Thật ra đối với Tô Ái Lệ mà nói, cô ta sẽ chấp nhận chuyện Tần Thục Lệ bị Tô Thành g**t ch*t dễ dàng hơn. Vậy nên bất kể lời La Hàm Duy nói là thật hay giả thì với Tô Ái Lệ, sự thật chính là Tần Thục Lệ bị giết, bị ép buộc phải bỏ cô ta lại một mình trên thế giới này.
Nếu không, người mẹ thiên thần của cô ta sao nỡ để cô ta cô đơn như vậy chứ?
“Em cũng hỏi anh một câu tương tự. Anh cảm thấy em trai La Hàm Duy, người tên La Cẩm Văn kia bị Tô Thành giết thật sao?” Quý Vân Vãn hỏi đầy ẩn ý.
Nghiêm Liệt sửng sốt.
Đừng nói anh, không một ai ở hiện trường nghĩ tới điểm này. La Cẩm Văn này cứ như một người qua đường giáp đột nhiên xuất hiện trong câu chuyện xưa, sau đó chết một cách khó hiểu, còn là chết thay cho La Hàm Duy.
Nghĩ như vậy, quả thật có chút kỳ lạ.
Nhưng thời điểm thẩm vấn, không ai trong số bọn họ cảm thấy bất hợp lý hết. Nguyên nhân thứ nhất là vì vụ án này vốn là bản án cũ từ 10 năm trước, hai là nghi phạm liên quan lại là Tô Ái Lệ mắc chứng nhân cách phân liệt. Nên tất cả những điểm kì lạ trong lời kể dường như đã trở nên bình thường bởi chính sự kì lạ của bản thân cô ta.
“Hay nói cách khác vẫn còn một khả năng nữa, đó là Tần Thục Lệ vì cảm xúc sụp đổ nên giết người, sau đó tự sát?” Nghiêm Liệt suy nghĩ: “Sự xuất hiện của La Cẩm Văn đúng là có phần quá đột ngột.”
Anh nhìn sườn mặt trầm tĩnh xinh đẹp của Quý Vân Vãn, nói: “Nếu do em thẩm vấn, chắc chắn có thể liếc mắt là nhìn thấu ông ta có nói dối hay không.”
Thật ra cho đến lúc này, xuyên suốt vụ án, bất kể là nạn nhân bị sát hại hay hung thủ, đều không có người nào hoàn toàn vô tội.
Ngay cả thế giới ngoài kia, lấy đâu ra một người cả đời không làm chuyện gì sai chứ?
Có người mắc lỗi nhỏ như không cẩn thận làm rơi vỡ một chiếc cốc của người khác, có người lại mắc lỗi lớn hơn như xúc phạm tới người nào đó. Đạo đức ràng buộc bản tính của con người, còn pháp luật ràng buộc giới hạn đạo đức của con người. Nếu trên đời này không có pháp luật thì chắc chắn thế giới sẽ vô cùng hỗn loạn.
Bản tính của con người phải được ràng buộc bởi đạo đức và pháp luật, cũng cần giáo dục dẫn dắt từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành.
Những cô nhi như Tô Ái Lê, từ bé đã sống trong cô nhi viện ở thị trấn hẻo lánh, không nhận được sự nuôi dạy và chăm sóc của bố mẹ, được giáo dục ít hơn những đứa trẻ của gia đình bình thường rất nhiều. Thật ra IQ của cô ta không thấp, thậm chí còn có thiên phú nhất định trong lĩnh vực hội họa. Nếu được sống trong một gia đình bình thường, có lẽ sau khi trưởng thành cô ta sẽ trở thành một cô gái xuất sắc, hay biết đâu có thể trở thành một Nghệ thuật gia.
Nhưng hai gia đình nhận nuôi liên tiếp đều không phải gia đình phù hợp với cô ta. Hoặc có thể nói, hai gia đình này không thích hợp để nhận nuôi cô nhi.
