Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 90

“Không phải các người đã coi tôi thành kẻ giết người rồi sao?”

Nguyên Triệt cầm một khẩu súng, tỳ lên trán anh, hỏi: “Sao vẫn có vẻ bất ngờ thế, Đội trưởng Nghiêm?”

Nghiêm Liệt nói: “Chỉ là không ngờ, cậu lại dùng cách này để đối phó tôi.”

Nguyên Triệt nheo mắt, khuôn mặt lấm lem vết máu mỉm cười, nói: “Đây là cách mà cảnh sát các người khinh thường nhất, căm ghét nhất, đúng không?”

Nghiêm Liệt cười khẩy: “Cho nên, đây là cách duy nhất cậu có thể nghĩ được sao?”

“Vậy anh nói cho tôi biết, tôi nên dùng cách gì để đối phó anh đây?” Sự tàn nhẫn như muốn tràn ra khỏi đáy mắt Nguyên Triệt, cậu ta nói: “Người tôi yêu suốt bảy năm, lại bị anh cướp đi dễ dàng như vậy. Tôi thật sự không biết, rốt cuộc tôi kém anh cái gì. Tại sao chị ấy lại chọn anh? Rõ ràng chị ấy từng nói sẽ không hẹn hò với một cảnh sát. Nhưng cuối cùng chính chị ấy lại biến thành một kẻ lừa đảo!”

Thù hận trong mắt không phải giả, căm phẫn không phải giả, tình yêu bị giày vò đến phát điên cũng không phải giả.

Nghiêm Liệt nhìn vào mắt cậu ta, hỏi một cách lạnh lùng: “Minh Nhiễm là do cậu giết sao?”

“Cô gái ngu ngốc tự cho là đúng kia rất đáng bị giết.”

Nghiêm Liệt: “Nguyên Triệt! Cho dù Vân Vãn không yêu cậu nhưng từ trước tới nay cô ấy luôn đối xử với cậu như người thân. Cậu làm vậy không thấy mình đang khiến cô ấy thất vọng sao?”

“Vậy chị ấy thì không làm tôi thất vọng ư?” Đáy mắt Nguyên Triệt đỏ bừng, cậu ta hét lên giận dữ: “Tôi yêu chị ấy đến không thiết tất cả! Vì chị ấy tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù là giết người! Nhưng trong mắt chị ấy trước giờ chưa từng có tôi!”

“Cậu suy nghĩ như vậy là hoàn toàn sai lầm! Chưa nói tới việc cô ấy sẽ không bao giờ để cậu giết người vì cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ không thể thích loại tính cách cố chấp sa đọa này của cậu. Cậu quên cô ấy là một Chuyên gia giúp người khác tháo gỡ những vấn đề tâm lý sao? Nếu để cô ấy nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, cô ấy sẽ chỉ nghĩ cách khiến cậu thay đổi thôi. Cô ấy sẽ không chấp nhận để cậu biến thành như vậy.”

“Anh câm miệng!” Nguyên Triệt như phát điên, hai mắt tràn ngập vẻ khát máu. Cậu ta đấm thật mạnh vào mặt anh, quát: “Anh dựa vào cái gì mà khiến chị ấy chấp nhận anh?! Nghiêm Liệt, anh thì có tư cách gì!”

“Ít nhất, tôi luôn tôn trọng lựa chọn của cô ấy.” Nghiêm Liệt phun ra một búng máu, bình tĩnh nói: “Ít nhất tôi luôn đứng cùng một chiến tuyến với cô ấy. Cho dù cô ấy quan tâm cậu đến đâu thì chỉ cần biết cậu đã giết người, cô ấy tuyệt đối sẽ không giúp cậu. Cậu quen biết cô ấy lâu như vậy mà không hiểu cô ấy là dạng người gì sao? Cô ấy lựa chọn làm việc cùng chúng tôi, không sợ nguy hiểm cùng chúng tôi bắt giữ tội phạm. Điều ấy đã nói lên cô ấy đặt bản thân ở phía đối lập với tội ác. Huống chi cậu nên là người hiểu nhất, cái chết của Hứa Dao đã khiến cho cô ấy hận thấu những kẻ giết người từ lâu.”

“Dáng vẻ hiện tại của cậu chính là dáng vẻ cô ấy ghét nhất.”

