Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 49

Quý Vân Vãn đang ngủ.

Nhưng cô ngủ không yên, giống như những ngày cô nằm trong bệnh viện kể từ khi thoát khỏi nguy hiểm dưới tay Hoàng San San. Mỗi khi nhắm mắt lại, dường như cô đều có thể nghe thấy những âm thanh đáng sợ đó.

Búa sắt bị quăng mạnh, từng nhát từng nhát, giống như vẫn đang diễn ra bên tai khi cô bị bịt mắt.

Sợ hãi đôi khi cũng không xuất phát từ việc tận mắt nhìn thấy mà nó đến từ những liên tưởng không thể khống chế trong tiềm thức nhiều hơn.

Ngay cả khi là một Chuyên gia Tâm lý thì cô cũng không tránh được sẽ có một số thay đổi về cơ chế tâm lý sau chấn thương. Suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một người bình thường có tích cách hơi cực đoan mà thôi.

Một thằng hề có thể mang niềm vui đến cho người khác nhưng không thể tự tạo niềm vui cho mình. Một nhà Tâm lý học có thể chữa khỏi cho người khác nhưng chưa chắc có thể chữa khỏi cho chính mình.

Không ai là không có chỗ khuyết thiếu.

Cô không có cách nào ngăn cản ác mộng nảy sinh trong tiềm thức của mình. Vì vậy, mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô đều rất kém, thỉnh thoảng còn phải dùng thuốc mới có thể ngủ.

Nhưng ngay cả khi đang ngủ, cô vẫn không cách nào ngủ an ổn. Những cơn ác mộng kia sẽ luôn đi kèm với giấc ngủ. Đôi khi cô cũng thấy hơi mờ mịt. Bao lâu nay, cô một mực cho rằng bắt được hung thủ là mục tiêu sống của mình. Cô muốn biết sự thật đằng sau những cái chết bi thảm của những cô gái đó, muốn đưa hung thủ ra công lý.

Hiện tại, cô đã làm được, cuối cùng cô đã làm được rồi.

Nhưng làm được rồi, tại sao vẫn không vui chứ?

Tại sao... Vẫn không cảm thấy thoải mái hơn chút nào chứ.

Cô suy nghĩ thật lâu, cảm thấy có lẽ là bởi vì mình giống như người thân của những nạn nhân đó. Dù chứng kiến hung thủ bị bắt giữ và kết án, nhưng những hình phạt đó chỉ là sự an ủi nhất thời với bọn họ mà thôi. Bởi vì không lâu sau họ sẽ nhận ra, ngay cả khi kẻ ác đã bị trừng phạt thì người thân của mình cũng không về được.

Bất kể cô làm thế nào, cả nhà họ Hứa đều không về được nữa.

Châu Kế Phàm, Hoàng San San, Lâm Tu...

Quý Vân Vãn chợt mở mắt ra, ngồi dậy.

Cô bỗng nghĩ đến một vấn đề, Lâm Tu vốn họ Lâm, tại sao lúc tới gặp cô lại nói họ Quý chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hứng thú xấu xa ư?

Bố cô không thể có loại này họ hàng, cô dám khẳng định một điều rằng chắc chắn người này nói như vậy là vì nguyên nhân nào đó khác.

Lúc cô đang suy nghĩ miên man thì chợt loáng thoáng nghe được âm thanh gì đó. Cô cả kinh, lập tức xuống giường cẩn thận đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện tiếng động phát ra từ trong phòng bếp.

Một thùng sữa và một ít hoa quả nằm dưới sàn phòng bếp.

Nghiêm Liệt đi dép lê, đang nấu cơm.

Hơn nữa anh rất cẩn thận, ngay cả đun nước hay rửa đồ ăn đều vặn nước rất nhỏ. Chắc anh biết cô đang ngủ nên sợ quấy rầy cô.

Cô nhớ tới tin nhắn mình gửi cho anh lúc chiều, nói mình muốn ngủ một lúc, có việc thì gọi điện thoại cho cô. Không nghĩ tới anh lại lặng lẽ đến đây, còn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn rồi nấu cơm cho cô.

Trên người anh vẫn là áo sơ mi đen và chiếc quần đen mặc lúc sáng, tay áo được xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ. Bóng lưng cao gầy, hơi thở trầm ổn mà ấm áp ấy, khiến người ta có một thứ cảm giác an toàn khó tả.

Quý Vân Vãn đứng trong phòng bếp nhìn anh một lúc, ngáp một cái.

