Dịch: Đại Ngáo
Mùa đông qua mùa xuân đến
Bên cạnh vách núi có cây cỏ dại xanh tươi tốt bên dưới cây già sinh ra mầm non.
Chu Diệp trong lúc mơ ngủ mà tỉnh giấc lại liền cảm nhận được ánh mặt trời ấm áo chói chang, hắn vô ý thức muốn duỗi người ra một cái.
Vừa mới làm động tác Chu Diệp lập tức bừng tỉnh.
"Tay ta đâu mất rồi ?" Đầu óc Chu Diệp vẫn còn có chút mộng mị.
Ta thiên, tự mình tỉnh ngủ.
Đột nhiên hai tay làm sao liền biến mất.
Chu Diệp duỗi hai tay đưa về phía trước mặt mình, hắn nhìn thấy không còn phải là cánh tay nữa mà đã thành hai mảnh chồi non xanh nhạt rồi.
Hắn thử lắc lư một phen không ngờ hai mảnh chồi noi kia cũng lắc lư theo.
"Gặp quỷ". Trái tim nhỏ Chu Diệp nhanh chóng nhảy dựng lên.
Chu Diệp cũng không từ bỏ ý định muốn lay động chính hai chân mình.
Thật đáng tiếc, hai chân của hắn giống như lâm vào bãi bùn không có cách nào động đậy được.
Ngay tại thời khắc Chu Diệp cảm thấy tuyệt vọng, bầu trời liền trở nên tối tăm.
Phảng phất như là mây đen đang bao phủ.
Chu Diệp ngẩn đầu nhìn lên không liền có chút kinh hãi.
Che khuất lấy một mảng lớn bầu trời kia chính là một mảnh đồ vật có màu trắng, phía trên mặt còn nó chút giống như đường vân đẹp đẽ bị lõm xuống.
Trong lúc cái đồ vật còn chưa rớt xuống, Chu Diệp vẫn có chút thừa dịp suy đoán nó là thứ gì.
"Cái đồ chơi này không phải là đế giày đấy chứ..."
"Ba~."
'Đế giày' rơi xuống vừa vặn đạp trúng vị trí Chu Diệp.
Hắn liền như gắt gao dán bên trên bề mặt đất, lực lượng 'Đế giày' nặng nè giống như ngọn núi đá ở phía trên đè xuống, nhường như Chu Diệp đã bị hãm sau ở trong bùn đất.
Cũng nhờ vậy, tiểu bản thân hắn cũng suýt chút nữa bị dẫn đến vỡ vụn,
Cái này mẹ nó là muốn đưa người vào chỗ chết a/
Chu Diệp trong lòng phẫn nộ.
Nhưng nghĩ đến tình huống của bản thân, trong lòng hắn cũng đành thở dài một tiếng.
"Bộ dạng như thế này, kết thúc sớm cũng tốt."
Chủ nhân 'Đế giày' tựa hồ phát hiện ra Chu Diệp đang tuyệt vọng.
Hắn dịch chuyển chân khỏi chỗ đó, ngồi xổm xuống.
Chu Diệp lúc này mới có thể nhấc đầu lên một chút, liền nhìn thấy kẻ đạp mình.
Hắn chính là một khuôn mặt thanh tú, trên mặt một mảnh bóng loàng đến cả lông cũng không có một cái.
"Mới sinh trưởng ra liền đã có linh trí, gốc cỏ dại ngươi ngược lại là có chút ý tứ."
Người mặt to mở miệng, âm thanh như lôi đình đến từng trận hồi âm.
Nghe được âm thanh này Chu Diệp toàn thân phút run lên, cảm giác trong đầu cũng nhanh chóng sắp nổ tới nơi.
"Có linh trí, liền được coi như một sinh linh chân chính, ta như thế đã giẫm ngươi, ngược lại có chút tàn nhẫn. Bản tọa sẽ bù đắp cho ngươi, ta trước hết cứu ngươi một mạng đi"
Vừa mới dứt lời người mặt to liền duỗi một cái rễ hành trắng như ngọc, ngón tay chỉ lên trên ngưởi Chu Diệp.
Trong một cái chớp mắt, Chu Diệp cảm giác trong thân thể mình có một cỗ đồ vật kì lạ ấm áp ở bên trong thân thể.
Trong chốc lát, thân thể bị thương thế liền khôi phục như lúc ban đầu.
Gió nhẹ phất qua khiến thân thể Chu Diệp chập chờn theo ngọn gió, ánh mắt cũng cao lên chút ít.
Đây chính là lớn lên.
