Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 187

Bên Cổ tiên sinh còn chưa có tin tức thì phía cho vay nặng lãi đã tới tìm Tôn tiên sinh, để cho Tôn tiên sinh nhắc nhở Hàn Thị, tháng này, phải trả hai mươi vạn tiền gốc.

Hàn Thị rất rõ ràng hậu quả của việc đến kỳ không trả được tiền, trên hiệp ước viết, quá hạn không trả, lãi chồng thêm lại, cứ bảy ngày lại tăng một lần, nói cách khác, giữa tháng này không trả được cả vốn và lãi thì bảy ngày sau đó, lợi tức từ sáu ngàn lên chín ngàn, sau bảy ngày nữa là một vạn hai... Ban đầu lòng tin tràn đầy, chắc chắn trả hết số tiền này, ai ngờ phát sinh... Đây mới là khoản thứ nhất, còn ba tháng sau tới kỳ trả năm mươi vạn... Hàn Thị không dám nghĩ nữa, trừ phi bán hết số cửa hàng của Minh Doãn cùng thôn trang đi mới có thể lấp được cái động không đáy này.

"Ngươi mau đi thúc giục Cổ tiên sinh, đã mấy ngày rồi không có tin tức." Hàn Thị vội vàng phân phó.

Tôn tiên sinh khó xử: "Tiểu nhân đã giục Cổ tiên sinh rồi, Cổ tiên sinh nói, chuyện như vậy phải xem cơ duyên xảo hợp, càng gấp gáp càng khó qua tay, hơn nữa giá tiền cũng sụt đi."

"Đúng là vậy, nhưng chúng ta làm sao có thời giờ..., ngươi đi nói cho Cổ tiên sinh, giá tiền qua tay chắc không giảm lắm, phải nhanh chóng, nếu không không thể giấu được nữa." Hàn Thị buồn bực nói.

Ngoài miệng Tôn tiên sinh đồng ý, trong lòng nghĩ: Phu nhân nghĩ chuyện này còn có thể giấu được? Sớm hay muộn, đợi mỏ chuyển rồi, hắn cũng nhanh chóng rời đi, tránh đêm dài lắm mộng. Sau khi Tôn tiên sinh đi, Hàn Thị sai Khương mama đem bốn rương đồng mở ra.

Khương mama lập tức hiểu ý phu nhân, kinh ngạc nói: "Phu nhân, đây là đồ cưới người chuẩn bị cho tiểu thư."

Khóe miệng Hàn Thị co rúm, thống khổ nhắm mắt lại, một lúc lâu mới từ từ mở ra, thanh âm chát đắng: "Lửa cháy đến nơi, sao còn chú ý dưới mắt."

Chỉ cần vượt qua lần khó khăn này, đồ cưới sau này có thể chuẩn bị nữa. Nhưng thế này cũng không đủ, Khương mama bất đắc dĩ mở thùng ra, nghĩ nghĩ, không cam lòng, lại nói: "Phu nhân, hay là người cùng đại thiếu gia thương lượng một chút, để cho đại thiếu phu nhân..."

Hàn Thị trầm giọng cắt lời: "Còn chưa tới tình trạng kia, ngươi vội cái gì?"

Lại qua mấy ngày, mắt thấy sắp tới giữa tháng, bên Cổ tiên sinh rốt cục có tin tức, nói là tìm được một thương nhân, nguyện ý bỏ ra mười tám vạn lượng mua mỏ.

Hàn Thị thất vọng cực điểm: "Ít như vậy?"

Vốn hi vọng cũng phải được một nửa. Tôn tiên sinh nói: "Cái giá tiền này đã là không tệ rồi, họ là thương nhân tinh ranh. Cổ tiên sinh không dám nói đây là mỏ của phu nhân, chỉ nói là của hắn, bởi vì trong nhà có việc gấp, cần dùng bạc, mới nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, bằng không, nhất định không bán."

Hàn Thị nhanh chóng tính toán, như vậy, mụ thua lỗ chín mươi mấy vạn, bốn mươi mấy vạn tiền vốn trôi theo dòng nước, còn phải cõng trên lưng năm mươi mấy vạn tiền vay.

"Cổ tiên sinh nói, bất kể thế nào, vụ làm ăn này là hắn giới thiệu cho phu nhân, không thể giúp phu nhân kiếm bạc, ngược lại thua lỗ nhiều như vậy, trong lòng hắn cũng áy náy, cho nên, còn lại chút bạc của hắn, thêm vào là năm vạn hai, phu nhân... Chuyện này nhanh quyết định đi, vạn nhất người nọ đổi ý, có thể lại không..." Tôn tiên sinh thấp giọng nói.

Khương mama lo sợ không yên: "Phu nhân, người nên nghĩ kỹ, có nên để Cổ tiên sinh tìm cách khác?"

Hàn Thị lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Chúng ta có thời gian đợi sao?"

