Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 19

"Không đúng thế nào?” Nghiêm Liệt hỏi hắn ta: “La Vân Chi trong ảnh khác gì La Vân Chi chết dưới tay anh?”

Phong Độ không đáp, chỉ nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đã tử vong của La Vân Chi trong ảnh, như thể hắn ta đang chìm vào ký ức nào đó. Cho đến khi Quý Vân Vãn gọi tên hắn ta, hắn ta mới ngẩng đầu nhìn cô, nhanh chóng dời mắt xuống môi cô rồi thoáng khựng lại.

Bỗng chốc, Quý Vân Vãn lập tức nghĩ tới khả năng nào đó, cô hơi biến sắc: “... Sao có thể chứ?!”

Thi thể của La Vân Chi đã bị người khác đụng vào.

Mà không chỉ đơn giản là đụng vào.

“Chính tôi giết La Vân Chi, tôi thừa nhận. Từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ sẽ trốn tránh chuyện này, nên tôi không cần nói dối. Tình trạng lúc ả chết, thật sự không giống ảnh chụp.” Sắc mặt Phong Độ rất tệ: “Quả thực ả đã chỉ tôi từng bước một, dặn tôi đặt thi thể ở đâu, nhưng tôi không nghe theo vì tôi biết mục đích của ả. Ngay cả khi ả đã chết mà còn bị ả dắt mũi, tôi cũng không muốn nên đã đặt ả tại nơi khác. Tôi và La Vân Chi từng đến địa điểm này, tôi sẽ không quên tình trạng sau khi chết của ả đâu. Lúc để xác La Vân Chi ở đó, rõ ràng tôi đã phủ áo khoác của mình lên người ả. La Vân Chi để chân trần, về đến nhà tôi mới phát hiện tôi quên mang giày cao gót cho ả. Huống hồ, tôi vốn không tô son cho ả, vệt đỏ trên ấn đường kia, cũng không phải tôi làm!”

Khi Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc mặt của cả hai không tốt lắm.

Nghiêm Liệt vốn tưởng cô tỏ thái độ như thế là vì mấy lời vừa rồi của Phong Độ, nhưng chỉ thấy nét mặt cô ngày càng bất ổn. Khoảnh khắc Quý Vân Vãn sắp vịn vào tường, Nghiêm Liệt lập tức đỡ lấy cánh tay cô: “Cô sao vậy?”

“Đội trưởng Nghiêm... mì gói của anh... có phải cay quá rồi không?”

Nghiêm Liệt ngẩn ra: “Mì gói gì, tôi đã bảo Triệu Lâm đưa cơm cho cô rồi mà?”

Quý Vân Vãn: “... Có à?”

Nghiêm Liệt hít sâu một hơi: “Triệu Lâm, người đâu?! Lăn ra đây cho tôi!”

Lúc Triệu Lâm đang xả nước ở nhà vệ sinh, một người vội vàng chạy vào tìm cậu ta: “Ê tiểu Lâm, không hay rồi, Đội trưởng muốn đánh chết cậu đó!”

Triệu Lâm không hiểu chi hết: “Tôi, tôi sao?”

“Có phải cậu đã quên mua cơm cho Cố vấn Quý rồi không?”

“Mẹ nó?” Triệu Lâm vỗ trán mình, cũng mặc kệ chỉ vừa xả nước xong, cậu ta kéo quần lao ra ngoài ngay: “Toang rồi!!! Sao mình lại quên mất chuyện lớn như vậy chứ!”

Trước khi đi bắt Phong Độ, Nghiêm Liệt đã đặc biệt dặn dò Triệu Lâm nhớ xuống căn tin lấy ít đồ ăn nhẹ và cháo cho Quý Vân Vãn, rồi phải quan sát cô, không để cô ăn mấy thứ linh tinh trong phòng làm việc của anh. Cô vốn là người bệnh nặng mới khỏi, chỉ vừa tỉnh dậy từ trạng thái người thực vật, là người cả Đội Cảnh sát Hình sự tập trung chăm sóc. Lỡ cô ăn rồi gặp chuyện gì, bọn họ không ai chịu trách nhiệm nổi đâu.

