Nhậm Ninh Ninh vội tiến lên đỡ cô, Quý Vân Vãn tựa vào người em ấy. May thay, mỗi khi rảnh rỗi Nhậm Ninh Ninh sẽ thường xuyên vận động cơ thể và tập nhảy, nên lúc đỡ Quý Vân Vãn nặng gần 45 ký, em ấy vẫn đủ sức: “Chị Quý! Chị không sao chứ, cần em đưa chị đến bệnh viện không?”

“Không cần, chị ngồi nghỉ một lát là được, chị chỉ hơi mệt thôi...”

Nhậm Ninh Ninh nhanh chóng dìu cô tới sofa trong đại sảnh chung cư. Quý Vân Vãn ngã xuống sofa, một tay run lẩy bẩy tìm kẹo sữa trong túi. Nhậm Ninh Ninh đau lòng sắp khóc: “Đừng ăn thứ này nữa, chị Quý. Em gọi cơm cho chị, chị ăn ít thịt nhé. Chị Quý, chị thèm thịt gì, em đặt cho chị.”

“Thịt?” Quý Vân Vãn ăn một viên kẹo sữa, nhếch miệng bảo: “Chị chỉ muốn ăn thịt của tên hung thủ kia thôi, em có thể mang tới cho chị không?”

Nhìn cô như đang nói giỡn, nhưng... cũng không giống nói giỡn.

Chí ít trong khoảnh khắc ấy, Nhậm Ninh Ninh đã thật sự thấy vẻ chết chóc lạnh lẽo hiện rõ trong mắt cô.

Lúc em ấy không biết nên tiếp lời thế nào, Quý Vân Vãn đã nở nụ cười dịu dàng, giơ tay lên xoa mặt em ấy: “Xin lỗi, Ninh Ninh, chị mệt quá, nói năng có phần điên rồ, đừng bị chị dọa nhé.”

Nhậm Ninh Ninh đỏ hoe mắt lắc đầu, sao em ấy có thể không biết chứ? Em ấy đã làm việc ở Vân Hải hơn hai năm. Khi Hứa Dao còn sống, Quý Vân Vãn đã thật sự yêu thương cô ấy như em gái ruột. Hễ ai mắng Hứa Dao một câu, cô sẽ bừng bừng sức chiến đấu mắng lại một trăm câu, huống chi là chuyện Hứa Dao còn bị tra tấn thành...

Đỡ Quý Vân Vãn vào căn hộ xong, Nhậm Ninh Ninh vội vàng đặt đồ ăn. Sau đó nhận được điện thoại của Nguyên Triệt, khi em ấy chuẩn bị bắt máy, Quý Vân Vãn đã nói: “Nếu Nguyên Triệt gọi tới thì em đừng nghe.”

“Tại sao? Chị Quý? Anh Nguyên, anh ấy cũng...”

“Chị biết cậu ấy quan tâm chị.” Quý Vân Vãn nằm trên sofa, bần thần nhìn trần nhà: “Nhưng cậu ấy phải làm quen dần, còn tiếp tục như vậy nữa, sẽ không có lợi cho cậu ấy đâu.”

Nhậm Ninh Ninh nhớ tới thái độ ban ngày của Nguyên Triệt, do dự một thoáng, em ấy kể: “Chị Vân Vãn, trong suốt khoảng thời gian chị hôn mê, sếp Nguyên đã giấu chị mất tăm. Dù em xin anh ấy thế nào, anh ấy cũng không nói cho em biết anh ấy đã giấu chị ở đâu. Đúng vậy, không chỉ em mà bất cứ ai, bất luận người nào hỏi về chị, anh ấy cũng không hó hé gì. Nếu hỏi nhiều quá, anh ấy còn nổi giận, nên đôi khi em đã nghi ngờ...”

“Nghi ngờ thật ra chị không hôn mê, mà cậu ấy đang khống chế chị, phải không?”

“Chị cũng biết ạ?” Nhậm Ninh Ninh kinh ngạc một giây rồi lập tức nhận ra: “Dạ, chắc chắn chị sẽ biết rồi. Ngay cả người lạ, chị cũng có thể nhanh chóng phát hiện họ gặp vấn đề về tinh thần và tâm lý mà, huống chi là người bên cạnh.”

Nguyên Triệt có h*m m**n chiếm hữu Quý Vân Vãn rất mãnh liệt. Nếu không phải một người phụ nữ mạnh mẽ, có lẽ Quý Vân Vãn đã sớm trở thành chim nhỏ nép bên người Nguyên Triệt.

