Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 260

“Thánh Quân, đi đón Hiểu Dao tan tầm đi.” Lăng Thánh Long đi tới phòng làm việc của Lăng Thánh Quân, mấy ngày nay, gần như đều là Lăng Thánh Quân đi đón Ngô Hiểu Dao tan tầm, sau đó họ sẽ mang Ngô Hiểu Dao bình an đưa đến nhà cô, mới có thể rời đi.

“Vâng.” Thực ra anh đã sơm muốn tìn cô đi chơi rồi, chỉ là giữ cho thể diện, vẫn không tìm được cớ, lúc này anh có thể viện cớ rồi.

Nở nụ cười, chạy như bay đến tầng 49 bên trong phòng làm việc của Ngô Hiểu Dao.

“Này, hết giờ làm.” Anh kích động chạy tới trước bàn của cô.

Ngẩng đầu nhìn anh ta lườm một cái, lộ ra một bộ mặt mang vẻ chế giễu: “Thôi đi, bây giờ còn không phải đã đến rồi sao?”

Nghe được giọng điệu châm chọc kia của cô, mày anh nhíu thành một đoàn, làm ra vẻ cao ngạo: “Cô nghĩ rằng tôt thật muốn tìm đến cô à? Là anh trai tôi bảo tôi đến.”

Thu dọn xong đồ đạc, đứng dậy, hướng về phía anh thè lưỡi ra. Lộ ra bộ dạng đầy xem thường.

“Cô……” Lăng Thánh Quân gần như tức giận nói không ra lời. 10nlk.

Không cần hỏi, tiếp theo, hai người lại đánh nhau thành một vòng tròn, từ phía sau lưng anh bắt được nắm lấy mái tóc dài của cô.

Mày nhăn lại, mặt cô lộ ra vẻ bất mãn: “Mau buông tay, đau quá à.”

“Hì, gọi anh đi, tôi sẽ buông tay.” Kiểu dáng điệu lúc này của anh, mười phần cùng Dạ Thiên Ưng có vài điểm tương tự.

Rốt cuộc cô thấy rõ ràng rồi, trong mấy người họ, tệ nhất là Dạ Thiên Ưng, thứ hai chính là anh ta.

Khuỷu tay cô hướng về phía bụng của anh mà đánh tới một cái, anh nhanh chóng bắt được cánh tay của cô, tóm cô đánh trả lại: “Hừ, còn muốn đánh trả lại?”

“Đau, đau, đau, đừng đùa nữa, đi nhanh đi.”

“Không gọi anh, không thả cô.”

Hừ, gọi anh ta lại anh? Anh ta nằm mơ!

“Vậy cứ dây dưa như thế này đi, một lát anh Thánh Long thấy chúng ta không đi xuống, anh ấy sẽ lên đây, đến lúc đó có người ăn quả ngon.”

“Không dễ chơi, lấy anh tôi ra làm tôi sợ.” Bất đắc dĩ, anh vẫn buông lỏng cánh tay của cô, nhưng mà hơi dùng sức quá mạnh, cô lảo đảo một chút quỳ trên mặt đất.

“Này.” Lúc này anh nhìn thấy vậy, vội vàng ngồi xổm trước mặt cô, nhìn chăm chú vào đầu gối của cô: “Không sao chứ?” 14967626

Đôi mắt chợt lóe lên, thấy thời cơ vậy, cô một phen ra sức đẩy ngã anh trên mặt đất, rồi nhanh chóng đứng lên, muốn hướng về phía ngoài văn phòng chạy trốn.

Lăng Thánh Quân làm sao có thể chịu thiệt? Đưa tay bắt được cổ chân của cô, cả người cô ngã một cái, nửa người ngã vào trong ngực anh.

“Làm sao anh một chút thua thiệt cũng không chịu vậy!” Cô không vui nói, muốn từ trong ngực anh vùng ra ngoài.

Nhưng hai tay anh vẫn gắt gao ôm cô không chịu buông ra, mùi thơm từ mái tóc kia của cô trực tiếp truyền tới trong xoang mũi anh.

Mê mẩn người, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nôn nóng vừa tức giận của cô, anh không thể kiềm chế……

Đưa môi khẽ hạ xuống trên môi của cô.

Một động tác xuống thấp này, hai người bọn họ đều choáng váng.

Anh đang làm gì vậy? ? ?

Tại sao lại hôn cô? ? ?

Anh nhanh chóng buông lỏng vòng ôm ra, thật giống như làm sai chuyện gì cũng thế chạy ra khỏi văn phòng của cô.

Thật xin lỗi, thật xin lỗi anh thật xin lỗi Dạ Thiên Ưng.

Vậy mà tại thời điểm Dạ Thiên Ưng không có ở nhà, hôn cô ấy.

Vì cái gì sau khi biết được tin tức Dạ Thiên Ưng đi vắng, anh lại vui vẻ?

Vì sao mỗi ngày anh đều sẽ không ngừng đi tìm cô? Cùng cô gần gũi?

Là vì muốn cùng cô cùng nhau chơi đùa, hay là bởi vì……

Anh thích cô đây?

Một cánh tay đột nhiên kéo anh lại, ngẩng đầu nhìn lên: “Anh.”

Lăng Thánh Long đã đứng rất lâu ở cửa phòng làm việc, vừa vặn anh ta nhìn mãn nhãn mọi chuyện, giờ phút này vẻ mặt của anh ta rất là u ám, vung tay hung hăng cho Lăng Thánh Quân một quyền: “Coi trọng người con gái không được phép? Nhất định vừa ý người phụ nữ của Thiên Ưng?”