Triệu Lâm đồng ý, nghĩ thầm nhất định phải hoàn thành tốt việc này. Kết quả, mới quay đầu lại thì phải nhận bốn năm cuộc điện thoại, cơm của mình cậu ta quên mất đã đành, họ vừa bắt Phong Độ về, cậu ta cũng vứt luôn chuyện này ra sau đầu.

Lúc Nhậm Ninh Ninh đến Cục Cảnh sát, Quý Vân Vãn tái mét mặt mày đang uống nước ấm. Thấy Triệu Lâm cứ không ngừng cúi đầu giải thích với mình, cô xua tay: “Có gì đâu, thay vì ăn cơm trong căn tin của các anh, tôi càng thích đồ ăn vặt mà Đội trưởng Nghiêm nhà các anh cất riêng hơn đó. Chẳng qua dạ dày của tôi cũng không chịu thua. Anh đừng lo.”

Triệu Lâm đau khổ nói: “Cố vấn Quý này, cô kiềm chế chút nhé. Cô hôn mê hơn nửa năm mới tỉnh, ngộ nhỡ lại gặp chuyện gì... Ấy phỉ phui mồm miệng, phải khỏe mạnh phải khỏe mạnh. Cũng tại tôi cả, cô thèm gì không, muốn ăn ở đâu, tôi mời cô một bữa?”

“Hôm khác nhé.” Quý Vân Vãn nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi.

Làm cảnh sát, đúng là không có thời gian tan tầm chính xác.

Nghiêm Liệt xuống lầu, trên tay cầm chìa khóa xe và một túi hồ sơ. Anh liếc Triệu Lâm đang co đầu rụt cổ, rồi nói với Quý Vân Vãn: “Tôi đưa cô về.”

“Tôi lái xe tới đây mà, Đội trưởng Nghiêm, đỗ ngay cạnh xe anh đấy.”

“Cục Cảnh sát không cho phép đỗ xe thể thao, chúng tôi giữ rồi.”

Quý Vân Vãn: “Quy định này có từ lúc nào vậy?!”

“Hôm nay.” Nghiêm Liệt đáp: “Tôi đặt, Cục trưởng Bạch có nói cũng vô dụng, có đi hay không?”

Nhậm Ninh Ninh: “Ừm, thật ra tôi cũng lái...”

“Đi, nếu không thì làm gì được chứ, ở đây cũng không thể ăn khuya.” Quý Vân Vãn vươn tay về phía Ninh Ninh: “Đến đây, Ninh Ninh, đỡ chị lên xe Đội trưởng Nghiêm, đúng, là chiếc xe màu đen kia.”

“Chị Quý, chẳng phải chị chê bai xe cảnh sát nhất sao?” Nhậm Ninh Ninh nhỏ giọng hỏi.

“Hôm nay là ngoại lệ.”

Cẩn thận dìu Quý Vân Vãn lên xe xong, Nhậm Ninh Ninh kinh ngạc buột miệng nói: “Sạch quá? Khác hẳn xe của Đội trưởng cũ...”

Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự tiền nhiệm thường xuyên hút thuốc, lúc nào trên xe cũng ám mùi khói thuốc. Đương nhiên, lý do cũng vì phải chịu nhiều áp lực công việc.

“Em không biết rồi, Đội trưởng Nghiêm là một cảnh sát không những không hút thuốc, mà còn yêu sạch sẽ và mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đấy.” Quý Vân Vãn nhoẻn miệng: “Ngạc nhiên chưa, em xem, ngay cả ghế ngồi trên xe cũng không dính một hạt bụi.”

“Chị Quý, hay chị nghỉ ngơi một lát nhé? Sắc mặt chị tệ quá, có phải vụ án lần này...”

“Không, vụ án lần này coi như đã giải quyết xong rồi.”

Nghiêm Liệt liếc nhìn gương chiếu hậu, Quý Vân Vãn tựa đầu lên vai Nhậm Ninh Ninh, nhiều sợi tóc rơi xuống che khuất nửa mặt cô, để lộ vài phần yếu đuối hiếm hoi.

Nhưng trên thực tế, ngoài sức khỏe thật sự có phần yếu ớt ra, người phụ nữ này chẳng liên quan gì đến hai từ yếu đuối cả.

“Xong rồi, nhanh thế ạ?” Nhậm Ninh Ninh còn muốn hỏi tiếp, nhưng em ấy biết mức độ giữ kín manh mối vụ án của họ, nên chỉ đành kìm nén lòng tò mò.