"Mới chỉ là cỏ lại sinh ra linh trí..." Người mặt to nói nhỏ
Hắn trầm tư, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
"Bản tọa lại ban thưởng cho ngươi một chút cơ duyên, có được tạo hóa hay không đều do chính cố gắng của ngươi". Người mặt tô chỉ lên thân hình Chu Diệp một điểm. Theo một chỉ của hắn, ánh mắt Chu Diệp tối sầm cả lại, kém chút đã ngất đi. Thân thể của hắn lần nữa lại cao lên, phảng phất như thoái thai hoán cốt, đồng thời trong đầu hắn có thêm một tia ký ức. Đây chính là một phần pháp môn tu đạo thượng thừa. Người này rất hào phóng. Người mặt to sờ vuốt lấy cái cằm của mình cười nói: "Lần này cũng không dễ bị giẫm chết a." Nói xong, hắn phảng phất nghĩ muốn thử một lần. Hắn một cước giẫm trên người Chu Diệp. Chu Diệp vội vàng không kịp chuẩn bị liền bị một cước dẫm hãm sau vào bên trong lòng đất. Bất quá kể từ thoát thai hoán cốt về sau, thân thể Chu Diệp cũng mềm dẻo thêm rất nhiều, lần này thụ tổn thương không lớn. Mặt Chu Diệp gắt gao dán vào bên trên mặt đất nhìn rất là thương tâm. Người này sao có thể như vậy, đấy chính là lấy mình làm vật thí nghiệm nha. Tâm hắn cũng bị tổn thương đấy. Dù sao bây giờ mình cũng là một gốc cỏ dại, cũng không thể ức hiếp như thế a.
Thật tệ quá mức.
Không được, về sau ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, hảo hảo nói cho cái tên mặt to này biết, cái gì gọi là trời đất a.
Bất quá, cái tên này liền dễ dàng như vậy để cho mình thoát thai hoán cốt, chắc là một tên đại lão.
Tốt nhất không nên trêu vào.
Người mặt to dời chân đến nhìn xem Chu Diệp không hao tổn long tóc gì liền rất là hài lòng.
Hắn đem Chu Diệp đỡ dậy, sau đó căn dặn, "Hảo hảo tu luyện, ngươi so với những cỏ dại khác, đã dẫn trước mấy trăm năm đấy."
"Nếu ngươi nghiêm túc tu luyện, mấy chục năm sau liền có thể hóa hình."
Vừa mới nói xong, người mặt to xoay người rời đi.
Chu Diệp đưa mắt nhìn cái tên đạo lão rời đi liền thở phào.
Hắn thật sợ cái tên đại lão này lại cho hắn thêm một cước mà.
Mặc dù không có vấn đề lớn gì với hắn, nhưng cũng không cảm thấy thoái mái đấy.
Chu Diệp bắt đầu quan sát pháp môn tu đạo trong đầu.
Quan sát một lúc sau, Chu Diệp xem như hiểu một chút.
Bản pháp môn tu đạo thượng thừa này có tên gọi là 'Tiểu Thanh Hư Kinh'.
Phía bên trên không chỉ có pháp môn tu hành còn có một số kiến thức cơ sở phổ cập.
Tỷ như, Chu Diệp biết rõ một cây cỏ theo theo trình tự sinh mầm đến hóa hình cần trọn vẹn một ngàn năm, thời gian vô cùng dài.
Mà người bình thường đạt tới cảnh giới tinh linh hoá hình kia, nhiều lắm cũng cần mấy chục năm đấy, trong đó chênh lệch rất lớn.
Bất quá, cỏ dại muốn hóa hình cần một ngàn năm là việc rất bình thường, bởi vì sinh ra linh trí liền muốn tốn hao mấy trăm năm thời gian.
Mà Chu Diệp hiện tại được giảm bớt mấy trăm năm.
Lại có được pháp môn tu luyện thượng thừa, còn lại mấy trăm năm cũng sẽ rút ngắn hơn phân nửa, đoán chừng thật giống như người mặt to kia nói, mấy chục năm sau liền có thể đạt tới cảnh giới hóa hình.
"Không nên nghĩ nhiều như vậy, trước nhất tu luyện."
Hắn vừa mới nói xong liền có tình huống phát sinh.
Trước mắt, bỗng ở giữa xuất hiện một ánh sáng lam quang.
Không đợi Chu Diệp có phản ứng, lam quang đã bắt đầu hội tụ, hình thành từng chữ nhỏ tản ra ánh sáng xanh lam.
Hệ thống bắt đầu kích hoạt.
Đã xác nhận chủ nhân: Chu Diệp.
Đang kiểm tra hình dáng tình trạng cơ thể chủ nhân.
Đinh, bản thể chủ nhân là một gốc cỏ dại, căn cơ như vậy khiến hệ thống khó mà triển khai làm việc, chủ nhân cũng không muốn hoan nghênh tác dụng của hệ thống, hiện tại hủy bỏ tư cách sở hữu
"Gì cơ ? đại ca ngươi đừng hủy bỏ a a." Chu Diệp ngây người sau một lát lập tức vội vàng lên tiếng.
Đây là thứ đồ gì hắn rất rõ ràng.