Một cậu ấm nhà giàu thoạt trông ôn hòa lịch sự, tuổi trẻ tài cao, còn thành công trong sự nghiệp. Ai ngờ cậu ta lại chất chứa tình cảm cố chấp này với cô gái mà mình không chiếm được chứ?

“Vậy chị Vân Vãn, chị tính sao?”

“Không tính gì cả.” Quý Vân Vãn giơ tay lên, cánh tay gầy gò che kín hai mắt: “Chị không đủ thời gian, cũng không còn hơi sức đâu mà lo chuyện của cậu ấy. Phải đợi điều tra ra manh mối của vụ án rồi hẵng bàn sau.”

“À, sếp Nguyên bảo em ở với chị đêm nay, chị không phiền chứ ạ?”

“Đương nhiên không phiền, nhưng hôm nay chị muốn yên tĩnh một chút. Ninh Ninh, em về nhà đi, không cần lo cho chị. Em yên tâm, dù em không ở đây thì cũng sẽ có người để ý chị thôi.”

Nhậm Ninh Ninh hiểu rõ, em ấy đợi đồ ăn giao tới rồi ra về.

Quý Vân Vãn lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Nguyên Triệt: [Kêu người của em về mau, chị mệt chết rồi, không có sức xuống lầu đối phó với họ đâu.]

Nguyên Triệt: [Vậy em đến dưới lầu trông chị, được không? Em sợ có người hại chị.]

Quý Vân Vãn cười nhạt.

Cô khác cậu ta, cô càng sợ không ai dám đến hại cô hơn, nhưng Nguyên Triệt sẽ không hiểu.

Cô không trả lời, nhưng chẳng mấy chốc, Nguyên Triệt đã nhắn tiếp: Người giải tán hết rồi, em đã dặn bảo vệ, có việc gì chị nhớ gọi an ninh đấy.

Song, ngay cả Quý Vân Vãn cũng chẳng hay: Lúc vệ sĩ do Nguyên Triệt phái tới còn đang ở đó, một chiếc Jeep màu đen đã âm thầm đỗ dưới lầu một lần nữa.

Nghiêm Liệt cầm điện thoại, bấm một dãy số lưu tên: Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu là bạn thân nhiều năm của anh, cũng là ông chủ của công ty bảo vệ hàng đầu trong nước.

Điện thoại vừa kết nối, Nghiêm Liệt đã nói: “Tôi cần hai người.”

Đoàn Tiêu: “Để?”

Nghiêm Liệt: “Bảo vệ một người, rất có thể là nạn nhân tiềm năng, nên tôi cần chính tay cậu chọn người đến đây.”

Đoàn Tiêu: “Có người mà cảnh sát không bảo vệ được à?”

“Cô ấy thông minh lắm, cảnh sát vừa tiếp cận sẽ bị phát hiện ngay...” Nghiêm Liệt thoáng khựng lại: “Mà thôi, mấy chuyện nguy hiểm này vẫn nên để cảnh sát chúng tôi làm thì hơn, không cần cậu.”

Đoàn Tiêu: “Cảnh sát Nghiêm? Cậu đang đùa tôi?”

Nghiêm Liệt: “Ừ.”

Đoàn Tiêu: “... Được, cần gì cứ gọi tôi, tôi còn chưa trả nợ ân tình cho cậu nữa. Huống hồ, cả nhóm chúng ta nào có ai làm công việc không nguy hiểm chứ, cậu cũng biết mà.”

“Dĩ nhiên tôi biết.” Nghiêm Liệt ngẩng đầu liếc nhìn, người vốn canh giữ dưới lầu đã rời khỏi đó.

Chắc là người Nguyên Triệt phái tới bảo vệ cô.

Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Nhậm Ninh Ninh đã nhận được điện thoại của Quý Vân Vãn.

“Hả?! Chị chỉ có một chiếc xe, nhưng đó là xe thể thao mà chị. Tuy được bảo dưỡng định kỳ, nhưng với tình trạng hiện tại của chị, lái xe thể thao liệu có…”

Nghe thấy tiếng tít tít trong điện thoại, Nhậm Ninh Ninh bất đắc dĩ.

Quả nhiên, dẫu làm người đẹp ngủ bao lâu thì một khi đã tỉnh dậy, Quý Vân Vãn vẫn là Quý Vân Vãn trước kia, không hề thay đổi.

Cô đã quyết làm gì rồi, không một ai ngăn cản nổi.

Nhớ tới Quý Vân Vãn từng cuồng nhiệt lái xe thể thao trên đường đua xe chuyên nghiệp, em ấy vẫn còn sợ lắm. Dù tăng tiền lương của em ấy gấp mười lần, em ấy cũng không dám ngồi xe cô đâu.