Nghiêm Liệt đã phát hiện cô đi vào từ lâu, nhưng anh không quay đầu lại, chỉ nói: “Tỉnh ngủ rồi?”

“Ừm, ai có thể lấy được anh đúng là hưởng phúc mà.” Quý Vân Vãn lười biếng nói: “Bắt được tội phạm không nói, còn lên được phòng khách xuống được phòng bếp...”

Nghiêm Liệt dừng động tác thái rau, nói: “Có phải cô quên mất tôi là một người đàn ông không?”

“Đúng nhỉ, nói sai rồi, phải là gả cho anh.”

“...” Nghiêm Liệt buông đồ trong tay xuống, cầm khăn tay lau tay rồi xoay người, hỏi: “Có phải cô buồn ngủ không?”

Xem chừng Quý Vân Vãn đúng là đang buồn ngủ thật. Tóc dài lộn xộn xõa tung trên người, quần áo bên trong hơi nhăn vì ngủ, trên mặt cũng có vẻ mơ màng.

Nghiêm Liệt nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, nói: “... Cô còn nhớ mình vừa nói gì không?”

“Hả? Tôi nói gì?” Quý Vân Vãn lại ngáp một cái. Cô bị mấy thứ linh tinh trong tiềm thức làm tỉnh. Trên thực tế, giấc ngủ mấy tiếng này không hề giảm bớt mệt mỏi của cô, ngược lại còn khiến cô mệt hơn.

Chống lại ác mộng, chống lại suy nghĩ, đều làm cho thần kinh của cô rất mệt mỏi.

Nghiêm Liệt thấy cô như vậy thì thoáng đau lòng, hạ giọng nói: “Ngủ thêm một chút đi, nấu cơm còn phải một lúc nữa.”

“Cho nên, anh biết nấu cơm thật à?”

“Nếu không thì tôi đang làm cái gì?”

Quý Vân Vãn: “... Tôi nghĩ anh đang ám chỉ tôi, nói tôi nên nấu cơm.”

Trong mắt Nghiêm Liệt hiện lên ý cười, anh nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, không cần cô làm.”

“Không phải tôi đã chiếm không ổ của anh à? Dù sao cũng phải làm chút gì đó trả lại anh chứ. Nhưng tôi thật sự không có gì dùng được cả. Nếu phải nói có thể làm được thứ gì... Hay là làm tư vấn tâm lý cho anh một lần nhé?” Quý Vân Vãn suy tư nhìn bóng lưng anh, nói: “Đội trưởng Nghiêm, anh có vấn đề tâm lý gì cần giải quyết không? Nhất định là có.”

“Được.”

Hả? Cô chỉ thuận miệng nói thôi, người này lại đồng ý thật?

“Chẳng phải cô từng thôi miên Sở Phong sao?” Nghiêm Liệt bỗng nói: “Vậy cũng thôi miên tôi một lần đi.”

“Hả?” Quý Vân Vãn kinh ngạc nhìn anh: “Anh muốn trải nghiệm thôi miên?”

“Đúng, đây không phải thứ cô có thể làm được sao.”

“Anh biết thôi miên không phải chỉ đơn thuần là để anh ngủ một giấc chứ?” Quý Vân Vãn nhắc nhở: “Trong quá trình thôi miên, khả năng phán đoán độc lập và hành động tự nguyện, cảm giác và tri giác của anh sẽ bị giảm hoặc mất đi. Nói đơn giản, tiềm thức của anh sẽ phản ứng dựa theo dẫn dắt của tôi. Hơn nữa, anh không thể từ chối ám thị tâm lý của tôi, càng không có cách nào từ chối trả lời câu hỏi của tôi...”

“Tôi biết, tôi từng điều tra một vụ án liên quan đến nhà thôi miên, có lẽ cũng hiểu một chút.”

“Vậy anh có vấn đề gì muốn thay đổi thông qua thôi miên sao?”

“Có thì có, nhưng...” Nghiêm Liệt cầm một miếng cà rốt đã cắt xong trong tay quơ quơ, khẽ cười nói: “Cô xác định muốn nói chuyện với tôi trong này sao?”

“... Cần tôi giúp không?”

“Không cần.” Nghiêm Liệt tiếp tục cầm dao lên, thuận miệng nói: “Cô đi chơi đi.”

