“Nghe nói tối nay Tổ chuyên án bọn họ muốn mở tiệc mừng công, còn muốn cảm ơn hai chúng ta.” Quý Vân Vãn nghiêm túc nói với Nghiêm Liệt: “Hay là chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ rồi chuồn đi. Bọn họ muốn tìm thì chúng ta nói lãnh đạo triệu tập gấp là được.”
Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Anh cảm thấy em nói rất đúng.”
Vì thế hai người quyết định chạy lấy người trước rồi tìm lý do nói với mấy người kia sau. Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ bị bắt đi xã giao.
Nhưng lại có người đoán được kế sách của bọn họ, chạy đến cửa lớn khách sạn chờ bọn họ từ sớm.
Quý Vân Vãn mới ra khỏi thang máy đã thấy Tiêu Nam ngồi ở đại sảnh khách sạn, ngây người: “... Sao cậu lại ở đây?”
Chắc chắn người này đoán ra bọn họ muốn đi trước nên mới đến chặn người. Nếu không sao cậu ta lại không hề ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy cô kéo hành lý chứ.
Tiêu Nam mỉm cười gian xảo: “Đúng lúc tôi đi ngang qua, Cố vấn Quý kéo hành lý đi đâu vậy?”
Quý Vân Vãn: “Thằng nhóc cậu được đó, nói xem, đi ngang qua thì ở đây làm gì?”
Tiêu Nam vẫn khá có năng lực, nhìn ra được Quý Vân Vãn muốn trốn xã giao. Dù sao bình thường ngay cả hàn huyên mấy câu với lãnh đạo cô còn cảm thấy mệt chứ nói gì đến đi ăn cơm uống rượu cùng bọn họ.
“Biết hai người muốn rời đi nên sáng sớm tôi đã tới đây đợi rồi. Đây là chút đặc sản của chỗ chúng tôi. Tốt xấu gì hai người cũng phải mang gì đó về chứ, đúng không?” Tiêu Nam chỉ vào một đống đồ đặt trên bàn, nói: “À? Cảnh sát Nghiêm đâu? Sao anh ấy lại yên tâm để cô xuống một mình vậy?”
Quý Vân Vãn thầm xấu hổ, hỏi: “... Rõ ràng vậy sao?”
Tiêu Nam cười nói: “Còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Mấy ngày qua, dù người chậm chạp đến đâu chắc chắn đều phát hiện không khí mờ ám giữa hai người Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn... Nói là không khí mờ ám hình như không đúng lắm. Bởi vì hình thức ở chung của hai người là kiểu mà không một ai có thể chen vào được.
Nghiêm Liệt như một người bảo vệ kiêm người cộng sự tận chức trách đi bên cạnh cô. Hai người lúc nào cũng như hình với bóng. Cho dù không ở cùng một chỗ thì ánh mắt Nghiêm Liệt cũng chưa bao giờ rời khỏi cô. Hơn nữa, chỉ cần Quý Vân Vãn gọi một tiếng, anh sẽ lập tức trở lại bên cạnh cô ngay.
Mà chỉ khi có Nghiêm Liệt ở bên, trên mặt Quý Vân Vãn mới có những biểu cảm khác ngoài vẻ nghiêm túc.
Tiêu Nam đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó. Khi hai người bọn họ nói chuyện, gò má Quý Vân Vãn hiện rõ nét ửng đỏ xinh đẹp, ngay cả ánh mắt cũng trở nên khác biệt.
Ngược lại, nếu không có Nghiêm Liệt, vẻ mặt của cô luôn là lạnh nhạt và bình tĩnh. Toàn thân như một cái máy thông minh đầy lý trí, hoạt động liên tục vì công việc, không thèm để ý những thứ xung quanh.