Tôn tiên sinh lo sợ nói: "Trước mắt cần gấp nhất chính là hai mươi vạn tiền vay, những tên cho vay kia không sợ trời không sợ đất, bọn họ chuyện gì cũng có thể làm được."

Nhắc tới chuyện này, Khương mama yên lặng, lo lắng nhìn phu nhân.

"Để ta suy nghĩ..." Hàn Thị chán nản.

Hàn Thị tự giam mình trong phòng suy nghĩ cả buổi trưa, đầu óc như muốn nổ tung, mụ do dự, hai mỏ quặng này sản lượng ít, ăn thì không ngon, vứt đi thì tiếc, chỉ có thể ôm may mắn, hi vọng Cổ tiên sinh tìm được người khác mua, thêm chút tiền.

Khương mama bưng bát súp đi vào, nhìn phu nhân khổ sở, đau lòng nói: "Phu nhân, mấy ngày nay người không ăn gì, buổi tối không ngủ được, tiếp tục như vậy, thân thể suy sụp thì phải làm thế nào, lão nô sai phòng bếp nấu bát súp, phu nhân uống một chút đi."

Hàn Thị vô lực khoát tay: "Ta không muốn uống, để đó đi."

Khương mama để bát súp xuống, thở dài: "Phu nhân, lão nô có câu không biết có nên nói hay không?"

Hàn Thị nói: "Ngươi nói đi."

Khương mama cắn cắn môi dưới, nói: "Lúc này chỉ còn cách bán cửa hàng cùng thôn trang của nhị thiếu gia."

Hàn Thị kinh ngạc nhìn mụ: "Bán thế nào? Nếu có thể bán, ta đã sớm bán."

Khương mama ghé sát tai Hàn Thị, nhỏ giọng: "Nếu như lão gia ra mặt, nhị thiếu gia dám không đáp ứng?"

Hàn Thị rùng mình: "Như thế nào?"

"Phu nhân, người hãy nói với lão gia, sản nghiệp trong nhà đều dưới danh nghĩa nhị thiếu gia, nếu người ngoài biết, sẽ nói một nhà chúng ta đều dựa vào Diệp gia ăn cơm. Không bằng, đem sản nghiệp Diệp Thị đổi ra tiền mặt, chân chính biến thành sản nghiệp Lý gia, hơn nữa, đại thiếu gia khảo thí xong, tương lai nhất định làm quan, chẳng lẽ đại thiếu gia không có chút sản nghiệp nào?" Khương mama bày mưu kế.

Hàn Thị nghe được bất giác gật đầu, trong lòng từ từ sáng lên, mụ vẫn muốn bán sản nghiệp Diệp Thị lưu lại, chẳng qua là không tìm được cớ, chủ ý này của Khương mama rất tốt, lão gia luôn sĩ diện, nếu nói ra lý do này, tám phần lão gia sẽ đáp ứng. Đến lúc đó, mụ chỉ cần rút ra mấy chục vạn lượng, căn bản không thành vấn đề, dù gì cũng là lấy bạc của Minh Doãn, mụ đau lòng cái gì? Cao hứng còn không kịp ấy chứ.

Hai mắt Hàn Thị dần có thần thái, nụ cười cũng hiện lên khuôn mặt, bưng bát súp lên nhấp hai ngụm, chậm rãi nói: "Khương mama, ngươi để cho Tôn tiên sinh đi đáp lời Cổ tiên sinh, chuyện mỏ cứ như vậy, có điều, để phòng ngừa, tốt nhất ta không tự mình ra mặt, để hắn trực tiếp ký với người mua, gọi Tôn tiên sinh đi theo cầm bạc."

Khương mama nhìn phu nhân lại có tinh thần, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Lão nô lập tức đi phân phó Tôn tiên sinh."

Quyết định xong, trong lòng an ổn, Hàn Thị gọi Xuân Hạnh vào, rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đi xem Minh Châu một chút.

Ra khỏi Ninh Hòa đường, qua một ngõ hẻm là tới hậu viện. "Nghe nói Lưu di nương mang bầu con trai."

"Đoán mò, mới chưa tới ba tháng, sao biết nam hay nữ?"

"Là thật đấy, nghe nói trong cung truyền ra một biện pháp, căn cứ tuổi Lưu di nương, tháng mang thai, thời gian nguyệt sự, tính ra rất chuẩn, hơn nữa Lưu di nương thích ăn chua, nam chua nữ cay..."

"Ta cũng nghe nói, nhị thiếu phu nhân chẩn mạch cho Lưu di nương, nói khả năng con trai là rất lớn, các người có thấy lão gia dạo này luôn tới phòng Lưu di nương, lúc nào cũng cười ha ha, tâm tình rất tốt."

Bên trong cửa nách, mấy nha hoàn đang nói chuyện hăng say, thình lình nghe được một tiếng quát chói tai

"Rảnh rỗi thật? Dám ở chỗ này khua môi múa mép?"

Mấy nha hoàn theo tiếng nhìn lại, thấy phu nhân mang theo Xuân Hạnh đi đến, người vừa lớn tiếng quát là Xuân Hạnh, mọi người sợ hết hồn vội vàng quỳ xuống.

