Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 71

Đến tận khi lái xe về đến khách sạn, Quý Vân Vãn vẫn không trả lời câu hỏi của Nghiêm Liệt. Mà Nghiêm Liệt cũng không hỏi lại lần hai. Bởi vì không lâu sau anh đã ngủ ngay trên xe.

Ngay cả khi ngủ, anh vẫn quay mặt về phía Quý Vân Vãn.

Sau khi khó khăn đỗ chiếc xe to hơn rất nhiều so với những chiếc xe cô đã lái trước đây vào vị trí, Quý Vân Vãn thả lỏng toàn thân.

Nghiêm Liệt vẫn ngủ, lồng ngực phập phồng ổn định, hô hấp có phần nặng nề.

Đêm qua anh vốn không ngủ được bao nhiêu, hôm nay lại phải chịu đựng đến giờ này không nói, còn uống nhiều rượu như vậy, chắc chắn rất mệt mỏi.

Dù có là quân nhân thân thể cường tráng thì cũng cần nghỉ ngơi. Người này giống cô vậy. Một khi bắt đầu làm việc sẽ rất dễ bỏ qua cơ thể mình, không có quan niệm thời gian gì, chỉ một lòng điều tra vụ án.

Quý Vân Vãn nhìn sườn mặt tĩnh lặng của anh. Có lẽ bởi vì đang nhắm mắt, trông anh không thành thục và trầm ổn như lúc tỉnh táo. Nhìn từ góc độ này, giữa hai đầu lông mày của anh thậm chí còn lộ ra mấy phần khí chất thiếu niên đơn thuần.

Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ vừa mệt mỏi vừa say khướt rồi ngủ thiếp đi của anh. Dáng vẻ không chút phòng bị này, thật đúng là mới mẻ.

Quý Vân Vãn nhìn một lúc, không nhịn được mỉm cười, vươn tay khẽ chọc mấy sợi tóc đen của anh.

Bình thường cảnh sát đều để tóc ngắn gọn gàng, Nghiêm Liệt cũng không ngoại lệ. Nhưng hiếm khi có người đàn ông nào để kiểu tóc như vậy mà vẫn có thể làm nổi bật ngũ quan thế này. Khí thế người sống chớ lại gần mọi khi thật đúng là dễ khiến người khác không thể thưởng thức một cách tỉ mỉ được.

Quý Vân Vãn nằm sấp trên ghế xe nhìn anh hồi lâu, càng xem càng cảm thấy... Người đàn ông này thật con mẹ nó quá đẹp.

Đẹp đến mức làm cho cô không nhịn được muốn chiếm làm của riêng.

Tay cô lại hơi ngứa rồi. Vì thế, cô duỗi tay qua chọc nhẹ mũi anh, nói nhỏ: “Nghiêm Liệt, anh là tài sản riêng mà tôi đã đóng dấu rồi, biết không?”

Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của anh như vậy, không muốn gọi anh dậy lắm.

Không biết đã qua bao lâu, Quý Vân Vãn cũng hơi buồn ngủ. Cô không nhịn được chớp chớp mắt, mơ màng ngủ gật, gục đầu một cái mới tỉnh lại. Cô cảm thấy vẫn nên nhanh chóng trở về phòng ngủ cho thoải mái. Vì thế, cô mở cửa xuống xe, kéo cửa xe bên ghế phụ ra, muốn đánh thức anh.

“Nghiêm Liệt, tỉnh tỉnh, đến khách sạn rồi.”

Nghiêm Liệt mở mắt, đỡ tay cô xuống xe.

“Anh có thể tự đi chứ?”

Nghiêm Liệt nhìn cô, ừ một tiếng.

Nhìn anh đi đường ổn định, còn biết vào thang máy ấn tầng trệt giúp cô, Quý Vân Vãn bỗng hơi nghi ngờ anh vốn không say.

“Tửu lượng của anh tốt lắm à?”

“Tốt hơn Nguyên Triệt.”

Quý Vân Vãn ngáp một cái, đi tới cửa phòng. Thấy anh vẫn đi theo sau mình, cô chỉ phòng cách vách nói: “Phòng của anh ở đó, đừng nói với tôi anh không mang thẻ phòng.”

Nghiêm Liệt: “Không phải tất cả của tài sản của tôi đều ở trên người em sao?”

Quý Vân Vãn: “...”

