“Anh đang nói gì...” Cô còn chưa nói hết câu.
Anh hoàn toàn không cho cô cơ hội nói xong, lại chặn môi cô lần nữa.
Là ai nói Nghiêm Liệt vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, không ai lay chuyển được?
Đó chắc chắn là người khác, không phải cô. Bởi vì cô phát hiện người đàn ông này không phải không thể lay chuyển, mà là căn bản không chịu được trêu chọc.
Ai mở đầu đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là... Cô hoàn toàn là bên yếu thế. Sức lực của anh lớn đến mức như muốn khảm cô vào xương cốt vậy.
Quý Vân Vãn vốn cho rằng mình có thể chiếm ưu thế mọi thứ, nhưng lần này cô thừa nhận mình đã bại trận rồi. Đầu óc cô dần trở nên mơ màng, cuối cùng, đến tận khi cô thiếu dưỡng thì anh mới buông ra.
Trên đời này, có một số việc chỉ khi xúc động mới dám làm. Chẳng hạn như nụ hôn này. Nếu không phải đang xúc động, mà đặt trong trạng thái kiềm chế bình tĩnh và phân tích lý trí như bình thường thì chắc chắn cô sẽ không thể làm ra loại chuyện này.
Quý Vân Vãn uống say, nhưng không có nghĩa là cô không tỉnh táo. Ngược lại, tuy chất cồn khiến đầu óc cô hơi mơ hồ, nhưng thứ thật sự khiến cô say lại là hơi thở nồng cháy trên người Nghiêm Liệt.
“Vân Vãn...”
Anh chỉ khàn giọng gọi tên cô một tiếng, cô đã có cảm giác trái tim mình nóng đến mức muốn nổ tung.
Nhưng rõ ràng trong mắt anh đang viết một câu: Anh không muốn thả cô ra.
Sau khi kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, cô mới giãy khỏi lòng anh, mở cửa lảo đảo xuống xe.
Lần này, Nghiêm Liệt không ngăn cô lại, mà thuận theo thả lỏng tay. Lúc cô chui ra khỏi xe, anh lặng lẽ dùng tay che chở đầu cô.
“Không cần tiễn tôi, tôi tự về được.” Bỏ lại một câu như vậy, cô lập tức kéo chiếc áo đã bị mở một nửa của mình rồi vội vàng vào thang máy.
Rõ ràng là cô chủ động phá giới trước, nhưng lúc này người chạy trối chết cũng là cô.
Nhìn bóng lưng cô biến mất trong tòa nhà, Nghiêm Liệt lui lại, tựa cả cơ thể lên ghế xe, gục đầu xuống th* d*c.
Với trạng thái vừa rồi của anh, anh vốn không định thả cô ra. Nhưng khi nghe được tiếng nức nở của cô, trái tim anh lại như bị nhéo thật mạnh, đầu lập tức tỉnh táo lại.
Đừng nhìn Quý Vân Vãn bình thường vừa lý trí thông minh vừa thành thục lạnh lùng như vậy. Nhưng trong việc này, cô lại như một cô gái nhỏ chỉ vừa thông suốt nhờ sự xúc động và giận dỗi của mình... Đương nhiên, anh cũng không khá hơn là bao.
Một lát sau, anh ngẩng đầu, thấy cửa sổ phòng cô trên lầu đã sáng đèn. Thế là anh lại nhìn khung cửa hồi lâu.
Cơ thể khô nóng dần trở về bình thường, thay vào đó là sự dịu dàng chậm rãi lan khắp trái tim. Chỉ là một khung cửa sổ thuộc về cô thôi mà vẫn khiến anh không thể rời mắt.
Không biết qua bao lâu, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, cầm lấy điện thoại gọi một cuộc đi.
“Minh Hải, chưa ngủ chứ? Thả Liệt Phong ra cho anh. Đúng... ngay bây giờ. Anh cần nó đi tản bộ cùng anh.”
