Nguyên Triệt này, lúc thông minh thì đúng là rất thông minh. Năm đó bỏ bê bài vở nhiều như vậy mà cậu ta chẳng tốn bao nhiêu hơi sức, chỉ dùng thời gian không đến nửa năm đã vượt qua người khác.
Nhưng lúc ngốc thì thật sự rất khờ, ai nói gì cũng tin. E là trong bảy tháng này, chỉ cần một chuyên gia hay giáo sư nào đó nói có cách đánh thức cô dậy, chắc chắn cậu ta đều sẽ thử, cho dù tốn kém thế nào.
Tên ngốc này.
Cũng vì tính cách cậu ta như vậy nên cô luôn chiều chuộng cậu ta quá mức, khiến cậu ta đặt rất nhiều tình cảm lên người cô.
“Em nghĩ gì vậy, đừng nói là một hai tháng, dù chỉ một hai ngày chị cũng không đi.” Quý Vân Vãn thở dài, nói: “Doanh số năm nay của Vân Hải ngay cả tiền thuê nhà cũng sắp không trả nổi rồi. Tất cả đều phải dựa vào mấy khóa học tâm lý bán hàng doanh nghiệp đã nhận lúc trước. Bên chị vẫn còn mấy khách hàng cần tư vấn. Huống chi, bên phía Cục Cảnh sát thành phố cũng sẽ không cho phép chị rời bỏ vị trí một cách đột ngột. Tuy chị chỉ là một Cố vấn làm việc không chính thức nhưng vẫn phải có trách nhiệm, không thể tùy tiện rời cương vị công tác mà mình phụ trách được. Em đấy, mau đi làm chuyện của em đi. Em không cần quan tâm chuyện của chị đâu.”
“Không được, em không quan tâm chị thì ai quan tâm chị? Lần này em xuất ngoại phải mất cả tháng. Không được, em không yên lòng, em không đi thì hơn.”
Quý Vân Vãn hơi cạn lời: “Em quên là chị còn lớn hơn em một tuổi sao? Nhanh đi làm chuyện của em đi, chuyện của chị không cần em phải quan tâm.”
“Tuổi tác là vấn đề à?” Nguyên Triệt hừ lạnh một tiếng: “Cho dù chị lớn hơn em, cho dù chị rất lợi hại thì trong lòng em chị vẫn luôn là một người cần được chăm sóc. Để người khác chăm sóc chị em không yên tâm.”
“Cứ vậy đi, nếu chị không muốn đi thì tạm thời em cũng không đi nữa. Nếu tối nay có thể về kịp thì em sẽ đi tìm chị.”
Không đợi Quý Vân Vãn nói gì, Nguyên Triệt đã cúp điện thoại.
Bên kia, Nguyên Triệt nhìn chằm chằm điện thoại trầm mặc thật lâu. Thư ký gõ cửa tiến vào, nói: “Sếp Nguyên, đã sắp xếp xong máy bay riêng rồi. Anh xem bây giờ có cần trở về thu dọn hành lý một chút không?”
“Lui đi.”
Thư ký sửng sốt, hỏi: “A, không đi nữa sao?”
Nguyên Triệt ngước mắt, chỉ một cái liếc mắt đã khiến thư ký hiểu ra, hiện giờ tâm trạng của cậu ta cực kỳ tệ, không phải đang nói đùa.
Trên dưới công ty đều nghĩ sếp Nguyên của bọn họ là một người lạc quan phong lưu, nhưng nhóm nhân viên cao cấp đứng đầu đều biết, Nguyên Triệt vốn có một vài khiếm khuyết lớn trong tính cách. Phương diện này cũng có yếu tố di truyền nhất định, nhưng cả gia đình họ đều rất có thiên phú trong việc kinh doanh. Nguyên Triệt dù còn trẻ nhưng đã là nhân tài kiệt xuất trong ngành. Vậy nhưng về vấn đề cá nhân, người bình thường thật sự không thể hiểu tính cách của Nguyên Triệt. Bất cứ lúc nào, tính cách cậu ta luôn thất thường như vậy. Một giây trước vẫn rất bình thường, giây tiếp theo đã có thể trở nên u ám, không biết sao lại thay đổi sắc mặt.
Thư ký vừa đi, Nguyên Triệt trả lời cuộc gọi từ người mẹ đang ở nước ngoài của mình.
“A Triệt, Vân Vãn có đồng ý với con không?”
“Không, chị ấy không chịu đi.”
