Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 5

Tiếng tí tách... tí tách... truyền đến trong bóng tối.

Giữa đêm tối, hình như từng giọt nước đang nhỏ từ vòi nước ở phòng tắm.

Cô gái không rõ mình đợi bao lâu rồi, có thể một buổi tối, cũng có lẽ đã qua hai ba ngày. Ban đầu, cô ta còn có thể tính thời gian dựa vào độ đói bụng của mình, nhưng dần dà, trong dạ dày và ruột cô ta đã tiêu hóa hết tất cả đồ ăn. Bụng không một hạt cơm, cô ta đã đói đến mức chết lặng, không thể tính thời gian nữa.

Trước mắt chìm trong bóng tối, dưới thân truyền đến cảm giác vừa cứng vừa lạnh của tấm sắt, cơ thể cô ta lạnh lẽo nhưng trái tim lại nóng bừng.

Chờ đợi cũng là một niềm hạnh phúc, cô ta nghĩ.

Vì người cô ta chờ sắp trở về rồi, hắn sẽ mang cho cô ta đồ ăn, nước uống, và cả “tình yêu” cô ta cần.

Sau một loạt tiếng bước chân, cửa mở ra.

Cô ta cố gắng ngồi dậy, mỉm cười với người tới, nhưng trong miệng bị nhét vật gì đó, khiến cô ta không thể phát ra âm thanh bình thường.

“Bảo cô ngoan ngoãn chờ tôi mà, ai cho cô đi vệ sinh khi chưa được tôi đồng ý hả?”

Đồng tử co lại, cô ta đã mắc lỗi.

Nhưng trong thoáng chốc, cô ta bắt đầu vui vẻ.

Bị trừng phạt cũng là một niềm hạnh phúc đấy.

***

Thành phố Tân Hải, tại tòa nhà điều trị nội trú của một bệnh viện tư nọ.

Nhìn vào hàng xe sang trọng đỗ ở cửa, có thể thấy đây là một bệnh viện tư nhân cao cấp. Nhưng khi con Bentley màu đen của Nguyên Triệt dừng trước cửa, nó vẫn thu hút không ít ánh mắt.

Cậu ta mặc vest, cầm một bó hoa tươi màu trắng xanh đan xen. Khi cậu ta bước xuống xe, đã khiến khá nhiều người kinh ngạc, họ còn tưởng minh tinh nào đó đến khám bệnh. Cậu ta cầm hoa tươi nhanh chân tới tòa nhà nội trú, lên thẳng khu bệnh VIP trên tầng chín.

Vốn phải đăng ký trước rồi đợi điều dưỡng quẹt thẻ mở cửa mới có thể vào, nhưng khi vừa thấy người tới, điều dưỡng đã giữ cửa mở ngay: “Anh Nguyên đến rồi.”

Nguyên Triệt cười gật đầu nhẹ với điều dưỡng: “Gần đây có ai tới thăm chị ấy không?”

Điều dưỡng mỉm cười, thầm nghĩ: Anh giấu người kín kẽ như vậy, ai muốn đến thăm thì cũng phải tìm thấy chỗ trước đã. Đừng nói người, ngay cả ruồi bọ cũng chẳng bay vào được nữa là. Điều dưỡng đáp: “Gần đây không ai tới thăm cô Quý cả.”

Nguyên Triệt vừa lòng gật đầu.

Không ai đến quấy rầy cô càng tốt.

Cậu ta đẩy cửa phòng bệnh ra, đúng lúc điều dưỡng bên trong mới làm kiểm tra xong.

“Sao rồi?” Nguyên Triệt đặt bó hoa tươi lên bàn.

“Tất cả bình thường, vẫn vậy.”

Nguyên Triệt bước lên nhìn người đang nằm trên giường bệnh.

Gương mặt tái nhợt vì thời gian dài không tiếp xúc với ánh mặt trời, diện mạo không một khuyết điểm.

