"Cao Chí, Trình Húc Gia, Phương Nhạc Xuyên, biết ba người này chứ?”
“Biết, sao có thể không biết được? Bọn họ đều chết trong tay tôi.”
“Tại sao lại giết bọn họ?”
“Đáng đời bọn họ, bọn họ không nên phản bội tôi.”
“Giết bọn họ như thế nào?”
“Rất đơn giản. Nhân lúc bọn họ uống rượu, đánh mạnh vào gáy bọn họ. Sau khi bọn họ ngất thì trói lại, c** q**n áo của bọn họ ra, để bọn họ quỳ trên đất cầu xin tôi tha thứ. Đợi đến lúc bọn họ gào khóc xin lỗi tôi, tôi sẽ từ từ g**t ch*t bọn họ... Tôi muốn cho bọn họ biết, kết cục của việc phản bội tôi chính là một ngõ cụt!”
“Trước đó vẫn luôn theo dõi bọn họ sao?”
“Đáng đời bọn họ, bọn họ không nên phản bội tôi, đó là báo ứng bọn họ đáng phải nhận...”
“Cả quá trình đều làm một mình sao?”
“Đáng đời bọn họ, đáng lẽ phải luôn dõi theo tôi, ai bảo bọn họ phản bội tôi chứ?”
...
Mặc dù hàng ngày những vụ án lớn nhỏ có thể xảy ra ở khắp nơi, một lần xúc động sau khi uống rượu cũng có thể trở thành vụ án đẫm máu, nhưng vẫn có một số vụ án giết người hàng loạt được xảy ra theo đúng nghĩa đen. Thông thường, cảnh sát sẽ chỉ định nghĩa vụ án giết người hàng loạt là án mạng có ba vụ án xảy ra liên tiếp với cùng cách thức gây án. Nhìn chung những vụ án giết người hàng loạt trong và ngoài nước từ trước tới nay, dù đã phá hay đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ thì phần lớn đều là các vụ án có chủ đích. Hơn nữa, hầu hết sẽ có rất nhiều câu chuyện ly kỳ liên quan được mọi người truyền tai nhau.
Hung thủ thật sự gây ra những vụ án hình sự lớn, có thể là kẻ vốn trông không hề hung ác hoặc là kẻ mang bộ mặt huyền thoại của một tên tội phạm bẩm sinh. Trong số bọn họ, có lẽ sẽ có kiểu người bề ngoài rất bình thường, không nhìn ra dấu vết phạm tội gì như Châu Kế Phàm hay Lâm Tu. Thậm chí, đó có thể là một người có vẻ ngoài tao nhã, nhìn rất quyến rũ. Cũng chính vì vậy, bọn họ vô cùng am hiểu việc dùng vẻ ngoài hiền lành của mình để lừa gạt những nạn nhân vô tội. Sau khi nhận được sự tin tưởng của nạn nhân, bọn họ sẽ sát hại nạn nhân một cách tàn nhẫn. Hơn nữa, bọn họ thường sẽ có kỹ năng phản trinh sát nhất định và từng được đào tạo. Đó là lý do vì sao đa phần chỉ có thể bắt được bọn họ về quy án sau khi bọn họ đã gây ra rất nhiều tội ác.
Vụ án liên hoàn 9.25 kéo dài ba năm, đến nay đã liên quan đến mười gia đình vô tội. Bên cạnh đó là đủ loại suy đoán của quần chúng về hung thủ và những thông tin được tung ra bởi truyền thông trong quá trình phá án nên nhiệt độ luôn nằm trong top đầu những tin tức xã hội. Không ai biết rằng, trong lúc đó, một vụ án mạng liên hoàn đáng sợ chỉ cần nghe thôi đã thấy ớn lạnh đã xảy ra ở thành phố D cùng tỉnh.
Lộ trình lái xe hơn 5 tiếng, trên đường đi, Quý Vân Vãn đã dùng điện thoại xem tin tức. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là đủ các bài tin về vụ án giết người hàng loạt 9.25. Thảo luận của dân chúng, phỏng vấn người nhà nạn nhân và các bài phân tích về hung thủ của những người thuộc mọi tầng lớp.
Cô vốn không muốn đọc tin tức về mình, nhưng vẫn không tránh được lướt trúng mấy bài. Trong đó còn có bài đưa tin về Cơ sở Vân Hải, và một bức ảnh không rõ nét chụp góc nghiêng của cô.
