Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 62

Vừa định nghe máy, tiếng chuông đã ngắt.

Quý Vân Vãn: “...”

Dù sao chắc chắn cô sẽ không gọi lại. Nhưng cô nhìn chằm chằm điện thoại mấy phút mà bên kia vẫn chưa có dấu hiệu gọi tới. Quý Vân Vãn hơi đổi sắc mặt.

Người này có ý gì đây? Bởi vì cô không nghe máy nên không gọi nữa sao?

Quên đi, ai thích rối rắm thì rối rắm. Anh không gọi lại chứng tỏ không có chuyện gì quan trọng. Anh đã biết cô đang đi công tác rồi, có chuyện liên quan đến công việc thì cũng sẽ không tìm cô đâu.

Quý Vân Vãn ném điện thoại qua một bên, lúc đang muốn không để ý tới nữa thì điện thoại lại đổ chuông.

Cô cầm điện thoại lên xem. Lúc muốn nghe máy thì tiếng chuông lại ngừng.

... Tên ngốc này.

Quý Vân Vãn không thể nhịn được nữa. Cô cầm điện thoại lên gọi lại, vừa gọi qua Nghiêm Liệt đã nghe máy. Quý Vân Vãn lập tức mắng anh xối xả: “Này! Gọi điện thoại cho người ta mà không có chút kiên nhẫn nào à? Chuông vừa reo hai tiếng đã cúp máy, anh mắc tật xấu gì vậy hả?”

Đầu kia điện thoại im lặng vài giây rồi truyền đến một tiếng cười khẽ, anh nói: “Lần đầu tiên nghe thấy em mắng người khác như vậy.”

Quý Vân Vãn: “Vậy là anh cố ý đến tìm mắng à?”

“Đương nhiên không phải, nhưng... Tôi rất vui khi nghe thấy giọng em hoạt bát như vậy.”

Quý Vân Vãn nhíu mày.

Bình thường cô đã quen phân tích ẩn ý trong lời nói của một người, cho nên sau khi suy nghĩ vài giây, cô đã hiểu ý anh.

Dù là khi đối mặt với kẻ giết người thì cô vẫn có thể giữ bình tĩnh và lý trí. Kể cả lúc tâm trạng buồn bực hay cảm xúc không tốt, cô cũng rất ít khi mắng chửi người khác. Cô thường đáp trả một cách trấn tĩnh, khiến đối phương hoàn toàn không biết phản bác thế nào. Còn việc không kiêng nể gì mắng người khác như bây giờ là rất hiếm thấy, có thể nói là gần như chưa từng có.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì trên thế giới này chỉ có cô gái được yêu thương chiều chuộng mới tùy hứng và vô tư như thế. Bởi lẽ dù cô gái ấy có nói gì đi nữa thì người bị mắng cũng sẽ không rời xa cô ấy.

Nhưng bên cạnh Quý Vân Vãn không có bố mẹ, không có bạn bè thân thiết, tất cả những người thân thân thiết nhất đều đã rời khỏi cô. Vậy nên cô cũng mất đi quyền lợi được bốc đồng, mất đi sự phóng khoáng vô tư vốn có của mình. Cô phải luôn giữ tỉnh táo và lý trí để bảo vệ mình không bị những thứ bên ngoài làm tổn thương, đồng thời phải cam đoan lời nói của mình sẽ không xúc phạm tới người khác.

Nhà Tâm lý học, là một công việc chữa lành cho người khác. Mà thuốc cô dùng để chữa lành cho người khác lại chính là lời nói, nên cô rất ít khi dùng lời nói ác liệt để nói chuyện với ai.

“Vân Vãn?”

Quý Vân Vãn: “... Ừm.”

Có lẽ vì việc tối qua... Bây giờ nghe anh gọi tên cô như vậy, cô bỗng cảm thấy vừa gần gũi vừa dịu dàng.

Quý Vân Vãn hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc rồi nói: “Anh có chuyện gì?”

“Em có thể mở cửa trước không?”

Quý Vân Vãn hơi sửng sốt: “... Đừng nói là anh đang đứng trước cửa phòng tôi nhé?”

