Chủ quản Hoàn Cầu điện ảnh và truyền hình hiện tại là con trai của Tưởng Chính, ca ca của Tưởng Bối Nam, Tưởng Tấn. Năm đó Tưởng Chính cũng không phải không nghĩ tới muốn cho con gái bảo bối của mình, Tưởng Bối Nam tiếp quản Hoàn Cầu, chỉ tiếc từ nhỏ thông minh thế nhưng hết lần này tới lần khác không vượt qua được chuyện tình cảm.
Chuyện Ngu Minh Đình đã qua được bảy tám năm, nàng như trước trầm cảm. Bên trong Hoàn Cầu không có một nhân viên nào họ Ngu, Ngay cả họ "Dư" cùng "Tại" đều không được, đây cũng là Tưởng Tấn đau lòng muội muội.
Miệng vết thương thật vất vả muốn lành, hết lần này tới lần khác chuyện Ngu Minh Đình lại phong vân tái khởi, huyên náo xôn xao toàn thành. Vết thương cũ nhắc lại, hết lần này tới lần khác trong danh sách lịch sử quan hệ của Ngu Minh Đình không có nàng Tưởng Bối Nam. Nàng tự nhiên biết dùng thực lực quan hệ xã hội của Hoàn Cầu không có khả năng để cho tên nàng xuất hiện trong danh sách kia, nhưng ngụm huyết trong lòng kia lại một lần nữa đè nặng tim phổi, làm cho giấc mộng xưa cũ tái hiện.
Sau chuyện Ngu Minh Đình tự sát, đây là lần thứ nhất Tưởng Bối Nam công khai lộ diện.
Đồng Ấu Ninh từ xa xa đã trông thấy nàng cùng phụ thân và ca ca cùng một chỗ, người cũng sắp bốn mươi nhìn qua tựa như thiếu phụ trẻ tuổi, chẳng qua là hơi gầy, khí sắc không tốt cả người nhìn qua giống như là bóng đen phiêu trên không trung.
Vốn Lục Tĩnh Sanh còn muốn thừa dịp lần này tiếp cận Tưởng Bối Nam, có lẽ có thể từ trong miệng nàng lý giải chút ít về sự tình năm đó của vị nữ tử họ Chu. Đồng Ấu Ninh khuyên nàng đừng làm như vậy, không cừu không oán cần gì tại trên vết thương người khác vung muối. Lục Tĩnh Sanh ngẫm lại cũng đúng, liền cùng Đồng Ấu Ninh tiến lên trước cùng người Tưởng gia nói chuyện phiếm. Việc hợp tác song phương đều để ở trong lòng nhưng cũng không vội, Tưởng Chính khích lệ Lục Tĩnh Sanh trẻ tuổi tài tuấn, Tưởng Bối Nam nhìn nàng vẻ mặt không tốt, lấy cớ thân thể không khỏe rời đi.
Tưởng Bối Nam rời đi đột ngột, người Tưởng gia tựa hồ đã thành thói quen, vấn đề trong nhà con trai cả đứng ra, Tưởng Tấn giải thích muội muội nhà mình gần đây đang uống thuốc, cần phải mỗi hai giờ đồng hồ phục một lần, không thể phụng bồi. Lục Tĩnh Sanh cười đến có chút khéo hiểu lòng người, thế những là cùng Đồng Ấu Ninh đối mặt ngầm trao đổi một chút tâm tư: Uống thuốc tự nhiên là lấy cớ, chỉ sợ nàng kiêng kị chính là chuyện xấu quấn thân Lục Tĩnh Sanh gần đây.
Những cô nương bên ngoài trà trộn đi vào kia còn khoái trá mà trò truyện, sự việc Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân Tưởng gia làm sao có thể không biết? Xem ra không chỉ có nhân sĩ họ "Ngu" không thể đề cập, chỉ sợ ngay cả bốn chữ "Đồng tính luyến ái" kia cũng sẽ chạm đến tâm bệnh của nàng.
Nhìn qua thân ảnh Tưởng Bối Nam ở lầu hai, Lục Tĩnh Sanh có chút buồn vô cớ.
Nữ nhân Tưởng Bối Nam như vậy đều có thể vì ái tình mà tinh thần sa sút, nếu là nàng gặp phải, Lục Tĩnh Sanh nàng lại làm sao có thể thoát khỏi.
