Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 66

Ảnh chụp chung cùng Trần Nhĩ tuôn ra, xem như chứng thực Cố Lam chính là nữ tinh họ G.

Đám người qua đường liền bát quái, cảm giác cứ như đầu óc chính mình đặc biệt thanh kỳ:

Các bạn, các bạn còn muốn bị trở thành thuỷ quân miễn phí tới khi nào? Cũng không biết vì cái gì hai phe chọn thời điểm này cắn xé sao? kịch bản [Hành Hỏa] là Diệp Hiểu Quân ghi đấy, tiền là Lục CEO quăng vào; Phim [Love in Prague] nữ tinh Họ G tham gia cũng sắp bấm máy. Thật sự là đáng sợ a, hiện tại đánh bộ phim không chỉ có diễn viên, đạo diễn tham dự tuyên truyền lăng xê, ngay cả biên kịch cùng nhà đầu tư đều xuất mã à nha? Thực dụng tâm lương khổ.

Bất quá tôi nghĩ người thu lợi lớn nhất phải là Trịnh Kiêu a? song phương điện ảnh hắn đều tham dự diễn xuất, khó trách thời điểm tất cả mọi người nghĩ thoát đi, hắn lại gắng đến ra mặt. Trịnh Kiêu đồng học, bản lĩnh cọ tin tức chính là hạng nhất.

Lời ấy xem như triệt để nhắc nhở fan Cố Lam, rút cuộc là ai đang nhắm tới nhân khí Cố Lam, là ai tại diễn đàn bám lấy nàng.

Đối với chuyện Cố Lam cùng Trần Nhĩ các nàng cũng rất ăn khớp phản hồi:

Nói nhảm! Bạn gái bao nuôi nhiều năm như vậy, đều có thể bắt cá hai tay tìm tới kim chủ có tiền hơn, làm cho đối với nữ nhân nản chí cùng thất vọng tìm tới nam nhân thì như thế nào? Trần Nhĩ bên kia trong ngành sản xuất kịch truyền hình cũng coi như là đạo diễn tài hoa, hai người rất xứng đôi có được hay không! Hơn nữa, một tấm hình có thể nói rõ cái gì? Lâu chủ ngươi không phải nói có chứng cứ sao? Có phải hay không muốn tung ra hình ảnh ướt át gì gì đó hay không? Người ta yêu đương đứng đắn ngươi có cái gì tốt bạo phát, ngươi dám đăng ta liền đi báo cảnh sát!

Chuyện này ồn ào liên tục, tin mới giải trí mỗi ngày chính là Cố Lam bình tĩnh phản kích cái gì, hay chuyện Trịnh Kiêu đổi người đại diện có tin đồn rằng cùng công ty quản lý không hợp...

Weibo Diệp Hiểu Quân có thêm nhiều nữa ồn ào nàng cũng một mực trầm mặc.

Chỉ cần làm làm tốt chuyện trong nhà, Lục Tĩnh Sanh cũng không cần phải quan tâm ngoại giới có cái nhìn đối với của nàng như thế nào —— dù sao so sánh cùng sự kiện Ngu Minh Đình, loại khẩu chiến trên internet này tính là cái gì, không đả thương được sợi lông nào của nàng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, chẳng qua là ngẫu nhiên nhìn thấy sẽ có chút tức giận.

"Ngẫu nhiên nghe thấy cái rắm này, tâm tình cũng sẽ trầm xuống vài giây. Không có chuyện gì, chuyện Nữ tinh họ G được xác nhận là Cố Lam sẽ rất nhanh được Vương Chuẩn cân nhắc tới, sẽ suy nghĩ thật kỹ giá trị của nàng đi." Đồng Ấu Ninh bận rộn một đoạn thời gian, rút cuộc rút ra chút thời gian nghỉ giữa những cảnh quay, mang theo Kiều Thiệu Luân cùng nhau đến nhà Lục Tĩnh Sanh ăn cơm.

Lục Tĩnh Sanh "Ân" một tiếng nói: "Nàng công khai giới tính, về sau khẳng định rất nhiều đại chế tác, đại điện ảnh cũng sẽ không cho nàng lên, ngay cả phim truyền hình cũng khó khăn."