Giọng Nghiêm Liệt mang theo ý cười: “Em đoán xem.”

Quý Vân Vãn liếc nhìn cửa phòng đóng chặt. Mặc dù đèn đã sáng nhưng ngoài cửa sổ lại tối om vì bị những tòa nhà che khuất, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào. Căn phòng kín và ẩm ướt khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi theo bản năng.

Trong lúc hoảng hốt, cô có cảm giác như thật sự có một đôi mắt sau cánh cửa đang nhìn chằm chằm cô.

Không một người bình thường nào có thể không chịu ảnh hưởng gì sau khi trải qua hai ngày hai đêm tối tăm ấy. Dù cô có biểu hiện bình thường thế nào thì trong một khoảnh khắc nào đó, khi những ký ức tối tăm kia bất chợt hiện lên trong đầu, cảm giác nghĩ thôi đã sợ khiến da đầu run lên đó vẫn sẽ lan rộng từng chút một.

Quý Vân Vãn: “Anh đừng làm tôi sợ, anh đang ở đây thật sao?”

“Đừng sợ, ngoài cửa phòng là người tới bảo vệ em, sẽ không tổn thương em đâu.”

Quý Vân Vãn đi đến trước cửa, mở cánh cửa đã được khóa lại ra. Khi cánh cửa được mở ra, cô nhìn thấy một bàn tay duỗi vào. Trong lúc kinh ngạc cô đã nhận ra cánh tay quen thuộc ấy.

Đúng là Nghiêm Liệt.

Quý Vân Vãn vừa phản ứng lại chuyện anh thật sự đang đứng ngoài cửa thì Nghiêm Liệt đã nhanh chóng chen vào trong, sau đó xoay người đóng cửa lại.

Quý Vân Vãn vẫn cầm điện thoại trong tay, cô làm ra động tác phòng vệ để bảo vệ mình theo bản năng, che hai tay trước ngực nhìn anh.

Không ngờ anh lại mặc áo vest đen và áo sơmi trắng đến đây, tóc cũng được chải chuốt cẩn thận. Thân hình cao lớn đứng đó, giống như một ngôi sao tỏa ra ánh sáng rực rỡ trong bóng tối vậy, nhìn không hề giống cảnh sát chút nào.

“Anh muốn đổi nghề làm diễn viên sao? Sao lại mặc... trang trọng như vậy”

Thật ra cô muốn nói là, mặc đẹp như vậy làm gì?

Nghiêm Liệt hơi lúng túng, nói: “... Chiến hữu kết hôn, vào vai diễn viên phụ làm phù rể hai giờ.”

“Diễn viên phụ?”

Nghiêm Liệt gật đầu: “Vốn có một người khác làm phù rể nhưng bị gọi đi làm nhiệm vụ đột xuất. Sau khi tôi thấy tin nhắn trong nhóm chat thì đến cho đủ số lượng.”

Quý Vân Vãn: “... Vậy sao anh lại xuất hiện ở đây, ngoài cửa phòng tôi?”

Hai người nhìn nhau. Không biết tại sao, rõ ràng đang chen chúc ở bên cửa chật hẹp nhưng lại không ai có ý định rút lui hay tiến tới. Hơn nữa, hai người cũng không có cảm giác xấu hổ hay mất tự nhiên nào.

Giống như bọn họ đã quen với việc đứng gần nhau như vậy từ lâu rồi.

Quý Vân Vãn ngửa đầu nhìn anh, sau đó ánh mắt chợt dừng trên bờ môi anh.

Nếu dựa theo phân tích lý trí của cô trong trạng thái bình thường. Khi một cô gái xuất hiện ánh mắt như cô lúc này thì về cơ bản cô ấy đang nói với người đàn ông trước mặt rằng, anh có thể thực hiện bước tiếp theo.

Hiển nhiên Nghiêm Liệt cũng chú ý tới ánh mắt cô, nhất thời ngừng hô hấp trong giây lát.

