Không đợi anh ta mở miệng, Quý Vân Vãn đã gằn từng chữ: “Kết quả của giả thiết này chính là. Nghiêm Liệt sẽ bị giết, Nguyên Triệt bị phán tử hình, mẹ của Nguyên Triệt vứt bỏ sự nghiệp chìm vào đau khổ. Mà tôi, sẽ không bao giờ vượt qua được chuyện này, sẽ phát điên hoặc chết, đều có khả năng.”
“Sở Phong, anh cảm thấy, kết quả này, là điều Nguyên Triệt muốn sao?” Quý Vân Vãn xoay người lại, trên khuôn mặt tái nhợt là vẻ tĩnh lặng như băng, cô nói: “Đúng là cậu ấy từng có chứng hưng cảm. Nhưng tôi nói cho anh biết. Trên thế giới này, chỉ có mình tôi từng thấy dáng vẻ phát bệnh thật sự của cậu ấy. Ngay cả lúc nghiêm trọng nhất, cậu ấy cũng chỉ muốn chính mình chết đi. Người cậu ấy muốn giết nhất chính là cậu ấy.”
Sở Phong vội nói: “Vân Vãn, có phải cô còn biết gì không?”
“Nếu tôi biết chuyện gì đó có thể cứu bọn họ thì anh cảm thấy tôi sẽ đứng đây thế này sao?”
Quý Vân Vãn nhắm mắt lại, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Từ khi Nguyên Triệt mất tích tới nay đã một tuần, Nghiêm Liệt cũng mất tin tức gần ba ngày rồi. Có trời mới biết mấy ngày qua rốt cuộc cô có ngủ hay không.
Sở Phong thấy cô hơi chao đảo, muốn tiến lên đỡ lấy cô, Quý Vân Vãn lắc đầu, nói: “Tôi không sao, mọi người còn tra được manh mối gì về Nguyên Triệt không?”
“Sau khi Nguyên Triệt về nước, mỗi ngày nếu không phải bận rộn đi công tác ở các thành phố lớn, gặp khách hàng, họp, phỏng vấn người mới thì cậu ta đều dành hết tâm tư lên người cô. Cậu ta thường xuyên chạy theo cô, cô đi đâu cậu ta đi đó. Chẳng phải lúc trước còn theo đến thành phố D sao? Trong mấy tháng cô hôn mê trước đây, gần như tháng nào cậu ta cũng về nước thăm cô một lần. Trừ việc đó ra thì chỉ còn đi xã giao với khách hàng, không có gì đặc biệt. Bọn tôi không tra được manh mối nào cho thấy cậu ta có kẻ thù. Cùng lắm chỉ là đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh thôi, không đến mức gây ra những chuyện như gài bẫy và bắt cóc này. Gần đây cũng chỉ có một mình Minh Nhiễm là kì lạ, thường xuyên quấn lấy cậu ta.”
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa, chúng tôi đã điều tra mẹ của Nguyên Triệt, bà ấy…”
Quý Vân Vãn đột nhiên ngắt lời anh ta: “Tôi biết, tôi biết rồi, anh không cần nói nữa.”
Sở Phong nghi ngờ nhìn cô.
“Việc có thể làm hiện giờ chính là chờ tin tức. Anh không cần lo lắng cho tôi. Trước khi Nghiêm Liệt trở về, tôi sẽ không để mình ngã xuống.”
Tuy nói như vậy nhưng từ đầu đến cuối Sở Phong vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường.
Bởi vì Quý Vân Vãn quá thông minh, đôi khi quả thật thông minh đến mức khiến anh ta cảm thấy hơi đáng sợ. Trong quá trình tra án, cô luôn phát hiện những tội ác ẩn sâu trong lòng tội phạm trước bọn họ một bước, đồng thời luôn có cách cạy miệng để tội phạm nói ra chân tướng bị che giấu. Thậm chí cô còn nhìn thấu được phần lớn lời nói dối của bất cứ người nào xung quanh.
Trên thế giới này, cũng chỉ có Nghiêm Liệt mới có thể vô tư ở bên cạnh cô mà không e ngại cô sẽ nhìn thấu bản thân. Bởi vì tình yêu Nghiêm Liệt dành cho cô, từ đầu đến cuối đều là chân thành và nóng bỏng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô lại chỉ nhốt mình ở nhà. Có phải cô đã đoán được điều gì không? Hoặc là cô đã nghĩ ra cách nào đó?
Trong lòng Sở Phong lo sợ bất an, nhưng anh ta không có cách nào khác, chỉ có thể dặn dò Tưởng Minh Hải quan sát kỹ cô.
