Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 20

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Nhậm Ninh Ninh, Nghiêm Liệt nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi thử thôi. Bây giờ không có chứng cứ nào có thể xác định rõ ai là hung thủ, nhưng làm một cảnh sát, tôi cần điều tra mọi khả năng, người thân nhất cũng không thể loại trừ, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Nhậm Ninh Ninh gật đầu, có điều vấn đề này vẫn làm em ấy rối bời: “Nhưng chuyện này... nói thế nào nhỉ, sếp Nguyên chưa từng che giấu tình cảm dành cho chị Quý, nhưng hình như cũng chưa từng bày tỏ rõ. Có lẽ vì anh ấy cũng nhận ra, chị Quý không có cảm xúc giống anh ấy. So với việc bị chị Quý từ chối, tôi thấy sếp Nguyên vẫn muốn ở bên chị ấy với tư cách bạn bè hơn.”

“Vào buổi tối Cố vấn Quý xảy ra chuyện, cô có đến bệnh viện thăm cô ấy không?”

“Qua hôm sau tôi mới biết tin. Sự việc xảy ra vào hơn mười một giờ đêm hôm đó, bất cứ ai đến hiện trường cũng không thể phân tâm gọi điện thoại báo người khác.” Nhậm Ninh Ninh vẫn còn sợ hãi: “Vì bấy giờ chị Quý thật sự rất... nói thế nào đây, rất thê thảm. Tôi nghe điều dưỡng kể, lúc chị ấy được đưa tới bệnh viện, khắp người chị ấy đẫm máu. Ngày ấy trời mưa to, chắc chắn vết thương trên người chị ấy cũng nghiêm trọng không kém, còn cả một vết thương trên đầu. Hôm sau tôi tới bệnh viện, chị Quý vẫn đang nằm trong phòng hồi sức tích cực. Đến khi tôi thấy chị Quý, đã là nhiều ngày sau rồi.”

“Bấy giờ ở bệnh viện, ngoài Nguyên Triệt ra, còn ai chăm sóc cô ấy không?”

“Sở Phong, cảnh sát Sở cũng trông chừng mấy ngày. Từ nhỏ chị Quý đã không ở bên bố mẹ, chỉ sống ở nhà Hứa Dao, nên tình cảm giữa chị em họ rất thân thiết. Theo tôi biết, chị Quý cũng không còn người thân nào nữa, dù sao vài ngày ở bệnh viện, tôi không hề gặp người khác. Dĩ nhiên, vẫn còn một lý do nữa...” Nhậm Ninh Ninh dừng một thoáng: “Lúc ấy, sếp Nguyên trở nên rất... nói sao nhỉ, anh ấy cực kỳ căm phẫn, ngay cả tôi cũng không thể vào thăm chị Quý. Bấy giờ, anh ấy dẫn theo mười mấy vệ sĩ canh chừng phòng bệnh, ngay cả bác sĩ và điều dưỡng, họ cũng phải kiểm tra danh tính kỹ càng rồi mới cho qua. Anh ấy sợ tên hung thủ kia lại trà trộn vào tìm cách hại chị Quý.”

Kế tiếp, Nghiêm Liệt hỏi thêm vài vấn đề, Nhậm Ninh Ninh vừa nhớ lại vừa trả lời. Cuối cùng cả hai phát hiện, tất cả vấn đề đều xoay quanh một người: Nguyên Triệt.

“Đội trưởng Nghiêm, đừng nói anh nghi ngờ sếp Nguyên đấy...”

“Hiện tại, tôi không có chứng cứ để nghi ngờ bất kỳ ai.” Nghiêm Liệt bình tĩnh nói: “Nên ai cũng thuộc diện hiềm nghi. Dù sao Nguyên Triệt cũng là người đầu tiên tìm được cô ấy, nên tôi mới hỏi nhiều thêm vài câu. Đừng nghĩ nhiều, đây không tính là câu hỏi chính thức từ Cục Cảnh sát.”

Nhậm Ninh Ninh gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Vậy Đội trưởng Nghiêm, anh thấy tên hung thủ kia... liệu gã có đến hại chị Quý nữa không? Hiện giờ tin tức chị Quý tỉnh dậy đã bị tuồn ra ngoài. Hai ngày nay, bên Cơ sở chúng tôi vẫn luôn nhận được vô số cuộc điện thoại hỏi tình hình của chị Quý.”

