“Cô không thể làm vậy, cô đang lấy mạng sống ra đùa đấy!!”
“Anh gấp gì chứ? Không phải hung thủ đã bị các anh bắt rồi à? Từ đầu tới cuối, chỉ có mình tôi nghĩ vẫn còn một tên sát nhân đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thôi mà?”
“Quý Vân Vãn, cô đúng là... Được, tôi không nói lại cô.” Sở Phong hơi bực bội. Thi thoảng anh ta thật sự nghi ngờ, liệu có phải Quý Vân Vãn vẫn luôn sử dụng thuật thôi miên của cô không. Bằng không, tại sao lần nào cô cũng có thể khiến người khác tức giận mà không thể phản bác chứ. Dù sao, kể từ khi được chứng kiến tài năng của cô trong một vụ án, thì vào mỗi lần gặp mặt sau này, họ luôn đề phòng cô, sợ hơi bất cẩn thôi, họ sẽ bị cô thao túng.
“Nếu thật sự chỉ có một hung thủ là Châu Kế Phàm, vậy dù tôi lấy bản thân ra làm mồi, cũng sẽ không có con cá nào mắc câu đâu.” Quý Vân Vãn thản nhiên nói: “Nhưng nếu tôi đúng, tôi tới đây tìm kiếm, có lẽ sẽ thấy manh mối gì đó.”
“Nhưng một mình cô ra ngoài vào buổi tối vẫn không an toàn. Huống hồ, mấy ngày trước cô còn bị sốt...”
“Vậy xem như tôi sốt đến mụ mị đầu óc đi.” Trong giọng nói điềm tĩnh của cô, dường như thoáng qua cảm xúc hỗn loạn vỡ vụn, nhưng vì cô che giấu quá tốt nên nghe không rõ ràng. Cô tiếp tục: “Sở Phong, tôi còn cách nào đây? Một người tự xưng là Cố vấn Tâm lý học Tội phạm chuyên nghiệp, bao cảnh sát liều mạng điều tra vụ án hơn một trăm ngày đêm và cả dân chúng nữa, ai cũng ngày ngày mong cầu thấy hung thủ sa lưới, nhưng kết quả thì sao? Lại chỉ bắt được Châu Kế Phàm, một kẻ có phân nửa khả năng là chịu chết thay. Cả đời này, người thân của nạn nhân sẽ không thể thoát khỏi ký ức đau khổ. Và chính tôi, hễ nhắm mắt tôi luôn có thể thấy các thi thể đó. Nếu cuối cùng vẫn không tìm được một đáp án trọn vẹn, anh có cam tâm không? Tôi thì không.”
Nói xong ba từ kia, cô lập tức cúp điện thoại.
Sở Phong gọi lại, nhưng không ai nghe máy nữa, anh ta biết mình không khuyên cô được. Anh ta hơi lo, sợ cô sẽ xảy ra bất trắc. Một mình cô ra ngoài vào ban đêm, trời còn sắp mưa, dù không đụng độ kẻ sát nhân máu lạnh, cô cũng có thể gặp phải người xấu. Nhưng bây giờ anh ta không đến đó được, chỉ đành gọi cho La Tự Sâm, nhờ La Tự Sâm định vị điện thoại của Quý Vân Vãn rồi tìm người giúp.
La Tự Sâm là bạn anh ta, đã theo đuổi Quý Vân Vãn hơn nửa năm. Lúc La Tự Sâm nhận điện thoại, Sở Phong nhanh chóng nói với bạn mình, La Tự Sâm đồng ý rồi cúp máy.
Nhưng thật ra, lúc ấy Sở Phong không lo nhiều lắm, dù sao Quý Vân Vãn cũng không phải người yếu đuối. Ngược lại, ai cũng đã chứng kiến cảnh cô bị người ta bắt cóc, nhưng chỉ trong mấy phút cô đã khiến nghi phạm đau khổ bật khóc.
Huống chi, vốn không còn hung thủ nào khác, tất cả chỉ là nỗi ám ảnh sau sang chấn tâm lý của cô thôi.
Tốt nhất nên như thế.
Khi Quý Vân Vãn bước vào khu phố này, sắc trời đã thay đổi.
Từng hạt mưa thăm dò rơi xuống từ bầu trời, mấy phút sau, mưa bắt đầu nặng hạt. Một số người xem trước dự báo thời tiết nên đã chuẩn bị sẵn, lúc này họ bèn bung ô ra che, người không mang ô chỉ có thể chạy vội trong mưa.
Tám giờ tối, thời điểm mà hầu hết người trưởng thành đã tan làm về nhà.
Mặt khác, trận mưa tối tầm tã cũng là thời điểm ưa thích của nhiều tên tội phạm.
Song, chắc chắn gã sẽ không dễ dàng xuất hiện vào bây giờ. Dù sao thủ phạm cũng đã thừa nhận tội ác. Không lâu nữa thôi, kẻ giết người khiến mọi người hoang mang lo lắng sẽ được đưa ra công lý. Về phần hung thủ đằng sau thật sự, gã cũng nên trốn trong nơi ở của mình, tận hưởng thời gian nghỉ ngơi.