Nguyên Triệt cười khẩy: “Vậy thì sao, chị ấy đã chọn anh, cho dù tôi làm gì, chị ấy đều sẽ không chọn tôi nữa.”

Nguyên Triệt đè mạnh khẩu súng lên trán anh, nói: “Tôi đã không còn gì nữa rồi. Đời này tôi chỉ yêu mình chị ấy. Nếu chị ấy không muốn yêu tôi, vậy tôi sẽ giết người chị ấy yêu. Vậy thì chị ấy sẽ luôn nhớ đến tôi như nhớ đến anh, sẽ luôn đặt tôi trong tim.”

“Cậu cho rằng tôi sợ chết sao?” Nghiêm Liệt cắn răng nói: “Tôi là một cảnh sát! Tôi không sợ chết hơn bất cứ ai! Nhưng nếu cậu giết tôi tức là đang phá hủy cả đời cô ấy!!”

Nguyên Triệt cười nhạo một tiếng, vẫn không bị lay động.

“Cậu nghĩ cho kỹ, cậu thật sự muốn phá hủy cô ấy sao?! Nếu cậu nghĩ như vậy thật thì cậu vốn không hề yêu thương cô ấy. Từ đầu đến cuối cậu chỉ đang thỏa mãn bản thân mà thôi!”

“Câm mồm! Anh không sợ tôi giết anh sao?!”

Nòng súng tỳ mạnh vào trán Nghiêm Liệt, giống như chỉ giây tiếp theo thôi sẽ đưa anh vào chỗ chết.

“Tôi nói rồi, tôi là cảnh sát.” Nghiêm Liệt hít một hơi, nói: “Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ chết sao?”

Nguyên Triệt nhìn vào mắt anh, khóe môi dần cong lên: “Vậy anh không sợ Vân Vãn đau lòng ư?”

Nghiêm Liệt im lặng một lúc, gục đầu xuống, nói: “Tất nhiên tôi sợ. Tôi sợ cô ấy nhìn thấy thi thể của tôi, sợ cô ấy khóc, sợ cô ấy không thể vượt qua. Tôi sợ không còn ai bảo vệ cô ấy, sợ bên cạnh cô ấy không còn người thân và bạn bè có thể khiến cô ấy vui vẻ như cậu, sợ cả đời này cô ấy không thể bước qua những đau khổ này.”

Nghiêm Liệt hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn: “Nguyên Triệt, những thứ tôi nói, chẳng lẽ cậu không sợ sao?”

“... Anh cảm thấy những thứ này còn quan trọng với tôi ư?”

“Được, vậy cậu giết tôi đi.” Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Tôi nhìn nhầm cậu là chuyện rất bình thường. Nhưng tôi không nghĩ tới, ngay cả cô ấy cũng nhìn nhầm cậu.”

Nguyên Triệt giật mình, có lẽ là nghĩ tới gì đó, vẻ mặt cậu ta chợt hoảng hốt.

Thấy vẻ mặt cậu ta thoáng dao động, Nghiêm Liệt lập tức mở miệng: “Nguyên Triệt, cậu...”

“Nghiêm Liệt, anh vốn không hiểu, anh hoàn toàn không hiểu Vân Vãn có ý nghĩa gì với tôi.” Nguyên Triệt chợt ngắt lời anh, đôi mắt đỏ bừng ứa lệ, ngay cả giọng nói cũng trở nên vỡ vụn: “Trước kia tôi rồ dại tra tấn bản thân, thậm chí thường xuyên ôm suy nghĩ tự sát. Nhưng sau khi gặp chị ấy, tôi chỉ còn biết yêu chị ấy như phát điên. Nhiều năm như vậy chưa một giây phút nào tôi thật sự bình thường. Vì chị ấy tôi mới ép bản thân làm một người bình thường. Nhưng tôi là một kẻ điên, tôi là một người đáng ra nên bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, thậm chí là trong tù từ lâu rồi mới phải. Là chị ấy kéo tôi ra khỏi địa ngục. Nhưng tại sao chị ấy lại không thương tôi? Tại sao... Tại sao chị ấy không thể yêu tôi? Tại sao... Tại sao anh lại xuất hiện?”

Nghiêm Liệt thở dài, nói: “Nguyên Triệt, cậu sẽ không muốn phá hủy cô ấy. Ngay cả khi rất hận cô ấy, cậu vẫn không nỡ khiến cô ấy đau khổ.”