Nghiêm Liệt im lặng một lát: “Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, thì khả năng nào cũng có thể xảy ra.”

...

Quý Vân Vãn thức trắng đêm.

Cô uống ba tách cà phê, mỗi tách sẽ giảm bớt tinh thần uể oải của cô.

Vụ án liên hoàn 9.25, kể từ nạn nhân đầu tiên, đã trôi qua gần ba năm. Nhưng cô vẫn nghĩ, dẫu Châu Kế Phàm đã bị tử hình, vụ án này vẫn tựa như một bóng ma khổng lồ. Nhiều nhất họ chỉ mới bóc ra lớp ngoài cùng thôi, còn càng đào sâu vào trong, sẽ còn sự thật đáng sợ hơn đang chờ họ.

Trước đây ở hiện trường “nhất định phải xảy ra án mạng”, tại sao cô lại phát hiện một cô gái vô tội tưởng như chẳng hề liên quan đến vụ án?

Rốt cuộc kẻ tấn công cô là ai? Gã sẽ tiếp tục lộ diện chứ?

Tại sao bảy tháng sau khi cô hôn mê, người đàn bà điên La Vân Chi lại xuất hiện và gợi ra vụ án tương tự?

Nếu lời Phong Độ nói là thật, vậy đằng sau vụ án kia, đang cất giấu chân tướng thế nào đây?

Cô mong Nghiêm Liệt có thể giúp cô khởi động lại và điều tra sâu hơn về vụ án, việc này là đúng hay sai?

Tất cả thắc mắc của cô vẫn chưa có một đáp án chính xác, nhưng cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Vì Hứa Dao, vì bao sinh mệnh vô tội này, vì không uổng phí bảy tháng cuộc đời của cô.

Nhậm Ninh Ninh hỏi cô câu kia, đúng là nghĩ nhiều rồi. Về Nghiêm Liệt... Đừng nói là Nghiêm Liệt, trên đời này không một ai có thể khiến trái tim của cô dao động. Bắt đầu từ thuở nhỏ, tình cảm của cô đã rất nhạt nhẽo, nhưng cô cũng không phải kiểu người vô cảm bẩm sinh. Nguyên nhân vì kể từ thời thơ ấu, cô đã manh nha sở thích tìm tòi nghiên cứu về nhân cách. Cô từng nghiên cứu mọi thí nghiệm về nhân cách từ xưa đến nay trong lịch sử. Vậy nên bất luận đối mặt với kiểu người nào, cô cũng không ngạc nhiên.

Nhân cách mang tính đa diện, nhưng dù đa diện ra sao, cũng không thể thoát được bản chất bên trong xương tủy: Được hình thành vì con người. Thế nên làm sao có thể tránh khỏi bản chất của con người chứ.

Tình yêu chưa bao giờ là điều cô muốn bắt lấy, bởi lẽ cô hiểu sâu sắc một chuyện: Trong bản chất con người, kể từ khi bắt đầu cho đến thời điểm kết thúc, tình yêu vốn không hề bất biến. Hormone Dopamine trong cơ thể chúng ta, không phải lúc nào cũng chỉ sinh ra vì một người. Suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, dẫu cô từng rung động với một đối tượng nào đó, thì dần dà cảm xúc này cũng sẽ phai nhạt. Khi gặp được một người khác phái mang tới cảm giác hoàn toàn mới mẻ, động lòng chính là bản năng. Nhưng sở dĩ con người được xem như động vật cấp cao, cũng vì con người có thể kìm nén bản năng của động vật nguyên thủy.

Một người khác phái vừa cực kỳ lý trí, vừa đồng điệu về tâm hồn có thể biến tình yêu trở nên độc nhất vô nhị, nhưng cô chưa từng nghĩ mình sẽ được hưởng may mắn tìm thấy người ấy.

Một người còn không bảo vệ nổi bản thân, có tư cách gì mà yêu đương?