Tô Thành và Tần Thục Lệ cũng không phải một đôi bố mẹ đủ tư cách. Sau khi bọn họ chết, vấn đề về tinh thần của Tô Ái Lệ lại càng nặng thêm.
Ở rất nhiều vùng xa xôi lạc hậu, còn rất nhiều cô nhi có hoàn cảnh giống Tô Ái Lệ. Nếu cuối cùng không được một gia đình bình thường nhận nuôi thì rất có thể tương lai bọn họ sẽ đi sai đường. Bởi vì tính cách con người thường được hình thành ngay từ khi còn nhỏ, mà ảnh hưởng của gia đình lên tính cách một người lại quá lớn.
Thế giới tinh thần của Tô Ái Lệ đã hoàn toàn đóng băng vào khoảnh khắc Tần Thục Lệ chết đi. Cho nên dù cô ta phân liệt ra nhân cách Tần Thục Lệ thì những gì cô ta nói chưa chắc đã là thật.
So sánh ra thì lời nói dối của La Hàm Duy dễ phân biệt hơn.
Quý Vân Vãn nói: “Ông ta đang nói dối, ông ta và Tần Thục Lệ không có loại quan hệ này.”
Nghiêm Liệt nói: “Anh cũng nghi ngờ điểm này. Bởi vì khi Tiêu Nam hỏi ông ta câu đó, vẻ mặt ông ta rất kì lạ.”
Tiêu Nam hỏi là: “... Những năm gần đây, tiêu dùng hàng ngày của Tô Ái Lệ đều do ông cung cấp sao? Ông đối tốt với cô ta như vậy, tại sao cô ta không có suy nghĩ khác với ông?”
La Hàm Duy phủ nhận rất dứt khoát, còn tức giận đến bật cười hỏi lại một câu: “Cậu cho rằng tôi là súc sinh như ba tên khốn kia sao?”
Có vẻ bản thân ông ta cực kỳ bài xích loại chuyện này.
“Chắc chắn Tô Ái Lệ biết có người thường xuyên đưa tiền hỗ trợ cuộc sống cho cô ta, đây cũng chính là người chú trong miệng cô ta, là người đã giúp đỡ cô ta và mẹ cô ta. La Hàm Duy cảm thấy có lỗi với cô ta và Tần Thục Lệ là thật, nhưng chắc nguyên nhân không phải do ông ta chen chân vào chuyện tình cảm của vợ chồng Tần Thục Lệ, mà bởi vì...” Quý Vân Vãn dừng một chút, nói: “Có lẽ năm ấy ông ta đã từ chối lời cầu cứu của người nào đó nên mới khiến bi kịch xảy ra. Em nghĩ, có thể người kia chính là La Cẩm Văn. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán thôi.”
Theo điều tra, bọn họ biết được La Cẩm Văn là một nghi phạm đang lẩn trốn, thông tin về ông ta cũng đã biến mất hơn 20 năm rồi.
La Cẩm Văn và La Hàm Duy đúng là anh em ruột. Năm đó, sau khi phạm tội La Cẩm Văn đã bỏ trốn xa xứ. Nhiều năm sau ông ta trở về, trốn ở gần nhà Tần Thục Lệ. Khả năng cao là ông ta và Tần Thục Lệ có quen biết từ trước, cho nên hai người đã qua lại một khoảng thời gian.
Mà việc La Hàm Duy từ chối lời cầu cứu của La Cẩm Văn, hẳn là còn có nhiều nguyên nhân khác, dù sao ông ta cũng còn vợ con của mình.
Đợi khi ông ta lo lắng đến tìm La Cẩm Văn, lại phát hiện em trai mình đã chết trong nhà Tô Thành.
Tần Thục Lệ lỡ tay g**t ch*t La Cẩm Văn đang xung đột với Tô Thành, sau đó sụp đổ rồi tự sát.
Nếu sự thật là như vậy thì Tô Thành có vẻ hơi oan ức.