Tưởng gia đối với ánh mắt thị trường của Lục Tĩnh Sanh cảm thấy rất hứng thú, tán gẫu một phen về sau đề cập đến phim [Hành Hỏa] sắp chiếu cùng Ngô Chi Mặc, cầu chúc phòng bán vé đại bán, quả thật hướng Bác Triển ném ra cành ô-liu, hy vọng có thể cùng nhau hợp tác. Lục Tĩnh Sanh tự nhiên bán Tưởng gia mặt mũi, nàng đều muốn trèo lên đỉnh gió cao tự nhiên muốn hướng chỗ kiên cường mạnh mẽ học tập, dùng bọn hắn là thầy hướng dẫn, cũng một lần hành động vượt qua.
Trước khi đi Tưởng Chính trêu ghẹo mà nói với Tưởng Tấn: "Con nhìn khuôn mặt Lục tiểu thư không quen mặt sao?"
Lục Tĩnh Sanh cùng Tưởng Tấn đối mặt quan sát, khuôn mặt Tưởng Tấn nghiêm túc không thay đổi, âm thầm quan sát tường tận nàng, sau đó trả lời phụ thân, nói: "Có điểm giống."
Lục Tĩnh Sanh đang muốn truy vấn, bỗng nhiên một cái nam tử vội vàng đi tới tại bên tai Tưởng Chính nói nhỏ, Lục Tĩnh Sanh cách bọn họ gần, mơ hồ nghe thấy mấy chữ "Đại tiểu thư té xỉu".
Cha con Tưởng Chính lễ phép nói tạm biệt vội vàng lên lầu, Lục Tĩnh Sanh có chút mẫn cảm, suy nghĩ một chút chuyện này, quay người hỏi Đồng Ấu Ninh: "Bên trong Hoàn Cầu các cậu có ai dáng dấp giống tớ không?"
Đồng Ấu Ninh suy tư một phen: "Tớ và cậu quá quen thuộc, nhìn ai cũng sẽ không đặc biệt giống cậu."
Đồng Ấu Ninh nói đúng, từ khi Diệp Hiểu Quân cùng Lục Tĩnh Sanh đề cập tới "Tỷ tỷ", chuyện này một mực vẫn luôn tồn tại trong lòng nàng.
Nhớ tới Diệp Hiểu Quân, quanh thân Lục Tĩnh Sanh tất cả bỗng nhiên bị bôi lên một tầng màu sắc trống rỗng.
Những ngày này nàng vẫn luôn không có chủ động đi tìm Diệp Hiểu Quân, lo lắng gặp mặt sẽ lúng túng.
Diệp Hiểu Quân là một cô nương kiên cường, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không khổ sở. Rất nhiều sự việc nàng chưa bao giờ nói, không có nghĩa là nàng có thể tiêu hóa.
Từ hội sở Tưởng gia đi ra màn đêm trầm lắng, Đồng Ấu Ninh mời Lục Tĩnh Sanh đi ăn khuya, bị nàng cự tuyệt...
"Tớ còn có chút chuyện, đi trước."
Đồng Ấu Ninh đoán thôi cũng biết nàng muốn đi nơi nào, cười nói: "Đi đi, cũng nên đi. Thời điểm này cần tìm người trò chuyện, uống chút rượu, ngủ một giấc thức dậy chuyện gì đều đi qua."
Lục Tĩnh Sanh gật gật đầu.
"Đúng rồi, Cố Lam bên kia." Đồng Ấu Ninh nói, "Chụp ảnh nam trang lôi kéo chú ý, thừa cơ kiếm phấn, chuyện này còn không có kết thúc đâu. Nàng không phải muốn làm đội quân danh dự đồng tính luyến ái sao?" Đồng Ấu Ninh cười lạnh một tiếng, trong khi chia mái tóc đen dài dán tại trên má, làn môi đỏ tươi nhếch lên điệu cười không có hảo ý.
"Để cho nàng làm đi."
Lục Tĩnh Sanh đến dưới lầu nhà Diệp Hiểu Quân, gọi điện thoại cho nàng: "Tôi đang ở dưới lầu nhà chị."
Nàng biết rõ giờ này Diệp Hiểu Quân khẳng định ở nhà.
Bên cửa sổ xuất hiện nhân ảnh, xa xa nhìn lại, Lục Tĩnh Sanh biết rõ chính là nàng.