Kiều Thiệu Luân vì bọn nàng rót rượu, nghe nói như thế tò mò hỏi Đồng Ấu Ninh: "Ngành giải trí các ngươi còn quản chuyện này?"

"Quản, tất nhiên quản rồi. Người sống bằng khuôn mặt, nghệ sĩ càng là thế." Tâm tình Đồng Ấu Ninh tựa hồ không tệ, nhìn tới mái tóc cắt ngắn của Kiều Thiệu Luân, mái tóc tạo hình dựa theo sở thích của nàng cười nói, "Cho nên cô ngoan ngoãn nghe lời, nếu ngày nào đó chuyện của hai ta bại lộ, tôi sẽ đổ thừa cô muốn người nuôi."

Kiều Thiệu Luân: "Tôi nghĩ như thế nào lập tức cho chị dán đại tự đó đây?"

"Ài, ài." Lục Tĩnh Sanh nhắc nhở các nàng, "Muốn thể hiện tình cảm về nhà mà thể hiện, không nhìn thấy ở đây có người độc thân sao?"

Đồng Ấu Ninh: "Rất nhanh sẽ không phải độc thân rồi a?"

Lục Tĩnh Sanh khẽ nở nụ cười trong giây lát, vừa khổ nghiêm mặt lắc đầu, không nói lời nào.

"Con yêu." Đồng Ấu Ninh đối với Kiều Thiệu Luân nói, "Cho A di con cái ôm giống như ngọc trai được ấm áp an ủi."

Lục Tĩnh Sanh: "... Cậu, lão lưu manh!"

Bước vào khâu tuyên truyền cuối cùng trước khi chiếu phim [Hành Hỏa], Bác Triển tổ chức một buổi tiệc từ thiện, không chỉ có toàn bộ tổ kịch tham dự, bản thân Lục Tĩnh Sanh càng là "Không sợ lời đồn đãi" cùng Diệp Hiểu Quân "Song song đi ra đi vào".

Nàng vô cùng bằng tĩnh, chuyện gì thực chuyện gì giả thâm tâm các nàng nắm chắc, phải bởi vì những lời đồn đãi này mà khiến cho nàng buông tha cảm tình dành cho nhau, chẳng phải là tự nhiên cho Cố Lam thành công sao?

Lục Tĩnh Sanh không chỉ có không e ngại, ngược lại còn lôi kéo Diệp Hiểu Quân cùng nhau hào phóng chụp ảnh chung.

"Chuyện này rất tốt." Hai người kề vai ngồi ở hàng thứ nhất bên bàn tròn, nhìn mấy vị ca sĩ biểu diễn làm nóng không khí, chờ đợi quay chụp, Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.

Diệp Hiểu Quân nhìn nàng, thấy nàng đang cười.

"Chị nói xem, từ khi bắt đầu vị tiền nhiệm kia của chị hơn nửa đêm đuổi tới, mạnh bạo muốn nói hai chúng ta cùng một chỗ, vốn không có tâm tư này đều bị nàng trợ giúp rồi. Hiện tại sự thật như nào, chính nàng bắt cá hai tay đổi thành chị bắt cá hai tay, quan hệ thuần khiết cấp trên cấp dưới giữa tôi với chị, quan hệ rõ ràng dựa trên hợp đồng lao động hai bên cùng có lợi nay bị người nói thành mờ ám dơ bẩn rồi."

Diệp Hiểu Quân hỏi: "Cho nên, chuyện này tốt ở chỗ nào?"

Thanh âm trên sân khấu biểu diễn rất lớn, Lục Tĩnh Sanh ôm lấy Diệp Hiểu Quân, dán tại bên tai nàng nói: "Hóa phức tạp thành đơn giản, giảm đi rất nhiều phiền phức. Chị đừng nói Chị không biết tôi chỉ chính là cái gì."

Diệp Hiểu Quân cũng không phải cái người ưa thích giả ngu: "Tôi biết rõ ý của cô, chẳng qua là, rảnh rỗi nói nhiều lời như vậy, hiện tại với tình cảnh chúng ta bây giờ, đi xác nhận những lời đồn đãi kia là chuyện nhảm, giống như chúng ta sớm có toan tính."

"Chị sợ sao?"

"Tôi không sợ. Thanh danh chẳng sao cả, tôi chỉ là một tiểu biên kịch. Nhưng mà cô không giống vậy..."