Quý Vân Vãn siết chặt tay, thần kinh cô căng thẳng, răng nanh của cô run lên liên hồi, huyệt thái dương giật giật không ngừng.
Song, cô cũng biết mình không thể đối phó với tên kia.
“Gã” lạnh lùng mạnh mẽ, là một kẻ tâm thần phân liệt b**n th**. Đồng thời, gã cũng có thể giả vờ thành người bình thường xuất hiện ở bất cứ đâu. Không ai biết “gã” trông như thế nào. Thậm chí ngoài cô ra, không một ai tin một người như vậy vẫn còn tồn tại.
Nhưng cô biết, chắc chắn có người này, tuy cô không có chứng cứ.
Không nắm chứng cứ trong tay, vậy cô chỉ còn cách đến tìm.
Vỉa hè ngày càng dốc, trên đường gần như không còn người đi lại, dù xe chạy ngang qua thì cũng sẽ vòng sang đường lớn phía trước.
Cô biết mình đã bị theo dõi.
Dù không thấy gì, không nghe được gì, nhưng cô đã cảm nhận được ánh mắt của “tên kia”.
Cô quả quyết tiến về phía trước, tay phải khẽ tìm kiếm dùi cui điện nhỏ* giấu trong túi.
*dùi cui điện nhỏ
Đột nhiên, giữa cơn mưa rào vang lên một âm thanh lạ.
Cô quay đầu nhìn, trong làn mưa tối mịt, khu phố không một bóng người.
Giây tiếp theo, cô lập tức cảm nhận được nguy hiểm.
Quý Vân Vãn quay phắt người, đồng tử bỗng co lại.
Cô thấy một người đang nằm trên bãi cỏ ở rừng cây phía trước!
Mưa lớn như vậy, chẳng lẽ người nọ đang hôn mê?
Quý Vân Vãn kinh ngạc vài giây mới định thần lại, cô nhanh chóng chạy qua. Đến khi tới bên cạnh người nọ, cô mới phát hiện, đây là một thi thể!
“Tên súc sinh này... làm gì vậy chứ!” Quỳ trên mặt đất, cô nhận ra thi thể rõ ràng đã tử vong mấy ngày. Cô phẫn nộ định lấy điện thoại gọi cho Sở Phong, nhưng ngay giây tiếp theo, một luồng khí buốt giá đến tận xương tủy ập vào gáy cô.
Khoảnh khắc ấy, vô số khả năng xuất hiện trong đầu Quý Vân Vãn. Nhưng không một khả năng nào có thể cam đoan cô sẽ trở về an toàn. Ngay cả việc giữ toàn thây để lưu lại cho pháp y Lưu, cũng chưa chắc cô làm được.
Đúng vậy, “gã” vẫn ở đây.
Tên hung thủ giết người vứt xác kia, hiện tại, gã đang ở ngay bên cạnh thân cây này.
Sau lưng cô.
Trong tiệc mừng công, Sở Phong rầu rĩ không vui uống rượu, Liễu Tuyền bên cạnh khuyên anh ta: “Không đến thì không đến thôi. Gần đây tinh thần cô ấy bất ổn, không tham gia cũng tốt. Nếu cô ấy đến, chắc chắn sẽ trưng ra bản mặt lạnh lùng rồi châm chọc khiêu khích, chúng ta lại không đáp lời được.”
“Cậu nói gì vậy?” Sở Phong quát lớn: “Tinh thần bất ổn gì chứ, Cố vấn Quý là chuyên gia Tâm lý đấy. Dù chỉ là nhân viên không chính thức, nhưng dạo trước cô ấy đã giúp chúng ta phá biết bao vụ án, còn thực hiện can thiệp tâm lý cho anh em bị thương của chúng ta nữa. Cô ấy cũng tính là đồng đội của chúng ta mà. Hiện giờ cô ấy gặp khó khăn, chúng ta nên thông cảm cho tâm trạng của cô ấy mới đúng.”
“Thông cảm thì thông cảm, nhưng cô ấy cố chấp với vụ án này quá. Cậu nói phải làm sao đây? Huống chi cô ấy vốn cũng rất kỳ quặc, bình thường tôi còn chẳng dám nhìn vào mắt cô ấy nữa... Lần này cô ấy đột nhiên nổi điên, ngay cả Cục trưởng của chúng ta cũng hết cách với cô ấy. Khuyên cô ấy nghỉ ngơi cô ấy cũng không nghe... Hầy, tôi nghĩ cô ấy cũng nên làm can thiệp tâm lý đi. Sao cô ấy cứ khăng khăng còn một hung thủ khác mãi thế? Rõ ràng không tìm thấy chứng cứ gì, tại sao phải cứng đầu vì một thứ không tồn tại chứ? Nếu thật sự có, vậy Châu Kế Phàm có thể chấp nhận gánh chịu toàn bộ tội danh sao?”
