Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh nhìn ông chú trước mặt này, cũng nói ra thắc mắc của mình.
"Rốt cuộc muốn thêm tình cảm gì vào đó? Hoàn thành nhiệm vụ không phải là tốt rồi sao?"
Ông chú trợn to mắt nhìn Nam Tinh.
"Cháu, cháu coi piano là cái gì chứ? Cháu cho rằng chơi piano là chơi trò chơi làm nhiệm vụ sao? Nó là phiền toái sao?"
Nam Tinh liếc mắt nhìn đàn piano, mở miệng nói "Một cái đồ vô dụng thôi mà."
Lời vừa dứt, ông chú tức tới nghẹt thở.
"Cháu!"
Nam Tinh đưa tay, khép nắp đàn piano lại.
Ông chú nhìn Nam Tinh rời đi, vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Lúc cháu đánh đàn, có suy nghĩ gì?"
"Không nghĩ gì cả."
"Cháu nghĩ một chút về chuyện tình đẹp đẽ mà mình đã trải qua hoặc là chuyện gì đó rất khó chịu. Có cảm xúc trong lòng, tự nhiên sẽ chơi được những khúc nhạc giàu cảm xúc. Kỹ năng cơ bản của cháu vô cùng vững chắc, chẳng qua là phải đem tình cảm của mình vào bản nhạc nữa thôi."
Ông chú cực khổ dạy dỗ, cực kỳ chăm chỉ.
Nam Tinh liếc nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm này một cái.
"Nghĩ đến những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ đánh đàn của tôi."
Ông chú nghẹn lời, tức giận chống nạnh.
"Cháu cho rằng mình đang đua xem ai đánh nhanh hơn hay sao? Đánh đàn là so xem ai có thể truyền tải được nhiều cảm xúc hơn! CÓ hiểu không?"
Nam Tinh đứng lên, cắn que kẹo trong miệng răng rắc, nghiêm túc suy nghĩ sau đó lắc đầu.
"Không hiểu."
Nếu như cô hiểu, cũng không đến mức khiến cho các giáo viên đời trước người nào người ấy đều tức giận rời đi.
Đánh đàn thì đánh đàn thôi, còn phải nghĩ tới quá khứ làm gì?
Như vậy càng dễ phân tâm, rất dễ làm nhiệm vụ thất bại.
Câu không hiểu này của Nam Tinh nói có lý chẳng sợ gì, thành công khiến cho ông chú hoàn toàn nghẹn họng.
Vừa dứt lời, cô xoay người đi ra ngoài.
Buổi chiều tan học, Nam Tinh chậm rãi bước ra khỏi cổng, xa xa nghe thấy tiếng gọi.
"Nam tiểu thư."
Nam Tinh dừng chân, nghiêng đầu nhìn.
Trông thấy Bạch Vũ mặc một thân tây trang đen, đứng yên cách đó không xa.
Bạch Vũ bước nhanh tới, mở miệng.
"Tiểu thư Nam Tinh, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Nam Tinh yên lặng, chớp mắt một cái. "Có chuyện gì không?"
Bạch Vũ cười nói: "Thiếu gia nhà chúng tôi vừa mới đến Tề Thành, không có bạn bè gì. Cũng chỉ quen biết một người là tiểu thư Nam Tinh, thân thể thiếu gia không tốt lắm, vẫn luôn ở viện, không có ai đến thăm cả, tiểu thư Nam Tinh có thể đến thăm chút không?"
Nam Tinh giật giật mắt.
"Anh ta vẫn còn nằm ở viện? Tôi nhớ là anh ta không có bị thương gì mà."
Bạch Vũ thở dài.
"Tiểu thư Nam Tinh cứ đi rồi sẽ hiểu."
Một tiếng thở dài kia, giống như Quyền Tự bệnh nặng một trận rồi.
Bạch Vũ cũng đã nói đến mức này, Nam Tinh cúi đầu sửa lại quần áo mình một chút.
" Ồ, được rồi."
Quyền Tự đến cuối cùng coi như cũng treo tên khốn kiếp Chu Mạc lên mà đánh, cô cần thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào thân thể của anh, không thể để có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, cho đến khi anh đem tên khốn kiếp kia quật ngã hoàn toàn, không nhìn được hình dạng ban đầu nữa.
Nam Tinh đi theo Bạch Vũ đến bệnh viện, ngồi thang máy đi thẳng lên.
Cửa thang máy vừa mở, liền thấy trên hành lang dài chất đống hoa tươi cùng các loại lễ vật được đưa tới.
Cải thảo bằng đá cẩm thạch trắng của Trung Quốc, cóc to bằng cái mâm làm từ vàng ròng, còn có hộp quà nhân sâm lớn bằng cánh tay, đủ loại đồ đáng giá chất thành một đống ở trong góc.
Phía trước kê một cái bàn, hai nhân viên kế toán không ngừng nhập vào máy tính.
Bốn người vệ sĩ đứng canh bên cạnh, ngăn không cho bất kì ai tiến vào.
Còn có một người đứng bên cạnh giảng hoà như đã trải qua vô số lần như vậy.
Có người đứng ở trước bàn, đưa danh thiếp ra.
"Xin chào, tôi là Phó tổng giám đốc của Quang thị, nghe nói thiếu gia Quyền Tự bị thương, tôi đại diện công ty đặc biệt tới thăm."
Vị giảng hoà kia đưa tay nhận lấy đồ, rồi thản nhiên đặt sang bên cạnh, nụ cười mang độ cong chuyên nghiệp.
"Xin chào Trương tổng, tâm ý của quý công ty chúng tôi đã nhận được, những thứ này chúng tôi sẽ thay mặt chuyển giao. Bác sĩ nói thiếu gia vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, quả thực không có cách nào gặp khách, hy vọng ngài có thể thông cảm."
Vị phó tổng kia gật đầu liên tục.
"Ai, ai, có thể thông cảm. Không biết thiếu gia Quyền Tự khi nào có thể gặp khách?"
Vị trợ lý kia lắc đầu "Cái này tôi cũng không biết, tất cả đều nghe theo lời của bác sĩ."
Vừa dứt lời, Phó tổng kia lại muốn nói gì đó, trợ lý đã nói trước.
"Trương phó tổng, hôm nay có nhiều người tới, nên tôi không tiễn ngài được."
Nụ cười của vị Phó tổng kia cứng lại. Dĩ nhiên là nghe được ý đuổi khách.
Nhưng khi nhìn đủ thứ quà cáp ở hành lang, hiển nhiên là những người đến trước cũng không gặp được chính chủ.
Cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu.
Cảm thán trong lòng, vị nhị thiếu gia Quyền gia này, thật không phải tầm thường mà.
Nam Tinh đi theo Bạch Vũ đi vào, trông thấy một màn này.
Cô nhìn một chút những lễ vật xung quanh, lại nhìn hai tay mình trống rỗng.
Suy nghĩ một hồi, lần sau cô tới có phải nên đem theo lễ vật hay không?
Bạch Vũ đẩy mắt kính, cười nói "Nam tiểu thư, bên này, mời."
Bốn người vệ sĩ đứng ngăn ở hành lang dài nhìn thấy người đến là Bạch Vũ, lập tức tránh ra một lối.
Nam Tinh theo Bạch Vũ đi vào.
Trương phó tổng đang chuẩn bị rời đi thấy một màn này, không nhịn được mở miệng "Sao bọn họ lại có thể vào?"
Trợ lý nhìn một cái, nụ cười chuyên nghiệp không thay đổi chút nào.
"Vị kia là trợ lý bên cạnh thiếu gia, Bạch Vũ. Chắc là có chuyện khấn cấp gì đó, Trương phó tổng biết mà, chúng tôi cũng chỉ tuân lệnh làm việc thôi."
Trương phó tổng đứng ở cửa thang máy cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, đến cuối cùng cũng không thể thấy được vị đang nằm trên giường bệnh kia.
Nam Tinh đi thẳng về phía trước, nhìn hoa tươi trải đầy đất, trầm mặc một chút chớp mắt.
Đi theo mở miệng.
"Không phải anh vừa nói là không có ai đến thăm anh ta sao?"
Bạch Vũ đẩy gọng kính đen, giọng nói sâu xa "Những người đó không ai thật lòng đến thăm thiếu gia, bọn họ đều thèm muốn đồ trên người thiếu gia."
Lời vừa dứt đã đi tới cửa phòng bệnh.
Bạch Vũ đưa tay đẩy cửa.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc hơn so với hành lang đập vào mặt.
Bạch Vũ đứng yên ở cửa, thấp giọng nói "Thiếu gia, Nam tiểu thư tới."
Bên trong truyền ra thanh âm khàn khàn, yếu ớt.
"Vào đi."
Âm thanh còn mang một chút khó chịu chưa lắng xuống.
Nam Tinh bước vào, liếc mắt liền trông thấy được người yếu ớt đang nằm trên giường bệnh.
Hắn tựa đầu vào giường, cầm trong tay một quyển sách, mái tóc mềm rũ xuống, da thịt nhợt nhạt, đôi mắt màu xám tro nhạt nhìn về phía cô.
Trên tay vẫn còn kim truyền nước biển.
Cảm giác đầu tiên cảu cô là, hắn có vẻ gầy đi rất nhiều so với hai ngày trước lúc cô trông thấy.
Cả người từ trên xuống dưới, mang theo một vẻ đẹp lười biếng ốm yếu.
Nếu như lệ khí phiền muộn trong mắt rút đi phần nào thì tốt hơn.
Hắn là như vậy, cho dù có đang bị bệnh cũng đều mang một khí thế khiến người khác không dễ tiếp cận.
Thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát con mồi mà mình coi trọng.
Mà khi cô tới gần một bước, cảm thấy ánh mắt hắn biến hoá một phần.
Tới gần, bước chân cô dừng lại.
Hai người đều đặc biệt yên tĩnh.
Một lúc sau, Nam Tinh là người lên tiếng trước.
"Tôi tới thăm anh một chút."
Tiếng nói vừa dứt, người bênh yếu ớt trên giường nói một câu
"Hai ngày trước làm sao lại không tới?"
Nam Tinh ngừng một lát.
Bởi vì câu hỏi này của Quyền Tự thật sự đúng tình hợp lý, khiến cho Nam Tinh lập tức trở nên bối rối.
Giống như hai ngày trước cô không đến, cô lỡ hẹn, là cô sai rồi.