"Tôi giống như chị. Chị có thể làm được, tôi cũng có thể làm được." thần sắc Lục Tĩnh Sanh nghiêm túc, tựa như nói một chuyện đặc biệt trọng yếu, "Chẳng lẽ tôi sẽ bởi vì người khác lời ong tiếng ve liền bỏ qua chị? Sống bên trong lời đồn đãi của người khác, Lục Tĩnh Sanh tôi có ngu xuẩn như vậy sao?"

Đã thật lâu Diệp Hiểu Quân một mình tiến về phía trước, nàng hầu như đã quên cảm giác ôm ấp, cảm giác da thịt chạm gần, ấm áp.

Hai năm trước, lúc cùng tiền nhiệm chia tay nàng từng rất chắc chắc không nghĩ tiếp tục một cuộc tình nào nữa, bởi vì tình yêu khó giải, nhân tâm khó lường. Yêu đương rất mệt mỏi, nàng cũng không muốn tiêu phí thời gian đi suy đoán phía sau lớp mặt nạ những người tiếp cận mình sẽ là bộ mặt như thế nào.

Cuối cùng có người cùng đám người kia khác biệt, khuôn mặt sạch sẽ, ánh mắt cố chấp.

Góc độ tam quan của Nàng có lẽ cùng chính mình có chỗ bất đồng, nhưng thật sự nàng là một người có thể khiến cho Diệp Hiểu Quân động tâm.

Lợi và hại đều bày ở trước mắt, cũng biết ái mộ lúc này nói tới chuẩn xác, tổng cũng có thời gian qua cùng đi qua một lần.

Diệp Hiểu Quân chỉ hỏi chính mình, mình thích người trước mắt này sao?

Lục Tĩnh Sanh đang chờ câu trả lời của nàng, đôi môi đem mở, bầu không khí vốn là khó được ấm áp, bỗng thấy một đoàn bóng đen không biết từ chỗ nào nhảy lên, nện ở trên đầu Lục Tĩnh Sanh, "Phanh" một tiếng, nổ ra một mảnh máu đỏ tươi!

"A —— "

Tuy rằng chỗ ngồi sắp xếp cũng không dày đặc, nhưng một phát boom khí cầu này uy lực kinh người, sơn màu đỏ như máu tươi vẩy ra đến trên mặt mọi người xung quanh Lục Tĩnh Sanh, vẩy tới trên quần áo.

Trên cổ Diệp Hiểu Quân bị nhiễm một vệt thật dài, Lục Tĩnh Sanh thì từ đỉnh đầu cho tới nửa trước khuôn mặt đều một màu đỏ, từ khuôn mặt xinh đẹp, rơi xuống trên người nàng.

Hiện trường đại loạn, dùng Lục Tĩnh Sanh làm tâm tất cả mọi người nhao nhao trốn tránh, tiểu Quý ngồi ở phía sau Lục Tĩnh Sanh lập tức tiến lên, nhìn theo phương hướng boom khí cầu tiến đến nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh đen nhánh, không thấy người gây án.

Ca sĩ trên sân khấu tự nhiên cũng cảm giác được dưới trận khác thường, không hổ là chức nghiệp ca sĩ, vô luận phát sinh chuyện gì đều trấn định như thường, kiên trì biểu diễn xong.

"Chị không sao chứ!" Diệp Hiểu Quân thấy đầu Lục Tĩnh Sanh một màu đỏ tươi lại không nói gì, bị sợ đến hồn phi phách tán, ngón tay chạm đến mới biết đó là sơn màu đỏ.

Nhân viên bảo an tiến vào, Lục Tĩnh Sanh tỏ ý không muốn bọn hắn làm lớn chuyện, đấu giá lập tức sẽ bắt đầu, để cho Tương Tiểu Phù chủ trì tốt hiện trường, nàng theo tiểu Quý, Diệp Hiểu Quân cùng nhân viên bảo an hộ tống âm thầm rời khỏi.

Đi vào phòng nghỉ, Diệp Hiểu Quân kéo Lục Tĩnh Sanh ngồi xuống, tiểu Quý đưa tới một chồng giấy rút muốn cho Lục Tĩnh Sanh lau, Diệp Hiểu Quân tiếp nhận, nói với nàng: "Tiểu Quý, phiền em đi mua chút dầu thông, ở trong cửa tiệm đồ dùng tạo hình mỹ thuật có thể tìm được."