Môi Nguyên Triệt run run, dường như đã nói không lên lời, cậu ta th* d*c một lúc, xoay người ra khỏi phòng.

Nghiêm Liệt nheo mắt lại, nhìn cánh cửa trước mắt.

Chẳng lẽ Nguyên Triệt giống Tô Ái Lệ ở thành phố D, đều là nhân cách phân liệt? Nói cách khác, cậu ta lại tái phát chứng rối loạn lưỡng cực từng mắc trước kia, hơn nữa đã nặng tới mức này rồi?

Vân Vãn... Nếu là em thì chắc chắn có thể nhìn thấu chân tướng trong những lời nói căm phẫn của cậu ta.

Nhưng thật anh không nỡ để em nhìn thấy cậu ta như vậy.

Nhìn thấy Nguyên Triệt như vậy, nhất định em sẽ rất buồn...

Lúc Sở Phong đến thăm Quý Vân Vãn thì gặp Tưởng Minh Hải, hai người đứng ở cửa nói mấy câu.

“Anh nói thật nói cho tôi biết đi, Sở Phong. Rốt cuộc anh tôi bị kẻ nào bắt? Anh ấy... liệu anh ấy có bị nguy hiểm tính mạng hay không?”

Sở Phong thở dài, nói: “Nếu biết được những chuyện này thì bọn tôi đã không nôn nóng như vậy. Mặc dù bọn tôi đã khóa mục tiêu vào một chiếc xe ở hiện trường tai nạn. Nhưng người này rất gian xảo, chắc chắn sau đó gã đã thay đổi xe, còn cố ý chọn tuyến đường ít camera. Bọn tôi tra xét suốt hai ngày nhưng không thể tra được gã đi đến đâu. Hơn nữa cho tới bây giờ, bọn tôi vẫn chưa thu được bất cứ tin tức gì. Nói thật, tôi cũng muốn nghĩ theo hướng tốt...”

“Trước kia anh tôi có kẻ thù nào rất hận anh ấy không? Hoặc là... Hoặc là có tội phạm mãn hạn tù nào từng bị anh ấy bắt không?”

“Những thứ cậu có thể nghĩ đến chúng tôi đều nghĩ tới hết rồi. Nhưng cậu biết công việc của chúng tôi vốn rất nguy hiểm rồi mà. Đội trưởng Nghiêm đã làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, anh ấy lại giỏi như vậy, số lượng tội phạm do anh ấy bắt càng là đếm không hết. Chúng tôi thật sự không thể nghĩ được kẻ nào có thể làm ra chuyện này...”

“Vậy phải làm gì...” Tưởng Minh Hải lau mắt, suýt bật khóc, nói: “Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, bảo vệ nhiều người như vậy, còn lập được không ít công lao. Tại sao đến khi bản thân xảy ra chuyện lại không ai có thể giúp anh ấy chứ...”

Sở Phong thở dài, nói: “Cậu đừng gấp, tôi vào gặp Vân Vãn đã. Lúc này ngoại trừ Đội trưởng Nghiêm, người tôi lo lắng nhất chính là cô ấy.”

Tưởng Minh Hải gật đầu, đáp: “Cũng được, từ sau khi anh tôi xảy ra chuyện, chị ấy luôn nhốt mình trong phòng. Nếu tôi không giục chị ấy ăn cơm thì tôi nghi ngờ chị ấy có thể để mình đói đến chết luôn đó.”

Sở Phong nhất thời nghĩ lại thời điểm Hứa Dao xảy ra chuyện, Quý Vân Vãn cũng như vậy.

Mà hiện giờ, hai người thân thiết nhất của cô, một người là Nghiêm Liệt, một người là Nguyên Triệt. Cả hai đều đang trong trạng thái mất tích nguy hiểm. Nếu bất cứ ai trong hai người kia xảy ra chuyện gì... anh ta không dám nghĩ cô sẽ biến thành dáng vẻ nào nữa.

Quý Vân Vãn khoác áo khoác của Nghiêm Liệt đứng trên ban công.

Bóng lưng cô thoạt nhìn trông vừa mỏng manh vừa thờ ơ. Tinh khí thần nhờ Nghiêm Liệt tỉ mỉ chăm sóc mới có được vào thời gian trước đã hoàn toàn biến mất chỉ trong ba ngày ngắn ngủi.