Rõ ràng thân thể đang suy yếu do bệnh tật, nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp như thế.

Nếu đôi mắt này có thể mở ra, ắt sẽ họa nên một bức tranh sống động biết bao...

“Rõ ràng vết thương ở đầu cô ấy không phải vấn đề gì lớn, chức năng cơ thể cũng bình thường. Tại sao vẫn không tỉnh lại chứ?” Điều dưỡng ghi tên dịch truyền, đăm chiêu nhìn mặt người bệnh: “Nghe nói trước đây cô Quý là một nhà Thôi miên. Thầy giáo của cô ấy còn là chuyên gia Thôi miên nổi tiếng. Cô ấy hôn mê lâu như vậy, chẳng lẽ...”

“Chẳng lẽ gì? Tự thôi miên mình sao?” Nguyên Triệt buồn cười: “Đừng nói giỡn, cô không biết chị ấy rồi. Chị ấy không phải người sẽ dùng cách ngu ngốc này để trốn tránh sự thật đâu. Đừng thấy bây giờ chị ấy yếu đuối mà nghĩ thế, thật ra chị ấy là... một cô gái đến cái chết còn không sợ.”

“Tôi nói bừa thôi, dù tự thôi miên bản thân, cô ấy cũng sẽ không hôn mê lâu vậy.” Điều dưỡng cười cười: “À, nghe kể anh Nguyên ra nước ngoài mời một chuyên gia về nữa. Vậy tôi sắp xếp cuộc họp với bác sĩ bên chúng tôi để hội chẩn nhé?”

“Được, mọi người vất vả rồi.”

Điều dưỡng vừa rời khỏi phòng, Nguyên Triệt lập tức cởi áo khoác ném sang một bên. Cậu ta ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, nhíu mày nhìn Quý Vân Vãn đang hôn mê.

“Chị nói xem, dù mệt đến mấy, chị cũng không cần nghỉ ngơi lâu vậy đâu. Bảy tháng rồi, ròng rã bảy tháng! Còn tiếp tục như thế, chị sẽ phá sản vì số tiền chị tiêu ở đây đấy biết không? Ngoài việc đi công tác khắp trời Nam đất Bắc ra, em còn phải bay đây bay đó mời chuyên gia về khám bệnh cho chị nữa. Chị nhìn em thử, đã làm lụng vất vả ra nông nỗi này rồi. Chị có thể thương đứa em trai tốt mà chị luôn miệng nói yêu nhất là em không? Mở mắt ra nhìn em nhé?”

Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, không ai đáp lời oán giận của cậu ta. Quý Vân Vãn chìm trong hôn mê, ngay cả lông mi cũng không run.

Nguyên Triệt thở dài, cầm ly nước bên cạnh. Cậu ta chấm tăm bông ít nước, chấm nhẹ lên môi cô, giữ ẩm cho môi cô.

Nhờ vào dịch vụ chăm sóc điều dưỡng đắt đỏ, nên ngoại trừ sắc mặt hơi tái, trông cô chẳng khác nào đang ngủ.

“Nhìn sắc mặt hiện tại của chị xem. Trước kia chị luôn thấy cơ thể mình không tốt, còn nỗ lực rèn luyện thân thể, muốn cải thiện sức khỏe. Giờ thì hay nhỉ, ít cơ bắp vừa mới nổi lên do tập quyền anh đã mất sạch, chịu khổ vô ích rồi đúng không? Chị xem hiện giờ chị đã gầy đến mức nào kìa. Ngày ngày truyền nhiều dịch dinh dưỡng như thế cũng không bù nổi đâu.”