"Tôi muốn ngủ." thanh âm Diệp Hiểu Quân có chút khàn khàn, "Cô có chuyện gì sao... Lục tiểu thư."
Lục Tĩnh Sanh có chút khổ sở, khí đạo càng xấu: "Không có việc gì. Thật tốt ngủ một giấc." Dừng lại một lát lại lên tiếng, "Hết thảy có tôi."
Nàng biết rõ Diệp Hiểu Quân không muốn xuống, nàng cũng giống vậy, hiện tại nhìn thấy khuôn mặt Diệp Hiểu Quân sẽ lúng túng.
Chỉ là muốn lưu lại ý niệm trong đầu cho nàng —— tôi ở chỗ này, chị đừng sợ.
Quay đầu xe muốn rời đi, bên trong kính chiếu hậu trông thấy có bóng người lắc lư, tập trung nhìn vào, là Diệp Hiểu Quân.
Một cước giẫm nhanh phanh lại, dây an toàn siết tới xương quai xanh vừa mới lành lại tỏa ra đau nhức.
Thời điểm Diệp Hiểu Quân chạy đến bên cạnh xe nàng có chút thở gấp, đối mặt với cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, trong đầu vẫn là nội dung vừa rồi thu được từ phản hồi của Bearxxx:
Người gửi: Bearxxx
Nội dung: Cố Lam người này, nàng một mực tồn tại, vô luận là thế giới của cô, hay vẫn là thế giới của tôi, chúng ta đều phải đối mặt nàng. Nhìn nội dung cô gởi tới, để cho tôi ngạc nhiên chính là trong hai thế giới song song vô luận bởi vì hiệu ứng hồ điệp* mà cải biến cái gì, tất cả hành động Cố Lam vẫn là không có thay đổi. (*thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó)
Lấy thời điểm tôi tham gia thế giới của cô, nàng là khởi đầu.
Sự kiện giống nhau, thời gian nhất trí.
Diệp Hiểu Quân, tôi liền hỏi cô, cô còn muốn chịu đựng tới khi nào?
Báo trước của Bearxxx chưa bao giờ dựa vào cảm giác cá nhân, nhưng cứ lần nào nhắc tới chuyện Cố Lam, nó cũng lại giật dây Diệp Hiểu Quân phản kích.
Diệp Hiểu Quân hoàn toàn rất phẫn nộ, nhưng dùng bạo lực chống cự không phải phương thức từ trước đến nay nàng nguyện ý tiếp nhận.
Chỉ là chuyện này đã liên lụy đến Lục Tĩnh Sanh, làm cho danh dự nàng bị hao tổn, Diệp Hiểu Quân không chỉ có là phẫn nộ, càng là xấu hổ.
Mấy ngày nay nghĩ đến chuyện này, cũng đều ngủ không ngon.
Khuôn mặt Lục Tĩnh Sanh theo cửa sổ xe hạ thấp từ từ lộ ra, một đôi mắt vốn là xinh đẹp linh động giờ phút này có thể rõ ràng dưới đèn đường nhìn thấy đầy tơ máu đỏ.
"Tôi cho tới bây giờ đều không có mang theo mục đích tiếp cận cô." Nói loại lời này tuy rằng rất ngây thơ, có lẽ đối với Lục Tĩnh Sanh mà nói cũng không quan trọng, nhưng nàng phải nói, "Quá khứ, hiện tại, tương lai, tôi đều chưa từng có ý nghĩ như vậy. Từ xa lạ đến quen biết, tôi vẫn luôn cho rằng cô là một người có mị lực, cũng là điểm ấy hút dẫn tôi, không có bất cứ chuyện gì khác, cũng không nghĩ tới bất luận nguyên nhân khác nào."
Không khí bại lộ làm làn da rất nhanh phát lạnh, lại có thể từ tròng mắt Diệp Hiểu Quân đọc lên nồng đậm ấm áp.
"Tôi đối với chị cũng thế." Lục Tĩnh Sanh nở nụ cười, "Đơn giản là chị người này."
Trận tuyết mùa đông năm trước vẫn luôn khắc sâu trong trí nhớ Lục Tĩnh Sanh. Nàng cùng Diệp Hiểu Quân tại trong trời tuyết bước đi thật lâu, trên đỉnh đầu rơi đầy tuyết.
