Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 259

“Anh cũng không quay về khâu của các anh đi làm sao?” Ngồi ở ghế làm việc cô tò mò hỏi anh.

“Quay về cái gì? Hai cái khâu kia mỗi ngày tôi nhàn rỗi muốn chết, nếu không thì như vậy đi, tôi đến khâu của cô làm tiểu đệ cho cô là xong rồi?” Nói xong, anh ta lập tức ngồi lên bàn làm việc của cô, thẳng chân đạp ghế tựa làm việc của cô……

Cô nhẹ nhàng vỗ xuống chân anh, mày hơi nhíu xuống: “Anh đừng ngồi trên bàn a, một lát còn nhân viên vào đây toàn bộ hình tượng của anh bị hủy sạch.”

“Hứ, có quan hệ gì chứ.” Anh ta coi như không nói xong, thì từ trên bàn nhảy xuống, nhưng mà ống quần đúng lúc vướng vào một bên chân của anh ta.

Cả người anh mới ngã xuống trên người của cô, trọng tâm đè xuống lớn, ghế làm việc lập tức liền đè lên.

Trong nháy mắt hai người họ xảy ra người ngã ngựa đổ.

Vô tội nhất vẫn là cô, toàn bộ cơ thể hung hăng liền ngã xuống mặt đất.

Đùi đụng phải một cái máu ứ đọng, gáy cũng bị một quả táo lớn.

“Mẹ của tôi ơi.” Cô như cười không ra cười, giống như khóc không ra khóc rên rỉ than trong miệng một tiếng.

Lúc này nếu có nhân viên đi vào nhìn thấy bộ dạng chật vật này của hai người họ còn không thể cười chết?

Hoàn toàn là trò kém thông minh, chơi chơi ngã xuống rồi.

“Cô không sao chứ?” Lăng Thánh Quân đè trên người cô khẩn trương hỏi.

“Có thể không có việc gì sao? Anh có thể đắc ý rồi, lấy tôi làm đệm thịt, anh mau mau đứng dậy, chân của tôi thật là đau!”

Nghe cô nói xong lời này, anh mới chú ý tới thân thể anh đúng là đè ở trên người của cô, vội vàng muốn đứng lên, nhưng mà ghế làm việc vừa vặn giữ hai người bọn họ lại, chân ghế còn kẹt ở trong bàn làm việc, hoàn toàn không thể đứng dậy.

Anh ra sức vùng vẫy cả buổi, cũng giãy không ra.

Cô thật sự không kìm chế nổi, cười khanh khách lên:” Anh có thể lấy điện thoại di động ra không? Kêu người đến đây cứu chúng ta đi.”

Quả thực đạt tới không biết làm sao, chơi chơi vậy mà làm cho ra tới laoij đa dạng này?

Nếu như anh không mang di động, lại không có ai đến văn phòng bọn họ, phỏng chừng khi đến buổi làm bọn họ cũng phải giữ nguyên loại tư thế này rồi.

“Có, đang ở trên túi áo trong.” Nói xong, anh hơi nhô người lên, cố sức đưa tay vào trong túi cầm chắc máy, nhưng……

Vị trí chỗ anh để di động, vừa vặn ở trước ngực cô, chỉ có đơn độc cách một lớp quần áo, tay anh có thể rõ ràng tiếp xúc với bộ phận đầy đặn trọn vẹn no đủ của cô.

Hai má của hai người bọn họ mỗi người cùng lúc phủ lên tầng đỏ ửng, cô ngượng ngùng xoay xoay phía dưới, hơi nhíu mày lại: “Lấy nhanh lên một chút!”

“Ừ.” Lúc này anh mới cấp tốc lấy di động từ trong túi áo ra.

Tim của anh liên tục đập thình thịch, đôi mắt từ đầu đến cuối không dám nhìn chăm chú mắt của cô.

Điện thoại của Lăng Thánh Long lại không gọi được, bất đắc dĩ anh bấm điện thoại cho Hàn Tuấn Hi.

“Tuấn Hi, mau tới cứu em cùng bé con.”

Lời này anh vừa nói ra, một bên điện thoại trong lòng Hàn Tuấn Hi căng thẳng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Anh tới văn phòng Hiểu Dao sẽ biết.” Anh bất đắc dĩ nói xong thì cúp điện thoại.

“Ai.” Ngô Hiểu Dao cũng bất đắc dĩ thở dài, may mà cũng không phải người ngoài, nếu người ngoài thấy hai người họ như vậy chắc chắn sẽ hô to một tiếng đến mức ngốc.