Cảm giác này thật sự rất tốt, Quý Vân Vãn cười trộm. Cô cũng chỉ khách khí chút thôi, cô không thích nấu cơm chút nào. Cô không hiểu nổi mấy thứ cần động tay, am hiểu duy nhất vẫn là mấy thứ cần động não.

Hơn nửa giờ sau, Quý Vân Vãn ôm gối ôm tựa vào sofa, nói chuyện phiếm với Nhậm Ninh Ninh trên WeChat.

Nhậm Ninh Ninh: “Chị Vân Vãn, hai ngày này chị đừng đến Cơ sở Vân Hải vội. Em đã tiếp mấy tên lừa đảo nói muốn tư vấn tâm lý, thật ra là muốn đến thăm dò tin tức của chị! Đúng là đáng giận!”

Quý Vân Vãn: “Ừm, chuyên gia chống lừa đảo Ninh Ninh, em đúng là ngày càng được việc đó. Mấy chuyên gia khác có bị ảnh hưởng không?”

Nhậm Ninh Ninh: “Bọn thầy Trần cũng không chiều theo bọn họ, nếu ai dám vô duyên vô cớ đến kiếm chuyện liền đuổi thẳng ra ngoài. Gặp người thái độ tốt thì đưa thẳng vào phòng tư vấn của mình. Dù sao chuyện làm ăn tới cửa ai lại không làm chứ. Ngược lại còn có thêm vài khách hàng đó ha ha ha. Chị yên tâm đi, mọi chuyện có tụi em. Chị ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Quý Vân Vãn không nói chuyện cô đang ở nơi Nghiêm Liệt sắp xếp, nói chính xác, là ở trong nhà Nghiêm Liệt.

Nếu muốn yên tĩnh một thời gian thật, hơn nữa phải tránh né bên ngoài, tốt nhất là không nói với ai. Chưa kể cô còn ở trong nhà một người đàn ông độc thân, mặc dù là đồng nghiệp... Cũng có phần khó nói.

Quý Vân Vãn nghe âm thanh trong bếp, đột nhiên giật mình, hỏi Nhậm Ninh Ninh: “Ninh Ninh, em cảm thấy Đội trưởng Nghiêm thế nào?”

“A! Đội trưởng Nghiêm!!” Nhậm Ninh Ninh lập tức đổi giọng: “Trong mắt em, anh ấy là nam thần lạnh lùng! Cảnh sát đẹp trai nhất! Tám múi cơ bụng! Đôi mắt sâu thẳm sắc bén!! Tràn ngập mùi vị nam tính vừa sạch sẽ vừa trưởng thành!! Tràn ngập hormone!!! Em thừa nhận ngoài thần tượng em yêu nhất thì anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp trong hiện thực!!”

“...” Quý Vân Vãn: “Chị hỏi em con người anh ấy thế nào, không có hỏi em ngoại hình thế nào... Nói gì thì nói, sao em biết anh ấy có tám múi cơ bụng? Em thấy rồi à?”

Nhậm Ninh Ninh: “Chưa thấy! Nhưng chắc chắn anh ấy có! Có muốn đánh cược không, chị Vân Vãn, em cược chắc chắn có tám múi!”

Quý Vân Vãn: “Được, thua thì cho em thêm tiền thưởng.”

Nhậm Ninh Ninh: “Chị đánh cược anh ấy không có cơ bụng sao?”

Quý Vân Vãn: “... Không đánh cược, tháng này xác định chắc chắn cho em thêm tiền thưởng.”

Nhậm Ninh Ninh: “Vậy là chị chứng thực rồi hả? Đội trưởng Nghiêm có tám múi cơ bụng thật sao?”

Quý Vân Vãn: “Chị chưa! Nhưng chị không ngại chứng thực giúp em.”

Nhậm Ninh Ninh gửi một cái icon cười quái dị: “Vậy giúp em chứng thực một chút đi.”

Quý Vân Vãn đột nhiên cảm thấy mình tự đào hố chôn mình rồi. Sao lại nói tới cơ bụng của Nghiêm Liệt chứ? Đây là đối thoại kỳ quái gì vậy.

Nghiêm Liệt bưng đồ ăn lên bàn, liếc nhìn Quý Vân Vãn, nói: “Có thể ăn cơm rồi.”

“Được!” Quý Vân Vãn chột dạ vội vàng đóng khung chat.

“Không ngại tôi ăn cùng cô chứ?”

“Đương nhiên không ngại, nơi này là nhà anh, anh mới là chủ nhân.”