Không cần xem cô cũng biết chắc chắn hòm thư cá nhân của cô và hòm thư công việc đã chất đống những email chưa đọc. Phương thức liên hệ và địa chỉ của cô đều được giữ bí mật. Còn địa chỉ email đầy những tin nhắn chưa đọc kia là cái được công khai với bên ngoài. Nếu không phải cô đã tắt thông báo tin nhắn từ sớm thì có lẽ thông báo email sẽ kêu lên không ngừng mất.
Quý Vân Vãn suy nghĩ, gửi một tin nhắn cho Nguyên Triệt: Em giúp chị xóa những thông tin về chị trên mạng à?
Nguyên Triệt lập tức gọi tới: “Người đầu tiên chị nghĩ đến là em sao?”
“Vậy là chị nghĩ sai rồi hả?”
“Đương nhiên là chị nghĩ đúng rồi.” Nguyên Triệt cười nói: “Em tìm quan hệ liên lạc với truyền thông trước. Tất cả những bài đưa tin về chị, có thể xóa thì xóa, không thể xóa thì sẽ dìm xuống. Chỉ dựa vào đám cảnh sát kia chắc chắn không ngăn được truyền thông đưa tin lung tung như vậy. Nhất là chuyện chị bị hung thủ bắt cóc... Mấy công ty truyền thông nhỏ không rõ tình huống nhưng chuyện gì cũng nói được.” Dừng một chút, cậu ta lại nói: “Em rất lo cho chị, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, chị có thể để em quan tâm chị được chưa?”
“Chị chưa bao giờ ngăn cản em quan tâm chị.”
“Phải.” Nguyên Triệt nói nhỏ: “Chị chỉ thầm nghĩ làm sao ngăn cản em yêu chị thôi.”
Quý Vân Vãn vừa muốn nói chuyện, Nguyên Triệt đã ngắt lời cô: “Nhưng chị không ngăn được, có lẽ đây là chuyện duy nhất chị không thể làm.”
“Chuyện chị không làm được còn nhiều lắm. Dù sao chị đâu phải vạn năng, thỉnh thoảng cũng rất vô dụng.”
“Vậy nên chị vẫn cần một người chăm sóc chị, như em chẳng hạn. Em đã ở bên chị lâu như vậy rồi, chị vẫn chưa quen sao?” Nguyên Triệt thở dài, nói: “Quên đi, dù sao sớm muộn gì chị sẽ quen thôi. Không nhiều lời với chị nữa, em phải họp rồi, gặp lại sau.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Quý Vân Vãn xem tin nhắn. Ngoài tin nhắn của Nhậm Ninh Ninh và nhóm công việc của Vân Hải thì không còn tin nhắn chưa đọc nào khác.
Cô tiếp tục kéo xuống, phát hiện thật ra mình chỉ muốn xem tin nhắn của người nào đó mà thôi.
Nhưng người kia lại không nói gì, không gọi điện, càng không gửi tin nhắn cho cô.
Là đang kiềm chế, hay là... Hoàn toàn không hề quan tâm?
“Dẹp mẹ đi, quả nhiên ai gặp phải mấy chuyện này đều suy nghĩ miên man hết.” Quý Vân Vãn tự giễu: “Phụ nữ mà, thì ra mình vẫn chỉ là một cô gái bình thường thôi.”
Ngay cả cô cũng không tránh được việc dễ dàng có những xúc động ngớ ngẩn khi vừa nảy ra ý định yêu đương.
Cho nên vẫn là đặt công việc lên đầu thì hơn.
4 tháng trước, gần chợ xe cũ cạnh đường quốc lộ thành phố D, một người nhặt ve chai đã phát hiện thi thể của một người đàn ông.
Dựa theo hiện trường vứt xác, thi thể được đặt trong tư thế quỳ quái dị. Hai tay bị dây thừng trói ra sau, đầu chúc xuống. Cả người gần như quỳ rạp trên mặt đất, đầu chôn sâu xuống đất. Nửa người dưới của nạn nhân không mặc quần áo, không có dấu vết xâm hại t*nh d*c. Nguyên nhân chết là bị đánh mạnh vào gáy. Trên người có dấu vết bị dao găm đâm.
Nửa tháng sau, trên quốc lộ gần một trường đại học nào đó, lại phát hiện một thi thể đàn ông. Tư thế của nạn nhân giống hệt nạn nhân trước đó. Lưng bị đâm ba dao. Không có hung khí ở hiện trường.
Nạn nhân thứ ba được phát hiện vào hai ngày trước, cũng là một đàn ông chưa đến 30 tuổi. Cách thức gây án của hung thủ giống hệt hai nạn nhân đầu tiên. Nguyên nhân tử vong thì giống nạn nhân thứ hai, chết vì mất máu quá nhiều.
