Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 188

Hôm nay đến phiên Lý Minh Doãn vào hầu chầu, mấy ngày nay Thánh Thượng liên tiếp nhận được tin chiến thắng từ Tây Bắc, Tây Nam, tình hình bệnh dịch ở Thiểm Tây đã được khống chế, Thánh Thượng cực kỳ vui mừng, lập tức gọi nội thị truyền Hoa thái y đến.

"Lần này Văn Bách nghiên cứu chế tạo ra phương pháp chủng đậu, không chỉ khống chế tốt tình hình bệnh dịch Thiểm Tây mà còn phòng chống được dịch bệnh trong tương lai, điều này hết sức quan trọng, công trạng hết sức to lớn, ta nhất định phải phong thưởng lớn..." Thánh Thượng ha ha cười nói.

Hoa thái y khiêm tốn nói: "Cứu giúp dân chúng khắp thiên hạ, vốn là bổn phận của thầy thuốc..."

"Lời này của Hoa ái khanh sai rồi, ta nghe nói, Văn Bách vì kiểm chứng phương pháp chủng đậu này mà tự thí nghiệm trên người mình, riêng điểm dũng khí này đã khiến người ta ngợi khen, từ cổ chí kim bao nhiêu danh y nghiên cứu phương pháp chữa trị đậu mùa, có ai nghĩ sẽ thí nghiệm trên người mình đâu?"

Lý Minh Doãn ở một bên nghe sao biện pháp này giống Lâm Lan đã nói như đúc vậy? Là Hoa Văn Bách cùng Lâm Lan không hẹn mà cùng nghĩ đến biện pháp này, hay là... Mãi cho đến khi xuất cung, Lý Minh Doãn vẫn có chút không yên lòng.

Thị vệ cửa cung nhìn thấy Lý Minh Doãn, khách khí chào hỏi. "Lý đại nhân, ngày hôm nay vào cung từ sáng sớm tới giờ."

Lý Minh Doãn ôm quyền đáp lễ, cười nói: "Gần đây tin chiến thắng liên tiếp báo về, Thánh Thượng cực kỳ vui mừng, ta cũng vui theo..."

Một chiếc xe ngựa vào cửa cung, bọn thị vệ vừa nhìn chiếc xe kia, lập tức cho đi. Từ trong xe ngựa, Vũ Dương Quận chúa chậm rãi buông màn xe xuống, có chút thất thần, nếu như nàng không nhận lầm, vị đại nhân trẻ tuổi kia chẳng phải là Lý Minh Doãn, nhiều năm trước từng gặp qua một lần sao, cũng không ấn tượng lắm, chỉ biết hắn tài học xuất chúng, chữ viết rất đẹp, nhân tài triều đình hiếm có, sau này nàng rời kinh đi Từ Ân Tự ở Tây Sơn thay Thái hậu cầu phúc, đi liền hai năm, lần này trở về, cơ hồ ở những nơi tụ hội đều nghe thấy chuyện vợ chồng họ, danh tiếng còn vang dội hơn so với năm xưa, Vũ Dương không nhịn được tò mò, vẫn muốn tìm cơ hội trông thấy Lâm Lan, nhưng mấy hôm nay thân thể Thái hậu khó chịu... Không nghĩ tới nhìn thấy Minh Doãn ở chỗ này.

Hôm nay, hắn mặc quan bào, cử chỉ ưu nhã, khí độ thong dong, khóe miệng khẽ cong lên, tiếng nói ôn nhuận khiến trái tim của nàng không khỏi loạn nhịp. Năm đó là thiếu niên ngây ngô, hôm nay đã như ánh trăng sáng trên cao, ôn nhuận như ngọc, trầm tĩnh như nước. Vũ Dương vén rèm lần nữa thì không thấy thân ảnh Lý Minh Doãn đâu nữa. Lý Minh Doãn theo thường lệ đi tới Hồi Xuân Đường, sau đó vào một cửa tiệm tơ lụa Diệp Thị, một khắc đồng hồ sau mới đi ra ngoài.

Đúng lúc Lâm Lan đưa Phùng Thục Mẫn đi ra ngoài, mọi người trò chuyện với nhau, Phùng Thục Mẫn nói với Lâm Lan: "Chuyện chúng ta nói cứ định như vậy."