Nhớ tới cuộc gọi vừa rồi, Sở Phong càng thêm bất an: “Có lẽ...”
Còn chưa kịp nói gì, anh ta đã thấy ớn lạnh, trong lòng bỗng dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Nếu... ngộ nhỡ.
Ngộ nhỡ cô nói đúng, vậy có nghĩa bây giờ cô đang gặp nguy hiểm! Tuy đã báo cho người tìm cô, nhưng Sở Phong nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn. Đã sắp qua hai giờ nhưng vẫn không nhận được tin tức gì, anh ta ra ngoài gọi cho Quý Vân Vãn, không ai nghe máy.
Cô sẽ không xảy ra chuyện thật chứ?
Tim đập thình thịch, Sở Phong vội vàng gọi cho La Tự Sâm. Lúc bên kia nhận điện thoại, Sở Phong chỉ cần nghe một tiếng đã biết bạn mình đang say khướt: “Alo? La Tự Sâm! Tôi nói cậu tìm Cố vấn Quý mà, cậu tìm ở chỗ nào vậy???”
“Cố vấn Quý gì chứ, là quá khứ cả rồi. Cô gái không theo đuổi được, ông đây không cần nữa. Ngoài kia bao nhiêu người đẹp như thế, mẹ nó, ai yêu thì cứ theo đuổi...”
Bíp một tiếng, đầu bên kia cúp máy.
Sở Phong chửi một câu, gọi cho Nguyên Triệt, đối tác làm ăn của Quý Vân Vãn. Nguyên Triệt là cộng sự của Quý Vân Vãn ở Cơ sở Tư vấn Tâm lý kia. Mặc dù cậu ta không ở vùng này, nhưng từ sau khi Hứa Dao xảy ra chuyện, cậu ta vẫn luôn chú ý đến chuyện bên đây. Không biết bây giờ cậu ta đã về chưa.
Điện thoại vừa kết nối, anh ta chợt nghe thấy giọng nói hổn hển của Nguyên Triệt: “Sở Phong, anh dẫn người tới đây nhanh, Vân Vãn gặp chuyện rồi!”
“Sao cơ?!”
“Tôi không có thời gian giải thích cho anh!” Trong ấn tượng của anh ta, tuy Nguyên Triệt trẻ tuổi nhiệt huyết, nhưng dù sao cũng là người thừa kế chính thức của một công ty đa quốc gia, cậu ta không phải kiểu con nhà giàu mất não EQ thấp. Trước giờ, Sở Phong chưa từng nghe thấy cậu ta thất kinh, căm phẫn và đau lòng như vậy: “Con mẹ nó, anh đến mau, Quý Vân Vãn suýt bị người ta giết rồi!”
Lúc anh ta tới hiện trường, chỉ còn một thi thể đã được bọc lại sau khi pháp y khám nghiệm xong, và cả vũng máu lẫn nước mưa dưới đất. Khi ấy Sở Phong còn tưởng thi thể kia chính là Quý Vân Vãn, anh ta bị dọa tái mặt, quỳ bệt xuống đất.
Theo lời người khác ở hiện trường kể, bấy giờ anh ta đã sợ điếng người, sắc mặt gần như chẳng khác gì người chết.
Đến tận khi đồng nghiệp quay về hiện trường, báo anh ta rằng Quý Vân Vãn đã được đưa vào bệnh viện từ lâu, Sở Phong mới định thần lại.
“Cậu nhìn xem, đó đúng là máu của Cố vấn Quý.” Pháp y Lưu đã đến hiện trường nói: “Thi thể là của người khác. Lúc ấy, Cố vấn Quý đang đầm đìa máu nằm kế bên thi thể kia. Trên cổ, vai và nửa thân trên lưu lại nhiều vết thương trong lúc giãy giụa, cô ấy đã bị đánh vào gáy. Trước khi hôn mê, có lẽ cô ấy đã liều mạng vật lộn với hung thủ. Chắc có xe chạy qua nên hung thủ đã bỏ trốn. Chỉ suýt nữa thôi, có thể cảnh chúng ta thấy chính là hai thi thể.”
Sở Phong không biết bấy giờ mình có cảm xúc gì. Là một cảnh sát, anh ta chỉ có thể bất lực nhìn đồng đội của mình bị tội phạm tấn công đến nỗi thương tích đầy mình. Ai cũng khó chịu vô cùng. Đêm ấy, Cục trưởng Bạch nổi giận bảo nhất định phải bắt được kẻ phạm tội.
Song, không ai nghĩ chuyện Quý Vân Vãn bị thương nặng liên quan tới vụ án liên hoàn 9.25 cả. Vì trên thi thể nằm cạnh cô, họ không hề phát hiện thêm bất cứ vết thương nào, nó giống giết người do bị kích động hơn.
Nhưng Quý Vân Vãn à, rốt cuộc cô đã gặp phải cơ sự đáng sợ cỡ nào mới có thể rơi vào tình trạng này chứ?
--------------------
Lời tác giả:
Chương tiếp theo nữ chính sẽ trở về ~