Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 64

Nóng? Đúng là nóng thật. Phải chăng hắn đã trúng xuân dược? Hừ, ả công chúa chết tiệt, hám hại xuân dược hắn nữa chứ, đã thế còn cho vào chè sen, dùng vị thơm nồng để át đi mùi vị của nó.

Hắn chợt đứng dậy định phóng ra ngoài nhưng thứ xuân dược này mạnh hơn hẳn loại thường khiến tâm trí hắn dường như rất mơ hồ. Bây giờ người hắn nóng rực, một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là hắn sẽ không thể chịu được.

Ngạn Hoa, ả từ từ tiến lại, dần đàn thoát y, làn da trắng nón lúc ẩn lúc hiện dưới chiếc yếm đào càng làm dục hỏa trong hắn tăng lên. Trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh Nhược Bình, nương tử của hắn. Nàng đang ở đây, trước mặt hắn. Nàng tiếp tục tiến lại đưa tay lên mơn trớn thân hình với những đường cong quyến rũ khiến tâm hắn mộg phen dao động. Ánh mắt dâm tà, rồi lại đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn tú kia của hắn chiều thích thú lắm. Nàng – nương tử của hắn khi nào lại trở nên gợi tình như thế này?

Lúc này tại Nghi Bình Viện.

Nhược Bình ngồi ăn bánh, ăn hết cái này đến cái khác, nàng là đang xả cơn bực tức, ả công chúa chết tiệt dám ngang nhiên đến vương phủ, hừ, nàng coi ả có thể làm gì được, ả đương nhiên là không thể quyến rũ Thiên của nàng được. Bực tức nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng nhai ngấu nghiễn. Một mặt lại kêu lớn:

– Họa Tâm, mang trà đến đây, ta nghẹn mất rồi.

Đến tiếng kêu thứ ba thì Họa Tâm mới lật đật xuất hiện với chén trà trên tay. Chắc lại đi tỉnh tò gì với Độc Nhẫn đây mà. Ngày mai nàng nhất định phải mét Thiên trừng phạt hai người này dám cư nhiên bỏ rơi chủ nhân trong cơn bực bội mà đi hẹn hò.

Quay trở lại thư phòng.

Hắn đang cố gắng chống đỡ những đòn tấn công đầy kích tình của “nàng”. “Nàng” càng ngày càng áp sát lấy hắn, luồn tay xuống phía dưới cởi thắt lưng, cởi dần từng lớp áo trên người hắn đễ lộ ra vòm ngực rắn chắc khiến hắn một phen run rẩy toàn cơ thể. Bất chợt hắn đẩy “nàng” nằm xuống bàn, sách bút rơi xuống đất, tất cả trở nên lộn xộn.

Hắn đã mất hết lí trí rồi, bây giờ trong hắn chỉ có một suy nghĩ đó là thỏa mãn dục vọng đang thiêu cháy bản thân mà thôi. Dùng thân mình đè “nàng” xuống ngấu nghiến hôn, hôn và hôn. “Nàng” cũng sung sướng choàng hai tay ra ôm cổ hắn níu xuống. ( Thiên Dực: trời, đại tỷ, sao ta thấy ta BT quá, có nên viết típ không? Thui. Stop here), (Phi Phi: Muội cứ viết, đây là nghề của muội mà huống chi ngày nào muội chả thử qua?).

Một chút lí trí cuối cùng trở lại với hắn khi giật mình làn môi này, nụ hôn này, hương thơm này không phải là của nương tử hắn. Hắn lắc đầu vài cái để trần tỉnh bản thân nhưng đột nhiên giật mình khi thấy ả đang gần như lòa lỗ trước mặt, chỉ còn mỗi cái yếm chiếc khố. Hắn đẩy mạnh ả ta ra, khoát vội cái áo rồi đẩy cửa phóng như bay đến Nghi Bình viện trong khi một thân đang nóng hừng hực như lò hỏa thiêu.