Không tới 2 phút đồng hồ, Hàn Hi Tuấn vội vã đẩy cửa vào, vừa thấy tình huống trong văn phòng, trong lòng anh ta càng thêm khẩn trương, ghế làm việc thì lật lên, hơn nữa trong phòng làm việc không có người, chẳng lẽ bị bắt cóc rồi?

Anh ta dè dặt từng bước tới trước bàn làm việc, lúc này vừa thấy……

Vẻ mặt anh ta vốn lạnh nhạt, trong nháy mắt hiện lên ý cười khoa trương, đây là lần đầu tiên anh ta cười khoa trương như vậy, cơ bản cười đến nỗi nước mắt trên khóe mi như sắp trào ra.

“Đừng cười nữa, còn cười tiếp nữa, Hiểu Dao gần bị em đè chết rồi.”

Thật sự mất mặt chết mất, Lăng Thánh Quân mất mặt Ngô Hiểu Dao càng mất thể diện hơn, ngã sấp xuống cũng không có lấy một chút tư thế xinh đẹp, thảm hại thế này.

Hàn Tuấn Hi cố sức tách ghế làm việc, nhưng mà tuyệt nhiên ghế làm việc kia kẹt hết sức chặt chẽ, hết cách rồi, một tay anh ta vừa nắm ghế làm việc vừa lắc lư lên, Lăng Thánh Quân cùng Ngô Hiểu Dao lúc này mới thuận lợi đi ra.

“Các người chơi thế nào vậy? Do chơi đùa bị cái ghế giam cho phải không?” Hàn Tuấn Hi đúng là vừa cười, vừa nghi hoặc. Lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện tức cười như vậy.

Vừa nghe Lăng Thánh Quân giải thích hết, anh ta lại càng cười thậm chí đến bụng đau đớn.

“Đều do cô, bảo tôi xuống, xuống dưới, mới có thể té á?” Bị cười nhạo, trong lòng Lăng Thánh Quân chứa nhiều bất mãn, toàn bộ phát tiết lên trên người Ngô Hiểu Dao.

Cô mới chính là oan uổng, cái này liên quan cô đánh rắm à?

“Tôi có chuyện gì? Tôi mới là người bị hại, anh hoàn toàn không biết thẹn oán hận tôi?” 14967626

“Lần sau tôi không bao giờ tìm đến anh trêu đùa nữa.”

“Tốt nhất vĩnh viến đừng đến!”

Hai người vốn đang tốt đẹp đấy, đột nhiên liền đánh nhau. 10nlk.

Lăng Thánh Quân đập cửa mà đi, Ngô Hiểu Dao lại tức giận ngồi ở ghế làm việc không nói được lời nào.

Hàn Tuấn Hi vẻ mặt bất đắc dĩ ra khỏi phòng làm việc của cô, đối với loại đánh lộn trẻ con này, anh ta có thể khuyên can không được, có điều là, hai người họ thật là có sức sống.

Trước kia Lăng Thánh Quân hàng ngày đều rất vui vẻ, trong bọn anh là em út nhỏ nhất (nhỏ tuổi nhất), nhưng mà đồng thời……

Cậu ta vui vẻ, tất cả bọn họ đều biết là cậu ta cố ý giả vờ.

Cậu ta đang cố gắng đón ý nói hùa theo bọn họ.

Bởi vì cậu ta sợ rằng nguyên do bởi cậu ta nhỏ, mọi người sẽ đặc biệt chăm sóc.

Cậu ta không có một khắc làm ra chuyện làm cho bọn anh lo lắng,nhưng đồng thời thì, cậu ta cũng rất cô đơn……

Dù sao cậu ta vẫn là một đứa trẻ, nam sinh 18 tuổi. Không cùng bạn bè cùng lứa chơi đùa, không từng hưởng thụ qua vui vẻ của bạn bè cùng lứa.

Cậu ta lúc nào cũng không ngừng cố gắng lựa ý hùa theo mấy người 20 mấy tuổi bọn họ, đón ý hùa theo như vậy có bao nhiêu mệt mỏi, chỉ có mình cậu ta biết.

Bây giờ Ngô Hiểu Dao đến đây, chắc chắn cậu ta tìm được bạn chơi đùa, giống như cũng có bạn cùng lứa tuổi làm bạn.

Hàn Tuấn Hi nhìn thấy em trai út (em nhỏ) thật sự vui vẻ lên, anh ta cũng rất thỏa mãn, dù sao họ đều là người một nhà
Bình Luận (0)
Comment