Thời gian trôi qua quá nhanh, một năm nay Diệp Hiểu Quân hầu như không có ở B thành. Lại vào lúc bắt đầu mùa đông năm nay, các nàng lại kề vai sát cánh ở trong cái rét lạnh ban đêm làm bạn mà đi.
Sắc đèn ám vàng ngoài đường đem lối đi bộ rộng rãi bên ngoài cư xá chia thành những khuôn hình, lá rụng thật dày chồng chất ở bên đường, thỉnh thoảng bị gió lạnh xoay nổi bay lên.
Khoảng cách giữa hai người đại khái còn có thể chen thêm một người.
Âm thanh giày cao gót Lục Tĩnh Sanh không ngừng đánh vỡ đêm khuya yên lặng nơi cư xá, Diệp Hiểu Quân ở một bên buồn bực không lên tiếng.
Cư xá này lần lượt là hồ nước, nơi đây so với những chỗ khác của B thành có thể lạnh hơn vài độ, gió cũng lớn hơn chút ít.
"Lạnh không?" Lục Tĩnh Sanh hỏi.
Diệp Hiểu Quân không có lập tức trả lời, trầm mặc một lát nói: "Có chút."
Lục Tĩnh Sanh giang hai tay đem tay nàng đút vào túi áo mình, bàn tay hai nữ nhân không kém nhau bao nhiêu, chiếu theo chiều cao mà nói Lục Tĩnh Sanh hơi cao hơn một chút, túi áo chặt, động tác phải cố sức chút, nhưng nàng rất kiên trì.
Lôi kéo bàn tay Diệp Hiểu Quân cùng nhau nhét vào trong túi áo, quần áo nàng túi áo cũng không lớn, có chút chen lấn, thế nhưng khoảng cách một người ở giữa lập tức đã không thấy tăm hơi.
"Như vậy tốt hơn chút chưa?"
"Ân."
Chịu đựng gió rét tản bộ thật lâu, lượn quanh cư xá ba vòng, ba lượt đi ngang qua cửa ra vào ngập ngừng vẫn chưa tiến vào, bảo an cư xá cũng đều chú ý tới các nàng rồi.
"Đừng để bị cảm, trở về đi." Cuối cùng vẫn là Diệp Hiểu Quân lên tiếng.
"Ân, chị lên đi, tôi nhìn chị lên lầu rồi đi."
Thời điểm Diệp Hiểu Quân đi vào cổng cư xá quay đầu lại nhìn một cái, Lục Tĩnh Sanh đứng trong đêm tối, hồi lâu không động. Mặc dù thấy không rõ ánh mắt của nàng, lại có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng.
Diệp Hiểu Quân hướng nàng phất phất tay, thấy nàng như trước không động, đành phải xoay người lên lầu.
Lục Tĩnh Sanh vẫn đứng tại chỗ qua thêm năm phút đồng hồ, lúc này mới quay về xe trở về nhà.
Diệp Hiểu Quân lần nữa từ cửa sổ nhìn xuống, đã không thấy bóng dáng nàng.
—————
Từ khi quay chụp [Love in Prague], lượng người theo dõi Weibo tăng mạnh, Cố Lam lần thứ nhất hiện thân thông cáo.
Trước đó, không biết một đám thuỷ quân từ đâu tới đây, mỗi ngày tại các diễn đàn giải trí lớn cùng tin tức truyền thông mới quét tới chủ đề Cố Lam, làm cho nhân khí của nàng từ bùng nổ rạp chiếu về sau dần dần nhiễm đen.
Thẩm mỹ thái quá hay lăng xê quá mức là một kiện sự việc đáng sợ, có người đang lợi dụng điểm ấy tiêu hao nhân khí Cố Lam đã thật vất vả tạo dựng lên.
Nghi vấn nàng cố tình lăng xê bản thân càng lúc càng lớn, nhưng Cố Lam rất thông minh mà không có trả lời, thế nhưng lại chọc giận "Nhóm Lão bà" của nàng, họ nhao nhao phản kích. Hậu viện Cố Lam có người biết Lục Tĩnh Sanh không có Weibo cá nhân, chạy đến dưới page công khai của Bác Triển chửi rủa, tài khoản vạn năm không mở kia của Diệp Hiểu Quân cũng tràn ngập vô số tiếng chửi bậy.