Thấy ánh mắt của anh thay đổi, Quý Vân Vãn lập tức phục hồi tinh thần, giơ tay khẽ đẩy anh.

Sức của cô chẳng là gì đối với anh, nhưng anh vẫn thuận thế lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách hai bước với cô.

“Tôi lo lắng bên này, nên đến xem, thuận tiện đi tham gia hôn lễ.”

Vậy nên tới tham gia hôn lễ là thuận tiện, chủ yếu vẫn là lo lắng cho cô.

Nhưng sự thật đúng là khi đang trên đường đến thành phố D anh mới đọc được tin nhắn nhờ tới hỗ trợ của chiến hữu trong nhóm chat rồi tiện đường đến đó.

“Vậy hôm nay là ngày nghỉ của anh sao?”

“Sau khi làm cảnh sát, tôi chưa từng nghỉ ngày nào. Nhưng tạm thời cũng không có chuyện gì.” Anh giải thích: “Tôi đã đăng ký với Cục trưởng Bạch rồi. Ông ấy đồng ý cho tôi đến đây hỗ trợ phá án. Chắc buổi chiều vừa mới liên lạc với lãnh đạo bên này, vẫn chưa kịp thông báo.”

“Đúng rồi.” Anh nhíu mày, hỏi: “Em có biết em bị người khác theo dõi không?”

Quý Vân Vãn sửng sốt: “Không biết, chuyện khi nào?”

Nửa hành trình sau cô đều ngủ mê man, thỉnh thoảng có chút xóc nảy vì xe chạy nhanh hơn nhưng không để ý. Ông anh tài xế kia còn trấn an cô là tình hình giao thông không tốt, bảo cô an tâm nghỉ ngơi. Vậy nên cô không nghĩ tới tình huống khác. Hoàn toàn không chú ý tới chuyện bị theo dõi mà anh nói.

“Tài xế đưa em đi cũng mãi sau mới phát hiện. May mà anh ta là tài xế lâu năm nên không bị chuyện này làm cho hoảng loạn. Dọc đường đi, có tất cả hai nhóm người chạy theo xe các em. Nhưng chỉ là đi theo thôi. Chắc tài xế sợ em bị kinh hãi nên không nói với em. Sau khi đưa em tới Cục Cảnh sát an toàn mới thông báo cho bọn tôi. Có điều em đừng sợ. Xe theo dõi đều bị anh ta cắt đuôi hết rồi. Bọn tôi đang điều tra cụ thể tình hình, tôi đoán...” Nghiêm Liệt dừng một chút, nói: “Có thể em biết người của một chiếc xe trong đó.”

“Hai nhóm người theo dõi tôi?” Quý Vân Vãn nhíu mày: “Tôi hiểu ý của anh. Anh muốn nói có thể một chiếc xe trong đó là do Nguyên Triệt phái tới, phải không?”

“Không phải có thể, mà là người đã tới gần đây rồi.”

Quý Vân Vãn: “...”

Chẳng trách vừa rồi người này gọi cho cô lại tỏ vẻ bí ẩn như vậy.

“Nhóm người còn lại thì sao? Là ai vậy?”

“Khả năng cao là phóng viên, hoặc là người có hứng thú với vụ án của Lâm Tu.” Nghiêm Liệt nói một cách bình tĩnh: “Lâm Tu là hung thủ còn sống duy nhất của vụ án liên hoàn 9.25. Theo những gì chúng tôi điều tra được thì gã có một nhóm bí mật gồm những người có sở thích t*nh d*c đặc biệt. Trong đó còn có người từng có tiền án. Mặc dù bọn họ không tham gia hoạt động trái pháp luật gì, chỉ lén hẹn hò nhưng không thể loại trừ khả năng trong đó có những người tôn sùng Lâm Tu nên hận em và muốn báo thù.”