Chẳng mấy chốc, Quý Vân Vãn đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Nhậm Ninh Ninh khẽ nói với Nghiêm Liệt: “Đội trưởng Nghiêm, chị Quý đã cho vệ sĩ của bên sếp Nguyên về hết rồi. Chị ấy cũng không thích người nào ở nhà mình. Nhưng tôi lo lắng...”

Nghiêm Liệt hỏi: “Cô sợ sẽ có kẻ theo dõi cô ấy?”

“Không ít người theo dõi chị Quý. Nếu muốn tính thật thì đúng là nhiều không đếm xuể.” Nhậm Ninh Ninh nói nhỏ: “Trước đây, chị Quý nổi tiếng trong ngành lắm. Một số người, dù có bệnh thật không, cũng đến tìm chị ấy nhờ tư vấn tâm lý. Còn một ít kẻ nhiều tiền khác, khi nghe danh của chị ấy thì tới ép chị ấy biểu diễn thuật thôi miên... Người nào thật sự mắc bệnh tâm lý, cũng dễ nảy sinh tình cảm chuyển di với chị ấy. Vào lần sinh nhật nọ của chị Quý, một bệnh nhân hoang tưởng* chạy tới, đòi cắt đầu ngón tay mình để tặng chị ấy. May thay, tôi đã kịp thời báo cảnh sát đưa kẻ đó vào bệnh viện tâm thần, có lẽ bây giờ hắn vẫn chưa được thả đâu.”

*Chứng hoang tưởng: Chứng rối loạn tâm thần hiếm gặp, đặc trưng bởi sự phát triển dần dần của các ảo tưởng có cấu trúc logic. Diễn biến bệnh kéo dài và tiên lượng xấu.

Nghiêm Liệt: “...”

Vậy nhiều khả năng Quý Vân Vãn không chỉ gặp phải một tên kỳ quặc.

Chỉ cần vẫn gắn bó với nghề này, cô sẽ còn tiếp tục đối mặt với đủ kiểu bệnh nhân tâm lý. Với ngoại hình và vóc dáng của cô, tất nhiên sẽ khiến nhiều người manh nha suy nghĩ khác thường.

Tình cảm chuyển di không chỉ là tình cảm bình thường. Tình cảm chuyển di Nhậm Ninh Ninh nhắc tới này liên quan đến lý thuyết Phân tâm học*, là một thuật ngữ của Phân tâm học. Trong quá trình Phân tâm học dựa trên liệu pháp thôi miên và phương pháp liên tưởng tự do**, người cần tư vấn sẽ sinh ra một dạng tình cảm mãnh liệt với người tư vấn. Cảm xúc dành cho một số nhân vật quan trọng trong quá khứ của mình, người cần tư vấn sẽ soi chiếu lên chuyên gia tư vấn.

*Lý thuyết Phân tâm học: Lý thuyết về tổ chức nhân cách và động lực phát triển nhân cách, là cơ sở của Phân tâm học, một phương pháp lâm sàng để điều trị các bệnh tâm lý.

**Phương pháp liên tưởng tự do: phương pháp cho phép bệnh nhân thảo luận về những suy nghĩ, ước mơ, ký ức hoặc lời nói, bất chấp tính logic của câu chuyện.

Ví dụ, nếu một bệnh nhân tâm thần quá đỗi bi thương khi mất vợ, khả năng cao người đó sẽ chuyển dời phần tình cảm sâu sắc này lên người người điều trị. Không chỉ thế, trong trường hợp bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng*, nếu họ truyền cảm xúc hoang tưởng của mình cho người điều trị, vậy đấy sẽ là một nguy cơ tiềm ẩn.

*Rối loạn nhân cách hoang tưởng (PPD): Người có xu hướng không tin tưởng người khác, nghi ngờ về động cơ của mọi người, cũng như thường có niềm tin cực đoan rằng ai đó luôn tìm cách để hại mình.

Quý Vân Vãn làm việc cho cả Đội Cảnh sát Hình sự, có nghĩa nguy cơ tiềm ẩn mà cô gặp phải sẽ còn nhiều hơn nữa.