Nghiêm Liệt dừng một chút, nói: “Lúc ở đây, cô chính là chủ nhân nơi này.”

Quý Vân Vãn liếc nhìn, tay nghề Nghiêm Liệt không tệ lắm, ba mặn một canh, rau cần xào trứng gà, khoai tây hầm đậu đũa, cà rốt, đều là món ăn thanh đạm, một miếng thịt cũng không có.

Anh vẫn nhớ gần đây cô không muốn thấy mấy món có thịt.

Quý Vân Vãn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Liệt bới cơm cho cô, bỗng cảm thấy, dù người đàn ông này có tám múi cơ bụng hay không thì anh vẫn rất... quyến rũ?

Hơn nữa còn là loại quyến rũ nhẹ nhàng và êm dịu khiến người khác hoàn toàn không thể kháng cự. Khó trách Nhậm Ninh Ninh vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy những người đẹp trai từng gặp trước đây đều bị lu mờ.

Người đàn ông như vậy, nghề nghiệp cảnh sát hoàn toàn không khiến anh bớt chút điểm nào, ngược lại còn thêm điểm.

Lúc Nghiêm Liệt đưa bát cơm qua, đúng lúc giao nhau với tầm mắt cô. Theo logic, bình thường tình huống chạm mắt bất ngờ này nên có người rời ánh mắt đi trước, nhưng Quý Vân Vãn vẫn nhìn anh không nhúc nhích.

Nghiêm Liệt cũng kệ cô nhìn mình, nói: “Thế nào, trên mặt tôi có gì sao?”

“Ừm, có.” Quý Vân Vãn nâng cằm, nói: “Bên trái mặt, viết hai chữ đảm đang, bên mặt phải, viết hai chữ dịu dàng.”

Nghiêm Liệt buồn cười: “Cô là người đầu tiên hình dung tôi như vậy.”

“Vậy người khác hình dung anh như nào?”

Nghiêm Liệt dừng một chút, nói: “Không hề dịu dàng.”

Quý Vân Vãn sửng sốt, không nhịn được nở nụ cười: “Ừm, bình thường trên mặt anh quả thật đều viết ba chữ này.”

“Vậy sao?”

Quý Vân Vãn cầm đũa, nóng lòng muốn thử, nói: “Để tôi nếm thử xem, tay nghề của Đội trưởng Nghiêm nhà chúng ta như thế nào.”

Nghiêm Liệt vốn đang thoải mái nghe được những lời này của cô thì chợt sững lại, tay đang vươn ra lấy đũa cũng dừng theo, không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.

Quý Vân Vãn ăn thử mấy miếng, vẻ mặt kinh ngạc: “Ngon quá... Sao trước kia anh lại nuốt trôi mì tôi nấu vậy??”

“Ai nói mì cô nấu không thể ăn?”

“Nhưng không thể so với anh được, sớm biết vậy thì tôi đã không khoe cái xấu ra rồi.” Cô đúng là tự bêu xấu mà. Tổng cộng mời anh ăn hai bữa cơm, cả hai lần đều là nấu mì đơn giản nhất. Vậy mà anh lại không hề ghét bỏ, lần nào cũng ăn hết sạch.

Nghiêm Liệt cười không nói.

Quý Vân Vãn bưng một bát cơm chất đầy đồ ăn, ăn một mạch hết sạch, hơn nữa còn rất thỏa mãn ợ một tiếng.

Ăn no xong cô mới phát hiện, Nghiêm Liệt chưa hề động đũa, bởi vì cả quá trình anh đều đang nhìn mình.

“Anh nhìn tôi làm gì? Không hợp khẩu vị của anh sao?”

“Không phải.” Nghiêm Liệt bưng bát cơm lên, nhanh chóng ăn hết đồ ăn còn lại. Quý Vân Vãn vừa đứng dậy muốn cầm bát đũa đi rửa, Nghiêm Liệt đã nhanh hơn cô một bước, thu dọn bát đũa, nói: “Tôi thu dọn, cô đi chơi đi.”

Đây là coi cô như trẻ con à?

Quý Vân Vãn hoàn toàn không tranh nổi, nên không tranh nữa, ngồi xuống sofa.

Điện thoại đặt trên sofa được cài chế độ im lặng. Cô cầm lên mới phát hiện Nguyên Triệt đã gọi điện thoại cho cô. Lúc này cô mới nhớ ra lúc sáng Nguyên Triệt nói có thể buổi tối sẽ tới tìm cô.