Kim bài truyền thông tự nhiên có chú ý tới nhóm thuỷ quân này, trong lòng biết rõ là Bác Triển dùng tiền mướn đến.
Song phương ngầm giao phong, mà trọng tâm Cố Lam vẫn còn đặt trên đại màn ảnh.
Một loạt lăng xê kia kỳ thật cũng là vì bộ phim này.
[Love in Prague] là kim bài truyền thông vì độ nổi tiếng của nàng mà chế tạo điện ảnh, hoặc nói là Vương Chuẩn vì nâng nàng mới chọn đánh, nhân vật nam chính cũng là tiểu thị tươi nổi tiếng nhất hiện nay, Trịnh Kiêu. Nói về nội dung chủ đề, vẫn được coi là một bộ phim Tình yêu, thanh xuân được đánh giá đáng xem, định hướng chiếu dịp kỳ nghỉ hè sang năm.
Tâm tình Cố Lam có chút bất ổn, trước buổi họp báo tin tức nàng nổi giận, đem máy chụp hình của một nhà truyền thông đập hỏng, nguyên nhân là ống kính đối phương zoom quá gần nàng.
"Vậy cũng là gần! Cách nàng còn cả vạn dặm!" đại ca Chụp ảnh thiếu chút nữa đánh người, "Một cái minh tinh hạng ba còn tự cao tự đại, tính là cái đếch gì! Không phải là má trái có một đạo sẹo không dám để cho người ta chụp sao, cô cho rằng thật không có người nhìn ra cô bị hủy dung nhan?" Đại ca chụp ảnh mắng một đống thô tục, Cố Lam nghe vào tai, đi đến phòng hóa trang, trợ lý mua được canh gà nàng thích uống nhất muốn giúp nàng làm ấm thân thể, nàng cầm canh gà, từ trong tô mì nhìn thấy mặt của mình, trở tay đem chén canh đổ tới trợ lý bên cạnh. Canh nóng làm ngực trợ lý nóng đỏ, toàn bộ mọi người trong phòng hóa trang há hốc mồm.
Cố Lam hô to: "Đều cút ra ngoài cho tôi ——!"
Trợ lý Vương Chuẩn chạy tới nói, Cố tỷ hình như tâm tình không được tốt. Vương Chuẩn nói: "Thuận theo nàng đi, nàng vẫn luôn là như thế này."
Tại buổi họp báo [Love in Prague], Cố Lam cùng Trịnh Kiêu dắt tay nhau lên sân khấu, người chủ trì lanh lợi gặp may, bầu không khí thập phần sinh động. Cuối buổi họp báo là phóng viên đặt câu hỏi, ban đầu đều là mấy vấn đề liên quan đến điện ảnh, về sau bỗng nhiên chủ đề của đám truyền thông nhất chuyển hỏi Trịnh Kiêu:
"Trịnh Kiêu có nghe nói gần đây rất nhiều người nhắc tới biên kịch Diệp chứ? Vị biên kịch này có phải hay không cùng anh có hợp tác? Đối với chuyện của nàng anh thấy thế nào."
Cố Lam đã làm tốt chuẩn bị, trường hợp bị người hỏi sự việc cùng Diệp Hiểu Quân, kết quả rõ ràng không có hỏi nàng, hỏi Trịnh Kiêu. Cố Lam nhìn thoáng qua vị nữ ký giả mặt đầy hồng quang kia, âm thầm ghi nhớ tướng mạo của nàng.
Bình thường vào lúc đối mặt với chủ đề nhạy cảm sắc bén, thông thường mọi người sẽ áp dụng thái độ là im lặng không trả lời, hoặc thẳng thắn nhìn trái phải mà nói hắn, Trịnh Kiêu lại ra ngoài khuôn khổ thật sự đáp lại: "Việc về biên kịch Diệp Hiểu Quân sao? Tôi có tiếp xúc qua nàng, con người nàng rất tốt, hợp tác có trách nhiệm, đối với thành viên cùng tổ kịch cũng luôn chiếu cố, hoàn toàn không giống như là những lời bát quái đồn thổi." Bỗng nhiên quay đầu hỏi Cố Lam, "Cố tỷ, cô thấy đúng không."