Quý Vân Vãn cầm chìa khóa xe, tìm thấy chiếc mui trần đang đóng mui trong ga-ra. Trong khoảnh khắc mở mui xe ra, cô không khỏi huýt sáo.

Bấy giờ Nhậm Ninh Ninh gửi tin nhắn thoại tới: “Nhớ mở chỉ đường! Giới hạn tốc độ! Chị tuyệt đối đừng lạc đường đến vùng ngoại thành nữa đấy!”

Quý Vân Vãn: “... Biết rồi, chị chỉ lỡ chạy tới bệnh viện tâm thần một lần thôi mà.”

Nhậm Ninh Ninh: “Còn một lần lỡ ra khỏi nội thành nữa! Chạy cạn sạch xăng xong cuối cùng phải gọi xe đến kéo về!”

Sáu giờ sáng, một con Porsche thể thao phiên bản mui trần màu xanh phóng ra khỏi bãi đỗ xe chung cư.

Bên dưới tòa nhà cảnh sát, Quý Vân Vãn dừng xe bên cạnh chiếc Jeep màu đen. Sau đó, cô ngắm nghía hai con xe đậu song song với nhau, vừa lòng gật đầu.

Đẹp phết, không ngờ hai bé xế hộp này đứng cạnh nhau lại xứng đôi như vậy.

Lúc cô thưởng thức kiệt tác của mình, điện thoại thông báo cuộc gọi đến từ Nghiêm Liệt.

“Cố vấn Quý, thời hạn ba ngày mà cô nói, hôm nay là ngày đầu tiên.” Nghiêm Liệt bình thản hỏi: “Cô định lái chiếc xe thể thao đó đi bắt nghi phạm sao?”

“Bị anh phát hiện rồi?” Quý Vân Vãn quay đầu lại, dời tầm mắt lên tầng ba Cục Cảnh sát, thấy bóng dáng cao ráo của một người đang đứng nhìn mình.

Trước cửa sổ, Nghiêm Liệt cầm điện thoại trên tay, anh vừa trò chuyện với cô, vừa nhìn cô.

“Ừm? Ý tưởng này của anh cũng hay đấy, nhưng...” Cô nhoẻn miệng, hơi híp đôi mắt dưới kính râm: “Không cần phải lái xe thể thao, nghi phạm này... tôi đoán không lâu nữa hắn ta sẽ tự để lộ dấu vết thôi.”

Nghiêm Liệt: “Cô lên lầu đi, bên tôi có manh mối mới.”

Cố vấn Quý bị thương nặng trong một vụ án không có manh mối dẫn tới hôn mê suốt bảy tháng vào năm ngoái, hiện tại toàn bộ Cục Cảnh sát đã biết tin cô tỉnh dậy. Chưa kể, cô đã bắt đầu làm việc lại, vì thế ai cũng muốn qua chào hỏi. Nhưng khi thấy cô gái xinh đẹp mặc váy ôm màu xanh, với mái tóc xoăn sóng, đeo kính râm như minh tinh vào tòa nhà cảnh sát, mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Dù sao người nào từng gặp Quý Vân Vãn cũng biết, trang phục của cô luôn quanh quẩn giữa hai màu đen trắng, cô luôn buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, đeo cặp kính gọng đen trông như giáo viên. Tuy họ biết cô mặt xinh dáng đẹp, nhưng chưa một ai thấy vẻ ngoài ăn diện thật sự của cô.

Biến mất bảy tháng rồi trở về, Quý Vân Vãn đã trở thành một mỹ nhân dịu dàng, mặc đẹp và trang điểm chải chuốt.

“Cục trưởng Bạch, buổi sáng tốt lành ạ.”

Cục trưởng Bạch ngẩn ra. Dù hôm qua mới gặp mặt, nhưng hôm nay nhìn Quý Vân Vãn cứ như đã lột xác, ông nhíu mày: “Cố vấn Quý, với sức khỏe và... trạng thái tinh thần hiện giờ của mình, cô có chắc vẫn làm việc được bình thường không?”

“Nếu lo lắng, sếp có thể mời chuyên gia đến làm đánh giá tâm lý cho tôi đấy.” Quý Vân Vãn đẩy kính râm xuống, lộ ra đôi mắt kẻ eyeliner màu đen, đôi mắt ấy hẹp dài xinh đẹp tựa hồ ly: “Tôi có thể khẳng định, tâm lý của mình rất bình thường, tôi vẫn làm việc ổn định được, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc của mọi người đâu. Vẫn như trước, tôi sẽ hỗ trợ các đồng chí cảnh sát rút ngắn thời gian, khoanh vùng nghi can phạm tội. Nếu tôi không làm được, sếp có thể huỷ bỏ chức vụ Cố vấn của tôi bất cứ lúc nào. Chắc chắn tôi sẽ nghe theo sắp xếp của cấp trên.”