Vừa ngủ một giấc, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này.

“Nguy rồi...”

Nghiêm Liệt đang rửa bát trong phòng bếp nghe thấy cô nói thầm, thò đầu ra khỏi phòng bếp, hỏi: “Làm sao vậy?”

Quý Vân Vãn tặc lưỡi, nói: “Tôi quên mất có thể Nguyên Triệt sẽ tới tìm tôi.”

“Chỉ là có thể thôi mà.” Nghiêm Liệt nói: “Nếu cô muốn đi tìm cậu ta thì tôi có thể đưa cô đi. Chắc cậu ta chưa biết cô đã chuyển đến bên này nhỉ?”

“Vấn đề là tôi ăn không nổi. Cậu ấy tìm tôi chắc chắn cũng là tới tìm tôi ăn cơm.” Quý Vân Vãn sờ sờ bụng, cô đã bị bữa cơm này lấp đầy bụng rồi.

“Vậy đừng đi, hôm khác đi.” Nghiêm Liệt quay đầu lại rửa bát, giật giật khóe môi.

Anh chợt cảm thấy tâm trạng rất tốt, tốc độ rửa bát trở nên nhịp nhàng hơn.

Quý Vân Vãn nhìn chằm chằm điện thoại nhìn một lúc lâu, cầm điện thoại đi đến ban công, gọi cho mẹ của Nguyên Triệt.

Rất nhiều năm trước, cô đã gặp hai mẹ con họ ở bệnh viện của một thành phố khác.

Người cô gặp trước là Nguyên Triệt, nhưng chỉ là không cẩn thận va vào cậu ta, khi quay đầu giải thích lại phát hiện sắc mặt cậu ta tối tăm, ánh mắt kì lạ.

Giống như không nhìn thấy gì, nhưng lại có điều gì đó sâu thẳm bên trong.

Lúc ấy Quý Vân Vãn chỉ cảm thấy hơi kì lạ, nhưng sau khi cô đi hai bước mới nhận ra một sự khác thường.

Đó là thời điểm cô cảm thấy hứng thú với Tâm lý học Tội phạm nhất. Mà loại Tâm lý học này, không chỉ phải hiểu tâm tính của hung thủ khi gây án, còn phải hiểu tâm tính phạm tội của người chưa thực hiện hành vi phạm tội. Những người nghiên cứu Tâm lý học Tội phạm sẽ có thể thấy được mặt xấu xa nhất, kỳ quái nhất, gian ác nhất trong nhân cách.

Có được nền tảng lý thuyết của Tâm lý học và Tổ chức học Tội phạm, điều đó không chỉ có tác dụng giúp phát hiện một số tội phạm hình sự mà còn có thể ngăn chặn một số hành vi phạm tội xảy ra.

Trong mấy giây đối diện với Nguyên Triệt, cô đã nhận ra tâm lý của cậu ta… Trong lòng cậu ta có xúc động muốn giết người, nhưng còn chưa thực hiện.

Trong cuộc đời, mỗi người đều có vô số thời điểm xúc động, thậm chí ở một khoảnh khắc nào đó, một số suy nghĩ tà ác sẽ vô thức xuất hiện trong đầu. Nhưng người bình thường đều có năng lực kiềm chế suy nghĩ tà ác của mình, cho nên hầu hết đó chỉ là suy nghĩ nhất thời trong đầu mà thôi.

Nhưng nếu trong tình huống vô cùng xúc động, khả năng kiềm chế của con người sẽ yếu đi, rất dễ làm ra chuyện sai lầm khiến bản thân hối hận cả đời.

Cô muốn quay đầu lại đi tìm, nhưng không tìm được. Cũng vào ngày đó, cô cứu được người mẹ muốn tự sát của Nguyên Triệt, còn thành công trấn an cảm xúc của bà, khiến cho bà từ bỏ suy nghĩ từ bỏ cuộc sống.

Cũng bắt đầu từ khi đó, nhà họ Nguyên đã coi cô như người thân, từ Nguyên Triệt đến mẹ cậu ta, đều rất quan tâm cô.

Quan hệ giữa cô và Nguyên Triệt kể ra cũng dài. Cô nghĩ sở dĩ Nguyên Triệt dồn tất cả những tình cảm thiếu hụt cho cô, nguyên nhân rất lớn là bởi vì lúc đó cô đã kéo cậu ta lại.