“Anh đến rồi, Sở Phong.” Quý Vân Vãn như nhận ra người đến chỉ từ tiếng bước chân, cô không xoay người, hỏi một cách thản nhiên: “Có tra được gì không?”

“... Vân Vãn, cô có ổn không?”

Quý Vân Vãn im lặng một lúc, cười nhạt nói: “Anh cảm thấy tôi phải thế nào mới tính là ổn?”

Sở Phong thở dài, nói: “Vân Vãn, xin lỗi, tạm thời chúng tôi chưa có tin tức của Đội trưởng Nghiêm và A Triệt.”

“Tôi còn tưởng mọi người sẽ dồn hết sức lực vào việc tìm Nghiêm Liệt, đã quên mất chuyện Nguyên Triệt rồi chứ.” Quý Vân Vãn nói nhỏ: “Dù sao bây giờ A Triệt vẫn là nghi can phạm tội.”

“Bất kể có phải nghi phạm hay không, chúng tôi đều sẽ cố hết sức tìm kiếm cậu ta.”

Sở Phong nhíu mày, anh ta bỗng cảm thấy tình hình của Vân Vãn còn tệ hơn tưởng tượng của mình. Dù nhìn bề ngoài trông cô rất bình tĩnh.

“Vân Vãn, cô...”

“Tôi biết anh nghĩ gì.” Quý Vân Vãn như có thể đoán trước được anh ta muốn nói gì. Cô ngắt lời quan tâm của anh ta, nói: “Chắc hẳn hai ngày nay anh đã điều tra rất nhiều về Nguyên Triệt, đã tra được cái gì rồi?”

“Nguyên Triệt có tiền sử rối loạn lưỡng cực. Theo những gì bọn tôi tra được, mấy tháng trước cậu ta từng đến bệnh viện lấy thuốc rối loạn lưỡng cực. Hơn nữa cậu ta đã dùng thuốc ngủ một thời gian dài rồi.”

Có vẻ Quý Vân Vãn không hề cảm thấy ngạc nhiên, cô bình tĩnh nói: “Vậy anh cảm thấy cậu ấy phát bệnh rồi, nên mới có hành vi phạm tội?”

“Đương nhiên bọn tôi sẽ không nghĩ như vậy. Đây vốn không phải bệnh hiếm gì.” Sở Phong thấp giọng nói: “Nhưng cô cũng biết tình cảm của Nguyên Triệt đối với cô thế nào rồi. Minh Nhiễm lại nhiều lần chửi bới danh dự của cô trên mạng, còn bám mãi không buông Nguyên Triệt. Cô nhớ lần trước chúng ta gặp cô ta chứ? Cô ta có địch ý với cô. Vậy nên với tình cảm mà Nguyên Triệt dành cho cô, việc cậu ta và Minh Nhiễm xảy ra tranh cãi là chuyện rất bình thường, không phải không có khả năng lỡ tay giết người. Với tính cách của cậu ta, đúng là rất dễ xúc động.”

Lần trước Quý Vân Vãn mất tích, Nguyên Triệt thiếu chút nữa cầm dao đến bệnh viện chặt đứt tay nghi can phạm tội kia, chuyện này bọn họ đều biết.

Quý Vân Vãn: “Lỡ tay giết người không phải không có khả năng, đồng thời không phải không có khả năng lái xe đâm Nghiêm Liệt rồi đưa anh ấy đi, đúng không?”

Sở Phong im lặng một chút, nói: “Bọn tôi đã tra được vết máu của Nguyên Triệt trên chiếc xe tải tông Nghiêm Liệt.”

Nghe được những lời này của anh ta, Quý Vân Vãn dường như khẽ mỉm cười.

“Rất tốt, có động cơ giết người, có chứng cứ, hiện giờ chỉ đợi tìm được người rồi đưa vào tù là xong.”

Sở Phong kiên trì nói: “Vân Vãn, tôi biết...”

“Anh đừng nói vội.” Quý Vân Vãn quay lưng về phía anh ta, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Sở Phong, giả sử những giả định của anh là đúng, anh cảm thấy cuối cùng chuyện này sẽ biến thành cục diện gì?”

Sở Phong sửng sốt.

Bình Luận (0)
Comment