Đồng thời, chỉ những lúc ở bên Quý Vân Vãn mới có thể nhìn ra một chút dịu dàng trên mặt Nghiêm Liệt. Còn một điểm rất quan trọng nữa, đó chính là người đàn ông này rất dịu ngoan khi ở trước mặt Quý Vân Vãn. Bất kể bình thường anh trầm mặc ít nói hay nghiêm túc thế nào thì trước mặt Quý Vân Vãn sẽ trở thành trời quang nắng đẹp ngay lập tức, đáy mắt luôn luôn mang theo tình cảm dịu dàng.
Bọn họ từng bí mật thảo luận với nhau, cảm thấy Đội trưởng Nghiêm đã yêu sâu sắc Cố vấn Quý rồi. Mà hiển nhiên Cố vấn Quý cũng cảm nhận được phần tình yêu này. Nhìn kiểu gì hai người bọn họ đều cực kỳ xứng đôi.
Nếu cậu ta đã nói vậy thì Quý Vân Vãn chẳng phải đánh trống lảng gì nữa, cô thoải mái thừa nhận, cười nói: “Tôi còn cho rằng mấy người không biết chứ.”
Tiêu Nam tò mò hỏi một câu: “Là đội trưởng Nghiêm thích cô trước đúng không? Chắc chắn là vậy rồi. Tôi có thể nhìn ra anh ấy cực kỳ quan tâm cô. Cho nên chắc là anh ấy tỏ tình với cô trước nhỉ?”
Câu hỏi này của cậu ta lại khiến Quý Vân Vãn giật mình.
Chính thức tỏ tình... Hình như giữa hai bọn họ không có ai nói mấy lời như anh yêu em, em thích anh, anh muốn ở bên em gì đó cả.
Không biết từ khi nào bọn họ đã ở bên nhau một cách tự nhiên như vậy rồi. Bắt đầu thật sự... Chắc là từ ngày cô uống say chủ động đóng dấu cho anh nhỉ?
Nhưng nếu muốn nói chính thức ở bên nhau... ừm, có vẻ quả thật còn thiếu một điểm.
Quý Vân Vãn hơi đăm chiêu suy nghĩ.
Cho nên cô không trả lời câu hỏi này mà chống chế cho qua: “Đúng rồi, cậu không nói với đám Đội trưởng Chung là chúng tôi muốn đi trước chứ?”
“Yên tâm đi. Tôi chưa nói với ai cả. Bọn họ vẫn đang bận rộn, tôi cũng là tranh thủ tới thôi. Tiễn hai người xong thì phải trở về ngay.”
Bên ngoài có người bóp còi, là Nghiêm Liệt đi lấy xe đã trở lại.
“Đội trưởng Nghiêm.” Tiêu Nam cười tươi vẫy tay chào hỏi anh.
Cửa kính xe hạ xuống, để lộ Nghiêm Liệt đeo kính râm, mặt không chút cảm xúc, anh gật đầu chào lại cậu ta.
Tiêu Nam: “Quả nhiên là đội trưởng Nghiêm rất tiêu chuẩn kép.”
Chào hỏi với người khác mà nghiêm túc lạnh lùng cỡ đó, nhìn như mấy cảnh sát suốt ngày tỏ vẻ người lạ chớ gần trong phim truyền hình vậy... Nhưng với ngoại hình của Nghiêm Liệt thì thật sự cũng đạt đến tiêu chuẩn có thể làm diễn viên rồi.
Nghĩ như vậy, Cố vấn Quý có thể nói là rất may mắn, ít nhất cô còn có một người đàn ông xứng đôi ở bên cạnh.
Dù sao những người đàn ông bình thường chắc chắn không xứng với cô... Nói sao thì cô cũng là một thiên tài vừa thông minh vừa xinh đẹp khó ai sánh được.
Quý Vân Vãn cười nói: “Nếu anh ấy không tiêu chuẩn kép thì tôi đã không coi trọng anh ấy rồi.”