Đối với bác sĩ tâm lý, một khi bệnh nhân dành tình cảm hay sự đồng cảm cho bác sĩ thì chứng tỏ lần điều trị đó khá thất bại.

Vậy nên đối với tình cảm của Nguyên Triệt, cô vẫn luôn né tránh. Nhưng cô cũng biết rất khó để có thể thay đổi điều này. Hơn nữa, hai năm nay, cô hoàn toàn không có thời gian và sức lực để ý đến cậu ta.

Cho dù cô tài giỏi thông minh đến thế nào thì tình cảm vẫn không phải thứ có thể thay đổi dễ dàng.

Sau khi trò chuyện cùng mẹ Nguyên Triệt hơn nửa giờ, Quý Vân Vãn mới cúp điện thoại. Đồng thời Nguyên Triệt cũng gửi tin nhắn đến, hỏi cô có phải không ở trong nhà không.

Quý Vân Vãn trả lời: “Đúng vậy, gần đây bị phóng viên theo dõi nên, đổi chỗ ở, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

Nguyên Triệt: “Em đã rất nhiều ngày không nhìn thấy chị rồi, nếu còn không gặp được chị nữa, có lẽ em sẽ điên mất.

Quý Vân Vãn: “Không, em sẽ không.”

Nguyên Triệt: “Sao chị biết là không? Chị rất chắc chắn em sẽ không như vậy ư?”

Quý Vân Vãn: “Phải, chị chắc chắn, A Triệt mà chị biết đã trở thành một người trưởng thành tài giỏi từ lâu rồi.”

Một lúc sau, Nguyên Triệt vẫn không trả lời tin nhắn của cô.

Đúng vậy, rất lâu trước đây, khi cô vừa gặp Nguyên Triệt, cậu ta vẫn là một đứa trẻ yếu ớt, lạc lối và đầy những suy nghĩ lộn xộn. Còn cô, chỉ là một người dẫn đường trùng hợp đi ngang qua trong quá trình trưởng thành của cậu ta mà thôi.

Quý Vân Vãn thở dài, lúc ngẩng đầu mới phát hiện Nghiêm Liệt đứng bên sofa, đang ôm cánh tay nhìn cô.

Quý Vân Vãn trừng mắt nhìn, hỏi: “Anh rửa bát xong rồi?”

“Ừm, đưa cô về chung cư lấy đồ nhé?”

Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Được, vậy phiền anh rồi.”

Lái xe đi về phải mất hơn bốn mươi phút, Quý Vân Vãn không hề chậm trễ thời gian, tới chung cư bèn nhanh chóng thu dọn hành lý, mang vali xuống lầu rồi lên xe Nghiêm Liệt, nói: “May mà không nhiều đồ... Sao tôi lại có cảm giác cứ như chạy nạn ấy nhỉ.”

“Chỉ là tạm thời thôi, qua đợt này, chuyện này sẽ dần lắng xuống.”

“Mong là vậy.” Quý Vân Vãn thở dài, nói: “Nhưng có lẽ vụ án này cũng coi như vụ án lớn mang tính lịch sử rồi, giống như những kẻ giết người hàng loạt gây chấn động suốt cả một thế kỷ vậy.”

“Đúng rồi, Lâm Tu... Mọi người thẩm vấn gã chưa?”

Nghiêm Liệt ừ một tiếng, nói: “Cô có suy nghĩ gì sao?”

Quý Vân Vãn nói: “Rõ ràng tất cả đã kết thúc, nhưng tôi lại cứ cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết. Rốt cuộc có chỗ nào không ổn, tôi cũng không diễn tả được.”

“Nếu cô muốn tham gia thẩm vấn Lâm Tu, tôi có thể đăng ký giúp cô.” Nghiêm Liệt nói nhẹ nhàng: “Nhưng cô phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao gã chính là nguồn cơn của mọi tội ác. Hơn nữa Hoàng San San đã chết, tôi rất lo liệu gã có suy nghĩ gì với cô hay không.”

“Có suy nghĩ thì có thể làm được gì chứ? Tôi lại sợ gã sao?” Quý Vân Vãn hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ thế nào thì cũng nên là gã sợ tôi, hơn nữa...”

“Hơn nữa cái gì?”

“Gã nên đưa ra yêu cầu muốn gặp tôi.” Quý Vân Vãn nhìn anh.

Nghiêm Liệt im lặng một lúc, nói: “Đúng là không thể gạt cô chuyện gì.”

Bình Luận (0)
Comment