Hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, nhưng cả hai đều không có ý định đi xem sân trước.
“Đi vào nhìn kỹ đã rồi lại nói.” Nghiêm Liệt lấy chìa khóa ra mở cửa vào trong, cảnh tượng bên trong khiến cho hai người đồng thời nhíu mày.
Rất bừa, không phải bừa bình thường.
Đây là một trường hợp cực đoan, nghiện tích trữ, là một rối loạn tâm thần rõ ràng. Dù đã biết hành vi tích trữ của Tô Ái Lệ từ trước, nhưng hai người vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Từ tầng một đến cầu thang thông lên tầng hai bày ra đủ loại phế liệu, thùng carton, quần áo cũ nát, tất cả những thứ bạn có thể nhìn thấy trong đống rác đều có thể tìm được ở đây. Chẳng trách dù chưa mở cửa bọn họ đã ngửi được một mùi gay mũi. Nhìn Tô Ái Lệ cũng không tính là bẩn thỉu bừa bộn, nhưng không ngờ môi trường sống lại... phức tạp như vậy.
Quý Vân Vãn thở dài, nói: “Đúng là làm khó bọn họ khi phải tìm kiếm chứng cứ ở đây.”
Nghiêm Liệt lấy găng tay và khẩu trang trong túi ra đưa cô, nói: “Đeo lên.”
Quý Vân Vãn: “Anh chuẩn bị đầy đủ thật đấy.”
“Cẩn thận một chút.” Nghiêm Liệt vừa quan sát tình huống xung quanh vừa nhìn cô chằm chằm.
Trong lúc tìm kiếm, Quý Vân Vãn thấy một túi nilon chứa rất nhiều q**n l*t nam. May mà Nghiêm Liệt chu đáo chuẩn bị khẩu trang cho cô, nếu không sợ là cô sẽ không nhịn được mà nôn mất.
Tô Ái Lệ ơi là Tô Ái Lệ, rốt cuộc cô có sở thích gì vậy, thứ rác rưởi gì cũng có thể tha về ổ của mình sao?
Thấy Quý Vân Vãn nghiêm túc nhìn đống q**n l*t nam không biết là của ai, khóe mắt Nghiêm Liệt giật giật, anh nói: “... Mấy thứ này nên để lại cho nhân viên kiểm tra dấu vết đi.”
Quý Vân Vãn không để ý đến anh, buông thứ trong tay xuống rồi lục lọi đống thùng carton. Sau khi xem xét gần hai mươi phút, cô bỗng dừng lại.
“Nghiêm Liệt, anh lại đây xem.”
Nghiêm Liệt lập tức đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy thứ được vứt trong thùng carton, là xác của một con mèo đã thối rữa.
Anh lập tức kéo cô ra, nói: “Thời gian thối rữa lâu quá rồi, có thể sẽ có mầm bệnh.”
“Bọn họ đang trên đường sao?”
“Có lẽ sắp đến rồi.”
Quý Vân Vãn gật đầu, sắc mặt hơi khó coi, cô nói: “Để bọn họ đào bới kỹ lưỡng một lần đi, còn nữa... ngoài sân, cũng phải cho người đào lên xem một chút.”
“Em muốn nói...”
Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Mặc dù không nhìn ra dấu vết gì trong sân, nhưng chắc anh có thể cảm nhận được.”
“Nếu thật sự như vậy thì tình trạng của Tô Ái Lệ còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.”
Không lâu sau, nhân viên kiểm tra dấu vết tới. Bọn họ xới tung khoảng sân bị cỏ khô che giấu lên, phát hiện mấy chục xác động vật nhỏ đã thối rữa. Xuống sâu thêm chút nữa, chính là hài cốt con người.
Đây là bộ hài cốt của một người trưởng thành, có một số bộ phận còn bị gãy, có lẽ chính là nguyên nhân cái chết.
Sau khi biết được chuyện này, người của Tổ chuyên án cũng đã đến, bao gồm cả Tiêu Nam và Lương Phi, mọi người nhìn thấy tình huống trong sân thì đều chấn động...