Dựa vào hiện trường, có thể nhận định là cùng một hung thủ gây ra.
Ngoại trừ hiện trường của vụ án thứ ba do chỉ cách hôm nay hai ngày nên vẫn được giữ nguyên thì hiện trường của hai nạn nhân trước đã trải qua mấy trận mưa to cuối thu, gần như không thể xác định được dấu vết gì nữa.
Rất rõ ràng, ba hiện trường vụ án này đều không phải hiện trường gây án đầu tiên, mà là nơi vứt xác.
Điều đó thể hiện hung thủ có năng lực phản trinh sát rất mạnh. Ngày vứt xác đều là những ngày thời tiết rất xấu. Nếu không phải sương mù dày đặc thì cũng là trời mưa. Vậy nên, việc phát hiện dấu vết để lại hiện trường rất khó khăn. Điều khó nhằn nhất là gần đó không có camera giám sát và địa hình rất dốc.
Không thể so với thành phố lớn như Tân Hải, thành phố D là một thành phố khá nhỏ trong tỉnh, các phương diện đều kém Tân Hải khá nhiều. Mấy năm nay chưa từng xảy ra những vụ án liên hoàn như vậy, hầu hết các vụ án hình sự đều có thể phá được trong một thời gian ngắn. Tìm Quý Vân Vãn tới giúp điều tra vụ án này. Một là bởi vì việc phá được vụ án liên hoàn 9.25 đã khiến cô nổi tiếng khắp các Cục cảnh sát trong nước. Hai là bởi vì nơi đây cách Tân Hải khá gần, muốn mượn người cũng tương đối tiện. Ba là do sắp tới cuối năm, lãnh đạo không muốn khi năm mới đến gần mà vẫn mắc kẹt trong vụ án giết người hàng loạt khiến lòng người hoảng sợ như thế. Vì vậy, bên trên đã quy định thời gian một tháng, hy vọng Quý Vân Vãn có thể giúp đỡ phá vụ án này thật nhanh. Nếu không cuối năm sẽ không ai được sống tốt cả.
Ngoài ra còn một nguyên nhân nữa, đó là ba nạn nhân này đều là thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn của địa phương. Một người trong đó còn là quản lý cấp cao của một công ty niêm yết*. Bởi vậy, vụ án có ảnh hưởng khá lớn. Rất nhiều tin đồn đã được dân chúng lan truyền khắp nơi. Các bộ phận liên quan không có cách nào ngăn chặn được những tin đồn quá đáng đó.
*Công ty niêm yết: Là công ty đã phát hành cổ phiếu trên sàn giao dịch chứng khoán, nhà đầu tư có thể mua bán giao dịch công khai.
Vụ án kỳ lạ ở mấy điểm, một là tư thế của nạn nhân, hai là tuyến đường vứt xác, ba là biểu tượng tội phạm.
Hành vi đánh dấu tội phạm là một loại hành vi bổ sung được kẻ giết người thực hiện nhằm mục đích theo đuổi một loại k*ch th*ch tâm lý nào đó và thỏa mãn nhu cầu cảm xúc sau khi hoàn thành mục đích phạm tội. Đây là hành vi đặc biệt nhất trong số các loại hành vi mà hung thủ thực hiện trong quá trình phạm tội. Nó có thể phản ánh rõ nhân cách đặc thù của hung thủ nên có ý nghĩa rất quan trọng với việc điều tra phá án.
Ví dụ như trong vụ án liên hoàn 9.25, biểu tượng tội phạm của hung thủ chính là “ấn đường máu, đôi môi đẫm máu”, và cả việc nạn nhân bị chặt hai chân. Đằng sau những hành vi đánh dấu này ẩn chứa d*c v*ng tối tăm nhất trong nhân cách của hung thủ, cũng là một trong những manh mối quan trọng nhất để suy đoán nhân cách của hung thủ.
Nhưng biểu tượng tội phạm của vụ án này lại khá kì lạ, hơn nữa nạn nhân đều là đàn ông. Trên người nạn nhân không có dấu vết bị xâm hại t*nh d*c, nhưng đều bị lột bỏ quần áo trên người.
Trên đường đi, Quý Vân Vãn đã tìm hiểu sơ qua về vụ án, đồng thời xem một số lời bàn tán trên mạng. Càng xem cô càng cảm thấy quá đáng. Hơn nữa, càng xem cô lại càng cảm thấy say xe. Vì vậy, cô tắt điện thoại không xem nữa.
Khi tới nơi thì đã là chạng vạng, việc đầu tiên người tới đón cô làm là muốn đón gió tẩy trần cho cô.