Suýt thì quên. Quý Vân Vãn vội vàng lấy mấy đồ của anh trong túi mình ra, nhét vào tay anh, nói: “Nhanh đi ngủ, ngày mai còn phải tiếp tục làm việc. Đúng rồi, mai tôi muốn đến bệnh viện gặp Tô Ái Lệ. Chúng ta dậy sớm chút đi.”

“Được.”

Quý Vân Vãn thấy anh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, như đang đợi điều gì đó, thử nói: “Ngủ ngon?”

“Ngủ ngon.”

Quý Vân Vãn gật đầu, vừa muốn xoay người vào nhà, cánh tay chợt bị anh giữ chặt.

“Tôi nghĩ em quên... Đóng dấu cho tôi rồi.”

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.

Quý Vân Vãn nhận ra gì đó, bỗng trừng lớn mắt, nâng tay lên muốn đánh anh: “Nghiêm Liệt, anh…”

“Cảm xúc ổn định có thể hỗ trợ giấc ngủ, đúng không?” Ý cười hiện lên trong mắt Nghiêm Liệt, anh xoa tóc cô, nói: “Ngủ ngon, Cố vấn Quý.”

...

Một nụ hôn, khiến cho cô mất ngủ suốt hai giờ.

Người này, hóa ra lúc trên xe hoàn toàn là giả bộ ngủ. Rõ ràng anh nghe được giọng cô, cũng biết cô ngắm anh mãi!

Đội trưởng Nghiêm ơi là Đội trưởng Nghiêm. Tôi đã biết mặt dịu dàng của anh rồi, nhưng tới bây giờ vẫn không ngờ được, anh lại còn có lúc gian xảo như vậy...

Đương nhiên, ngày hôm sau cô vẫn trở về là một Cố vấn Quý nói không với não yêu đương.

Ở bệnh viện, Tô Ái Lệ đã khôi phục bình thường, nhưng hiềm nghi của cô ta chưa được giải trừ hoàn toàn, vẫn sẽ bị canh giữ. Dù sao cô ta từng theo dõi nạn nhân thật, hơn nữa trong nhà còn có quần áo của nạn nhân.

“Đến bệnh viện trước, hay đến nhà Tô Ái Lệ trước?”

“Đi bệnh viện.”

Lúc đến bệnh viện, Quý Vân Vãn mua chút trái cây, sau đó thuận tay ngắt mấy bông hoa nhỏ xinh từ khóm hoa dại ven đường. Cô chỉnh lại một chút rồi mang đến phòng bệnh.

Trước khi vào, Quý Vân Vãn nói với Nghiêm Liệt đang đi theo mình: “Anh đừng vào, cũng đừng nhìn cô ta... Nếu anh không muốn trở thành nam chính trong mắt cô ta.”

Nghiêm Liệt dừng một chút, nói: “Vậy chẳng phải tôi chỉ nhìn em là được rồi sao?”

Quý Vân Vãn: “... Vậy cũng không được, tình huống của cô ta rất nghiêm trọng.”

Nghiêm Liệt nhíu mày, nói: “Dù gì cô ta vẫn là nghi phạm, em không thể ở riêng với cô ta được.”

Quả nhiên, đối với loại chuyện này anh luôn nói một không hai, một bước cũng không nhường.

Quý Vân Vãn thở dài, nói: “Được rồi, vậy anh chú ý chút, đừng nhìn cô ta, liếc mắt một cái cũng không được.”

“Được, yên tâm đi.”

Tô Ái Lệ đang ngẩn người. Khi nhìn thấy bó hoa dại trong tay Quý Vân Vãn, rõ ràng mắt cô ta đã sáng hơn một chút: “Cho tôi sao?”

Quý Vân Vãn nheo mắt lại, nói: “Ừ, tặng cho cô.”

Tô Ái Lệ nhận hoa, cười vui vẻ: “Cảm ơn cô.” Cô ta dừng một chút, gò má chợt đỏ lên, nói: “Nhưng tôi...”

“Tôi biết, cô không thích con gái, tôi cũng không có ý đó với cô, tặng hoa chỉ vì lịch sự thôi. Không cần suy nghĩ nhiều.”

Một bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng tình yêu, người khác chỉ cần nhìn cô ta nhiều hơn một chút cô ta đã có thể tưởng tượng ra một đoạn tình yêu vô cùng sâu sắc mãnh liệt. Hơn nữa, nữ chính trong đoạn tình yêu đó luôn là chính cô ta, không phân biệt nam nữ. Ngay cả khi bị đối phương từ chối thẳng thừng, cô ta vẫn không hề nghi ngờ “tình yêu” của đối phương dành cho mình. Ngược lại còn cho rằng đối phương đang thử thách lòng trung thành đối với tình yêu của mình, nên cứ mãi dây dưa không dứt.