"Vâng! Em lập tức mua về ngay!" Tiểu Quý nhanh chân chạy đi, Diệp Hiểu Quân trước dùng giấy giúp Lục Tĩnh Sanh xóa đi từng mảng sơn lớn, tay nàng một bên vừa bôi một bên tay vừa run rẩy.

Nàng biết rõ Lục Tĩnh Sanh kiêu ngạo, chưa từng trải qua chật vật như vậy, là một người nói lời êm dịu liên tục cũng không chịu được.

Không cần nghĩ cũng biết người khởi xướng là ai.

Là mình lần lượt dung túng hành động người kia, dung túng nàng được một tấc lại muốn tiến một thước!

Tóc Lục Tĩnh Sanh dính lại cùng, giương mặt tỉ mỉ cùng lễ phục vừa vặn không còn sót lại chút gì.

Nàng nhất định là ấm ức, lại không nói một chữ.

Diệp Hiểu Quân ngồi xổm ở trước nàng một bên giúp nàng lau sạch, một bên yên tĩnh mà rơi nước mắt.

"Đau lòng tôi?" Lục Tĩnh Sanh giữ chặt bàn tay Diệp Hiểu Quân, dừng ở trên mặt nàng, trong ánh mắt có khát vọng, càng giống như là làm nũng.

Diệp Hiểu Quân, ta liền hỏi ngươi, ngươi muốn chịu đựng tới khi nào.

Chịu đựng cho đến khi khi Lục Tĩnh Sanh lại một lần rồi một lần bởi vì việc của cô mà bị thương tổn?

Lúc Tiểu Quý đem dầu thông đi về, Diệp Hiểu Quân đã rời đi.

"Diệp lão sư đi đâu vậy?" Tiểu Quý dùng dầu thông đem sơn từ từ rửa đi.

"Nàng nói đi trước..." Lục Tĩnh Sanh tựa hồ đang suy nghĩ gì.

"Boss, Em đưa đi chị trở về tốt tốt tắm rửa, bộ dạng chị như vậy thật sự là khiến em phải đau lòng..."

Lục Tĩnh Sanh cùng nàng nhìn nhau một chút, bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài.

"Ai? Boss Chị muốn đi chỗ nào!"

"Em đi theo chị!" Lục Tĩnh Sanh bước nhanh đi về hướng cửa thang máy, "Gọi thêm mấy thành viên bảo an đi theo!"

Nghe ý boss, có phải hay không muốn trực tiếp đi chỗ họ Cố chém người? Tiểu Quý nhiệt huyết liền dâng lên, rút ra mấy bảo an cường tráng cao to nhất, cùng nhau lên xe.

"Đi chỗ nào boss?" Tiểu Quý ngồi ở vị trí lái xe hỏi nàng.

"Em cứ lái ra trước." Lục Tĩnh Sanh gọi điện thoại cho Diệp Hiểu Quân, không ai tiếp, "Đi kim bài truyền thông..." Suy nghĩ một chuyến, "Không, đi nhà Cố Lam!"

"Nhà Cố Lam?" Tiểu Quý nhất thời có chút mơ hồ, không biết nhà Cố Lam ở nơi nào. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, gọi điện thoại cho Trần Nhĩ, quả nhiên đã tới chỗ ở Cố Lam!

Hết tốc độ tiến về phía trước!

Đêm khuya mười một giờ, Cố Lam đi đến sân thượng nhà trọ, dưới ánh đèn có một bóng đen âm thầm đứng ở cách đó không xa.

Cố Lam nắm thật chặt áo khoác, từ từ đi lên trước, cười lạnh một tiếng.

"Tìm tôi?"

Nửa tiếng đồng hồ trước nàng nhận được điện thoại Diệp Hiểu Quân, nói có chuyện tìm nàng, hỏi địa chỉ nàng, hẹn nhau tại sân thượng nhà trọ.

Thời điểm Cố Lam trông thấy ba chữ "Diệp Hiểu Quân" kia, hận ý lại một lần xông lên đầu.