Tuyệt đối có thể dẫn ngọn cỏ sinh như mình đi đến đỉnh phong của thế giới a, ta sẽ là cây cỏ xanh nhất, cũng là cây cỏ vương mạnh nhất .
Đây mới là một cái khối vàng to từ trên trời rớt xuống, chỉ có đứa đầu bị kẹp cửa mới bỏ qua, ta nhất định phải ôm lấy mới được a.
' Đang trong quá trình gỡ bỏ'
"Hừ, ngươi xem thường cây cỏ dại ven đường như ta không với tới mây ư ? Cây cỏ dại cũng có mộng tưởng trèo lên đánh thiên đập địa a.
"Ngươi xem thường cỏ dại không thành, cỏ dại cũng có treo lên đánh thiên địa mộng tưởng a."
'Quá trình cởi bỏ thất bại, chương trình hệ thống sụp đổ'
"Moá nó, cái tình huống gì thế này ?" Chu Diệp ngỡ ngàng.
Cáu hệ thống này là nó bị tự ý huỷ nha, hắn không có ý tứ ngu muội như thế.
Cái hệ thống này đang tổn thương tâm tình hắn đấy.
Hiện tại Chu Diệp rất buồn bực, nhưng hắn cũng phát hiện tia quang lam kia vẫn còn đang quấn lấy người hắn, vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Cái hệ thống chó má này sụp đổ mà tia lam quang còn chưa chịu biến mất.
"Chẳng lẽ nó còn chưa mất ?" Chu Diệp nhíu mày suy tư.
'Tinh, Hệ thóng bị hack nên kích hoạt thành công, hoan nghênh chủ nhân cỏ dại'
'Huyết mạch: Cỏ dại'.
'Tu vi cảnh giới: Không'.
'Cảnh giới thân thể: Cỏ dại không dễ giẫm chết'.
'Công pháp: Tiểu Thanh Hư Kinh (Nhập môn)'.
'Huyền kỹ' Không'.
'Điểm tích luỹ vạn năng: Không'.
'Số lần rút thưởng: Không'.
"Vẫn còn a." Chu Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại bản thân hắn cũng chỉ là cỏ dại nhưng có bàn tay vàng nha.
Vào lúc giữa trưa, cũng không phải thời điểm thích hợp tu luyện, Chu Diệp bắt đầu nghiên cứu bản hack của bản thân.
Đêm khuya.
Trên bầu trời cao, vòng trăng tròn tản ra quang mang chiếu rọi khắp một vùng, cái vùng kia lại là một dãy ngân hà.
Ánh trăng chiếu xuống như có thêm một tầng hơi mỏng che lấp mọi thứ.
Mà Chu Diệp đối với mấy cái này cũng không quan tâm cho lắm.
Thứ hắn quan tâm chính là chuẩn bị tu luyện.
Lần trước hắn tận mắt nhìn thấy thân thể không ngừng hấp thu linh khí thiên địa mà trở nên cường đại, nhưng hắn lại không thu được quang mang của mặt trời nên chỉ có thể hấp thu ánh trăng ôn hòa mà thôi.
Hắn liền nhắm mắt tĩnh tâm cùng đọc lại tâm pháp.
Ánh trăng ở trên cành lá non không ngừng bị hút vào bên trong lá cây.
Ở nơi đằng xa, cũng xuất hiện một bóng người mặc áo bào màu xanh lẵng lặng xuất hiện, hắn nhìn thấy Chu Diệp chăm chỉ tu luyện mà gật đầu hài lòng.
Hắn cũng lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, không gây ra động tĩnh gì khiến Chu Diệp chú ý.
Hắn lặng lẽ đến, lặng lẽ rời đi, không có gây nên Chu Diệp chú ý.
Chu Diệp tu luyện một hồi rồi cũng thờ dài một hơi.
Dưa trên Tiểu Thanh Hư Kinh có nói, trong lần thứ nhất tu luyện, có thể hội tụ một giọt tinh hoa ánh trăng trong thể nội rồi từ đó tứ tán đến các vị trí trong cơ thể, thứ tinh hoa ánh trăng thần kỳ này sẽ để thân thể một lần nữa sinh thuế biến.
Mặc dù thân thể Chu Diệp đã trãi qua thuế biến một lần nhưng lần này cũng không ảnh hướng đến Chu Diệp hội tụ tinh hoa ánh trăng ở thể nội.
Nhưng sau khi Chu Diệp nhìn thấy thể nội hắn rỗng tuếch, không có cái gì gọi là tinh hoa, sắc mặt Chu Diệp lập tức âm trầm.
"Ánh trăng tinh hoa của ta ở nơi đâu?"
Chu Diệp vẫn chưa có từ bỏ ý định mà lại tiếp tục tu luyện một hồi.
Rốt cục cũng có biến hóa xảy ra.
Trước mắt Chu Hiệp xuất hiện một loạt chữ nhỏ lam sắc đang lấp lóe.
"Điểm tích lũy vạn năng: + 0.1."