Chưa từng có lúc nào như lúc này, tình cảm trong lòng tưởng chừng muốn nổ tung lên, hoàn toàn không thể tự tiêu hóa được. Vậy nên anh cần chia sẻ với ai đó. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có chú chó lớn kia không biết nói… Chỉ cần nghe là được.
“Hình như anh rất vui vẻ nhỉ, xảy ra chuyện tốt gì sao?” Tưởng Minh Hải nói trong điện thoại: “Không nói cái này vội. Anh, xin hỏi cơm anh mang về cho em đâu rồi?”
Nghiêm Liệt: “... Cậu ăn mì gói đi, anh không mang gì về hết.”
“Vậy nhờ anh lúc tản bộ với Liệt Phong thì tiện mua đồ ăn cho em được không? Em trai anh, em đây vì chờ anh mang cơm về mà đã để bụng đói bốn năm giờ rồi đó! Em không muốn ăn mì gói! Không mua cho em thì bây giờ em lập tức đi lên gõ cửa phòng chị dâu tố cáo với chị ấy!”
“Cậu dám.” Nghiêm Liệt nói với giọng lạnh lùng: “Cô ấy vừa nghỉ ngơi, cậu dám quấy rầy cô ấy thì anh sẽ đánh gãy chân cậu.”
“Ái chà, sao lần này không sửa lại việc em gọi chị dâu thế? Chẳng lẽ... tỏ tình thành công rồi?”
“Nói nhảm ít thôi. Bây giờ cậu dắt Liệt Phong xuống tìm anh. Anh mời cậu ăn khuya.”
Một lát sau, Tưởng Minh Hải mặc quần áo thể thao dắt Liệt Phong vội vàng xuống lầu. Liệt Phong thấy Nghiêm Liệt thì kích động đi lên xoay quanh anh. Nghiêm Liệt khom người xoa đầu chú chó lớn.
Tưởng Minh Hải nhìn trái nhìn phải quan sát mặt anh, hỏi: “Anh, anh không bình thường nha. Có uống rượu thì sắc mặt cũng không như vậy được.”
Cậu ta quen biết Nghiêm Liệt từ khi còn nhỏ. Nhưng ngay cả khi riêng tư, hầu như cậu ta cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh.
Rất ít khi... dịu dàng như vậy.
Nghiêm Liệt nhận dây dắt Liệt Phong trong tay cậu ta, nói: “Có ăn khuya không, ăn thì câm miệng, không ăn thì cút.”
“...” Tưởng Minh Hải ngậm miệng, thấy anh ngẩng đầu nhìn về một phía, Tưởng Minh Hải cũng nhìn theo, phát hiện nơi Nghiêm Liệt nhìn chính là tầng trên nhà bọn họ - Căn phòng mà chị dâu tương lai của cậu ta đang ở.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn!
Nhưng Nghiêm Liệt thật sự rất kín miệng. Lúc ăn khuya, Tưởng Minh Hải đánh trái đánh phải mà vẫn không hỏi được điều gì.
Đương nhiên cậu ta không thể moi được một lời từ Nghiêm Liệt. Bởi vì dù trong lòng có nóng đến đâu thì anh cũng không biểu hiện ra ngoài.
Anh âm thầm tiêu hóa tất cả cảm xúc nóng bỏng, nhớ lại từng giây phút, từng biểu cảm, từng câu nói, từng cái nháy mắt của cô trong tối nay hết lần này đến lần khác.
...
Lúc Quý Vân Vãn nhận được điện thoại của Cục trưởng Bạch thì đã sắp 11 giờ. Rượu hôm qua thật sự đã khiến cơ thể cô không thoải mái. Cục trưởng Bạch lặp lại hai lần cô mới nghe hiểu ý của ông.
“Cho nên, hôm nay tôi sẽ đến thành phố D, đúng không?”