Lâm Lan cười nói: "Nhất định nhất định."

Tiễn Phùng Thục Mẫn xong, Lý Minh Doãn nói: "Hai người nói định cái gì?"

Lâm Lan vừa đi vào vừa nói: "Chàng còn nhớ phu nhân tri phủ Tô Châu không? Đấy chính là tỷ tỷ Lâm phu nhân."

"Nhớ, sao vậy?"

"Mấy ngày nữa vị phu nhân ấy tới kinh thành, Lâm phu nhân cố ý tới mời ta tới làm khách phủ tướng quân, coi như là đi gặp cố nhân."

Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: "Thật đúng là nên đi, nếu không nhờ vị phu nhân ấy, nàng sẽ không quen Lâm phu nhân."

"Cái này gọi là duyên phận đấy." Hai người vào phòng nghỉ ngơi phía sau.

Vừa vào nhà, Lý Minh Doãn liền ôm lấy Lâm Lan, đặt một nụ hôn lên môi nàng.

Lâm Lan đẩy hắn ra, nhăn nhó: "Không sợ người khác nhìn thấy sao."

Lý Minh Doãn cười nói: "Ngày hôm nay, ta cao hứng."

Lâm Lan nghiêng người nhìn hắn, cười hỏi: "Chuyện gì làm chàng vui như vậy?"

Lý Minh Doãn buông tay ra, lấy trong ngực một phần văn thư đưa cho nàng: "Nàng xem đi."

Lâm Lan mở ra nhìn, vui vẻ nói: "Là văn thư chuyển nhượng mỏ, chuyện này thành rồi sao?"

Lý Minh Doãn ngồi xuống, vui vẻ nói: "Chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, hôm nay đến hạn đòi hai mươi vạn tiền vay, ta nhìn đúng thời cơ này, mụ phù thủy đã đem toàn bộ bạc quăng vào mỏ, tiền còn lại cũng đã trả tiền lãi mấy tháng trước, ta đoán chừng đồ có thể bán trong khố phòng mụ cũng đã bán sạch, trừ đáp ứng chuyển nhượng mỏ, mụ còn có thể làm gì?"

Lâm Lan xem xong văn thư, không thể không bội phục mưu lược của Lý Minh Doãn, hoàn toàn chặt chẽ, từng bước ép sát, trước ép mụ nôn ra bạc hơn ba năm để dành, sau để mụ cõng trên lưng năm mươi mấy vạn vay nặng lãi, sau đó thả tiếng gió làm cho Hoàng gia không dám tiếp xúc với mụ phù thủy, gọi Trần Tử Dụ dẫn Ninh vương đi du lịch, lại gọi chủ nợ tới cửa ép trả nợ, ép mụ tới cùng đường, một tấc vuông đại loạn, cam tâm tình nguyện, chắp tay khẩn cấp nhượng mỏ...

Đợi mụ phù thủy biết được mỏ thật ra không phải là mỏ phế mà là hàng thật giá thật, mỏ có chất lượng tốt, mụ ta sẽ có phản ứng gì nhỉ? "Thật tốt, mất có ba mươi sáu vạn lượng đã sở hữu mỏ trong tay."

Lâm Lan vui vẻ nói. "Không phải vậy đâu."

Lý Minh Doãn lắc đầu nói: ""Thật ra thì tổng cộng chỉ tốn hai mươi lăm vạn lượng, trong đó giá chuyển nhượng mỏ là mười tám vạn lượng, năm vạn thêm là danh nghĩa Cổ tiên sinh thêm cho mụ, còn có hai vạn cho Tôn tiên sinh, nếu không phải Tôn tiên sinh thấy hơi tiền nổi máu tham, đâu chịu phối hợp kế hoạch của ta."

"Nhưng trên giấy này rõ ràng viết ba mươi sáu vạn lượng mà." Lâm Lan không hiểu nói.

Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười, nhướng mày: "Mụ phù thủy đem mỏ chuyển cho Cổ tiên sinh, sau đó Cổ tiên sinh chuyển cho thương nhân Huy Châu, mà từ thương nhân Huy Châu lại chuyển thành Diệp gia, dĩ nhiên, những thứ này chỉ là hình thức, cẩn thận để đạt được mục đích, tương lai mặc dù phụ thân biết rồi, nhưng cũng không thể truy cứu nàng và ta."

Lâm Lan chợt hiểu ra: "Thì ra thương nhân Huy Châu kia cũng là chàng an bài."

Lý Minh Doãn cười khúc khích. Lâm Lan híp mắt đánh giá Lý Minh Doãn, chép miệng nói: "Gian trá, thật gian trá, khó trách Diệp lão thái gia nói nếu chàng đi buôn bán, có thể phú giáp thiên hạ."

Lý Minh Doãn thản nhiên đón nhận khen ngợi: "Quá khen quá khen..." L

âm Lan bật cười, gấp văn thư lại, thong thả bước tới, trả lại cho Lý Minh Doãn.

Lý Minh Doãn cười híp mắt đẩy lại: "Nói cũng đã nói rồi, nàng quản gia, hai mỏ này nói là châu báu cũng không quá, nàng nên thu lại."

Lâm Lan vui mừng hôn nhẹ lên trán hắn, Lý Minh Doãn thừa cơ kéo nàng, ôm nàng vào lòng, mỉm cười nói: "Sau này chúng ta không làm gì cũng không xài hết tiền."

Lâm Lan cười nhẹ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Bi ai nhân sinh nhất chính là, người đã chết, tiền còn chưa xài hết."

Lý Minh Doãn nhéo mũi nàng, sủng nịch nói: "Vậy còn không dễ làm? Chúng ta sinh mấy đứa nhỏ, mấy đứa nhỏ lại sinh cháu chắt, nhiều đời như vậy, sợ con cháu không xài hết sao?"

"Vậy chúng ta chẳng phải là một đống mễ trùng ăn rồi chờ chết sao?" Lâm Lan cười nhạo nói.

Ninh Hòa đường – Hàn Thị rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng trả hết hai mươi vạn tiền vay, năm mươi vạn kia còn hơn ba tháng mới đến kỳ, có ba tháng, hẳn là đủ rồi. Mấy nay Hàn Thị không tâm tình nào mà đi lấy lòng lão thái thái, hôm nay tâm tình tốt, xế chiều đi qua nói chuyện với lão thái thái, trong lúc nói oán trách mấy câu, chuyện đã qua lâu nhý vậy rồi, lão gia vẫn còn tức giận mụ. Lão thái thái nghĩ trong nhà phải hòa thuận êm ấm, sau bữa cơm chiều lưu Lý Kính Hiền lại, dạy dỗ chỉnh đốn tư tưởng một phen, đêm đó Lý Kính Hiền tới phòng Hàn Thị.

Hàn Thị lệ nóng tràn mi: "Thiếp thân dù có muôn vàn sai, lão gia cũng nên nghĩ tình cảm vợ chồng hơn hai mươi năm, nể mặt mũi Minh Tắc, tha thứ cho thiếp thân được không."

Hàn Thị rất thức thời không đề cập tới Minh Châu. Nghĩ đến Minh Tắc, Lý Kính Hiền khẽ động lòng, mặc dù Minh Tắc không bằng Minh Doãn, nhưng hôm nay cũng biết tiến bộ hơn, đã có tiền đồ, tâm tình hơi chuyển biến tốt đẹp, lại nghĩ tới lời mẹ dạy, Lý Kính Hiền thầm thở dài trong lòng, thôi thôi, thê thất này muốn hưu không hưu được, nếu cứ cương mãi, cũng không phải là biện pháp.

"Bà vì nóng ruột mà che chở, ta có thể hiểu được, nhưng Minh Châu,... nó thực sự không thể tưởng tượng nổi." Chuyện Minh Châu vẫn canh cánh trong lòng Lý Kính Hiền.

Hàn Thị yếu ớt nói: "Thiếp thân cũng tìm hiểu chuyện này, thật ra thì Minh Châu không có nói lời gì quá đáng, là Vũ Dương Quận chúa kia quá ương ngạnh."