Chuẩn bị một bụng thật tốt thế nhưng không xuất ra được một câu, khóe miệng Cố Lam có chút di động, cả khuôn mặt giống như là một con rối tràn ngập nhanh nhẹn linh hoạt.
Ký giả xem náo nhiệt chưa ngại đủ lớn, tiếp tục truy vấn: "Xem ra anh đối với biên kịch Diệp có cảm tình a, thế Cố Lam tỷ xinh đẹp hay là biên kịch Diệp xinh đẹp đây?"
"Cái này a." Trịnh Kiêu nhấc lên một bên mày nhìn đối phương, "Ngươi là xinh đẹp nhất, ngươi là xinh đẹp nhất."
"Không có cách nào khác quản —— không có cách nào khác quản —— tôi bất lực!"
Sau buổi họp báo, người đại diện Trịnh Kiêu chủ động hướng cấp cao công ty xin từ chức: "Chưa thấy qua nghệ sĩ nào miệng rãnh rỗi không được nói luôn mồm! Nghìn vạn phân phó đều đã nói rõ hết cuối cùng cùng thối lắm giống nhau! huynh đệ này nghĩ nói như thế nào liền nói ra như thế! Dù sao tôi cũng không chịu nổi rồi, tôi còn muốn sống thêm vài năm, ai tình nguyện tiếp nhận thì đi mà tiếp nhận!"
Trịnh Kiêu cảm thấy rất vô tội, hắn bất quá là vì bằng hữu của mình nói lời thật cũng là có lỗi?
Ngược lại, tin tức Trịnh Kiêu ủng hộ Diệp Hiểu Quân lập tức truyền đi khiến dư luận xôn xao, hắn bình tĩnh mà lại phát một cái Weibo: Biên kịch Diệp là hạng người gì, tôi so với một ít anh hùng bàn phím hiểu rõ hơn. Hiểu Quân cố gắng lên, có tôi là bạn!
Người ủng hộ Cố Lam leo đến chỗ Trịnh Kiêu gây ồn ào, thân là nam nhân tinh một tiểu thịt tươi có danh tiếng, sức chiến đấu của đám người hâm mộ có bao nhiêu dũng mãnh, đám fans hâm mộ Cố Lam bất quá công phu tung ra được cái rắm đã bị véo cho vô tung vô ảnh...
Fan Trịnh Kiêu, đó mới gọi là fan cuồng, vô luận hắn nói cái gì cũng vô điều điều kiện ủng hộ, mà lại lập tức chứng minh bằng hành động.
Tiếp theo câu nói của thần tượng, mới vừa đối với biên kịch Diệp phát tính tình, lại cùng nhóm fan Cố Lam kết xuống cừu oán, đám fans hâm mộ như ong vỡ tổ vọt tới Weibo Diệp Hiểu Quân tuôn lời động viên —— mặc dù Diệp Hiểu Quân không nhìn tới.
Lấy fans hâm mộ của Trịnh Kiêu dẫn đầu, tạo ra một mảnh hỗn độn dư luận, cùng phương thức năm đó tuôn ra lịch sử tình dục của Ngu Minh Đình giống nhau, có người ở một diễn đàn mở một topic: Tôi cũng tâm sự về Nữ tinh G tiểu thư.
Nghe nói gần đây G tiểu thư rất 'hot', vỗ mấy cái kiểu nam trang, mà bắt đầu thu lòng nữ nhân rồi? Còn tỏ vẻ trịnh trọng mà chia sẻ lịch sử đồng tính luyến của bản thân?
Tôi chỉ hỏi một câu, Cố Lam cô đến cùng phải hay không là đồng tính. Nếu như cô thật sự như người hâm mộ nói, "Đủ nam tính" có trách nhiệm, vậy cô liền đứng ra đem cái danh "Đồng tính luyến ái" này thực sự mang vào đi, đừng quanh co lòng vòng vòng không dám chính diện thừa nhận, không phải là nghĩ đến tăng nhân khí nhưng không muốn quản cục phong sát? Bàn tính đánh được thực vang a.
Hơn nữa, dùng "Nam tính" để hình dung một nữ nhân, đây là ở ca ngợi nữ tính? Chớ trêu, nữ nhân tiêu sái suất khí chưa bao giờ phải thông qua tiêu chí "Giống nam nhân" để thể hiện.
Thảo luận phía dưới, đương nhiên có đồng ý cũng có phản đối, lâu chủ biến mất sau một thời gian ngắn lại tái xuất hiện.