Nhưng ông ta không phải hoàn toàn vô tội. Bởi vì hai năm đó, chuyện ông ta bạo lực gia đình với Tô Ái Lệ và Tần Thục Lệ không phải giả. Điều này có thể thấy rõ từ quyển nhật kí của Tô Ái Lệ ngày ấy.
Bên trên là suy đoán của Quý Vân Vãn.
Để chứng minh điểm này, bọn họ tìm gặp vợ trước của La Hàm Duy. Vợ trước của ông ta rất bất ngờ khi bọn họ đến, bởi vì hai người đã ly hôn lâu rồi.
“Tôi ly hôn với lão La không phải do ông ấy thay lòng đổi dạ. Năm đó chúng tôi vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi nên mới tách ra thôi. Nhưng La Cẩm Văn mà các người nhắc đến thì đúng là… Năm đó tôi còn cãi nhau với chồng cũ vì người em trai này đấy. Bởi vì sau khi em trai ông ấy trở về đã ở lại nhà chúng tôi một thời gian. Tôi sợ cảnh sát và kẻ thù tìm tới cửa, ảnh hưởng đến cuộc sống của con tôi nên tôi bảo cậu ta rời đi. Nghĩ lại thì vẫn có chút ấn tượng.”
Vợ trước của La Hàm Duy lấy album ảnh ra, tìm một bức ảnh cũ cho bọn họ xem. Bà ấy nói: “Đây là La Cẩm Văn, trông rất hào hoa phong nhã, lúc trẻ thì quậy phá vô cùng. Tuy đã ly hôn với lão La nhưng tôi vẫn phải nói. Đừng thấy ông ấy nhìn như lưu manh mà nhầm, nhân phẩm ông ấy rất tốt, không bao giờ làm ra loại chuyện lén lút với vợ người ta đâu.”
Quý Vân Vãn nhìn bà ấy, hỏi: “Vậy tại sao lúc trước bà lại lựa chọn ly hôn với ông ta?”
“Việc này à, còn không phải do ông ấy suốt ngày lấy tiền kiếm được trong nhà đi từ thiện cho cô nhi viện phía tây thôn sao. Ở đó ít nhất phải đến một nửa số tiền là ông ấy quyên góp. Nếu không cô nhi viện đó đã dẹp từ lâu rồi. Năm đó điều kiện sống của chúng tôi cũng chỉ bình thường. Tính tình tôi lại thất thường, thấy ông ấy cứ đối xử tốt với đám cô nhi không cùng huyết thống như vậy thì rất tức giận. Sau đó cãi nhau nhiều lần khiến tình cảm dần không còn nữa. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi rất hối hận. Thật ra xuất phát điểm của ông ấy không sai, chỉ là lúc ấy không biết tự lượng sức mình mà thôi.”
Có thể nhìn ra, vợ trước của La Hàm Duy vẫn hơi tiếc nuối với chuyện ly hôn này. Dù sao hai năm nay La Hàm Duy kinh doanh không tồi, đối xử với hai mẹ con họ cũng rất tốt.
Nhưng khi biết chuyện La Hàm Duy liên quan đến án mạng, vợ trước của ông ta hơi thổn thức, sau cùng lại chỉ cảm thán hai câu. Dù sao tuy đã ly hôn nhiều năm nhưng La Hàm Duy luôn rất hào phóng với bọn họ. Bất kể chuyện thế nào, bà ấy không có lập trường gì để trách mắng La Hàm Duy.
“Vậy bà có biết chuyện lúc trước La Hàm Duy từng chèn gãy chân một người không?”
Vợ trước của La Hàm Duy kinh ngạc nhìn cô, hỏi: “Đó không phải ngoài ý muốn sao? Tôi nhớ rõ là người kia vô duyên vô cớ ngã ra đường mà, lúc đầu còn tưởng là ăn vạ chuyên nghiệp đó.”
Quý Vân Vãn và Nghiêm Liệt nhìn nhau.
Việc đã qua hơn 10 năm, chắc chắn trên con đường năm ấy không có nhiều camera như bây giờ. Mà cho dù có thì hiện tại đương nhiên không còn nữa rồi.