Mỗi kẻ giết người hàng loạt đều có mấy fan não tàn như vậy. Đây là sự thật, không phải hư cấu. Những tên tội phạm giết người hàng loạt nổi tiếng ở nước ngoài như Jack the Ripper* có rất nhiều fan. Sau khi câu chuyện về bọn họ được cải biên thành phim điện ảnh và phim truyền hình thì đã gây rất nhiều ảnh hưởng xấu đến tư tưởng của một nhóm người. Trước kia còn có một số trẻ vị thành niên vì say đắm nhân vật tội phạm nào đó trong thế giới ảo mà đi lên con đường phạm tội. Đây cũng là lý do tại sao tốt nhất không nên để trẻ vị thành niên tiếp xúc với những bộ phim về đề tài tội phạm quá sớm hoặc quá nhiều. Nếu muốn xem vậy tốt nhất nên có người lớn bên cạnh xem cùng, để tránh tư tưởng bị ảnh hưởng.

*Jack the Ripper: Là một kẻ giết người hàng loạt không rõ danh tính, hoạt động ở những khu vực có đa phần người nghèo sinh sống, xung quanh khu Whitechapel, Luân Đôn vào năm 1888.

Lâm Tu vốn là một tên tội phạm IQ cao, lại rất giỏi việc gợi lên mặt tối tăm ẩn giấu trong lòng những người có tâm lý đặc biệt. Vì vậy, chuyện gã có một đám fan não tàn hoàn toàn không phải chuyện gì kì lạ.

“Đúng là có khả năng.” Sắc mặt Quý Vân Vãn trầm xuống, cô nói tiếp: “Tên b**n th** Lâm Tu kia rất biết cách tìm kiếm và tẩy não để những người có ý chí yếu và khả năng nhận thức thấp đi theo mình. Đặc biệt là những người có sở thích t*nh d*c quá mức hay không thể kiểm soát được d*c v*ng của mình. Nếu bị bọn họ theo dõi thật thì sẽ rất rắc rối. Nhưng đợi đến khi gã bị kết án, có lẽ mọi chuyện sẽ dần lắng xuống thôi.”

“Không cần lo lắng, có tôi ở đây.”

Quý Vân Vãn ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với đôi mắt đang nhìn xuống của anh.

Vẫn là ánh mắt dịu dàng mạnh mẽ ấy, nhưng Quý Vân Vãn như chợt nhớ tới điều gì đó, cô hỏi: “Cho nên anh... anh cũng đi theo tôi suốt chặng đường sao?”

Vẻ xấu hổ lập tức hiện lên trên mặt Nghiêm Liệt.

Cơn mưa rả rích ngoài kia bất ngờ nặng hạt hơn, còn có gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, Nghiêm Liệt nói: “Tôi đi đóng cửa sổ giúp em.”

Không đóng không được, đã có giọt mưa bị gió hắt vào phòng rồi. Nghiêm Liệt đi vài bước qua đóng cửa sổ lại. Căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

“Nơi này ẩm ướt quá.” Anh nhíu mày, nói: “Liệu em có thấy không thoải mái khi ngủ ở đây không?”

Quý Vân Vãn đi qua nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Thành phố này là như vậy mà. Dù có ở khách sạn thì cũng vẫn dính chút hơi ẩm thôi. Không sao đâu. Tôi không yếu ớt như vậy.”

“Chưa ăn cơm à?”

Quý Vân Vãn gật đầu, hỏi: “Sao anh biết?”

“Sắc mặt kém quá.” Anh nâng tay lên, nhân lúc cô chưa phản ứng lại, dùng ngón tay chạm nhẹ vào gò má cô. Ngay sau đó, anh khẽ nhăn mày, giơ tay lên sờ trán cô, nói: “Quả nhiên... Em hơi sốt rồi.”

Quý Vân Vãn thoáng sững sờ.

Nguyên nhân cô sững sờ không phải vì cô không biết mình bị sốt. Mà là bởi vì động tác của anh rất tự nhiên. Khi bàn tay anh chạm vào trán cô, hơi thở ấm áp quen thuộc kia lập tức khiến cô run rẩy như có dòng điện chạy qua.

Chắc cô ốm thật rồi. Quý Vân Vãn nghĩ thầm. Nếu không thì sao cô có thể bất chợt có suy nghĩ muốn dựa vào người này chứ?

Bình Luận (0)
Comment