Mẹ Nguyên thở dài: “Mẹ biết mà. Cô ấy là một người rất có chủ kiến. Con cũng cố gắng nhiều năm như vậy rồi, nếu thật sự không được thì từ bỏ đi. Mẹ đã nhìn ra từ lâu, Vân Vãn là một người không dễ thay đổi suy nghĩ. Một khi cô ấy không thích thì có cố gắng thế nào cũng không lay chuyển được cô ấy. Có thể hai người thật sự không có duyên phận. Mẹ thấy hay là mẹ nhận cô ấy làm con gái nuôi. Hai người làm chị em vẫn có thể giữ quan hệ tốt cả đời...”
“Ai muốn làm chị em với chị ấy chứ?!” Nguyên Triệt chợt ngắt lời bà: “Mẹ, người khác không rõ chẳng lẽ mẹ cũng không rõ sao? Nếu năm đó không có chị ấy thì hiện giờ con của mẹ đã trở thành một tội phạm tiếng xấu lan xa lâu rồi! Người ngăn cản tất cả những thứ đó là chị ấy. Người giúp con trở thành Nguyên Triệt của hiện tại cũng là chị ấy. Trên đời này con chỉ thích một người phụ nữ là chị ấy. Mẹ bảo con làm sao có thể từ bỏ?”
Cậu ta khó chịu thở gấp, nói: “Đôi khi, con thà rằng chị ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh. Như vậy, chị ấy sẽ mãi mãi thuộc về con.”
“Nguyên Triệt, con có biết con đang nói gì không?! Sao con có thể nghĩ như vậy...”
“Yên tâm đi, mẹ.” Nguyên Triệt khẽ cười: “Con sẽ không để cố gắng của chị ấy trở nên vô ích. Chị ấy hy vọng con là một người bình thường, vậy con sẽ luôn bình thường.”
...
Nơi Nghiêm Liệt đưa cô tới, thật sự rất an toàn.
Bởi vì đó là khu vực gần khu quân sự, có thể thấy người mặc trang phục công vụ khắp nơi trên khu phố, an ninh của khu dân cư cũng không tồi.
“Căn nhà bố mẹ tôi từng ở, đã được tôi sửa sang lại một lần, có thể ở tạm được.”
Sau khi mở cửa nhìn vào, chỗ nào là có thể nói là ở tạm được chứ? Còn rộng hơn chung cư cao cấp của Quý Vân Vãn nhiều. Mặc dù rất ít đồ trang trí, nhưng vẫn tương đối hoành tráng.
Nhưng mà...
Vừa nhìn đã biết đây là nơi đàn ông sống một mình. Hơn nữa, rõ ràng có dấu vết Nghiêm Liệt từng sống ở đây. Dù anh đã thu dọn tất cả đồ đạc của mình, cô vẫn có thể nhìn ra được. Tất cả bố trí ở nơi này đều thuộc về cá nhân anh, bao gồm cả tủ quần áo và giường trong phòng ngủ.
Vào cửa, Nghiêm Liệt lấy một đôi dép nữ mới tinh ra cho cô, rất vừa chân, hiển nhiên là chuẩn bị cho cô.
Quý Vân Vãn nhìn dép lê trên chân, hơi ngạc nhiên khi anh chuẩn bị đầy đủ như vậy!
“Nếu tôi ở đây thì anh sẽ ở đâu?” Quý Vân Vãn hỏi.
Cô vừa mới đổi giày xong, xoay người đã nhìn thấy anh treo áo khoác ngoài mà cô vừa cởi ra lên giá áo, động tác khá tự nhiên.
Quý Vân Vãn bỗng có cảm giác nói không nên lời.
Giống như một loại dịu dàng nào đó, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác này.
Từ khi nhà họ Hứa không còn trên đời này nữa, cô chưa bao giờ chấp nhận sự quan tâm của người khác. Ngay đến nhà họ Nguyên rất thân thiết, cô cũng vẫn cố gắng giữ khoảng cách.
Nhưng sự quan tâm Nghiêm Liệt thể hiện ra lại khiến cô nhất thời không biết nên từ chối thế nào.
Có lẽ là bởi vì anh luôn có những lý do thích hợp để không cho cô từ chối.
“Tôi sẽ ở dưới lầu, cùng một người anh em của tôi.”
“Ở dưới lầu?”
“Đúng.” Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Cô đá mạnh sàn nhà một chút là tôi có thể nghe được.”