“Không phải anh, em cũng không biết vì sao lại vừa vặn hôn Hiểu Dao.” Căn bản là kiềm chế không được, ngửi được mùi thơm từ tóc cô, cùng với nhìn thấy khuôn mặt cô, anh liền ý loạn tình mê (*) rồi."

(*) Ý loạn tình mê: Say mê, bấn loạn trong chuyện tình cảm.

“Trước tiền chú tụ mình về nhà đi.” Nói xong, Lăng Thánh Long rất nhanh đẩy cửa phòng làm việc ra.

Cô vẫn xụi lơ ngồi dưới đất, nét mặt hơi dại ra, trong mắt lệ đã vẽ vòng quanh.

Nghĩ mãi mà không ra, không phải bạn bè sao?

Tại sao phải đùa quá đáng như vậy?

Vì sao lại hôn cô?

Cái này xem là cái quái gì? Thừa dịp lúc Dạ Thiên Ưng không có ở đây cùng nam sinh hôn môi?

“Hiểu Dao……” Lang Thánh Long ngồi xổm trước mặt cô: “Tôi thay em trai tôi xin nhận lỗi với cô.”

Làm sao bây giờ? Vì sao ngay cả Lăng Thánh Long cũng biết, sự việc thế nào làm ra thành như vậy chứ.

“Tôi cầu xin cô, đừng đem chuyện này nói cho Thiên Ưng.” Anh ta hiểu chuyện này một khi nói Dạ Thiên Ưng biết, như vậy thì có nghĩa là anh em bọn họ đến lúc này cũng không trở về được như trước kia nữa.

Cô sẽ không nói, nói chuyện này hậu quả là thế nào, cô cũng hiểu rõ.

Vả lại chuyện này cô cũng có điểm không đúng, nếu không phải cô cùng Lăng Thánh Quân thường xuyên đùa giỡn, bây giờ cũng sẽ không đùa đến quá đáng như vậy.

Về sau cô sẽ duy trì chút khoảng cách với Lăng Thánh Quân.

“Tôi sẽ không nói.” Quân thánh mặt vội vã (*).

(*) Chỗ này mình thực sự không hiểu, nên đành để vậy, bạn nào hiểu chỗ này thì giúp mình nhé. Xin cảm tạ.

“Cám ơn cô……”

Thấm thoát lại vài ngày nữa trôi qua, từ sau khi Thiên Thần hộ mệnh hôn Ngô Hiểu Dao lần trước, anh ta cũng bắt đầu không xuất hiện qua trước mặt cô.

Bởi vì lăng Thánh Long không cho phép anh và cô gặp nhau.

Dù sa anh còn nhỏ, lực khống chế kém.

Có lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ có lần thứ hai.

Lần đó chẳng qua là một nụ hôn nhẹ, nếu tiếp theo biến thành cưỡng bạo, Dạ Thiên Ưng mà biết nhất định sẽ giết anh rồi đấy!

Đến ngày thứ mười, Dạ Thiên Ưng sắp từ Nam Mĩ trở về.

Mọi thứ ở Nhật Bản đều không có thay đổi, đúng là duy nhất lần liên quan đến Ngô Hiểu Dao và Lăng Thánh Quân, trong lúc đó họ xa lánh rất nhiều, rất nhiều.

“Thiên Ưng……” Cô liền giống như đứa trẻ bổ nhào vào trong ngực của anh.

Thực ra đây cũng là biện pháp duy nhất che lấp áy náy của cô đối với anh.

Cô biết Dạ Thiên Ưng có năng lực nhìn thấu suốt rất ưu việt, có biến động nhỏ anh đều có thể phát hiện ra được.

Để không ảnh hưởng đến quan hệ giữa anh em bọn họ, chỉ có duy nhất cố sức duy trì tự nhiên.

“Bảo bối, lúc anh không có ở nhà không nhớ đến nghĩ tới anh?” anh điểm nhẹ xuống mũi của cô, tựa như ôm đứa nhỏ cũng thế bế cô lên.

Cô khẩn trương nhìn ngó mọi người xung quanh, ngại ngùng cau mi lại: “Đừng ôm em như vậy, rất mất mặt đấy.”

“Mất mặt?” Anh tà mị cười, mắt nhìn xung quanh mang rét lạnh đưa tới Lăng Thánh Long: “Mất mặt sao?”

Bọn họ bất đắc dĩ gật đầu, khóe miệng treo lên một chút cười nhạo.

Buông cô trong ngực xuống, đưa tay nắm chặt tay cô lại, đi ra ngoài sân bay xe taxi chờ đã lâu: “Làm sao Lăng Thánh Quân không có tới?”

Anh vừa hỏi như vậy, Lăng Thánh Long ngồi trước lộ ra một chút thần sắc căng thẳng, Dạ Thiên Ưng nhíu mày, dường như cảm thấy được điều gì.

Thấy thế, cô đưa tay ôm lấy cổ của anh, để lộ ra nụ cười đầy tự nhiên: “Thánh Quân ngu ngốc, ăn đồ xấu xa này nọ, được ở nhà mấy ngày.”

Lăng Thánh Long ngồi đằng trước khẽ thở phào nhẹ nhõm, đối mặt Dạ Thiên Ưng, dường như cô so với anh càng thêm khí định thần nhàn (*).

(*) Khí định thần nhàn: Bình tĩnh

“Thánh Long, mấy ngày nay có tình hình gì muốn báo cáo tôi không?” Anh ở Nam Mĩ quá mức thái bình, dường như bình yên đến nỗi hình như anh đã cảm thấy sắp phải có một trận giông tố kéo tới.

“Không có, rất yên bình.”

Ngô Hiểu Dao bên này cũng rất bình yên?

Cái này dự báo điều gì?

Bang Tu La nhất định không có khả năng dừng tay nhanh như vậy……
Bình Luận (0)
Comment