Vì vậy có một số việc không thể nào kiểm chứng được nữa, chân tướng thật sự, cũng chỉ có đương sự mới biết.
Có lẽ Tô Thành bị Tô Ái Lệ đẩy ngã trên đường nhưng cũng có thể là tự Tô Thành không cẩn thận. Hoặc tất cả đều là La Hàm Duy lên kế hoạch khiến ông ta bị tai nạn xe.
Đã xác định được hung thủ gây ra cái chết của ba người Cao Chí, Trình Húc Gia, Phương Nhạc Xuyên. Điều duy nhất không thể xác định là sự thật về cái chết của bố mẹ nuôi Tô Ái Lệ. Nhưng chắc chắn không phải tự sát, chỉ là không biết do Tô Ái Lệ hay La Hàm Duy động tay thôi.
Nhưng bất kể là Tô Ái Lệ hay La Hàm Duy thì đều không còn quan trọng nữa. Bởi vì hai người này, cuối cùng một người bị tòa án phán tội giết người, một người phải tiến hành giám định pháp y tâm thần, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần cưỡng chế điều trị.
Đến tận lúc này, vụ án liên hoàn kéo theo bản án cũ năm xưa đã chấm dứt.
Quý Vân Vãn nhìn Tô Ái Lệ một lần cuối cùng. Cô ta ngồi trong phòng, vẻ mặt đờ đẫn đối diện với ô cửa sổ nhỏ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khe khẽ. Dường như cô ta vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, mọi thứ bên ngoài đều cách cô ta một khoảng nhất định.
Trong thế giới của cô ta, Tần Thục Lệ vẫn luôn ở bên cô ta.
Giống như lời “Tần Thục Lệ” vậy, cứ để Tô Ái Lệ tiếp tục điên một cách vui vẻ như vậy thì có gì không tốt?
“Tô Ái Lệ, cố có biết La Hàm Duy không?” Quý Vân Vãn hỏi cô ta một câu.
Tô Ái Lệ nhìn cô, chậm rãi lắc đầu, nói: “Tôi chỉ biết Tiểu Bát, Tiểu Cửu, Tiểu Thập, bố, và mẹ.”
Dường như trong thế giới của cô ta cũng chỉ còn lại mấy người này. Không cần biết những người đó sống hay chết.
Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Vậy sau này, cô hãy chỉ nhớ đến bọn họ thôi.”
Lúc Quý Vân Vãn đứng dậy muốn rời đi, Tô Ái Lệ bỗng nói: “Cảm ơn hoa của cô.”
Quý Vân Vãn kinh ngạc nhìn cô ta.
Thật ra đó chỉ là hoa dại cô tiện tay hái ven đường mà thôi, so với hoa quả được chọn lựa cẩn thận mang tới cho Tô Ái Lệ, nếu là người bình thường, có lẽ sẽ thích hoa quả có thể ăn hơn.
Nhưng khoảnh khắc nhận được hoa, Tô Ái Lệ đã rất vui vẻ.
Giống như nhận được món quà tốt nhất thế giới vậy.
Quý Vân Vãn bỗng cảm thấy, có lẽ cô ta cứ điên thế này rất tốt.
Trong bệnh viện tâm thần, có rất nhiều người bệnh đắm chìm trong thế giới của mình, ngày ngày sống trong hỗn loạn. Nhưng có lẽ một số người trong đó... cũng không muốn mình tỉnh lại.
Bởi vì một khi tỉnh lại có nghĩa là bọn họ sẽ lại phải đối mặt với nỗi đau lớn từng xảy ra ở thế giới thật.
Nhưng nói như thế nào thì tất cả đều đã kết thúc rồi.
Chỉ là không biết tại sao, trong lòng cô vẫn luôn có một sự phiền muộn khó tả. Không biết bởi vì số mệnh trớ trêu và thảm thương của Tô Ái Lệ, hay vì những con người vừa buồn cười vừa đáng thương từng xuất hiện trong cuộc đời cô.