Quý Vân Vãn vô thức liếc nhìn sàn nhà. Sàn nhà bằng gỗ, dùng sức đá một chút, nói không chừng người dưới lầu thật sự có thể nghe được.
Đúng là tương đối an toàn. Nghĩ thử xem, bên này cô vừa dậm chân, có thể giây tiếp theo sẽ có một cảnh sát được đào tạo bài bản vọt vào... Đúng là rất có cảm giác an toàn.
Quý Vân Vãn chỉ tưởng tượng một chút thôi đã không nhịn được cảm thấy khá thích thú với đề nghị này. Dù sao trong khoảng thời gian gần đây cô cũng thật sự không quen ở một mình. Chứng rối loạn giấc ngủ đã nghiêm trọng hơn. Chắc là cô nên đi bệnh viện kê cho mình chút thuốc thôi.
“Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”
“Đừng khách sáo.” Nghiêm Liệt mỉm cười, nói: “An toàn của cô là quan trọng nhất.”
“Tất cả đều là đồ mới. Cô cứ dùng thoải mái. Trong phòng bếp có đồ ăn, đối diện khu dân cư còn có siêu thị. Nếu cô cần cái gì, có thể nói cho tôi biết.” Nghiêm Liệt nhìn đồng hồ, nói: “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi còn phải quay lại Cục để họp. Buổi tối về tôi sẽ đưa cô tới chung cư lấy hành lý, được không?”
“Được.” Quý Vân Vãn gật đầu.
Nghiêm Liệt xoay người ra ngoài, đi tới cửa thì dừng lại, ngoái đầu nói với cô: “Có việc nhớ gọi cho tôi.”
Quý Vân Vãn ngồi trên sofa, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được, Đội trưởng Nghiêm.”
Hình như mỗi lần bọn họ tạm biệt, anh đều sẽ nói những lời này.
Sau khi anh đi, Quý Vân Vãn đi dạo quanh phòng. Cô phát hiện dưới đáy tủ quần áo có một thùng đựng quần áo được gấp gọn gàng. Không cần hỏi cô cũng biết đó là của Nghiêm Liệt, anh đặt tất cả những thứ mình không đem đi ở dưới cùng.
Cô lại đến phòng bếp. Tủ bát và đồ làm bếp rất sạch sẽ, được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, có thể nói là gần như không nhiễm một hạt bụi nào. Mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy nguyên liệu nấu ăn và đồ uống. Nếu không phải cô tự mình đa tình thì chắc đây đều là đồ chuẩn bị cho cô. Bởi vì hiển nhiên anh không phải loại người sẽ uống sữa hay đồ uống hàng ngày.
... Ai có thể ngờ được một đội trưởng Đội cảnh sát hình sự tham công tiếc việc thường xuyên bận đến ngay cả nhà mình cũng không về được lại có một mặt cẩn thận như vậy?
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô.
Quý Vân Vãn bỗng hơi nghi ngờ, có phải Nghiêm Liệt từng có một người bạn gái rất thích sạch sẽ không?
...
Phòng làm việc của Cục Cảnh sát thành phố.
“Tôi nghe nói cậu đã đồng ý với Lâm Tu, nếu cứu được Cố vấn Quý sẽ để bọn họ gặp riêng?”
“Đúng vậy, từng đồng ý.”
“Vậy sao lúc trước cậu không báo cáo?!”
“Là lỗi của tôi.” Nghiêm Liệt nói: “Lúc ấy tình huống khẩn cấp, liên quan đến an toàn tính mạng của Cố vấn Quý, cho nên tôi không kịp báo cáo đã vội vã đi cứu người.”
Cục trưởng Bạch gật đầu, nói: “Chuyện này tôi biết, với tên điên kia, chậm một bước là không còn kịp rồi, vậy sau đó thì sao? Cậu đã nói cho Cố vấn Quý chưa?”
“Chưa, tôi cũng nhắc bọn họ không cần nói cho cô ấy.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi cho rằng cô ấy đã làm quá đủ trong vụ án này rồi, mạo hiểm mạng sống và bị phần tử phạm tội đe dọa tính mạng. Cô ấy đã phải chịu hai lần tổn thương trong vụ án này, những điều hoàn toàn vượt ngoài trách nhiệm của cô ấy. Những cảnh sát thật sự chịu trách nhiệm về vụ án như chúng ta còn chưa từng phải nhận những đau khổ như cô ấy phải chịu đựng. Huống chi, bản thân cô ấy còn là người nhà của một nạn nhân và cũng là một trong những nạn nhân. Tôi nghĩ, chúng ta nên bảo vệ cô ấy, không thể để phần tử phạm tội tổn thương cô ấy thêm nữa. Vì vậy, tôi lựa chọn không nói cho cô ấy chuyện này. Ai biết được loại tội phạm phản xã hội IQ cao như Lâm Tu nghĩ gì, lại còn là gặp riêng?”