Nếu như không phải đêm khuya lần đó đi tới phim trường nơi tổ kịch [phù sinh] quay hình, thì cũng sẽ không bị Lục Tĩnh Sanh nhục nhã, không bị Lục Tĩnh Sanh nhục nhã thì lúc rời đi cũng sẽ không cẩn thận đụng vào một người điên.

Cái tên điên kia bị đâm trúng bay đến mấy mét, Cố Lam sợ hãi, xuống xe muốn nhìn một chút hắn có chết hay không. Ai ngờ cái tên điên kia bỗng nhiên đứng lên, nắm lên tảng đá sắc bén ven đường hướng trên mặt Cố Lam cắt. Lúc ấy Cố Lam chỉ cảm thấy trên mặt một đường kịch liệt đau nhức, vội vàng chạy về trong xe đem tên điên bỏ qua, trong lòng run sợ mà rời xa thị trấn nhỏ đáng sợ. Lúc nàng phục hồi tinh thần lại, phát hiện cánh tay đều bị máu nhuộm hồng cả lên.

Cái sẹo này đi không hết. Dù cho lần lượt dùng tới thuốc liền sẹo tốt nhất cũng đều phai nhạt không được nó. Coi như là dặm phấn lót thật dày, một khi màn ảnh chiếu gần, vẫn là bị lộ ra.

Cho dù là nàng trăm phương ngàn kế tìm được Vương Chuẩn làm chỗ dựa, vẫn không thoát khỏi ám ảnh tâm lý hủy dung nhan.

Nàng là nghệ sĩ dựa vào khuôn mặt kiếm ăn!

Tâm tình nàng trở nên bất ẩn, tính tình nóng nảy khó có thể bình an, thậm chí nửa đêm bừng tỉnh. Mỗi khi nàng nhìn thấy vết sẹo này, liền hận không thể đem Diệp Hiểu Quân ăn sống nuốt tươi. Nàng kia thế nhưng còn ghi hết bộ này tới bộ kia, quay vỗ liên tiếp...

Nàng một đường thuận buồm xuôi gió.

Thế nhưng vượt ngoài dự tính, sự tình ồn ào đến một bước này, Diệp Hiểu Quân cũng đã có thể tìm tới tận cửa rồi. Cũng đúng, cá tính nàng nhu nhược lại ưa mặt mũi, huyên náo khó coi như vậy dù sao Cố Lam nàng không phải sợ, nàng là nghệ sĩ, vô luận tin tức gì, chỉ cần có tin tức đã là tốt rồi, còn sợ quá náo nhiệt không được. Nhưng Diệp Hiểu Quân lại bất đồng, cả ngày bị người đuổi theo mắng, đây là muốn sống không nổi nữa.

"Làm sao vậy? Là không nỡ bỏ tôi, nghĩ muốn cùng tôi hợp lại? Hay là rút cuộc nhớ lại chính mình nên tới đây hướng tôi xin lỗi, muốn cầu tôi buông tha cho? Nói cho chị biết, Mơ, Đi." Cố Lam cười lạnh một tiếng nhìn Diệp Hiểu Quân, nếu như chính nàng tìm tới tận cửa tìm phần nhục nhã này, nàng đây tuyệt đối sẽ không khách khí với nàng. Nàng hận hiện tại không thể đem Diệp Hiểu Quân giẫm vào trong đất bùn, hôm nay gặp mặt căn bản không đủ để bổ sung thù hận trong lòng mình.

"Người nên nói xin lỗi là tôi?" Diệp Hiểu Quân mặt không đổi sắc nhìn Cố Lam, mỗi câu mỗi chữ không có cảm xúc phập phồng hỏi nàng: "Hay là nói Cô căn bản không nhớ chính mình đã làm cái gì? Cố Lam, tôi liền hỏi cô một câu, cô muốn bộ mặt sao?"

Bộ mặt – chữ này đụng chạm tới gốc rễ yếu ớt thần kinh mẫn cảm của Cố Lam, nàng trong khoảnh khắc đó hoài nghi, cái người điên đêm đó có lẽ nào cũng là Diệp Hiểu Quân sắp xếp tất cả.