Nhìn hai mắt nhắm nghiền của Quý Vân Vãn, Nguyên Triệt không khỏi phàn nàn: “Mỗi ngày chị cứ bạt mạng làm việc, bên Cục chỉ cho chị ít tiền lương, lại chẳng được tính là công việc chính thức, ấy mà chị còn siêng hơn cả cảnh sát. Sớm biết sẽ thế này, thà dạo trước nghe lời em ra nước ngoài phát triển có phải tốt hơn không? Nếu không chị tập trung vào Cơ sở Tâm lý của mình cũng được, không nên chạy tới làm Cố vấn Tâm lý cho Đội Cảnh sát Hình sự gì đó. Kết quả suýt mất mạng rồi.”

“Trước kia, em hay than chị cứ tỏ ra lạnh lùng hung dữ. Nhưng bây giờ chị im lặng lâu như thế, em lại thấy nhớ lúc bị chị mắng trước đây.” Nguyên Triệt nhìn cô một lát, chợt nói: “Muốn em kể mấy chuyện gần đây cho chị nghe không? Hồi trước em nghe một chuyên gia Thần kinh bảo, tuy chị không tỉnh dậy nhưng vẫn có thể nghe thấy người khác nói chuyện, đúng không?”

“Em nói cho chị biết một tin quan trọng, chắc chắn chị rất quan tâm đến chuyện này.” Cậu ta lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp màn hình rồi đưa tới trước mặt cô: “Chị xem, Thành phố Tân Hải xảy ra án mạng nữa. Chưa kể, nạn nhân cũng giống vụ án giết người hàng loạt 9.25 mà chị truy đuổi trước đây, chứng tỏ có lẽ năm đó chị đã đúng, hung thủ thật sự không chỉ có mình Châu Kế Phàm. Có lẽ chính hung thủ thứ hai đã gây ra vụ án mạng này. Thế nào, tin này đã đủ khiến chị nhảy dựng lên khỏi giường bệnh chưa?”

Cậu ta nhìn đăm đăm vào Quý Vân Vãn, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Một phút đồng hồ trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút, bốn phút, mười phút...

Cậu ta đã nhìn đến mức bắt đầu mỏi mắt, nhưng Quý Vân Vãn vẫn không hề phản ứng. Chờ mong trong mắt Nguyên Triệt dần biến thành nỗi thất vọng. Một lát sau, cậu ta khó chịu thở ra một hơi: “Được, chị giỏi nhất, chị muốn ngủ thì cứ ngủ. Đành vậy, chị tiếp tục ngủ của chị đi, còn em sẽ mời hết chuyên gia khắp nước về đây, lần lượt gọi chị dậy. Em không tin mình không đánh thức được chị, không tin bao nhiêu chuyên gia cả nước như thế cũng không gọi chị tỉnh nổi. Dù tán gia bại sản, ông đây cũng phải khiến chị mở mắt! Chị chờ xem.”

Cậu ta bỏ lại mấy câu phàn nàn rồi ra ngoài.

Song, vì không đủ kiên nhẫn chờ đợi, nên cậu ta đã lỡ mất cơ hội chứng kiến một chuyện: Giây tiếp theo sau khi cậu ta ra ngoài đóng cửa, môi Quý Vân Vãn khẽ mấp máy, mí mắt không ngừng run rẩy, tựa như cô đang gặp ác mộng đáng sợ nào đó. Cổ họng không phát ra âm thanh nào suốt bảy tháng đang cố gắng hết sức để bật thốt ba từ.

“Châu, Kế, Phàm.”

Cô mở mắt, mê man nhìn trần nhà.

Trong giây phút ấy, ánh mắt cô như vẫn dừng ở thời khắc trước khi hôn mê. Kinh sợ, căm phẫn, thù hận tột độ, và cả sát ý dẫu đã nỏ mạnh hết đà cũng muốn liều chết phản kháng.

Qua hồi lâu, trong đôi mắt hẹp dài của cô mới dần lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô thử giật giật ngón tay, sau đó chậm rãi nâng một bàn tay lên.

“Lại... không giết mình ư?”

...