Hai người hàn huyên thêm hai câu rồi tạm biệt. Lúc gần đi, Tiêu Nam hơi lưu luyến không rời. Bởi vì cậu ta biết Quý Vân Vãn là một chuyên gia rất đáng để cậu ta học hỏi. Dù là thiên phú của chính cô, hay những vận dụng lý luận tri thức trong vụ án. Nhưng không nỡ thì không nỡ, cậu ta chỉ có thể hy vọng về sau hai người sẽ có cơ hội làm việc cùng nhau mà thôi. Còn cơ hội khác... vậy phải xem Đội trưởng Nghiêm có đồng ý hay không.
Thật ra bọn họ chỉ đi khoảng 10 ngày.
Gần 10 ngày, vụ án đã được giải quyết, hai người lái ô tô trở về.
Quý Vân Vãn vốn muốn đổi lái với anh, nhưng anh lại kiên trì không cho. Anh nói: “Yên tâm đi, mấy giờ mà thôi, không thể khiến anh mệt đến mức ngủ gật được đâu. Em biết thể lực của anh mà.”
Quý Vân Vãn dừng một chút, nói thầm: “... Em đúng là không biết thật đấy.”
Nghiêm Liệt nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng rời ánh mắt.
Một lát sau, lỗ tai anh đỏ lên, hơn nữa còn ngày càng đỏ. Nhưng Quý Vân Vãn không phát hiện, vì cô đã bắt đầu nhắm mắt ngủ rồi.
Suốt chặng đường, Nghiêm Liệt lái xe rất ổn định.
10 ngày này gần như cô không được ngủ ngon ngày nào. Một là do hoàn cảnh khách sạn, mặc dù yên tĩnh, nhưng dù sao vẫn là không gian xa lạ với cô, không thoải mái bằng ở nhà. May nhờ mỗi lần Nghiêm Liệt đều chờ cô ngủ rồi mới trở về nghỉ ngơi nên mới bảo đảm được sức khỏe của cô ổn định trong khoảng thời gian này.
Lúc Nghiêm Liệt gọi điện báo cáo với Cục trưởng Bạch, Cục trưởng Bạch rất săn sóc nói cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày.
Nghiêm Liệt nói: “Cô ấy cần nghỉ ngơi hai ngày. Tôi thì không cần. Ngày mai tôi sẽ đến Cục báo cáo.”
“Được, biết cậu thích làm việc rồi.”
Cục trưởng Bạch bỗng rất quan tâm: “Tôi nghe người bên kia nói, cậu và Cố vấn Quý ...”
“Cục trưởng Bạch, chuyện tình cảm nên chờ tôi trở về rồi báo cáo trực tiếp với ngài đi.”
“... Thằng nhóc cậu, được rồi.”
Lời này coi như đã thừa nhận bọn họ chính thức ở bên nhau rồi! Nếu không với tính cách của Nghiêm Liệt, chắc chắn sẽ nghiêm túc phủ định, không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội bịa đặt về danh dự của Quý Vân Vãn.
Thật ra việc điều tra vụ án bên thành phố D đã truyền tới Tân Hải từ sớm. Trong quá trình lan truyền này chắc chắn bọn họ sẽ nhân tiện nói thêm một số chi tiết về hai nhân viên hỗ trợ phá án ở đó. Cục trưởng Bạch là ai chứ, đó là cáo già hạng nhất ở Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải. Ngay từ đâu ông đã luôn chú ý đến chuyện này, đồng thời nhìn ra tâm tư không thể lay động của Nghiêm Liệt với Quý Vân Vãn từ lâu. Ông còn âm thầm sốt ruột không biết sao thằng nhóc luôn đứng đầu trong việc phá án này lại chậm chạp khi theo đuổi người khác như vậy kìa.
Rất tốt, chuyến công tác này có tiến bộ rất lớn! Đáng khen!