Quý Vân Vãn mở máy tính, lúc chuẩn bị làm báo cáo tổng kết cho vụ án lần này, cô chợt phát hiện mình nhận được một email mới.

Hòm thư công việc được nhân viên phụ trách bộ phận quản lý, hiếm người nào biết hòm thư cá nhân của cô, vậy đây là ai?

Quý Vân Vãn mở email ra, khoảnh khắc nhìn thấy tên người gửi, cô lập tức sững sờ.

- La Vân Chi.

Ước chừng suốt hai giờ đồng hồ sau, cô cứ nhìn đăm đăm vào email kia, gần như bất động.

Hôm sau, khắp internet lan truyền tin đã tóm được nghi phạm của vụ án bắt chước vụ 9.25. Đồng thời, video Phong Độ tải lên trước khi bị bắt, dù họ đã kịp thời ngăn chặn xóa bỏ, nhưng bằng một cách nào đó, nó vẫn bị phát tán trên một số trang web đặc biệt. Cảnh bị hành hạ đến chết, vẻ mặt thỏa mãn của La Vân Chi trước khi cô ta mất mạng, không phải chuyện mà một người bình thường có thể chấp nhận nổi.

Có một bình luận thế này: Tuy Châu Kế Phàm đã bị tử hình, nhưng ở một mức độ nào đó, có thể ảnh hưởng từ hắn vẫn sẽ kéo dài một thời gian. Tương tự nhiều tên sát nhân hàng loạt nổi tiếng tàn bạo và bí ẩn trong lịch sử, kẻ nào cũng có vô vàn fan hâm mộ.

Mức độ khác thường của vụ án lần này, không phải điều mà người bình thường có thể hiểu.

Rõ ràng là một nạn nhân vô tội, cuối cùng lại trở thành một kẻ b*nh h**n tự tay đắp nặn một tên ác quỷ, để hắn ta tra tấn mình, khiến mình mất mạng.

Quý Vân Vãn không đến Cục Cảnh sát, mà tới Vân Hải.

“Không biết người nào đã tung tin chị tỉnh dậy ra ngoài. Tụi em đã dặn dò phải tạm thời giữ bí mật, nhưng hai ngày nay nhiều người vẫn muốn đến tìm chị làm tư vấn tâm lý.”

Ở Cơ sở Tâm lý Vân Hải, người tới nhờ tư vấn tâm lý, đa số vì danh tiếng của Cơ sở trên các nền tảng trực tuyến, số ít đến để thôi miên trị liệu. Dạo trước, ngoài Quý Vân Vãn ra, ở đây vẫn còn một nhà Thôi miên nữa, nhưng sau đó người kia đã xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Thế nên hiện giờ, chỉ còn một chuyên gia Thôi miên là Quý Vân Vãn.

Liệu pháp thôi miên không phải chỉ thực hiện một hai lần đơn giản, mà cần dựa vào tình trạng của từng bệnh nhân, từ đó điều trị có mục tiêu liên tục. Từ khi Quý Vân Vãn dồn hết tâm trí vào vụ án, ngoài việc hoàn thành các đợt thôi miên trị liệu còn dang dở ra, cô cũng không nhận thêm khách hàng cần tư vấn nào khác. Dần dà, số lượng người đến tìm cô cũng giảm xuống.

Nhậm Ninh Ninh cẩn thận hỏi: “Chị Quý, chị muốn thử nhận một khách hàng cần tư vấn không?”

Quý Vân Vãn không đáp.

Nhậm Ninh Ninh hiếu kỳ nhìn cô. Từ buổi sáng, sau khi kết thúc cuộc họp, Quý Vân Vãn cứ ngồi bần thần trong văn phòng. Gần như câu nói nào cô cũng phải lặng người hồi lâu, thỉnh thoảng nhíu mày, dường như đang trĩu nặng tâm sự.

“Gì cơ?”

“Thầy Phó có một khách hàng, suốt hai năm liên tiếp, tối nào người đó cũng mơ thấy đúng một cơn ác mộng, khiến chứng rối loạn giấc ngủ và rối loạn lo âu nặng hơn. Nhưng người cần tư vấn này không thể mô tả chính xác cơn ác mộng của mình. Ý thầy Phó là, muốn chị thôi miên vị khách này, tìm ra gốc rễ của cơn ác mộng.”