“Không chỉ thế...” Quý Vân Vãn dừng một chút: “Vụ 9.25 đã kết án, tôi cũng nghe quyết định của sếp, không tham gia nữa. Nhưng tôi nghĩ mình có thể tham gia vụ án lần này chứ nhỉ?”

Suy cho cùng, nếu tự điều tra một mình, cô cũng sẽ gặp nguy hiểm nhất định... Quý Vân Vãn hiểu rõ.

Cục trưởng Bạch thấy quả thực cô đã hoạt bát hơn hẳn, dường như đã trở về với Quý Vân Vãn vừa sáng suốt vừa điềm tĩnh trước đây, không còn tình trạng dễ nổi điên trong khoảng thời gian kia nữa.

“Vậy tốt rồi, cửa lớn của Cục Cảnh sát luôn luôn rộng mở chào đón cô. Tôi cũng hy vọng cô có thể tham gia vụ án lần này, giúp chúng tôi sớm ngày phá án.”

Quý Vân Vãn gật đầu: “À, tôi đã lập xong hồ sơ tâm lý của vụ án này rồi, bây giờ tôi đến báo cáo cho các đồng chí bên Tổ chuyên án đây.”

Cục trưởng Bạch kinh ngạc: “Nhanh vậy? Cô mới tỉnh dậy được mấy ngày thôi mà.”

Ngoài mặt tỏ vẻ bất ngờ, nhưng trong lòng Cục trưởng Bạch đã vui đến nở hoa.

Vì trước đây, những hồ sơ tâm lý về vụ án của Quý Vân Vãn gần như đạt xác suất chính xác tới 90%. Từng có một vụ án, cô không chỉ khoanh vùng tuổi tác, nghề nghiệp, tổn thương tâm lý hồi nhỏ của nghi phạm, mà kể cả nghi phạm mặc đồ ra sao khi bỏ trốn, ngồi xe gì, để kiểu tóc nào gần hai năm, cô cũng có thể phân tích được. Cuối cùng sau hai ngày điều tra, sang ngày thứ ba, ngay tại khu vực Quý Vân Vãn xác định, họ đã tìm được nghi can phạm tội phù hợp với hồ sơ của cô. Huống hồ sau khi đối chiếu, hung thủ của vụ án đó khớp với hồ sơ tâm lý do Quý Vân Vãn lập đến hơn 90%!

Đây cũng là vụ án đầu tiên mà Quý Vân Vãn đến hỗ trợ Cục Cảnh sát Thành phố. Từ đó về sau, một trận thành danh.

Chỉ vài người biết, Quý Vân Vãn thuộc số ít “Máy phát hiện nói dối bằng xương bằng thịt”, cũng tức là khắc tinh của lời nói dối.

Ở đại học nọ của nước M, sau khi tiến hành thí nghiệm, một giáo sư Tâm lý học nổi tiếng đã nhận ra một điều: Ngay cả người chuyên nghiệp như điều tra viên của liên bang hay đặc vụ CIA, thì khả năng phát hiện nói dối của họ cũng chỉ trên mức trung bình. Trái lại, một số ít cá nhân trời sinh đã có khả năng nhìn thấu lời nói dối của người khác, tỷ lệ thành công gần 90%, có thể khen là “Máy phát hiện nói dối bằng xương bằng thịt siêu phàm”. Vị giáo sư này từng tiến hành thí nghiệm trên mười ba ngàn đối tượng, mở băng video phát một đoạn ngắn về một số người đang bày tỏ suy nghĩ, cảm nhận hoặc kể quá trình phạm tội. Người tham gia thí nghiệm phải tìm ra kẻ nói dối trong video. Kết quả, chỉ ba mươi mốt đối tượng mới có thể thường xuyên nhận ra liệu một người có đang nói dối không, xác suất chính xác tới 90%. Sullivan tuyên bố nhóm người này là “Người sở hữu tài năng phi thường”.

Và Quý Vân Vãn, đích thị là một người như thế. Với tài năng bẩm sinh, cô vẫn không ngừng học hỏi trau dồi hằng ngày, để mình trở thành thiên tài trong lĩnh vực này.

Bình Luận (0)
Comment