“Đội trưởng Nghiêm, đã điều tra ra danh tính của nạn nhân. Cô ấy tên La Vân Chi, là người địa phương, làm phóng viên, 27 tuổi. Đây là thông tin của cô ấy... À, theo kết quả giám định, dấu giày ở hiện trường là số 42, giống số giày của hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt 9.25. Mặt khác, tuy trước khi chết nạn nhân đã bị xâm hại, nhưng không tách chiết được DNA trên thi thể. Huống hồ, hiện trường vụ án không có camera, còn nằm ở chỗ ngoài khu danh lam thắng cảnh vắng vẻ nhất, nên việc bắt tay vào điều tra... tương đối khó.”

Nghiêm Liệt xem báo cáo: “Bên pháp y đã cho ra kết quả chưa?”

“Chắc gần xong rồi, để tôi hỏi thử.”

“Không cần, để tôi đi.”

Lúc anh vào Phòng Pháp y, thi thể kia vẫn nằm trên bàn giải phẫu.

“Đội trưởng Nghiêm, tôi định cho người sang tìm cậu đây. Tôi đã lập báo cáo khám nghiệm tử thi rồi, cả báo cáo khám nghiệm tử thi của vụ án liên hoàn 9.25 nữa. Tốt nhất cậu nên xem cả hai.”

Nghiêm Liệt nhận kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi. Anh chưa xem ngay, mà đeo một đôi găng tay vào, quan sát thi thể.

“Son môi của cô ấy được thoa lên sau khi chết sao?”

“Cậu có thể nhận ra à? Ừ, giọt máu đỏ trên trán cô ấy cũng vậy. Cả hai đều được bôi lên sau khi chết, hung thủ đã dùng máu của nạn nhân. Cũng giống việc sau khi nạn nhân chết thì trang điểm cho cô ấy... Trợ lý của tôi đã nói điều này, tôi thấy cũng giống phần nào. Lúc tham khảo vụ án liên hoàn trước đây, tôi nghĩ, nạn nhân của vụ án này giống nạn nhân của vụ 9.25 đến 60%.”

“Còn 40%, ông nghĩ khác chỗ nào?”

“Tuy hung thủ Châu Kế Phàm của vụ án hàng loạt đã đền tội, nhưng giả sử hung thủ lần này là cùng một người, vậy sẽ có hai điểm khác biệt. Một, việc chặt xác sau khi chết, từ lần đầu tiên ra tay cho đến các nạn nhân tiếp theo, rõ ràng kỹ thuật chặt xác của hung thủ đã tiến bộ. Cậu nhìn phần cuối đoạn chân bị cắt rời của nạn nhân xem. Vẫn dùng vũ khí cùn chặt xác sau khi chết, nhưng hiển nhiên lần này cách làm của hung thủ thô bạo hơn hẳn. Điểm khác biệt thứ hai, trong vụ án 9.25, đầu tiên hung thủ cầm v*t c*ng đánh nạn nhân bất tỉnh, rồi kéo nạn nhân tới nơi khác xâm hại. Sau đó trong lúc xâm hại, hắn sẽ ngược đãi nạn nhân đến chết. Vậy nên nạn nhân bị thương nặng ở đầu, cũng như xuất hiện nhiều dấu vết do vùng vẫy. Còn ở lần sát hại nạn nhân này, hung thủ đã dùng vũ khí sắc bén cứa cổ nạn nhân từ đằng sau, một đòn trí mạng. Chưa hết... bộ phận sinh dục của nạn nhân này cũng bị tổn thương nặng nề.”

Bộ phận sinh dục của nạn nhân được đắp vải trắng, chỉ lộ ra nửa người trên. Nhưng có lẽ pháp y Lưu nhớ tới thời điểm khám nghiệm tử thi vừa rồi, sắc mặt ông ấy rất tệ: “Nếu là bắt chước gây án, tôi chỉ có thể nói tên hung thủ này tàn nhẫn hơn nhiều, đối xử với phụ nữ cũng ác độc hơn. Hắn ta phá hủy bộ phận nữ giới quan trọng nhất của nạn nhân, nhưng vẫn lau mặt cô ấy sạch sẽ. Có lẽ, hắn ta làm thế không phải để mặt nạn nhân đẹp hơn, mà đang gửi lời chào tới kẻ giết người khác.”