Thông thường, nếu chuyên gia Tư vấn Tâm lý gặp phải người cần tư vấn không thể giải quyết, họ có thể hướng dẫn khách hàng tới tìm nhà Tâm lý học chuyên nghiệp hơn để nhờ giúp đỡ. Ở cả Vân Hải, tuy Quý Vân Vãn còn trẻ, nhưng vẫn thuộc số ít nhà Thôi miên được công nhận về tính chuyên nghiệp trong ngành.

“Được.”

Ngoài dự đoán, Quý Vân Vãn đồng ý rất sảng khoái, Nhậm Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm. Thật ra họ hy vọng, lần tỉnh dậy này có thể khiến Quý Vân Vãn quay về tính cách trước kia. Tuy không thể quên hết đau khổ, nhưng con người cần phải nhìn về phía trước.

Ai cũng mong cô có thể trở lại làm nhà Thôi miên chuyên nghiệp sáng suốt trước đây. Bằng không, họ chỉ sợ chứng hoang tưởng của cô sẽ ngày càng nặng...

Một người gặp vấn đề tâm lý nghiêm trọng, sẽ không thể trở thành một thầy thuốc giải quyết vấn đề của người khác được.

Khách cần tư vấn tên Trịnh Nhã, 22 tuổi, là một sinh viên vừa tốt nghiệp năm nay, đang chuẩn bị bước vào xã hội. Kể từ hơn hai năm trước, cô ấy bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng, mỗi lần thức giấc, cô ấy luôn ướt đẫm mồ hôi. Đôi khi ban ngày nghĩ tới, cô ấy còn hơi hoảng hốt. Song, ký ức của cô ấy về cơn ác mộng lại rất mông lung, thi thoảng sẽ nhớ ra một số đoạn ngắn. Cô ấy từng nhờ nhà Tư vấn Tâm lý trong trường giúp đỡ, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân bệnh, vì bản thân cô ấy là một người lạc quan, chưa gặp trở ngại lớn nào trong cuộc sống.

Tình trạng này vẫn kéo dài đến tận bây giờ, khiến tinh thần của cô ấy sa sút. Cô ấy lo lắng, sau khi tốt nghiệp mình sẽ không thể làm việc bình thường, vì cô ấy đã dần dần sợ ngủ.

“Cô Trịnh Nhã, đây chính là người phụ trách của Cơ sở chúng tôi, cũng là chuyên gia Tư vấn duy nhất đủ tiêu chuẩn làm nhà Thôi miên ở Vân Hải.”

“Xin chào, cô Trịnh.”

Trông Trịnh Nhã như sinh viên còn chưa tốt nghiệp, từ lúc bước vào cô ấy đã nhìn Quý Vân Vãn chăm chú. Khi Quý Vân Vãn bắt tay cô ấy, Trịnh Nhã nắm tay cô, vẫn quan sát cô hồi lâu rồi mới như chợt bừng tỉnh: “Xin lỗi, tôi không ngờ bác sĩ Quý lại trẻ đẹp như vậy, còn tưởng đã lớn tuổi.”

Quý Vân Vãn cười cười: “Mời ngồi.”

Sau khi nói chuyện với vị khách cần tư vấn này hơn hai giờ, cô dẫn người vào phòng Thôi miên, để cô ấy nằm trên giường thôi miên rồi cô mở máy quay lên.

Liệu pháp thôi miên, đầu tiên phải hiểu rõ tình hình của người cần tư vấn, bao gồm các khía cạnh như hoàn cảnh xã hội, sức khỏe cơ thể, tố chất tâm lý, mức độ nhạy cảm thôi miên và khả năng tiếp thu ám thị của họ. Từ đó đưa ra phương án thích hợp, mỗi người mỗi liệu pháp thôi miên khác nhau. Đồng thời, trong quá trình thôi miên, nhà Thôi miên còn phải liên tục điều chỉnh liệu pháp thôi miên, cũng như ngôn ngữ ám thị thôi miên. Vì vậy, muốn làm một nhà Thôi miên lành nghề, ngoài trình độ chuyên môn cao ra, kinh nghiệm sống và tâm lý của nhà Thôi miên cũng quan trọng không kém.