Hàn Thị từ trên cao nhìn xuống đầu mấy nha hoàn đang run rẩy, hờ hững nói: "Xuân Hạnh, ghi nhớ tên mấy nha hoàn lười biếng này, báo cho Khương mama, phạt bổng lộc nửa tháng, sau còn tái phạm, xử phạt nặng."

"Vâng" Xuân Hạnh lên tiếng, trừng mắt nhìn cả đám.

Mấy nha đầu im lặng, hôm nay đụng phải phu nhân, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Hàn Thị vừa bình ổn tâm tình thì lại bị thai nhi trong bụng Lưu di nương kia phá hỏng, kể từ khi Lưu di nương có thai, trở thành người duy nhất trong lòng lão gia, Du Liên dù thanh xuân vô địch cũng đánh không lại Lưu di nương, trách thì trách mụ, ban đầu không biết ma xui quỷ khiến sao lại chủ động dâng Lưu di nương, tự mình làm hại mình.

Minh Châu đã tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng gậy to như vậy, hiện tại bước đi vẫn còn đau. Cô ta biết hậu quả việc chọc giận cha vô cùng nghiêm trọng, vốn dĩ trước đã bị cấm túc chép phạt, việc ấy chỉ nhàm chán một chút, vẫn bình thường, nhưng lần này cuối cùng thấy được cái gì thực sự là nổi giận. Cha nổi giận lên thật muốn lấy mạng người, mà mẹ có muốn bao che cho cô ta cũng không được, Minh Châu rốt cục hiểu được, lần trước cô ta khuyến khích chuyện Du Liên, tại sao mẹ khẩn trương như vậy,

"Máu không còn đọng nhiều nữa, có điều không được chủ quan, con nhẫn nại chút thời gian nữa, chờ ổn định, mẹ an bài con về với ông bà." Hàn Thị kiểm tra thương thế của Minh Châu, an ủi.

Minh Châu quệt mồm, nũng nịu năn nỉ: "Mẹ, con đã bị đánh, cha cũng đã bớt giận, có cần về với ông bà không?"

Hàn Thị an ủi: "Con vẫn phải về, đợi mọi người dẫn quên lãng chuyện này, mẹ đón con lên."

Minh Châu ấm ức nói: "Đợi bao lâu chứ?"

Hàn Thị vỗ nhẹ gáy cô ta: "Biết hối hận rồi sao? Sao không sớm nghĩ ra? Mẹ nói thì cứ tai này ra tai kia."

Minh Châu chống giường, muốn ngồi dậy, không may mông chạm vào thành giường, đau không chịu được ngã ra.

Hàn Thị đau lòng: "Đứng lên làm gì? Mau nằm úp xuống."

Minh Châu xoay người, gục trên đùi mẹ, yếu ớt nói: "Mẹ, nữ nhi không muốn xa mẹ, nữ nhi cho tới giờ chưa từng rời xa mẹ..."

Hàn Thị vỗ nhẹ lưng cô ta, thở dài: "Mẹ làm sao rời bỏ con được..."

Nhưng là không rời đi được không? Hàn Thị rất rõ ràng, danh tiếng Minh Châu ở kinh thành coi như mất sạch, không thể tìm được một gia đình tốt, Vũ Dương Quận chúa kia quá độc ác, cũng không phải là cái gì thâm cừu đại hận, có cần hủy con người ta như vậy? Đợi Hàn Thị trở lại Ninh Hòa đường, Khương mama cũng đã về.

"Thế nào rồi?" Hàn Thị hỏi Khương mama.

"Tôn tiên sinh đã đi tìm Cổ tiên sinh rồi. " Khương mama trả lời.

Hàn Thị yên lặng hồi lâu, nói: "Đã có hai mươi ba vạn lượng, đồ cưới của Minh Châu nữa, hẳn là đủ ứng phó, chuyện bán cửa hàng phải chắc chắn, ngươi đi nói chuyện với Triệu quản sự, xem ý thế nào?"

Khương mama đáp ứng. Hàn Thị nhíu mày, trầm ngâm: "Bọn hạ nhân trong phủ đều truyền, Lưu di nương mang thai con trai, chuyện này ngươi có nghe nói?"

Khương mama ngây ngốc: "Lão nô cũng mới nghe qua.".

Lông mày Hàn Thị càng nhíu chặt: "Vậy sao không báo cho ta?"

Khương mama vội nói: "Lão nô cho là, mới mấy tháng, sao biết là nam hay nữ? Mọi người chỉ là đoán mò thôi, phu nhân đã đủ chuyện phiền lòng, lão nô sao dám để những tin này tới khiến phu nhân mệt mỏi thêm."

Hàn Thị nguôi giận, nói: "Chuyện này không được qua loa, ngươi nói Tiễn Thu để ý, có tin tức gì, lập tức báo cho ta."
Bình Luận (0)
Comment