Thật ra, hôm qua, khi đến đây bắt Tô Ái Lệ, bọn họ đã kiểm tra nơi này. Nhưng hiện trường quá mức hỗn loạn, hơn nữa còn vào đêm khuya nên bọn họ chỉ mang quần áo nghi là của nạn nhân đi. Vốn định đến xem một lần nữa, nhưng lại bị Tô Ái Lệ đột nhiên phát bệnh làm chậm trễ. Không ai ngờ được, trong mảnh sân đầy cỏ dại của căn nhà này chôn giấu nhiều bí mật đáng sợ như vậy.
“Sao hai người phát hiện được?”
“Nơi này có rất nhiều mèo hoang và chuột.”
Nghiêm Liệt thuận miệng nói đùa: “Các người đoán xem Tô Ái Lệ sẽ cho bọn nó ăn gì?”
Lương Phi nhìn mấy thứ kia, sau đó kết hợp với lời Nghiêm Liệt, không nhịn được xoay người nôn.
Quý Vân Vãn: “Đừng nghĩ linh tinh, anh ấy nói đùa thôi.”
Lương Phi: “... Đội trưởng Nghiêm, vui tính thật, ha ha, ha ha...”
Quý Vân Vãn tiếp tục tìm kiếm trong phòng. Cô tìm được hơn mười cuốn nhật kí bị giấu dưới đống rác. Nét bút trong những cuốn nhật kí này không giống nhau, hiển nhiên không phải Tô Ái Lệ viết.
Nghiêm Liệt kéo một băng ghế nhỏ ra lau sạch để cô ngồi xuống, Quý Vân Vãn không ngẩng đầu nói cảm ơn.
“Có phát hiện gì mới không?”
“Tất cả đều là nhật kí của người khác nhau nhưng có một điểm chung.”
Nghiêm Liệt tiến đến trước mặt cô, liếc nhìn, nói: “Thời điểm viết là lúc đi học?”
“Đúng vậy.”
Quý Vân Vãn nói: “Trường cấp hai của Tô Ái Lệ ở đâu?”
Tiêu Nam nói: “Cùng trường với Cao Chí và Trình Húc Gia, trường cấp hai và cấp ba gộp chung. Bắt đầu từ cấp hai cô ta đã tập trung học hội họa và có dự định trở thành sinh viên mỹ thuật. Nhưng khi Tô Ái Lệ học lên cấp ba thì đột nhiên bỏ học. Tôi đã hỏi bên trường học, thầy giáo cũ của bọn họ nói Tô Ái Lệ bỏ học vì nguyên nhân tâm lý.”
“Sợ là không chỉ có vậy.” Quý Vân Vãn nói: “Bộ hài cốt kia có lẽ là của một người đàn ông trưởng thành. Tô Ái Lệ từng là một cô nhi, khả năng cao người đàn ông này chính là người từng nhận nuôi cô ta. Các người đào sâu thêm chút, có thể phía dưới vẫn còn “bất ngờ” đó.”
“Sao cô biết cô ta là cô nhi?”
Quý Vân Vãn chỉ tay, đó là một bức ảnh gia đình cũ. Một nam, một nữ và một cô bé. Đôi nam nữ hẳn là vợ chồng, còn cô bé kia chắc là Tô Ái Lệ. Nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấy cô bé trong ảnh có gì giống hai vợ chồng này.
Không lâu sau, bọn họ lại đào thêm được một bộ hài cốt, cùng với bộ vừa rồi... có lẽ đúng là vợ chồng.
Bởi vì xét theo trạng thái của xương thì ít nhất đã được mười năm rồi.
Lương Phi: “Theo tài liệu thì hình như những người trong gia đình này tử vong bình thường... Ồ? Không đúng, phải nói là vợ chết vì tự sát, chồng chết vì tai nạn xe. Nhưng không phải bị giết hại. Đáng lẽ bọn họ đã được an táng cả rồi mới đúng. Sao có thể xuất hiện ở đây chứ?”
Quý Vân Vãn nói: “Xác của con chó hoang mà Tô Ái Lệ từng nhận nuôi cũng ở đây, anh nghĩ xem vì sao?”
Nghiêm Liệt nhìn cô một cái.
Tiêu Nam nói: “Chứng nghiện tích trữ của cô ta rất nghiêm trọng, lại có bệnh tâm thần... E rằng đây là do chính cô ta tự muốn cất giữ những hài cốt này trong nhà, giống như mấy thứ kia vậy. Đối với cô ta, có lẽ việc này là một loại hành vi mang tới cảm giác an toàn cho cô ta.”