Người bình thường không thể hiểu nổi chuyện đó. Nhưng đối với người mắc loại bệnh này, trong thế giới của bọn họ vốn không có chuyện bình thường.

Quý Vân Vãn ngồi bên giường, nhìn cô ta, hỏi: “Hôm qua bị cảnh sát hỏi nhiều như vậy, sau đó cô đã nghĩ đến điều gì sao?”

Tô Ái Lệ lắc đầu, hơi đăm chiêu nhìn Nghiêm Liệt đứng dựa vào tường bên cửa sổ, một lát sau mới nói: “Tốt thật đó.”

Quý Vân Vãn nói: “Tô Ái Lệ, cô nói cái gì tốt?”

“Trong mắt anh ấy chỉ có cô.” Tô Ái Lệ nói: “Chắc chắn anh ấy rất yêu cô.”

Quý Vân Vãn: “Nhiều người yêu tôi lắm. Tôi với cô giống nhau, đều là kiểu người rất thu hút người khác.”

Tô Ái Lệ gật đầu, nói: “Đúng đó, hai chúng ta cùng một loại người, quá nhiều người yêu thầm cũng là một cái tội, haiz.”

Khóe mắt Nghiêm Liệt khẽ giật giật.

Mặc dù không nhìn Tô Ái Lệ nhưng anh vẫn biết dáng vẻ của cô ta như thế nào. Nói theo ánh mắt của người bình thường thì là dáng người hơi mập, mắt không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ, ngũ quan chỉ có thể nói là tương đối dễ nhìn. Chủ yếu là vẻ mặt của cô ta luôn rất hoảng hốt. Bỏ qua ngoại hình không nói, cô ta quả thật có chút kỳ lạ so với những người bình thường. Dù sao thì làm gì có người bình thường nào lại đi theo người đàn ông không quen biết rồi nhặt quần áo của họ chứ.

“Tại sao trong nhà cô lại có quần áo của đàn ông?”

Tô Ái Lệ nói: “Đều là của người yêu tôi.”

Quý Vân Vãn: “Cô còn nhớ Cao Chí, Trình Húc Gia, Phương Nhạc Xuyên theo đuổi cô thế nào không?”

Tô Ái Lệ nói: “Bọn họ liên tục lượn lờ dưới mí mắt tôi, trong mắt họ chỉ có một mình tôi.”

Chẳng lẽ không là cô luôn đi theo sau mông người ta à?

Đương nhiên, Quý Vân Vãn sẽ không nói lời này ra. Nói chuyện với bệnh nhân có vấn đề về tinh thần nghiêm trọng như vậy, tất cả logic bình thường đều là vô ích.

“Vậy cô biết...” Quý Vân Vãn gằn từng chữ: “Bọn họ chết như thế nào không?”

Vẻ mờ mịt chợt hiện lên trên mặt Tô Ái Lệ.

Cô ta thật sự không biết.

“Cô đã làm chuyện tổn thương bọn họ sao?”

Trong mắt Tô Ái Lệ xuất hiện vẻ nghi ngờ, cô ta hỏi: “Sao có thể?”

Đây là biểu hiện của việc không làm, hoặc là đã làm nhưng lại quên mất.

Quý Vân Vãn nói: “Sau khi biết bọn họ chết, cô có đau khổ không?”

Nhìn vẻ mất mác trên mặt Tô Ái Lệ, Quý Vân Vãn có thể xác định rằng, cô ta không phải hung thủ. Nói cách khác, trong ý thức của cô ta, cô ta không giết những người đó.

Quý Vân Vãn lấy một tờ tài liệu ra, sau đó nhét bút vào tay cô ta, nói: “Đúng lúc rảnh rỗi không có gì làm, chúng ta thử chơi một trò chơi đi.”

Có lẽ là bởi vì hiếm khi có người nói chuyện với cô ta dịu dàng như Quý Vân Vãn, Tô Ái Lệ rất nghe lời cô, bảo cô ta làm gì cô ta liền ngoan ngoãn làm đó.

Quý Vân Vãn nhìn tay cô ta, phát hiện có lẽ cô ta làm công việc chân tay, ví dụ như ra ngoài nhặt phế liệu. Trên mu bàn tay cô ta có mấy vết thương rất nhỏ, một số vết xước nhìn khá giống do động vật nhỏ gây ra.