Tưởng Minh Hải vỗ ngực, cam đoan trước khi Nghiêm Liệt trở về, mình nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chị dâu, tuyệt đối không bất cẩn như lần trước.
Sở Phong thầm nói người này còn non lắm, không hề đáng tin, cho nên lúc rời đi vẫn ngổn ngang tâm sự.
“Chị dâu, chị không ngại em ngủ ở sofa phòng khách chứ?”
Quý Vân Vãn nhìn cậu ta một cái, nói: “Sao không ngủ ở phòng cho khách?”
“Không phải vì ngủ ở phòng khách có thể nghe động tĩnh rõ hơn sao.” Tưởng Minh Hải xấu hổ: “Em sợ em ngủ trên giường lại ngủ say như chết.”
Sự thật chứng minh, nếu Quý Vân Vãn muốn ra khỏi nhà thật thì cho dù Tưởng Minh Hải có trợn mắt thức đến hừng đông, cậu ta cũng không ngăn được cô.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Minh Hải bị tiếng kêu của Liệt Phong gọi dậy.
Bởi vì tiếng kêu của Liệt Phong rất đáng sợ, hơn nữa nó còn dùng móng vuốt liên tục cào cửa. Cậu ta lập tức lăn khỏi sofa, sau đó nhanh chóng lao đến gõ cửa phòng ngủ, kết quả phát hiện cửa phòng ngủ không khóa.
Quý Vân Vãn không ở trong phòng.
Liệt Phong sốt ruột quay tới quay lui ngoài ban công, Tưởng Minh Hải thả nó ra, dẫn nó tìm hết các góc một vòng, sau đó tê liệt ngã ra đất.
Xong rồi, xong rồi xong rồi xong rồi! Trong đầu cậu ta chỉ còn lại hai chữ này đang không ngừng quay cuồng.
Không thấy Quý Vân Vãn.
“Liệt Phong! Vân Vãn đi đâu vậy? Hả? Không phải tao đã nói với mày phải từng canh cô chủ của mày sao?”
Liệt Phong có vẻ cũng nhận ra gì đó, nản lòng cúi đầu, uể oải ngã xuống đất cùng cậu ta, nhỏ giọng r*n r*.
“Được rồi được rồi, không trách mày, mày là ngoan nhất. Trách tao vô dụng. Sao tao lại ngủ chứ? Tao đúng là đầu heo!” Tưởng Minh Hải không đành lòng nhìn nó mất mác, vội vàng xoa đầu an ủi nó.
“Đúng rồi, tao phải nhanh chóng nói cho bọn Sở Phong.” Cậu ta vội lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Sở Phong.
Lúc mở điện thoại hai tay cậu ta đều run lẩy bẩy, bởi vì cậu ta hoảng sợ, thật sự rất rất sợ.
Nhưng một giây sau, cậu ta nhìn thấy tin nhắn Quý Vân Vãn gửi cho mình trong điện thoại, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Cậu ta khiếp sợ nhìn tin nhắn trong điện thoại thật lâu, đọc đi đọc lại từng chữ. Cuối cùng, mắt cậu ta ươn ướt, cúi đầu vùi mặt mình vào bộ lông ấm áp của Liệt Phong.
“Hu hu hu... Liệt Phong, mày nói xem tao nên làm gì mới tốt đây...”
Tòa nhà điều tra tội phạm Cục Công an Thành phố Tân Hải.
Trong phòng làm việc, Cục trưởng Bạch tức giận đập bàn, tất cả mọi người không dám nói gì, cúi đầu im lặng lắng nghe.
Sau khi phát giận một trận, Cục trưởng Bạch xanh mặt nói: “Đám truyền thông này đúng là vì thu hút sự chú ý của dư luận mà tới đạo đức nghề nghiệp cũng không cần!”
Trên màn hình chiếc điện thoại vừa bị ném xuống bàn vẫn đang hiện lên tin tức về thi thể của Nghiêm Liệt, Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự thành phố Tân Hải vừa được vớt từ dưới hồ lên do một bên truyền thông nào đó đưa. Những người không rõ chân tướng đều đang suy đoán và bày tỏ thương tiếc bên dưới. Rõ ràng chuyện còn chưa có tin tức nhưng đã bị cư dân mạng nhàm chán và một số đơn vị truyền thông nhỏ bất lương tung ra vô số phiên bản lời đồn. Bọn họ đã phải công bố liên tiếp mấy thông báo chỉ để bác bỏ những tin đồn đó rồi.