Lương Phi: “Liệu có khả năng cô ta chính là hung thủ của vụ án liên hoàn này không?!”
Mấy người không nói chuyện. Bởi vì cho đến hiện tại, vẫn chưa có bằng chứng chính xác nào có thể chứng minh cô ta giết ba người kia. Ngay cả khi cô ta tự mình thừa nhận mà không có chứng cứ thì cũng không được. Dù sao người này là một bệnh nhân tâm thần, lời nói ra không thể tin.
Quý Vân Vãn xem tất cả các cuốn nhật ký, Tiêu Nam ở bên cạnh xem cùng, lúc này Nghiêm Liệt bất ngờ nhô đầu ra từ cửa sổ lầu hai, nói: “Vân Vãn, em lên đây chút.”
Quý Vân Vãn lập tức ném nhật kí vào tay Tiêu Nam, vào trong nhà.
Hành lang chất đầy đồ đạc linh tinh đã được dọn sạch, Quý Vân Vãn đi lên thì phát hiện trên tầng chỉ có hai phòng. Một phòng trong đó trống không, không hề có đồ đạc gì. Trong khi phòng còn lại thì giống hệt tầng dưới, chất đống những thứ đồ linh tinh.
Nghiêm Liệt chỉ vào một nơi trong đống đồ linh tinh rồi nói: “Chắc đây là “giường” của Tô Ái Lệ.”
Quý Vân Vãn nhíu mày.
“Có lẽ căn phòng kia là phòng của bố mẹ nuôi Tô Ái Lệ. Trong đó gần như trống không nhưng lại có một thứ, em tới xem đi.”
Nhân viên kiểm tra dấu vết đã kiểm tra phòng một lượt. Nơi này thật sự không có đồ gì hết. Vách tường có rất nhiều nét vẽ hỗn loạn, không hề có quy tắc.
Chằng chịt, trải rộng cả vách tường.
Quý Vân Vãn nói: “Đây là nơi ở của một bệnh nhân tâm thần, đúng không?”
Người bình thường sẽ không sống trong hoàn cảnh như vậy. Chỉ cần xem những nét vẽ hỗn loạn khiến người khác không hiểu trên tường này là có thể nhìn ra người sống ở đây chắc chắn phải có chút vấn đề về tinh thần.
Người phụ trách Tổ chuyên án nói: “Cố vấn Quý, chúng tôi định thẩm vấn Tô Ái Lệ thêm lần nữa.”
Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Tôi đề nghị đổi hai người khác, nếu không có thể sẽ khiến cô ta rơi vào trạng thái bị k*ch th*ch rồi lại phát bệnh.”
“Cô không đi sao?”
“Tôi muốn đến hiện trường vụ án xem thử.”
Bọn họ không đi thẩm vấn Tô Ái Lệ cùng Tổ chuyên án mà đi đến ba hiện trường vụ án nơi phát hiện thi thể.
Ba hiện trường đều gần nhà ba nạn nhân. Trùng hợp là, địa điểm xảy ra vụ án đều nằm trong góc chết của camera. Hơn nữa, trước sau ngày vứt xác thời tiết vô cùng xấu, vậy nên việc sắp xếp điều tra gặp rất nhiều khó khăn.
Lúc đến hiện trường phát hiện nạn nhân thứ ba, cũng chính là hiện trường vứt xác của vụ án xảy ra gần đây, bọn họ phát hiện đã có người tới đó và còn để lại một bó hoa trắng.
Quý Vân Vãn ngồi xổm xuống nhìn bó hoa trắng kia, nói: “Với tiếng xấu về nhân phẩm và quan hệ cá nhân trước khi chết của ba bọn họ, không ngờ còn có người đến tặng hoa.”
“Có lẽ hung thủ là đàn ông.” Nghiêm Liệt nói: “Với chiều cao 1m8 nặng 85kg của Cao Chí nạn nhân đầu tiên, phụ nữ bình thường không thể đặt thi thể của anh ta ở tư thế đó mà không để lại dấu vết gì.”
Quý Vân Vãn nói: “Nếu là phụ nữ như Hoàng San San thì khó nói.”
Sau khi nói xong câu đó, không khí lập tức thay đổi.
Quý Vân Vãn rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của anh trùng xuống, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.
Chuyện ngày đó, không chỉ tạo thành bóng ma khó mờ trong lòng cô mà còn ảnh hưởng nặng tới Nghiêm Liệt.