Đừng quên, cho đến nay, tên hung thủ từng khiến cô trọng thương vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Họ tới dưới lầu chung cư, khi Nhậm Ninh Ninh sắp đánh thức Quý Vân Vãn, Nghiêm Liệt đã mở cửa xe trước một bước, vươn tay bế cô xuống xe.

Nhậm Ninh Ninh hơi kinh ngạc, nhưng thấy Quý Vân Vãn không tỉnh dậy, em ấy cũng không nói gì.

Quý Vân Vãn ở tầng 18, Nhậm Ninh Ninh dẫn đường mở cửa, Nghiêm Liệt đặt người xuống sofa rồi ra về.

Anh vừa đi, Quý Vân Vãn đã ngồi dậy duỗi thắt lưng, Nhậm Ninh Ninh hỏi: “Chị Quý, chị tỉnh rồi?”

“Vẫn luôn tỉnh, khi còn là người thực vật cũng thế.” Quý Vân Vãn xoa cổ mình: “Anh chàng này, lần nào bế người khác cũng vậy, không bao giờ báo trước một tiếng.”

Nhậm Ninh Ninh đến trước mặt cô, quan sát kỹ lưỡng thái độ của cô.

Quý Vân Vãn: “Em làm gì vậy?”

“Quan sát biểu cảm nhỏ của chị, xem chị có cố ý lợi dụng người ta không.” Nhậm Ninh Ninh trịnh trọng đáp.

Quý Vân Vãn liếc em ấy: “Nghĩ nhiều rồi, muốn lợi dụng cũng phải là anh ấy lợi dụng chị, nhưng...”

“Nhưng?”

“Anh ấy là một người sẽ không tự ý tiếp xúc với phái nữ.” Quý Vân Vãn hơi đăm chiêu: “Thói quen này chắc được hình thành từ thời thơ ấu của anh ấy, nhờ vào quá trình giáo dục của những người phụ nữ lớn tuổi trong gia đình, cộng thêm về sau từng có cô gái ra sức theo đuổi anh ấy. Nhưng lần này, xuất phát từ lòng tốt nên anh ấy mới bế chị, không liên quan đến giới tính của chị. Dù là một người đàn ông trưởng thành mọc đầy râu, anh ấy cũng sẽ vác người lên thôi.”

Cô vừa dứt lời, trong mắt đã ánh lên nét cười. Thấy thế, Nhậm Ninh Ninh bỗng nghĩ thầm: Nguy rồi, đừng nói chị Quý đã thật sự nảy sinh hứng thú với Đội trưởng Nghiêm đấy?

Phải biết rằng mấy năm nay, có kiểu đàn ông nào mà Quý Vân Vãn chưa từng tiếp xúc chứ. Đủ loại người gặp vấn đề tâm lý, muôn hình vạn trạng tính tình, bao nhiêu chướng ngại tâm lý, cả những thói quen kỳ lạ nữa. Cô luôn lấy thái độ công việc để đối xử với họ, nhưng khi bỏ qua tính chất nghề nghiệp, người thật sự khiến cô thích thú, có lẽ đây vẫn là người đầu tiên nhỉ?

“Đừng nhìn chị với ánh mắt đó, chị đã nói rồi, gu chị không phải cảnh sát.” Đỡ sofa đứng dậy, Quý Vân Vãn tự giễu: “Nếu nói đối tượng nào thật sự làm chị để ý, vậy cho đến nay cũng chỉ có một.”

Nhậm Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm. Thú thực, em ấy cũng nghĩ Quý Vân Vãn không hợp với cảnh sát, công việc đôi bên quá bận rộn, mức độ nguy hiểm lại cao.

“Em về đi, Ninh Ninh. Chị phải làm việc thêm một lát.” Quý Vân Vãn kéo ngăn kéo tủ ra: “Hay em muốn ở đây nghiên cứu ảnh hiện trường án mạng chặt xác với chị?”

Nhậm Ninh Ninh định khuyên cô nghỉ ngơi, nhưng nghe thấy cô nói thế, em ấy lập tức cầm túi nhanh chóng rời khỏi.

Làm việc bên cạnh Quý Vân Vãn hơn hai năm, Nhậm Ninh Ninh hiểu rõ một điều: Nói về hoang tưởng, hiện tại không một bệnh nhân nào có thể sánh bằng Quý Vân Vãn.