Nhưng do sự tình liên quan đến việc bôi nhọ danh dự cảnh sát nên không lâu sau những đơn vị truyền thông bất lương này đều đứng ra xin lỗi và bác bỏ tin đồn, thuận tiện làm sáng tỏ tiến triển của vụ án. Thật ra đây không phải chuyện đáng giận nhất. Chuyện đáng giận nhất là, dù đã vận dụng nhiều lực lượng cảnh sát như vậy nhưng bọn họ vẫn chưa có được một chút manh mối nào.
Điều này thể hiện rằng, kế hoạch của kẻ bắt cóc phía sau chắc chắn phải rất kỹ lưỡng, có thể là một nhóm tội phạm hợp tác gây án. Nếu không thì không thể khiến một người bặt vô âm tín trong khoảng thời gian ngắn như vậy từ khi xảy ra tai nạn xe được.
“Có khả năng là có người cố ý lợi dụng truyền thông để dời sự chú ý không?”
“Cho dù như thế nào, chúng ta không thể từ bỏ việc truy xét. Ngày nào còn chưa tra được tin tức của bọn họ thì ngày đó mọi người chưa thể nghỉ ngơi!”
“Đúng rồi, hai ngày nay Cố vấn Quý thế nào rồi?”
“Gần đây tình trạng tinh thần và cơ thể của cô ấy không tốt lắm, mấy ngày nay đều ở nhà nghỉ ngơi.”
Cục trưởng Bạch tỏ vẻ nghi ngờ: “Với tính cách của cô ấy, cho dù cơ thể không chống đỡ được thì chỉ cần vẫn có thể động, cô ấy nhất định sẽ đứng lên đi tìm Nghiêm Liệt. Giam mình trong nhà như vậy không phải tính cách của cô ấy.”
Sở Phong vội nói: “Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Hôm qua tôi đã đến gặp cô ấy, cảm thấy cô ấy hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ thế nào?”
“Diễn tả như thế nào nhỉ. Nói cô ấy bình tĩnh lý trí, thì hoàn toàn có thể nhìn ra mấy ngày nay cô ấy chưa ngủ, sắc mặt tái nhợt, đi đường như sắp gục ngã vậy. Nhưng nếu nói cô ấy sốt ruột thì dáng vẻ cô ấy lại rất bình thản. Giống như... giống như đang đợi điều gì đó.”
Triệu Lâm hơi đăm chiêu, nói: “Xem ra việc Đội trưởng Nghiêm xảy ra chuyện đã khiến cô ấy không thể bình tĩnh suy nghĩ. Tôi đoán cô ấy đang đặt hết hy lên người chúng ta, chờ chúng ta tra ra manh mối.”
“Cậu thì biết cái gì, cậu nghĩ Vân Vãn là người thường sao?” Sở Phong nói: “Cô ấy không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Tuy rằng cho tới nay cô ấy vẫn hợp tác phá án với chúng ta, nhưng cách thức lại hoàn toàn khác biệt với cảnh sát chúng ta. Phần lớn thời điểm, thứ chúng ta đối mặt là bản thân tội phạm và hành vi phạm tội của bọn họ. Mà thứ Cố vấn Quý đối mặt chính là bộ não và trái tim của tội phạm. Cô ấy phải phân tích từng chút một về mặt ác trong hành vi tâm lý của từng nghi phạm, phải đối mặt với mặt tàn nhẫn nhất trong nhân cách. Cô ấy biết một người có thể xấu xa tàn ác đến mức nào, thậm chí có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác để xâm nhập vào tiềm thức của tội phạm và phân tích suy nghĩ của bọn họ tại thời điểm phạm tội. Cô ấy thường xuyên phải nghiên cứu về hành vi b**n th** khó hiểu nhất của mọi người, rồi lại phải tiêu trừ áp lực mà những tội ác này gây ra cho cô ấy. Khả năng thừa nhận của cô ấy có khi còn mạnh hơn cảnh sát chúng ta nhiều. Khi chúng ta nghĩ rằng một mình cô ấy sẽ không thể chịu nổi áp lực thì có lẽ cô ấy đã tiến hành phân tích động cơ phía sau hành vi của hung thủ hơn trăm lần rồi.”
Cục trưởng Bạch gật đầu, trầm giọng nói: “Sở Phong nói đúng, quả thật không bình thường. Thế này đi. Sở Phong, cậu lập tức đi đón Vân Vãn đến đây. Nếu cô ấy lại xảy ra chuyện gì đó thì năm nay chúng ta đừng mong ăn tết nữa!”