Lửa giận trong lòng tăng vọt, nàng âm tàn mà tới gần Diệp Hiểu Quân: "Chị, cái đồ đê tiện, không biết xấu hổ, chị chính là người đàn bà dâm đãng, tôi chơi đùa xong ném đi! Chị chắc không nghĩ rằng về sau tôi còn có thể bay lên đầu cành đúng không, tôi cho chị biết, tất cả đều là nằm mơ! Tôi sẽ cho chị sống không bằng chết! Tôi sẽ cho chị thân bại danh liệt! Tôi sẽ cho chị biết cái gì là hối hận! Cho dù bây giờ chị có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho chị!"

Bỗng nhiên Diệp Hiểu Quân mạnh mẽ xông lại, câu nói sau cùng của Cố Lam run lên, tâm tình phẫn nộ bị cắt đứt, đổi lấy là trong lòng âm thầm cả kinh, đều muốn ngăn trở nàng, không nghĩ tới nàng lúc này hành động mãnh liệt, vọt tới tích đủ khí lực, ôm lấy chính mình hướng lan can tiến đến.

Cố Lam kinh hãi lên tiếng: "Cô—— muốn làm gì! Thả tôi ra —— "

Cho rằng chẳng qua là hù dọa một phen, Diệp Hiểu Quân trực tiếp đứng vững hai chân muốn đem toàn bộ người nàng nhấc lên đẩy ra ngoài vòng lan can.

Đây là cao ốc 22 tầng, tầm mắt Cố Lam ở trên không choáng váng một vòng, đem hết toàn lực giữ chặt lan can lật trở về.

"Diệp Hiểu Quân —— Cô điên rồi!" Cố Lam sợ đến sắc mặt trắng bệch, cái này mà té xuống xác định chắc chẵn thịt nát xương tan!

Diệp Hiểu Quân không nói hai lời lần nữa đẩy lên, làm cho y phục của nàng và cô cùng nhau rơi ra bên ngoài!

Cố Lam biết rõ bình thường khí lực của mình tuyệt đối lớn hơn Diệp Hiểu Quân, cũng không phòng bị bị Diệp Hiểu Quân đánh đòn phủ đầu, nàng ta tựa như điên rồi hình như muốn cùng nàng đồng quy vu tận. Nàng mặc dù là hận Diệp Hiểu Quân hận đến tận xương tủy, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ đem mạng của mình góp đi vào, lại sợ hãi mà bối rối phát lời chửi bậy: "Diệp Hiểu Quân! Con mẹ cô muốn chết liền tự mình chết đi! Cô dựa vào cái gì kéo tôi theo!"

Diệp Hiểu Quân cũng không trả lời nàng, chỉ một lòng muốn đẩy ngã nàng!

Cố Lam nửa người đều treo ở bên ngoài, không dám lộn xộn, gắt gao bắt lấy Diệp Hiểu Quân, gió thổi tóc dài bay lung tung, nàng tỉnh táo lại một chút, nghĩ đến Diệp Hiểu Quân người này tuy rằng bướng bỉnh, nhưng mà mềm lòng, chính mình lúc trước đối với nàng như vậy, cũng không có phản kháng, không nghĩ tới nàng ta thật sự sẽ giết mình. Nàng tin tưởng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Diệp Hiểu Quân người này mềm lòng chính là uy hiếp, vô luận như thế nào chỉ cần trước dỗ dành nàng đem mình buông ra, rồi hãy nói.

Nàng đình chỉ chửi bậy: "Cứu mạng —— cứu mạng —— Hiểu Quân! Hiểu Quân chị buông tha tôi! Chị sẽ không cam lòng thực giết tôi à! Tôi chỉ là không nỡ bỏ đi phần tình cảm nhiều năm của chúng ta như vậy, chị biết tôi chán ghét Lục Tĩnh Sanh bao nhiêu không? Từ khi Lục Tĩnh Sanh xuất hiện, chị đối với tôi liền không giống nhau, tôi cùng với Trần Nhĩ, cũng là muốn vì tương lai chúng ta tự tại không cần lo nghĩ!"

Cố Lam nói tới than thở khóc lóc, vẻ mặt thê thảm kiên quyết chịu nhục.

Thật sự ở trong tình cảnh này càng thêm buồn cười!

Diệp Hiểu Quân nghe mà con mắt sung huyết, gắt gao nhìn chằm chằm tới Cố Lam, hàm răng cắn chặt.