Nếu một người được thôi miên có khả năng tiếp thu ám thị thấp, thường họ sẽ cần nhiều thời gian hơn để tiến vào trạng thái thôi miên trong tiềm thức. Lần này, Quý Vân Vãn tốn gần ba giờ đồng hồ mới giúp Trịnh Nhã tỉnh dậy từ trong trạng thái thôi miên. Thêm nữa, lúc Trịnh Nhã tỉnh dậy, cô còn ám thị cô ấy phải nhớ kỹ cảnh trong mơ.

Khi mới tỉnh dậy, Trịnh Nhã vẫn chưa hết hoảng hốt lo sợ.

“Cô Quý... Tôi nhớ ra rồi, nhưng... tại sao tôi lại gặp ác mộng như vậy chứ?”

“Tôi cần xem xét điều này kỹ hơn, cũng như nghiên cứu thêm video ghi lại quá trình thôi miên của cô. Nhưng hiện giờ, tôi có thể kết luận sơ bộ, vấn đề nằm ở phần ký ức lúc 3 đến 5 tuổi của cô đã bị che giấu trong tiềm thức. Trước khi thôi miên, tôi đã giải thích cho cô, có thể hiểu đơn giản như sau: Cảnh trong mơ chính là quá trình phóng chiếu của tiềm thức. Ví dụ, vào thuở nhỏ cô từng trải qua một ít tổn thương tâm lý, lần đầu gặp ác mộng vào hai năm trước, có lẽ do cô gặp phải k*ch th*ch nào đó, k*ch th*ch này khiến ký ức trong tiềm thức tiến vào tầng ý thức dưới dạng một giấc mơ.”

Trịnh Nhã ôm cánh tay mình, đây là tư thế không có cảm giác an toàn điển hình: “Nhưng hai năm trước tôi vẫn đang đi học, cũng không gặp phải chuyện gì.”

“Đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của cô. Có lẽ cô từng xem một đoạn phim ngắn nào đó, đoạn phim đó lại trùng với một sự việc trong quá khứ của cô. Và sự việc kia, có thể đã để lại ám ảnh trong tiềm thức của cô ngay từ thời điểm nó diễn ra.” Quý Vân Vãn trấn an: “Bây giờ cô cứ thả lỏng nhé, không cần nghĩ nhiều đến nội dung giấc mơ vừa rồi đâu. Nhưng tôi cần cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô có muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn của cơn ác mộng này không?”

Trịnh Nhã gật đầu chắc nịch: “Muốn.”

“Dù ngọn nguồn này còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của cô?”

Trịnh Nhã dừng một nhịp, vẫn gật đầu: “Tôi không muốn ác mộng thời thơ ấu ảnh hưởng tới công việc và tương lai của tôi. Thế nên, làm ơn hãy giúp tôi tìm được ngọn nguồn, cô Quý.”

Qua thêm một giờ nữa, cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc, Quý Vân Vãn mệt mỏi ngã xuống sofa. Cô không còn sức để tư vấn tiếp, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, tỉnh táo đến mức không thể ngừng suy nghĩ.

Cô cầm điện thoại, tìm số của Nghiêm Liệt rồi gọi cho anh.

Cứ tưởng phải đợi hồi lâu Nghiêm Liệt mới nghe máy hoặc sẽ không nhận, nhưng bất ngờ thay, tiếng chuông đầu tiên còn chưa dứt, cô đã nghe thấy anh bắt máy: “Alo, Cố vấn Quý, có chuyện gì à?”

Quý Vân Vãn: “Bây giờ anh có bận không?”

“Bận, đang ở Viện kiểm sát.” Nghiêm Liệt lời ít ý nhiều: “Chuyện gì, cô nói thử.”

“Có chuyện muốn tâm sự với anh, nhưng phải đợi anh bận xong rồi qua chỗ tôi một chuyến.”

“Được.” Nghiêm Liệt thoáng khựng lại, có lẽ đang xem thời gian: “Hai tiếng nữa tôi sang tìm cô.”

Bình Luận (0)
Comment