“Rõ, tôi sẽ đi ngay!”
Nửa giờ sau, Cục trưởng Bạch nhận được tin tức, tối qua Quý Vân Vãn đã rời khỏi nhà, không rõ hành tung.
Sở Phong tức giận xách Tưởng Minh Hải lên: “Hôm qua ai mẹ nó vỗ ngực cam đoan với tôi sẽ trông coi người cẩn thận hả?”
Tưởng Minh Hải: “Tôi không biết gì hết! Tôi thật sự đã cố hết sức rồi. Đêm qua tôi uống hết 5 tách americano đó! Tôi cũng không biết sao mình lại ngủ mất, chị dâu thì không thấy tăm hơi!”
Sở Phong tức giận nói: “Vậy sao cậu không báo cảnh sát!”
Tưởng Minh Hải: “Thời gian mất tích chưa qua 48 tiếng, tôi báo cảnh sát làm gì? Để cảnh sát mắng tôi báo án giả sao!”
Sở Phong: “Vậy cậu phải gọi điện nói cho tôi biết chứ! Đội trưởng Nghiêm không ở đây, cậu chăm sóc chị dâu cậu như vậy à?!”
Tưởng Minh Hải quát: “Tôi nói cho anh thì có ích gì, chị dâu muốn đi, chỉ bằng anh mà cũng đòi ngăn sao?! Lúc trước là ai bị chị dâu tôi thôi miên nằm sấp trên bàn làm việc ch** n**c miếng nói mớ trước mặt mọi người hả?!”
Sở Phong rống giận: “Mẹ nó, thế sao cậu không nói cậu không trông được từ đầu đi!
“Gâu!” Liệt Phong nhìn hai người cãi nhau đến mức mặt mũi vặn vẹo, nôn nóng đi tới đi lui bên chân bọn họ, hiển nhiên rất sợ hai người tranh cãi rồi đánh nhau phá hỏng nhà.
Hai người đều đỏ bừng mặt, sau khi bị Liệt Phong nhào lên người mấy lần thì cùng ngậm miệng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn đối phương.
“Bây giờ phải làm gì?” Tưởng Minh Hải nói: “Chẳng lẽ cảnh sát mấy người không có anh tôi thì không làm được gì sao? Đã ba ngày rồi mà không có một chút tin tức nào.”
Sở Phong cười khẩy: “Cậu nghĩ cảnh sát là toàn năng à? Cậu có biết hàng năm có bao nhiêu người trưởng thành mất tích không lý do không? Tôi nói đại một con số đã có thể dọa chết cậu rồi.”
“Không cần anh nói tôi cũng biết, tôi đọc cuốn “Sách trắng về người mất tích” được phát hành vào năm kia rồi. Năm đó có tổng cộng hơn 100 vạn người mất tích. Nhưng vậy thì sao? Cho dù số lượng nhiều thế nào thì đó vẫn không phải lý do cho việc các người không tìm được người!” Tưởng Minh Hải tức giận nói tiếp: “Anh tôi liều sống liều chết bao năm nay, kết quả lại trở thành một người trong những con số lạnh lẽo đó ư! Cảnh sát các người không thể cố gắng tìm người hơn sao?!”
“Cậu tưởng bọn tôi không cố gắng sao?! Toàn bộ Đội Cảnh sát hình sự đã mấy ngày không ngủ rồi cậu biết không! Mẹ nó cậu ở đây nói kháy gì chứ! Chẳng lẽ bọn tôi không sốt ruột sao?” Sở Phong chỉ vào cậu ta quát: “Anh ấy là anh trai cậu không sai, nhưng anh ấy cũng là Đội trưởng của bọn tôi! Là anh em của bọn tôi!”
Thấy hai người lại muốn cãi nhau, Liệt Phong không nhìn được nữa, vọt đến giữa hai người sủa nhẹ: “Gâu gâu gâu gâu!”
“Còn không hiểu chuyện bằng một chú chó nữa.” Sở Phong xoa đầu Liệt Phong, nói: “Vân Vãn thật là, vô duyên vô cớ rời đi như vậy, đi rồi cũng không biết gọi điện thoại nói cho chúng ta biết, đã qua một đêm rồi...”
“Chị dâu tôi không phải vô duyên vô cớ mất tích!” Tưởng Minh Hải thở hổn hển lườm anh ta, nói: “Là chị ấy không cho tôi nói với các người!”
Sở Phong sửng sốt: “Cậu nói gì?”
Tưởng Minh Hải lấy điện thoại cho anh ta xem: “Anh tự xem đi!”