Lý Kính Hiền quăng chén trà sang một bên, trợn mắt nói: "Bà dám thay nó nói dối sao, Vũ Dương Quận chúa khi nào vô duyên vô cớ nói ra những lời kia? Mọi việc đều có lý do, Minh Châu không biết giữ mồm, sai lầm là của nó, bà không phải bao che."

Hàn Thị thấy lão gia nổi giận, vội vàng nói: "Vâng vâng, lão gia dạy dỗ chí phải, thiếp thân không biết dạy dỗ, coi chừng Minh Châu, sau này, thiếp thân nhất định giáo dục nó thật tốt, không để nó phạm sai lầm nữa."

"Nếu nó còn tái phạm, đời này đừng mơ lập gia đình, chỉ có xuất gia làm ni cô." Lý Kính Hiền hừ lạnh nói.

Hàn Thị ưu tư nói: "Lúc này nó thật sự biết sai rồi, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu qua nỗi khổ da thịt, lúc này thiếu chút nữa bị đánh gãy xương, hôm qua thiếp thân đi thăm nó, nhìn máu ứ ở đùi mà giật mình, thiếp thân hỏi nó có oán cha không, lão gia đoán nó nói như thế nào?"

Lý Kính Hiền im lặng không lên tiếng, tâm tư cũng động. Hàn Thị quan sát nét mặt lão gia, tiến lại gần, tinh tế nói: "Đứa nhỏ này nói, lão gia dạy dỗ nó cũng là vì muốn tốt cho nó, trong lòng lão gia thương nó, nó biết, lần này là nó sai lớn, không dám trách lão gia, chỉ sợ lão gia quá tức giận, không còn cần nữ nhi này nữa..."

Hàn Thị vừa nói vừa rơi nước mắt, tính toán hết sức chuẩn xác. Lý Kính Hiền nghe, không khỏi mềm lòng, hòa hoãn nói: "Lần này khổ tâm cuối cùng là không phí công, bà nói cho nó biết, chỉ cần nó thật lòng sửa đổi thì vẫn là nữ nhi Lý gia, hôn sự của nó, ta sẽ làm chủ."

Hàn Thị vui quá mà khóc, lại càng làm ra vẻ nhu tình, bộ dạng hối hận: "Thiếp thân cũng biết lão gia đau lòng đứa nhỏ, nhưng lúc ấy thiếp thân thật sự không nghĩ được gì, đã làm ra chuyện hồ đồ, khiến lão gia tức giận."

Diễn thật chân thực, Lý Kính Hiền nghẹn họng, nuốt cơn tức giận xuống, nặng nề thở dài đi ra ngoài: "Bà bao che con thì cũng vừa vừa thôi, phải sửa dần đi, đừng quên con hư tại mẹ."

Hàn Thị lau lệ suy nghĩ: "Vì việc này, lão gia không để ý tới thiếp thân, thiếp thân hối hận lắm rồi..."

Lý Kính Hiền tự nhủ trong lòng: Bà biết hối hận là tốt rồi. Hiềm khích vợ chồng tiêu tan, rửa mặt rồi lên giường nằm nói chuyện.

"Lão gia, hồi này thiếp thân vì chuyện Minh Châu mà không quan tâm được Lưu di nương, nàng ấy và hài tử trong bụng vẫn khỏe chứ?" Hàn Thị tựa vào tay lão gia, ôn nhu hỏi.

Lý Kính Hiền nhàn nhạt đáp lời: "Ừm, vẫn ổn."

Hàn Thị nói: "Ngày mai thiếp sai Diêu mama đi mua chút đồ bổ dưỡng mang sang, lúc trước Lưu di nương bị hàn, chỉ sợ thân thể còn yếu, nên bồi bổ cho tốt."

Lý Kính Hiền không khỏi nghĩ tới chuyện thủy ngân kia, lòng vẫn còn sợ hãi, quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Thị: "Nếu bà thật sự quan tâm nàng, liền bớt can thiệp vào chuyện của nàng."

Hàn Thị ngạc nhiên, lão gia nói lời này rõ ràng là cảnh cáo mụ, Hàn Thị ngồi bật dậy, ủy khuất nói: "Lão gia cớ gì nói ra lời ấy?"
Bình Luận (0)
Comment