Quý Vân Vãn lập tức lễ phép từ chối: “Những thứ này thôi miễn đi, tôi đã nói với lãnh đạo rồi. Để tiết kiệm thời gian, nhanh chóng phá án tránh hung thủ tiếp tục gây án, tôi vẫn nên lập tức giúp đỡ các vị triển khai việc điều tra thì hơn. Chuyện ăn cơm thì đợi phá án xong rồi nói.”
Đương nhiên, cô vẫn không thể tránh khỏi việc chào hỏi với mọi người. Đợi đến khi chào hỏi và tìm hiểu sơ qua về vụ án xong thì đã tới buổi tối. Người chịu trách nhiệm tiếp đón cô tỏ vẻ dù lúc này đến hiện trường vụ án cũng không nhìn thấy gì nữa nên đã sắp xếp cô đến khách sạn nghỉ ngơi trước.
“Cố vấn Quý nên đi nghỉ ngơi trước đi. Nhìn sắc mặt cô vẫn không tốt lắm. Trước đó Cục trưởng Bạch đã dặn dò chúng tôi mấy lần rồi, bảo chúng tôi chăm sóc cô thật tốt. Tối nay cô yên tâm nghỉ ngơi cho lại sức, có cần gì thì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng.”
Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Được, ngày mai gặp.”
Cô nhìn ra được hình như người đón tiếp hơi khó xử, có chuyện gì đó giấu cô, dáng vẻ muốn nói rồi lại không tiện mở miệng.
Điểm này khá kì lạ, mục đích cô tới đây vốn là để giúp bọn họ phá án. Nói trắng ra là một người ngoài đến hỗ trợ bọn họ.
Chẳng lẽ, thật ra lãnh đạo bên này không muốn cho cô tham gia vụ án?
Điều đó rất bình thường. Bởi vì lúc trước, khi cô vừa tới Tân Hải, lãnh đạo của Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải không hề cảm thấy cô có thể giúp gì nhiều. Dù sao thì Tâm lý học Tội phạm chưa được ứng dụng nhiều trong việc điều tra phá án trong nước. Thời đại ngày nay, khoa học kỹ thuật cũng phát triển, phần lớn vụ án đều có thể mượn dùng Hệ thống skynet của cơ quan Công an kết hợp với phương pháp điều tra tội phạm truyền thống để điều tra phá án. Chỉ có một số vụ án đặc biệt thì Tâm lý học Tội phạm mới có đất thể hiện. Cho nên, lúc đầu ở Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải cô vốn không nhận được nhiều sự quan tâm. Lần thật sự được coi trọng là thời điểm sau khi giúp họ phá được hai vụ án.
Khách sạn được sắp xếp cho cô ở ngay gần Cục cảnh sát. Thật ra như vậy cũng tiện hơn nhiều. Cô đã ngồi xe hơn 5 tiếng, tuy bình thường cô không say xe thì lúc này dạ dày cũng đã bắt đầu quặn lên. Có điều, dù suốt một ngày không ăn cơm nhưng cô lại không hề cảm thấy muốn ăn. Bởi vì khách sạn gần bên hồ nên trong phòng luôn có cảm giác hơi ẩm khá dày. Sau khi vào cửa cô lập tức có cảm giác không thoải mái.
Khi cô vừa tùy tiện đặt vali xuống, bịt mũi mở cửa sổ ra cho thông gió thì điện thoại bỗng đổ chuông. Quý Vân Vãn cầm lên xem.
Cô nhìn thấy cái tên mình đã nghĩ đến cả một ngày - anh Nghiêm nào đó.
Một loạt hình ảnh lướt qua trong đầu cô. Cô ném điện thoại lên giường, sau đó ôm cánh tay nhìn điện thoại không ngừng vang.
Bây giờ lại biết gọi điện cho cô rồi?
Chẳng lẽ chỉ vì hôm qua bị cô hôn một cái mà giận dỗi đến bây giờ mới chịu gọi cho cô? Bình thường sáng sớm đã liên lạc với cô rồi cơ mà. Hơn nữa, với tốc độ lan truyền tin tức trong Đội Cảnh sát hình sự, anh không thể không biết chuyện cô đi công tác được.
Nhận điện thoại thì nên nói gì đây?
“Chẳng lẽ mình bị bệnh rồi à!” Quý Vân Vãn vô cảm tự mắng mình.
“Băn khoăn làm gì, hôn thì hôn, anh ấy có thể làm gì mình chứ? Còn không có chứng cứ phạm tội để lên án mình nữa kìa.”
Sau khi tự cho là đã phân tích mọi chuyện một cách hợp lý, Quý Vân Vãn cầm lấy điện thoại.