Ông ấy không nói kẻ giết người khác là ai, nhưng rõ mười mươi, chính là vụ án của Châu Kế Phàm.

Mở báo cáo khám nghiệm tử thi của vụ án 9.25 ra, Nghiêm Liệt xem một lát, lên tiếng: “Trong vụ 9.25, trên người nạn nhân nào cũng xuất hiện dấu vết giãy giụa lúc bị xâm hại, còn nạn nhân lần này, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.”

“Thế nên, rốt cuộc có phải bắt chước vụ án giết người hàng loạt 9.25 không, bây giờ vẫn hơi sớm để kết luận.” Pháp y Lưu nói: “Lần này, hung thủ không lưu lại DNA, chúng ta cũng không tìm thấy dấu vết khác. Trong suốt quá trình hành hung, chắc hẳn hắn ta đã đeo găng tay. Hắn ta còn chọn một địa điểm vứt xác xa xôi và không lắp camera... Nếu nạn nhân này là du khách... có khả năng nào vì bị dụ dỗ không?”

“Chưa chắc.”

Nghiêm Liệt nhìn khuôn mặt trắng bệch của nạn nhân: “Dọc đường không dính một vết máu, nhưng từ dấu vết xe cẩu và dấu vết thi thể bị kéo lê, có lẽ địa điểm đó không phải hiện trường gây án đầu tiên.”

Sau cuộc họp về vụ án, Cục trưởng Bạch lập tức quyết định thành lập Tổ chuyên án, do Nghiêm Liệt dẫn dắt, kỳ hạn phá án trong vòng một tháng.

Nếu chỉ là án mạng bình thường, Cục trưởng Bạch sẽ không xem trọng như vậy. Nhưng một khi vụ án này liên quan đến vụ án 9.25, tình hình sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Nạn nhân làm việc ở một công ty truyền thông, từng viết một bài báo đưa tin về vụ án 9.25.”

“Bấy giờ, chúng ta không hề công bố nhiều chi tiết của vụ án liên hoàn 9.25, chẳng hạn như vết máu trên trán và môi nạn nhân. Trong bài báo của nạn nhân cũng không đề cập tới. Nhưng lần này sao hung thủ biết được? Và tại sao hung thủ lại chọn La Vân Chi?”

“Thật ra muốn biết mấy điều này cũng không khó. Dù sao dạo trước, khi đã kết án xong, nhiều chi tiết vốn không được công bố cũng đã lọt ra ngoài.”

“Châu Kế Phàm vừa bị tử hình, chỉ mới một tháng thôi mà đã xảy ra vụ án bắt chước này. Nếu chúng ta không phá án càng sớm càng tốt, chắc chắn sẽ khiến xã hội lại rơi vào khủng hoảng, cũng sẽ mang đến tổn thương lần hai cho người nhà của các nạn nhân lúc ấy. Vậy nên, Đội trưởng Nghiêm, kỳ này phải dựa vào cậu rồi.”

Nghiêm Liệt hỏi: “Cục trưởng Bạch, tôi nghe nói, hồi ấy có người nhận định vụ án 9.25 không chỉ có một hung thủ là Châu Kế Phàm, phải không?”

Cục trưởng Bạch: “Ai nói? Vụ án năm đó đã rõ ràng, ai bảo không chỉ có một hung thủ chứ?”

Bầu không khí trong phòng họp trở nên xấu hổ, tầm một phút sau mới có người lên tiếng: “Cục trưởng Bạch, ngài quên rồi, trước kia... chính Cố vấn Quý đã nói chuyện này.”

Bình Luận (0)
Comment