Lúc cô ta viết chữ, Quý Vân Vãn nhìn thấy sau cổ cô ta còn một vết sẹo cũ.

Đến khi thu được kết quả trắc nghiệm của Tô Ái Lệ, Quý Vân Vãn và Nghiêm Liệt lập tức ra khỏi phòng bệnh.

“Cô ta không nói dối?”

“Ít nhất những câu tôi vừa hỏi không có.” Quý Vân Vãn nói: “Đến nhà cô ta xem, có thể lấy lệnh khám xét không?”

Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Có thể, việc này không thành vấn đề, tôi đi sắp xếp.”

Hôm nay người của Tổ chuyên án không liên lạc với bọn họ, chắc là cũng tự bận rộn việc của mình rồi. Ảnh hưởng mà vụ án này gây ra cho địa phương không thua gì lúc vụ án liên hoàn 9.25 xảy ra ở Tân Hải. Dù sao thành phố D vốn là một thành phố nhỏ, bất ngờ xuất hiện một vụ án giết người hàng loạt như vậy chắc chắn sẽ khiến lòng người hoảng sợ. Trên mạng đã có rất nhiều thanh niên người địa phương bắt đầu tự giễu nói khi ra cửa nhất định phải mặc nhiều một chút để bảo vệ trinh tiết của bản thân. Trong mắt nhóm người đó, án mạng mà nạn nhân bị c** s*ch quần áo cơ bản đều không tránh được việc liên quan đến xâm hại t*nh d*c.

Nghiêm Liệt nói: “Em có suy nghĩ gì không?”

Quý Vân Vãn nhìn anh, ranh mãnh nói: “Mỗi ngày tôi đều có rất nhiều suy nghĩ, anh muốn nói về phương diện nào?”

Rõ ràng đang nghiêm túc điều tra vụ án, nhưng cố tình lại có cảm giác như đang tán tỉnh vậy.

Thấy ánh mắt Nghiêm Liệt thay đổi, Quý Vân Vãn lập tức sửa lời: “Đúng là, tôi có rất nhiều suy nghĩ về vụ án này, nhưng còn cần thêm một ít manh mối...”

Nghiêm Liệt gật đầu: “Manh mối đều do người tìm ra, đi thôi.”

Muốn tra được hung thủ thật sự thì phải đẩy lùi từng tầng sương mù, tìm thấy sự thật lẩn sâu bên trong tội ác.

Nhà của Tô Ái Lệ ở rất xa, thuộc khu vực rìa của thành phố. Hầu hết những căn nhà cũ ở đó đã được phá bỏ hoặc chuyển đi nơi khác, chỉ còn sót lại một số ngôi nhà nhỏ và nhà Bungalow* cũ nát. Bọn họ lái xe theo định vị, có một đoạn xe không thể chạy qua, bọn họ đành phải đỗ xe ven đường rồi xuống xe đi theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo vào trong.

*Nhà bungalow: Kiểu nhà một tầng có nguồn gốc từ Ấn Độ, xuất hiện từ thế kỷ XVII

“Có vẻ hầu hết những người quanh đây đều đã chuyển đi rồi.”

“Chắc nơi này đã được quyết định phá bỏ từ lâu, một số căn nhà mục nát hết cả rồi.”

Nhà của Tô Ái Lệ là một căn nhà nhỏ hai tầng, nhìn thì có vẻ trước kia là một biệt thự đơn. Nhưng căn nhà này nay đã vô cùng cũ nát, khắp nơi trong sân toàn cỏ dại. Từ đó có thể thấy gia cảnh nhà cô ta từng rất tốt, nhưng sau đó hẳn là vì biến cố nên chỉ còn một mình Tô Ái Lệ sống ở đây.

Lúc bọn họ đi vào, mấy con mèo hoang và chuột nằm trong sân hoảng sợ bỏ chạy.

Quý Vân Vãn nhìn một vòng quanh sân, chợt nhíu mày.

Cô vừa muốn nói gì đó với Nghiêm Liệt, lại thấy vẻ mặt anh cũng rất lạnh lùng.

Hai bọn họ đều rất nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh. Giờ phút này cả hai người đều cảm nhận được sự bất thường, vậy thì chắc chắn sẽ có tình huống không bình thường xảy ra.

Cỏ khô và phế liệu chất đầy sân. Đi vào trong mấy bước, Quý Vân Vãn thấy có mấy đóa hoa héo trong bụi cỏ khô. Ngoài ra, cô không nhìn thấy điều gì đặc biệt.

Bình Luận (0)
Comment