“Vốn là muốn cô tới Cục họp trước, nhưng tôi nghe nói hôm qua cô đi uống rượu với đám nhóc kia nên không quấy rầy cô nghỉ ngơi quá sớm. Tôi vừa kết thúc cuộc gọi với lãnh đạo tỉnh. Ý của lãnh đạo là, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Tôi sẽ cho xe đến đón cô. Tốt nhất là hôm nay có thể tới hiện trường. Chắc là cô không để ý tin tức gần đây. Ảnh hưởng của chuyện này không thể nhỏ hơn khi vụ án 9.25 mới xuất hiện lúc trước đâu...”
“Tôi hiểu rồi, Cục trưởng Bạch. Bây giờ tôi sẽ thu dọn ngay, thu dọn xong thì lập tức xuất phát.”
“Vân Vãn, cơ thể cô vẫn chịu được chứ?”
“Hoàn toàn không thành vấn đề. Cục trưởng Bạch, ngài yên tâm đi, chuyện có thể làm chắc chắn tôi sẽ làm thật tốt. Tôi tự có chừng mực.”
Cúp điện thoại, cô lập tức thu dọn đồ đạc. Vừa kéo vali ra, tất cả chuyện xảy ra đêm qua đều hiện lên trong đầu.
Đúng rồi, tuy cô uống say, nhưng cô không mất trí nhớ tạm thời, cũng không ám thị cho mình quên chuyện đã xảy ra.
Nhưng cô và Nghiêm Liệt... Là cô chủ động hay anh chủ động nhỉ? Cô đã quên mất điểm này thật.
Bỏ đi, cô vẫn còn chuyện quan trọng hơn tình cảm của bản thân.
Nửa giờ sau, Quý Vân Vãn đeo kính râm kéo vali vào thang máy. Lúc xuống dưới lầu, đúng lúc nhìn thấy một người một chó đi từ xa về. Quý Vân Vãn thấy Liệt Phong, nhưng cô không biết người đàn ông đang dắt Liệt Phong. Chắc là người bạn mà Nghiêm Liệt nhắc tới. Cô đứng từ xa vẫy tay với Liệt Phong đang muốn chạy về phía mình.
Tưởng Minh Hải vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Liệt. Có lẽ Nghiêm Liệt đang bận, qua một hồi lâu mới nghe máy.
“Anh, chị dâu mang theo vali đi rồi! Không phải là cố ý muốn tránh anh chứ?”
Nghiêm Liệt: “Anh còn chưa hoảng, cậu hoảng cái gì?”
Nghe giọng nói bình tĩnh của anh, Tưởng Minh Hải nhất thời mơ hồ, hỏi: “Em hoảng thay anh đó! Ông anh, sao anh lại bình tĩnh thế???”
“Trốn tránh không phải tính cách của cô ấy, không một việc gì có thể khiến cô ấy có suy nghĩ chạy trốn hết.” Nghiêm Liệt nói với giọng bình tĩnh: “Có thể làm cô ấy đi gấp gáp như vậy, nhất định là chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì mà quan trọng thế chứ?”
“Vụ án.” Giọng Nghiêm Liệt trầm xuống: “Chắc là án mạng liên hoàn vừa xảy ra ở thành phố D, lãnh đạo đến đây mượn người.”
“Hả? Lại có vụ án?”
Không có gì là lạ hết. Trên thế giới này, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể đang có những vụ án lớn nhỏ khác nhau xảy ra. Mà từ khi vụ giết người hàng loạt 9.25 xuất hiện tới nay, sau khi vụ án được điều tra triệt để, truyền thông và cư dân mạng đã lan truyền rất nhiều thông tin chưa xác thực. Trong những thông tin đó, nhiều nhất là tin đồn về thân phận đặc biệt của Quý Vân Vãn, khi cô vừa là Cố vấn vừa là nạn nhân của vụ án. Điều đó đã tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với cô dù nhiều hay ít. Đồng thời, nó cũng khiến cô có danh tiếng nhất định với các Cục cảnh sát. Bởi vậy, việc lãnh đạo tỉnh tự đến đây mượn người không phải chuyện lạ gì.