Thật ra còn một điều nữa khiến Cục trưởng Bạch vui vẻ, đó là Nghiêm Liệt vốn là Đội trưởng được Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải xem trọng nhất, về sau chắc chắn sẽ ngày càng thăng tiến. Nhưng Quý Vân Vãn thì chưa chắc. Cô khiến người khác có cảm giác vừa bí ẩn vừa mơ hồ. Lúc trước cũng bởi vì nhà họ Hứa ở đây nên cô mới lựa chọn sống ở Tân Hải. Bây giờ nhà họ Hứa đã không còn, người xuất sắc như cô, ai biết có thể lại bị ban ngành nào đó cướp mất không?
Nếu hai người kia yêu nhau thì có nghĩa là về sau hai người sẽ ở cùng một chỗ. Vậy chẳng phải mọi người đều vui sao!
Sau khi biết được hai người có tiến triển, Cục trưởng Bạch quả thật vui mừng không thôi. Suốt một ngày, mọi người trong Cục ai gặp cũng thấy ông rất vui vẻ. Mọi người không nhịn được đoán xem có phải nhà ông có việc gì vui hay không.
Về đến nhà, Quý Vân Vãn tắm rửa rồi nằm lên giường, vừa hưởng thụ chiếc giường lớn thoải mái vừa nghe tiếng Nghiêm Liệt thái rau trong phòng bếp. Lúc này cô mới nhận ra, hình như cô đã ngầm thừa nhận việc sẽ ở lại nhà anh rồi.
... Mà anh cũng không hỏi sau khi trở về cô muốn ở đâu.
“Ngủ một lát trước đi, đến khi em tỉnh thì anh chuẩn bị cơm canh xong là vừa.”
Mới tới nhà anh đã nói như vậy, sau đó đi mở cửa sổ thông gió và quét dọn vệ sinh, giúp cô thu dọn hành lý. Xong việc anh lại xuống dưới lầu mua đồ về nấu cơm. Cả quá trình không để cô động một ngón tay.
Quý Vân Vãn thong thả tắm gội sạch sẽ, thay quần áo nằm trên giường, lúc này Đội trưởng Nghiêm toàn năng đã bắt đầu nấu cơm.
Ngủ khoảng hơn một tiếng, cô rời giường phát hiện Nghiêm Liệt đã làm cơm xong và để lại một tờ giấy cho cô. Anh nói trong Cục có việc gấp tìm anh, dặn cô tỉnh lại thì cứ ăn cơm, không cần chờ anh.
Quả nhiên, dù ở đâu anh vẫn là một người tham công tiếc việc.
Buổi tối, Quý Vân Vãn gọi điện thoại cho Nguyên Triệt, muốn tán gẫu với cậu ta vài câu. Nhưng điện thoại không ai nhận, vì thế cô gửi cho cậu ta một tin nhắn. Khi cô đang nghĩ chắc người này bận làm việc, chuông cửa bỗng vang lên.
Sau đó là âm thanh móng vuốt chó cào cửa.
Quý Vân Vãn nghe vậy liền biết là ai đến, cô nhanh chóng đi ra mở cửa.
Kéo cảnh cửa ra, cô lập tức kinh ngạc che miệng lại.
Chú chó lớn Liệt Phong mặc một bộ vest nhỏ, cổ đeo nơ bướm màu đen, lịch sự ngồi ở cửa, thấy cô mở cửa thì lập tức há miệng ra, vẫy vẫy đuôi.
Bên cạnh là lẵng hoa xếp đầy hoa hồng màu hồng nhạt.
Trên lẵng hoa còn có một câu nhắn: Ngàn bông hoa cũng không đẹp bằng một phần ngàn vẻ đẹp của em.
Đúng lúc này, Liệt Phong bỗng vươn người lên giơ một chân về phía cô. Quý Vân Vãn vội khom người xuống cầm lấy bàn chân kia. Hiển nhiên Liệt Phong rất vui, càng vẫy đuôi nhanh hơn.
Sau đó cô nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy được gài trong bó hoa.
[Liệt Phong nói nó sẽ trung thành với em cả đời.
Chủ nhân của nó cũng vậy.]