Tại Nghi Bình viện, một bóng đen lướt qua khi vừa tiến vào căn phòng nơi có Nhược Bình đang nằm ngủ chờ đợi tên phu quân hỗn đản của mình trở về.

Chút ý chí cuối cùng đã đưa hắn đến bên nàng. Nhìn nàng ngủ say như một hài tử với đôi môi chúm chím đỏ mọng cùng làn da trắng hồng mịn mảng khiến bản thân không thể kiềm chế được nữa

Phất tay một cái khiến cửa nhanh chóng đóng lại. Đến bên giường, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi nàng… không thỏa mãn… một nụ hôn nữa… vẫn không thỏa mãn… Hắn nhảy tót lên giường, đè nàng xuống hôn tới tấp. Bàn tay hắc ám của hắn không chịu nằm im, dần dần thoát hết y phục trên người nàng.

Tự nhiên thấy mát mát, nàng tỉnh dậy ngay lặp tức thì thấy hắn đang ăn đậu hũ của chính mình…tức quá mà. Cư nhiên chèo kéo với ả công chúa kia xong thì về đây tìm nàng. Dùng hết sức tung vào người hắn nhưng thân hình phía trên vẫn không mảy may nhúc nhích.

– Ngươi…!!! Xuống mau.

Nàng giận giữ hét lên, ban ngày ban mặt mà ngang nhiên ăn đậu hũ của nàng chứ. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầy chứa đầy dục hỏa nhìn nàng, giọng trở nên khàn khàn khó nhận ra.

– Nương tử, giúp ta.

Nói rồi hắn cúi đầu hôn nàng, nàng liền biết hắn trúng phải xuân dược, ả công chúa kia dám quyến rũ lão công của nàng sao… Hừ!

Tay hắn không ngừng di chuyển trên người nàng, Một chỗ cũng không chừa ra, một mẩu cũng không để lại. Hắn từ từ lần xuống cặp tuyết lê đang nhú lên đầy khiêu khích ( Thiên Dực: Ối, ta làm sao thế này? Xấu hổ quá đi mất!), (Phi Phi: Còn gì nữa đâu mà bày đặt xấu với hổ?)

Hạ thân đã cương cứng lên làm hắn khó chịu không thôi, hắn dần dần tiến vào, sâu hơn một chút… lại một chút nữa.

– AAAAAAAAAAAAAA…

Nàng hét lên. Hắn bắt đầu di chuyển, càng lúc càng nhanh càng lúc càng sung sức làm nàng quằn quại không thôi, miệng nhỏ bé thoát ra những tiếng rên rỉ làm hắn càng hưng phấn…

Đang đến lúc cao trào thì…ọc…ọc…ọc… Nàng nhổ ra từng ngụm máu lớn, đôi mắt trở nên vô hồn, mặt mũi tái xanh khiến hắn hoảng sợ vội vàng tách ra khỏi người nàng. Thấy nàng không ngừng thổ huyết, hắn vội vã chỉnh lại y phục cho cả hai rồi nhanh chóng gọi thuộc hạ vào.

Trong phòng, không khí ngưng trệ, nàng đã sớm được phong tỏa kinh mạch nên không có gì phải lo ngại nhưng sợ rằng để lâu sẽ không có lợi. Nàng rơi vào trạng thái hôn mê, hắn đã dùng nội lực cố gắng đẩy chất độc ra nhưng lực bất tòng tâm. Hắn hận mình đã hại nàng ra nông nỗi này.

Họa Tậm lo cho nàng, khóc lên khóc xuống, xỉu mấy lần, may mà được Độc Nhẫn dìu vào trong phòng nhưng một lúc sau lại thấy lết ra. Biết là khóc lóc sẽ không giúp được gì nên Họa Tâm cố bình tĩnh theo dõi tình trạng của vương phi nàng.

Chợt nghĩ ra Hiên Viên Tuyệt có thể giúp, Lãnh Thiên Tức tốc phi ngựa đến Đào Hoa viên ngay trong đêm không màng đến nguy hiểm bản thân.
Bình Luận (0)
Comment