Mà chắc chắn vụ án có thể khiến lãnh đạo tự mình đến mượn người cũng không phải vụ án nhỏ đơn giản. Dù sao, trong xã hội hiện đại, với hệ thống Skynet* trải rộng khắp cả nước thì về cơ bản có rất ít vụ án hình sự cần đến Chuyên gia bên ngoài có địa vị đặc biệt như Quý Vân Vãn.
*Hệ thống Skynet: Là hệ thống giám sát bằng công nghệ cao với quy mô khổng lồ, bắt đầu được triển khai từ 2015 và đã đưa vào sử dụng ở hàng chục tỉnh thành khắp Trung Quốc. (Nguồn: vnexpress)
Nhưng, điều mà mọi người chú ý đến là bản thân vụ án và liệu Quý Vân Vãn có khả năng hoàn thành vụ án này hay không. Còn với Nghiêm Liệt, thứ anh quan tâm chính là việc cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục cộng thêm áp lực tinh thần vô cùng lớn mà cô sắp phải đón nhận.
“Minh Hải, khoảng thời gian này, cậu tiếp tục chăm sóc Liệt Phong giúp anh đi.”
“Hả? Không thành vấn đề. Nhưng nói gì thì nói, Liệt Phong vốn toàn do em chăm sóc mà. Đồ điên nhà anh có khi nào về sớm dẫn Liệt Phong ra ngoài chơi đâu chứ.”
“Chưa biết được, biết đâu sau này lại có thể.” Nghiêm Liệt mỉm cười, nói: “Ngoài cậu ra, có lẽ Liệt Phong thích ở bên một người khác hơn.”
“Em biết, em biết!” Tưởng Minh Hải chỉ vào chú chó lớn đang nằm sấp trong ổ như không có việc gì, nói: “Thấy người đẹp là không để ý tới người hầu vừa làm bố vừa làm mẹ như tao nữa đúng không?”
Liệt Phong thấy cậu ta chỉ vào mình với vẻ hung dữ, nó hất đuôi nhìn cậu ta sủa một tiếng, ra hiệu lễ phép với mình một chút, nếu không ngón tay khó giữ được.
“Em rất thắc mắc nha! Em lấy lòng nó lâu như vậy mà còn không nhận được loại đãi ngộ này. Tại sao vừa thấy chị dâu là nó đã từ chó cảnh sát lạnh lùng biến thành chú chó trung thành phe phẩy đuôi rồi! Chẳng lẽ Liệt Phong cũng giống anh, đều để ý đến ngoại hình sao?!”
“Nông cạn.” Nghiêm Liệt nói nhỏ: “Ai nói với cậu anh để ý ngoại hình?”
“Vâng vâng vâng, ngài thâm tình nhất, thâm tình đến mức mới gặp một lần mà đã nhớ mãi không quên người ta từ năm năm trước đến bây giờ, ngoài chị ấy ra trong mắt chẳng còn ai.” Tưởng Minh Hải hỏi: “Vậy lần này anh muốn đi tìm chị ấy ư?”
“Cậu cảm thấy anh sẽ yên tâm để cô ấy đi điều tra án mạng một mình à? Anh không thể để cô ấy gặp nguy hiểm thêm nữa, dù chỉ là một chút.” Nghiêm Liệt hít sâu một hơi, nói: “Tạm thời không có vụ án quan trọng nào cần anh. Bây giờ anh sẽ đi đăng ký, chắc vẫn có thể đuổi kịp cô ấy.”
“Anh rơi vào lưới tình thật rồi.” Tưởng Minh Hải thở dài, nói: “Nhưng mà, với tính cách của chị dâu, có khi nào chị ấy không muốn anh đi tìm chị ấy không? Dù sao trước giờ chị ấy luôn làm việc một mình...”
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng bíp bíp, Nghiêm Liệt đã kết thúc cuộc gọi.
Tưởng Minh Hải và Liệt Phong mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau, Liệt Phong buồn chán xoay người ra ban công.
“Haiz, đúng là chủ nhân như thế nào thì có chó như vậy...”