Vì muốn đem cái topic này sinh động chút ít, lâu chủ tôi hao hết tâm tư tìm được chút ít đối chứng.
Không có hình ảnh không rõ chân tướng, tôi cũng không phải là người chỉ khua môi múa mép không có chứng cứ.
Cố Lam cùng kim bài truyền thông vì lôi kéo danh tiếng thật sự là hao tổn tâm cơ, tiêu phí chủ đề tình cảm đồng chí lưu luyến, sao có thể quên chuyện xưa không thể không nhắc đến của nàng cùng phần đông đạo diễn đây?
Phía dưới câu chữ là một file đính kèm, là ảnh chụp chung nàng cùng Trần Nhĩ.
Trong tấm ảnh hai người sắc mặt đều đỏ lên, cười đến quên hết tất cả, đôi má dán tới cùng nhau, rất rõ ràng uống quá nhiều, biểu cảm gương mặt bị đèn flash chiếu lên càng thêm vặn vẹo.
G tiểu thư, cô có lẽ còn nhớ rõ hắn a.
Nếu như đem chuyện biên kịch Diệp lôi ra để làm đệm lưng, chuyện của các ngươi, sao có thể bỏ sót nhân vật mấu chốt, Trần Nhĩ đạo diễn đây?
Trợ lý Vương Chuẩn đem địa chỉ topic này cho Cố Lam, sau khi xem xong, sắc mặt Cố Lam một mảnh chết chìm.
———–
Trong ngõ nhỏ tối đen, xe Trần Nhĩ vừa vặn kẹt tại bên trong.
Đối diện là một chiếc xe lặng yên không một tiếng động đi đến, đèn xe đâm vào khiến Trần Nhĩ mở mắt không ra.
Tiểu Quý đeo kính râm xuống xe, đem một trương mở cùng tờ giấy giao cho Trần Nhĩ.
"Đây là đệ nhất bút." Tiểu Quý sắc mặt không đổi, "Xong việc sẽ cho ông thêm hai bộ điện ảnh, tiền lời tất cả đều thuộc về ông."
Trần Nhĩ cười hắc hắc, đem một cái USB nhỏ giao tới trong tay tiểu Quý: "Lục lão bản thật sự là ánh mắt trông xa, tôi nói như thế nào vẫn luôn lưu lại tôi bên người, nguyên lai đã sớm nghĩ đến chuyện Cố Lam còn có một tay như vậy. Cái này của tôi vật nhỏ tấm lòng nhỏ, nội dung bên trong đảm bảo Lục lão bản thoả mãn."
Tiểu Quý cầm lấy USB đi tới nhà Lục Tĩnh Sanh, Lục Tĩnh Sanh đang nói chuyện điện thoại cùng Lý Ái Lan:
"... Cho nên Mẹ, người yên tâm, chỉ là tranh chấp chút ít kinh tế giữ công ty với đối thủ cạnh tranh thôi mà. Cũng không sao, từ khi có Weibo liền thuận tiện cho những người này loạn giội nước bẩn... Không có chuyện gì, ở trong cái hội này có ai không có chút tư liệu đen."
Giọng nói Lý Ái Lan cũng là tính hiền lành: "Những thứ thủ đoạn bẩn thỉu này ta xem đều lười xem, chẳng qua là hôm nay lúc đánh bài nghe được vài câu, sẽ tới hỏi con một chút."
Lục Tĩnh Sanh nhìn tiểu Quý ở cửa vào, USB trong tay quơ quơ, đều muốn tắt điện thoại: "Con còn có chút chuyện, trở về lại cùng mẹ trò chuyện."
"Tĩnh Sanh."
Nghe Mẹ gọi nàng như vậy, nàng đã biết chắc không xong.
"Họ Diệp biên kịch kia, con cùng nàng cái gì cũng không có, đúng không?"
Lục Tĩnh Sanh: "..."
"Tĩnh Sanh?"
"Tất nhiên rồi cái gì cũng không có." Chẳng qua là dắt lấy tay nàng mà thôi, "Con, cái này nói là cái gì a mẹ..."
"Được, hôm nay con đem lời đối với ta xác định xuống đây rồi, nếu như ngày nào đó ta phát hiện con đang gạt ta, ta cũng sẽ không khách khí."