Nàng chưa bao giờ tức giận tới như thế: "Cùng với cô trải qua vài năm kia, coi như là Diệp Hiểu Quân tôi mắt bị mù, tôi biết tôi ngu xuẩn. Lúc trước cô phản bội nhiều năm cảm tình, là tôi nhẫn nhịn cô; cô lấy đi tư trang, kỷ vật của tôi là tôi cũng nhẫn nhịn cô; lúc cô đối với tôi diễu võ dương oai sau lại vu oan cho tôi, tôi lại vẫn nhịn cô. Tôi không phải sợ cô, chẳng qua là cảm thấy cô dơ bẩn, ghê tởm, càng không muốn cùng với cô có bất kỳ liên quan gì. Tôi chịu lùi một bước, cô lại bất chấp mọi thứ không kiêng sợ giày vò cuộc sống của tôi, tôi không quan tâm cô đến cùng đối với người khác nói như thế nào, bởi vì cô trong lòng tôi căn bản không đáng một đồng. Nhưng tôi muốn cô làm rõ một điểm, nếu như cô gây tổn thương, hại tới người bên cạnh tôi, cho dù là đồng quy vu tận, tôi cũng muốn cho cô phải hối hận!"

Cố Lam thở phì phò, kẹt tại trên lan can, cái eo tựa như muốn bị bẻ gảy.

Diệp Hiểu Quân trước mắt này không phải, không giống Diệp Hiểu Quân, Diệp Hiểu Quân sẽ không quá kích động như vậy.

"Nghe rõ chưa?"

Nhưng mà, nàng cái người này...

Cuống họng bị gắt gao nhéo, vô luận Cố Lam giãy giụa như thế nào, dùng nhiều lực đá lại đánh, Diệp Hiểu Quân chính là không buông tay. Nàng cảm giác được chân mình đang kẹt tại trên lan can đang dần dần trượt xuống dưới, mà Diệp Hiểu Quân hoàn toàn không có chút ý tứ nào muốn thả nàng xuống. Nàng không dám làm động tác quá lớn, sợ dùng sức giãy giụa không cẩn thận rớt xuống lầu.

Chẳng quan tâm tôn nghiêm thể diện, Cố Lam chảy nước mắt khóc rống mà xin tha: "tôi sai rồi, Hiểu Quân. Là tôi có lỗi với chị, chị thả tôi xuống đi, van cầu chị mà, tôi không muốn chết —— van cầu chị, buông tha cho tôi —— "

"Ở kia! Boss chị nhìn!"

Xe Lục Tĩnh Sanh đi đến, tiểu Quý chỉ vào sân thượng một toà nhà xa xa.

"Chuyện gì?" bảo an nhà trọ chạy tới, Lục Tĩnh Sanh để lại bảo an đi theo ngăn lại bọn hắn, dẫn theo tiểu Quý cùng hai nam nhân hướng sân thượng đuổi lên.

Cố Lam mặt đỏ trướng giống như là muốn nổ tung, nếu không phải Lục Tĩnh Sanh đi đến kịp thời, thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Tiểu Quý thật vất vả đem hai người bọn họ tách ra, Lục Tĩnh Sanh đem Diệp Hiểu Quân ôm trở về, phát hiện toàn thân nàng run đến lợi hại, một đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Cố Lam, không nhúc nhích, tựa như ma nhập.

Cố Lam nằm rạp trên mặt đất há mồm thở dốc, chật vật không chịu nổi.

Lục Tĩnh Sanh cái gì cũng không nói, đưa Diệp Hiểu Quân đi xuống lầu. Tiểu Quý đối với Cố Lam nói: "Quản tốt con chó ngươi."

Cố Lam chậm quá mức, nước mắt treo ở trên gương mặt, hung dữ mà nhìn chằm chằm vào đám người Diệp Hiểu Quân đang rời đi.

Ngồi trở lại trên xe, cả người Diệp Hiểu Quân như là bị rút hết khí lực, Lục Tĩnh Sanh ôm nàng, hai người cũng không nói chuyện.

Tiểu Quý lái xe hướng nhà Lục Tĩnh Sanh rời đi.

Hồi tưởng lại một màn trên sân thượng vừa rồi, trong lòng tiểu Quý thật là còn có một chút sợ hãi —— xem ra người tính tình tốt không thể động tới, khi mà tức giận tuyệt đối có thể dùng cả sinh mệnh xông tới vật lộn, cực kỳ đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment