Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh mở miệng:
"Tôi chưa nói muốn tới tìm anh."
Vậy nên hai ngày trước cô không có tới.
Nói xong, con ngươi của người nằm trên giường bệnh rũ xuống che nửa tầm mắt, đôi lông mi đen dài nhẹ nhàng run lên.
Hắn nâng tay.
Trên cánh tay còn đeo kim truyền dịch, túm chặt lấy tay cô.
Nam Tinh không giãy giụa.
Hắn túm người lại mép giường, Nam Tinh theo lực đạo của hắn chậm rì rì bước qua.
Quả thực là ngoan ngoãn chưa từng thấy.
Quyền Tự nhìn phản ứng của cô, cánh môi đỏ thắm chậm rãi cong lên, lệ khí chỗ đuôi lông mày theo đó giảm bớt rất nhiều.
Rất ngoan.
Kéo người tới trước mặt mình, thuận theo đó ôm cả người ấy vào trong lòng.
Bạch Vũ đứng ở cửa nhanh chóng nhìn thoáng qua một chút, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, cũng may phản ứng nhanh, cúi đầu rời khỏi phòng bệnh.
Nhẹ nhàng khép lại cửa.
Nhưng mà, tất cả lực chú ý của Nam Tinh đều rơi trên cánh tay còn đeo kim truyền dịch của hắn.
Vết thương của Quyền Tự vốn khác với người bình thường bị thương chảy máu.
Trăm ngàn lần đừng khiến người cô vất vả cứu về lại vì truyền dịch lộn xộn, thiếu máu mà chết.
Giọng nói Quyền Tự khàn khàn, "Vậy hôm nay sao em lại tới tìm tôi?"
Nam Tinh ngẩng đầu, liếc hắn một cái.
Muốn nắm cánh tay đang túm lấy tay cô, đặt về chỗ cũ.
Kết quả cô vừa động đậy, hắn đã dùng sức túm chặt tay cô, hoàn toàn không có ý định buông ra.
Tầm mắt của cô rời đi, nhìn về phía Quyền Tự.
"Bạch Vũ nói, ở Tế Thành anh không quen ai, nên kêu tôi tới thăm."
Quyền Tự cúi đầu, nhìn thoáng qua người trước mặt, sáp lại gần, chậm rãi nói:
"Đồng tình tôi?"
"Không có."
Cô trả lời dứt khoát.
Khóe môi Quyền Tự cong cong, "Vậy hóa ra là muốn gặp tôi?"
Nam Tinh nhất thời trầm mặc.
Sau đó mở miệng, "Đúng thật là muốn tới xem xem hai ngày nay thân thể của anh có tốt hơn không."
Cúc áo trên cùng của chiếc áo bệnh nhân trên người Quyền Tự bung ra, để lộ xương quai xanh gầy ốm, cả người đều toát lên vẻ tái nhợt bệnh trạng không bình thường.
Ý cười trên mặt Quyền Tự gia tăng, lại gần cô thêm một chút.
"Quan tâm tôi?"
Hắn càng dựa sát mặt cô, cô càng muốn lùi về sau.
Không biết vì sao, người này rõ là cực kỳ suy yếu, nhưng lại đem lại cho cô ảo giác như mình sắp bị hắn nuốt chửng.
Cô duỗi tay, ấn xuống ngực hắn, đẩy người ra.
"Anh đừng dựa gần vậy."
Nói xong, Quyền Tự rũ mắt, căn bản không biết thu liễm, trực tiếp lấy hơn phân nửa sức nặng đè lên người cô.
Dáng vẻ ốm yếu không chống đỡ được.
Nam Tinh sống hai đời, từ trước tới nay chưa bao giờ gặp tình huống khó giải quyết như vậy.
Không dám nặng tay, sợ khiến hắn đi đời nhà ma.
Nhưng hắn tựa như biết rõ cô không nỡ nặng tay với hắn, hắn ôm cô, càng ôm càng chặt.
Ống truyền dịch trong suốt bị hắn làm cho lắc lư lắc lư.
Nam Tinh chỉ đành phải ngồi thẳng sống lưng, một bên chống đỡ hắn, một bên cầm lấy ống truyền dịch đang bị lay động kia.
Cô hạ giọng, "Anh đừng cử động."
Lúc này, người nào đó thật ra chịu nghe lời, ghé vào người cô không nhúc nhích.
Cho dù hắn có gầy, nhưng chiều cao lại cao hơn Nam Tinh rất nhiều.
Nếu liếc mắt nhìn qua, không khéo lầm tưởng hắn đang ôm Nam Tinh vào trong lòng.
Ngay sau đó, ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng mở cửa.
Một giọng nói truyền tới, "Quyền đại thiếu gia, thân thể thế nào? Điều dưỡng lâu như vậy, có tốt hơn..."
Tống Cảnh Hiên vừa bước vào phòng bệnh đã thấy cảnh tượng hai người ôm nhau khăng khít trên giường.
Thế nên lời nói tới bên miệng đột nhiên im bặt.
Sau đó, Tống Cảnh Hiên sờ sờ cằm như suy tư cái gì.
"Chú vẫn luôn ở phòng bệnh, chẳng lẽ định chơi tình thú à?"
Vừa nói xong, người nào đó nâng mí mắt, nhìn về phía Tống Cảnh Hiên.
Con ngươi màu xám nhạt sâu kín nhìn chằm chằm hắn.
Tống Cảnh Hiên sửng sốt, tầm mắt chuyển sang nơi khác, tự giác ngồi xuống sô pha.
Lúc này, điện thoại Nam Tinh rung vang.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại.
Là cha cô gọi.
Giơ tay cúp điện thoại.
Vừa cúp không lâu, chuông điện thoại một lần nữa vang lên.
Cô nhìn quanh, rồi lại nhìn cái người ốm yếu không thể tự gánh vác phải dính lên người cô thế này.
Tiếp đó, vẫy vẫy tay với Tống Cảnh Hiên.
Tống Cảnh Hiên sửng sốt, "Tôi?"
Nam Tinh gật đầu.
"Ừm, là chú."
Tống Cảnh Hiên hệt như tên lưu manh mang đôi giày quân nhân, từng bước đi đến mép giường.
"Cô bạn nhỏ, muốn chú giúp gì?"
Nam Tinh ý bảo, "Chú giúp tôi chống hắn một chút, tôi đi nghe điện thoại."
Tươi cười trên mặt Tống Cảnh Hiên cứng đờ.
"Cô bạn nhỏ, mặc dù trước đó chú muốn lấy máu của cháu để kiểm tra, nhưng chẳng phải không thành công hay sao, sao cháu lại muốn dí chú vào chỗ chết như vậy?"
Hắn đứng im ở trước giường nói chuyện, không dám dựa gần thêm một bước, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Điện thoại trong tay lần nữa bị tắt.
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Quyền Tự.
Sau đó nhịn không được nói, "Anh không thể tự mình nằm xuống sao?"
Kết quả đợi nửa ngày không thấy ai trả lời.
Thời gian ngắn như vậy, người này thế mà ôm cô ngủ rồi.
Tống Cảnh Hiên đứng cạnh cũng phát hiện việc này, nhưng lực chú ý của hắn hết thảy đều rơi xuống người Nam Tinh, chậc lưỡi đánh giá cô.
"Cô bạn nhỏ, cháu thật trâu bò a."
Nói xong, điện thoại trong tay cô tiếp tục rung lên.
Vẫn là cha cô gọi tới.
Tống Cảnh Hiên dựa vào tường, cực kỳ hảo tâm đưa ra ý kiến.
"Không sao, nhận đi. Chú không chê ồn."
Nói xong, Nam Tinh ấn nhận điện thoại.
Cô vừa ấn nhận, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói áp lực lửa giận.
"Nam Tinh, ba kêu con đi xin lỗi Trường An, sao con lại không đi?"
"Tại sao con phải đi?"
"Con hỏi tại sao con phải đi? Con đánh hắn, đánh tới mức phải vào bệnh viện chẳng lẽ không phải con sai? Còn có, ba cùng mẹ con đi công tác, Tế Thành chỉ có con ở đó, hắn đưa ra hợp đồng có lợi, sao con lại cự tuyệt? Nam Tinh, ba mặc kệ con dùng cách gì, cầm bản hợp đồng kia về đây!"
Nam Tinh rũ mắt.
Vòng tới vòng lui, hóa ra là vì bản hợp đồng đó.
Nam Tinh mở miệng.
"Con không phải công nhân của tập đoàn Nam thị, ba không có tư cách ra lệnh cho con phải đi làm công cho ba."
Cô vừa nói dứt câu, hoàn toàn chọc giận Nam phụ.
"Nam Tinh cô chớ quên! Cô hiện tại đang ở Nam gia, trên người chảy dòng máu của Nam gia, vì lợi ích gia đình mà hy sinh một chút, đây vốn dĩ là việc cô phải làm! Huống chi, nếu không vì cô đánh hắn, cục diện sao có thể xấu hổ tới mức này?"
Ngữ điệu Nam Tinh nhàn nhạt.
"Nam Kiến Quốc ông cũng chớ quên, là ông lì lợm la liếm đem tôi từ cô nhi viện mang về."
Tên đầy đủ của ba nguyên thân là Nam Kiến Quốc.
Đầu bên kia bị lời nói của Nam Tinh làm cho tức giận phát điên lên.
"Cô nói cái gì?"
Nam Tinh lại nói, "Nếu đã để ý tới chuyện tôi ở Nam gia như vậy, vậy từ nay về sau, tôi không ở nữa."
Nam phụ lạnh giọng.
"Cô đừng có hối hận!"
Nam Tinh bĩu môi.
"Phải nói ông đừng có hối hận mới đúng."
Nói xong, tút tút hai tiếng, tắt máy.
Mà đồng chí vừa rồi còn ôm cô ngủ, không biết tỉnh lại từ bao giờ.
Ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm cô.