Ánh mắt Cục trưởng Bạch dần chứa ẩn ý: “Thảo nào nghe bọn họ nói lúc cứu Vân Vãn, cậu đã không chợp mắt suốt ba ngày ba đêm, vô cùng nôn nóng, làm gì cũng là người đầu tiên bất chấp xông lên. Lúc cứu người cũng là cậu ôm người về trước. Nghiêm Liệt ơi là Nghiêm Liệt. Cậu đúng là không giống lúc mới tới. Trước đây, lúc phá án chưa từng thấy cậu đỏ mặt tía tai như vậy. Thế nào, lần này là động lòng thật rồi à?”
Nghiêm Liệt từ chối cho ý kiến, anh nói: “Tôi đã kiểm tra tiền lương cố vấn của cô ấy. Cả năm cộng lại còn không nhiều bằng cô ấy làm tư vấn tâm lý mấy lần. Không nói đến vụ án liên hoàn 9.25 lần này, sau khi đến Tân Hải, có vụ án nào mà cô ấy không liều mạng giúp chúng ta phá án chứ? Cho nên về vấn đề của cô ấy, tôi nghĩ có ích kỷ một chút không có gì sai. Chẳng phải Cục trưởng Bạch từng nói cô ấy là Chuyên gia Cố vấn mà chúng ta cần đặc biệt bảo vệ sao?”
“Thằng nhóc cậu, còn nói đến vấn đề tiền lương và đãi ngộ với tôi luôn rồi?” Cục trưởng Bạch bị anh chọc giận đến bật cười: “Tôi nói động lòng riêng không phải là ý cậu nói. Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Nhưng dù sao cậu vẫn giấu giếm chuyện đồng ý với Lâm Tu không báo, tự đi viết kiểm điểm cho tôi. Còn nữa, tiền lương cố vấn của Cố vấn Quý không phải việc tôi có thể quyết định. Lúc trước khi cô ấy ở Viện nghiên cứu Tâm lý Tội phạm của Phòng Công an tỉnh, cậu có biết Tân Hải chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức mới mời cô ấy về được không? Cô ấy đâu chỉ là Chuyên gia Cố vấn mà chúng ta cần đặc biệt bảo vệ. Cậu có biết gần đây tôi đã tiếp bao nhiêu cuộc điện thoại muốn mượn người không...”
“Khó mà làm được.” Sắc mặt Nghiêm Liệt trầm xuống: “Cô ấy vừa thoát khỏi nguy hiểm từ trong tay tội phạm giết người hàng loạt. Cả tinh thần và cơ thể đều bị tổn thương nghiêm trọng. Ít nhất trong khoảng thời gian này, tôi cảm thấy cô ấy cần nghỉ ngơi, không thể tùy tiện tham gia điều tra trọng án lớn nữa.”
“Đây không phải việc cậu nói là được.” Cục trưởng Bạch chế nhạo: “Suy cho cùng, việc này vẫn phải do ý của Vân Vãn. Cậu là ai, cậu có thể quyết định thay cô ấy à? Cậu cảm thấy cô ấy có nghe lời cậu không?”
Nghiêm Liệt: “...”
“Còn chưa có thân phận gì mà đã ở đây nói chuyện thay người ta rồi, cho rằng mình là người nhà của người ta à?” Cục trưởng Bạch hừ lạnh một tiếng: “Nhìn cái dáng vẻ này của cậu đi, có bản lĩnh ngang ngược với tôi thì đến chỗ Cố vấn Quý ngang ngược xem nào. Đi, bây giờ cậu nộp hết tiền lương của mình cho người ta đi, xem người ta có quan tâm đến cậu không.”
Nghiêm Liệt: “...”
Thấy anh không nói được gì, sắc mặt Cục trưởng Bạch đã tốt hơn nhiều, ông nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ này sợ kia, trước mặt người ta thì đến rắm còn không dám đánh. Với tốc độ này của cậu, người trong lòng cậu chắc đã bị người khác để ý tám trăm năm rồi. Tôi nghe nói ông chủ của công ty gì đó, thằng nhóc họ Nguyên kia ngày nào cũng đi theo sau mông người ta. Cậu nói cậu xem, cậu lấy cái gì so với người ta?”
“Cục trưởng Bạch.”
“Có chuyện thì nói.” Ánh mắt Cục trưởng Bạch như đang thốt lên rằng, xem cậu còn lý do gì để phản bác.
“Theo như báo cáo kiểm tra sức khỏe của ngài mà tôi đã nhìn trộm mấy ngày trước, huyết áp và đường máu của ngài đều hơi cao. Cho nên, sau này vẫn nên hút thuốc ít thôi, chú ý ăn uống. Trà sữa ngài đặt tôi đã bảo người khác lấy đi rồi, trong lúc làm việc thì pha trà uống nhiều chút, tốt cho sức khỏe.”
“...”
“Nói thì nói như vậy nhưng phỏng chừng việc gặp Lâm Tu là không thể tránh khỏi được. Châu Kế Phàm đã bị tử hình, Hoàng San San lại bị đốt thành cái xác khô. Trong ba nghi can phạm tội chỉ còn lại một mình Lâm Tu, mà chỉ có Cố vấn Quý mới cạy được miệng của gã.”
Nghiêm Liệt mím chặt môi, sắc mặt hơi u ám.
“Đối với Vân Vãn, có lẽ đây mới là một cái kết trọn vẹn.” Cục trưởng Bạch thở dài, nói: “Tôi nghĩ cô ấy cũng có một số chuyện muốn biết rõ trong lòng, vẫn nên xem ý của cô ấy thì hơn.”
Ra khỏi văn phòng Cục trưởng, Nghiêm Liệt nhìn đồng hồ, thu dọn đồ xuống lầu.
“Đội trưởng Nghiêm, buổi tối đi liên hoan đi, chúc mừng vụ án đã được giải quyết.”
Đây là truyền thống lâu năm của bọn họ. Bình thường, sau khi phá được vụ án lớn đều phải ăn một bữa cơm, uống rượu chúc mừng. Hầu như lần nào Nghiêm Liệt cũng đi, lần nào cũng uống rượu, nhưng chắc chắn khi kết thúc anh sẽ là người tỉnh táo nhất. Như thường lệ, lần này bọn họ cũng muốn đến nhà hàng nhỏ gần đây để uống rượu.
Nhưng Nghiêm Liệt lại khoát tay chặn lại: “Hôm nay có việc, mọi người đi đi, trở về gửi hóa đơn cho tôi.”
“Hả? Đội trưởng Nghiêm, anh không đi sao?”
Trong nhà có chuyện??
Từ khi Nghiêm Liệt nhậm chức tới nay, chỉ có bọn họ xin nghỉ phép với Nghiêm Liệt vì trong nhà có chuyện chứ chưa từng nghe Nghiêm Liệt nói nhà mình có việc dù chỉ một lần. Hơn nữa, bọn họ đều biết, tình huống nhà Nghiêm Liệt đặc thù, bố mẹ không ở cùng anh. Nghe nói một vị còn đã qua đời từ lâu. Nhưng anh gần như không hề nhắc tới chuyện trong nhà nên bọn họ không dám hỏi.
Mọi người chỉ thấy Nghiêm Liệt vội vàng thu dọn đồ trên bàn, sau đó khoát tay với bọn họ, tỏ ý buổi tối bọn họ tự đi uống rồi rời đi.
“Đội trưởng Nghiêm vội đi làm gì vậy?” Đội Trinh sát Kỹ thuật cách vách đi đến cũng nghe được đối thoại của bọn họ, tò mò hỏi: “Ngoài điều tra vụ án, từ trước tới nay chưa từng thấy anh ấy vội vàng như vậy.”
Sở Phong hơi đăm chiêu, nói: “Sao tôi lại cảm thấy hơi lạ nhỉ.”
Triệu Lâm nói thầm: “Chắc không phải kim ốc tàng kiều* trong nhà đâu nhỉ.”
*Kim ốc tàng kiều: Nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với thê tử chính của mình, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc
Sở Phong: “... Tự cậu nghe xem những lời này của cậu có khả năng không?”
Nghĩ đến tác phong xưa nay của Nghiêm Liệt, Triệu Lâm nghiêm túc gật đầu, nói: “Đúng là không có khả năng, là tôi nghĩ nhiều rồi.”