Lúc xuống lầu, em ấy thấy Nghiêm Liệt ngồi trên sofa trong đại sảnh. Anh cầm chai nước suối, cúi đầu suy tư. Em ấy giật mình: “Đội trưởng Nghiêm, sao anh còn ở đây?”

Nghiêm Liệt đáp: “Có việc cần hỏi, cô ngồi xuống đi.”

“Chuyện gì thế, Đội trưởng Nghiêm?”

“Tôi vừa hỏi nhân viên quản lý của chung cư, căn hộ cùng tầng với Quý Vân Vãn đã được thuê từ lâu, nhưng vẫn không ai chuyển vào, cô có biết người kia là ai không?”

Nhậm Ninh Ninh nghi ngờ lắc đầu: “Nhắc mới nhớ, đúng là tôi chưa gặp hàng xóm nhà đối diện bao giờ.”

Đây là chung cư cao cấp hàng đầu của Tân Hải, Quý Vân Vãn ở căn Suite* nhỏ nhất, nhưng giá cả không hề rẻ. Song, từ khi cô vào ở, em ấy chưa từng nghe Quý Vân Vãn nhắc tới chủ thuê đối diện.

*Căn hộ Suite (SUT): Chỉ căn hộ cao cấp, đẳng cấp nhất, sở hữu nhiều ưu điểm về thiết kế, không gian lẫn chất lượng dịch vụ.

“Là Nguyên Triệt.” Nghiêm Liệt bảo.

Nhậm Ninh Ninh mở to mắt: “Sao có thể? Chưa từng nghe anh ấy nói đến chuyện này!”

Em ấy bắt đầu nhanh chóng hồi tưởng, bấy giờ Quý Vân Vãn đã tự tìm căn hộ này, còn Nguyên Triệt đang ở nước ngoài. Quý Vân Vãn luôn thích tự lo liệu mấy vấn đề như thế, việc chuyển nhà sau đó cũng không ngoại lệ. Thế nên, vốn dĩ Nguyên Triệt không hề biết Quý Vân Vãn ở đây, cho tới khi cậu ta về nước. Không lâu sau, Quý Vân Vãn xảy ra chuyện.

“Tôi nghe kể, ban đầu Quý Vân Vãn ở Bệnh viện Thành phố, tiếp đó Nguyên Triệt lấy tư cách người thân chuyển viện cho cô ấy?”

“Phải, chị Quý và sếp Nguyên quen biết nhiều năm rồi, tôi nghe nói chị Quý đã cứu mẹ sếp Nguyên. Hồi trước còn khiến sếp Nguyên lãng tử quay đầu... À không, là giúp anh ấy trở về con đường đúng đắn. Nghe đồn, trước kia sếp Nguyên là một cậu ấm con nhà giàu nóng tính, thường xuyên gây chuyện. Từ khi gặp được chị Vân Vãn, anh ấy mới dần thay đổi, rồi sếp Nguyên và chị Quý trở thành bạn tốt. Ban đầu, anh ấy giấu giếm lai lịch của mình, tới tìm chị Quý nhờ thôi miên trị liệu. Sau khi biết, chị Quý vẫn đối xử với anh ấy như bao khách hàng cần tư vấn khác. Nhưng về phần sếp Nguyên... chắc có tình cảm ấy với chị Quý. Suy cho cùng, trong hai năm nay, dù có ở nước ngoài không, anh ấy vẫn quan tâm đến chị Quý. Anh biết đấy, sắp xếp chuyển viện cho chị Quý xong, sếp Nguyên vẫn luôn tự chăm sóc chị ấy.”

Thật ra em ấy đã nói giảm nói tránh rồi, thay vì bảo quan tâm, chi bằng nói rằng luôn chú ý tới cô, chưa từng rời mắt.

Nghiêm Liệt gật đầu, rồi hỏi một câu khiến Nhậm Ninh Ninh khó hiểu, thậm chí không khỏi lo sợ.

“Buổi tối Quý Vân Vãn gặp chuyện, Nguyên Triệt là người đầu tiên tìm được cô ấy. Trước đó, Quý Vân Vãn đã bao giờ từ chối lời tỏ tình của cậu ta chưa?”

Bình Luận (0)
Comment