Cô bị tra tấn gần năm mươi mấy giờ trong bóng tối, trải qua vô số khoảnh khắc cận kề cái chết. Mà cảnh tượng khi anh phá cửa nhìn thấy cô bị trói trên giường sắt toàn thân đầy vết thương cũng đã để lại một hình ảnh khắc sâu trong ký ức của anh.
Hoàng San San, là tội phạm mà cả đời này bọn họ không thể quên, là người từng suýt nữa hại chết cô.
Nhìn khuôn mặt u ám của anh, Quý Vân Vãn vừa muốn nói chuyện, lại bị anh kéo vào lòng.
Anh ôm chặt cô vào ngực, đến mức khiến cô hô hấp khó khăn. Cô gọi: “Nghiêm Liệt...”
“Em có biết tôi cảm thấy thế nào khi nghe em nói ra cái tên kia không?”
“Tôi biết...”
“Không. Em không biết.” Nghiêm Liệt ôm chặt cô, chậm rãi vùi đầu vào vai cô, giọng nói khàn khàn: “Vân Vãn, em đã phải chịu quá nhiều đau khổ. Tất cả sự tối tăm đó đều là chính em chịu đựng, cho nên em không thể hình dung được cảm nhận của tôi... Mỗi đêm khi đối mặt với bóng tối, tôi đều suy nghĩ rốt cuộc em đã phải thừa nhận nỗi đau lớn đến mức nào. Tôi chỉ hận mình không thể thay em chịu đựng tất cả một lần...”
“Cho nên anh mới đi tìm Nguyên Triệt sao?”
“Cậu ta đánh tôi chẳng đáng kể chút nào.”
Quý Vân Vãn thở dài, nói: “Đồ ngốc nhà anh, tôi vốn đâu có bị đánh nhiều.”
Chẳng lẽ cô lại không biết Nguyên Triệt có thể ra tay nặng đến mức nào sao? Ngày đó Sở Phong cũng nói rồi, Nguyên Triệt đã liều mạng lao tới đánh, bởi vì Nghiêm Liệt liên tục dùng chuyện của cô để k*ch th*ch cậu ta. Mà Nguyên Triệt lại không chịu được loại k*ch th*ch này.
Từ đầu tới cuối, anh không hề đánh lại.
Quý Vân Vãn khẽ vuốt tóc anh.
Giây phút này cô mới thật sự cảm nhận được, người đàn ông này muốn bảo vệ cô đến mức nào. Thậm chí anh còn muốn cảm nhận những đau khổ mà cô phải chịu một lần, lấy việc này để giảm bớt cảm giác áy náy với cô. Cho dù cô đã nói vô số lần, chuyện đó là cô đáng phải chịu, không hề liên quan đến anh.
Nhưng cũng giống như lời anh vừa nói, cô chỉ biết đau khổ mà mình phải chịu chứ không hề biết, hóa ra, cho tới bây giờ, sự áy náy và đau lòng của anh đối với cô chưa từng giảm bớt.
Dù hiện tại cô có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra tên Hoàng San San, nhưng ngay câu nói đầu tiên đã có thể lập tức kéo trí nhớ của anh về ngày tối tăm đó.
Thậm chí cô còn cảm nhận được lồng ngực phập phồng của anh khẽ run lên, tay ôm cô siết chặt trong vô thức, giống như sợ cô sẽ biến mất ngay trước mắt anh vậy.
Nếu nhìn từ góc độ chuyên môn của cô, cô sẽ xác định loại phản ứng này của anh là một loại rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Thậm chí cô có thể giúp người này phân tích nguyên nhân dẫn đến loại lo lắng và đau khổ này rồi đặt ra một loạt phương pháp điều trị. Nhưng hiện tại ngay lúc này, cô chỉ cảm thấy đau lòng cho người đàn ông trước mắt. Sự đau lòng ấy thậm chí còn khiến cô không thể suy nghĩ lý trí được.
Bởi vì triệu chứng này vốn nên biểu hiện rõ ràng nhất trên người cô. Cô hoàn toàn không ngờ tới, so với cô thỉnh thoảng mới gặp ác mộng, người đàn ông không bao giờ nao núng, vừa kiên cường vừa cứng rắn này lại bị đả kích lớn như vậy.