Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 297

Lý Minh Tắc kính một vòng rượu liền cáo lui trước, đi thăm Nhược Nghiên cùng đứa bé.

Trần Tử Dụ tấm tắc: "Đại ca huynh không giống mẹ kế cùng cha huynh một điểm nào, khó có được!"

Lý Minh Doãn rót rượu vào chén hắn: "Uống đi, sao nói nhảm nhiều vậy."

Ninh Hưng nâng chén: "Nào, uống rượu, huynh đệ chúng ta đã lâu không tụ tập, lần tái tụ tới không biết là lúc nào."

Trần Tử Dụ lườm hắn một cái: "Nói cái gì thế, ba chúng ta ở kinh thành, muốn gặp nhau lại còn không dễ à? Bất kể chỗ nào, ta gọi là phải tới."

Lý Minh Doãn phỏng đoán: "Ninh Hưng, có phải cậu sắp rời kinh?"

Ninh Hưng uống cạn chén rượu, vẻ mặt hơi ngưng trọng, mặc nhiên chốc lát, nói: "Tình huống cụ thể, tạm thời ta không thể nói, chẳng qua là đã nhận được mật lệnh, đại ca, nhị ca, năm nay không yên ổn rồi, hai người cũng cẩn thận một chút."

Trần Tử Dụ thu lại nụ cười: "Tình huống gì, anh của cậu hôm qua mới về, cái gì cũng không biết. Lão đại, trong kinh xảy ra chuyện gì rồi?"

Lý Minh Doãn liếc hắn một cái: "Ta xem đầu óc cậu phiêu dạt nơi xa rồi, dưới chân thiên tử, trừ việc kia còn có chuyện gì có thể xảy ra?"

Trần Tử Dụ chớp mắt, ngây một hồi, cẩn thận hỏi: "Huynh nói là..."

Lý Minh Doãn gật đầu, tâm tình cũng có chút trầm trọng, gần nhất đủ loại dấu hiệu cho thấy, Hoàng thượng muốn động thủ.

"Đầu tiên là chuyện Tần Thừa Vọng, nhân chứng vô duyên vô cớ chết thảm trong tử ngục, Hoàng thượng lấy chứng cớ chưa đầy đủ, không tra cứu, chẳng qua là cách chức Tần Thừa Vọng, cho hắn rời khỏi Binh bộ, bế môn suy nghĩ lỗi lầm. Nhóm đại thần trong triều vì thế thay nhau trình lên khuyên ngăn, Hoàng thượng cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Đầu tiên hắn còn tưởng rằng nhân chứng là người Tần gia giết người diệt khẩu, một câu nói của Tĩnh Bá Hầu, giải thích khó hiểu của hắn. Tĩnh Bá Hầu nói "Trông chừng nhân chứng là Ngự Lâm quân, Tần gia có tay mắt thông thiên cũng không thể làm gì..." ngụ ý, đây là Hoàng thượng chính mình diệt.

Chuyện thứ hai, khi Tần Vũ Dương cùng Trấn Nam Vương thế tử thành thân, Hoàng thượng đã sắc phong một nữ nhi khác của Tần gia lên chức tần, vô cùng ân sủng.

Chuyện thứ ba, một tháng trước, Ninh Hưng thì ra là người lãnh đạo trực tiếp thay Chử Tướng quân thăng nhiệm Lưỡng Quảng Tổng đốc, Chử Tướng quân chính là người nâng đỡ tứ Hoàng tử. Hoàng thượng phái hắn đi Lưỡng Quảng, ý muốn như thế nào, hơi động chút đầu óc cũng có thể nghĩ ra được, đây là vì kiềm chế thế lực Trấn Nam Vương phía nam; lại thêm bệnh tình Thái hậu đã nguy kịch, Thái y viện đã thúc thủ vô sách, xem ra ngày giờ không còn nhiều."

Trần Tử Dụ hiểu rõ gật đầu: "Thật đúng là phải cẩn thận một chút."

Chuyện khác không sợ, chỉ sợ Tần gia binh biến, tai bay vạ gió. Vốn là vui vẻ tụ hội, bởi vì chủ đề nặng nề này, tâm tư ba người cũng mất vui vẻ. Trần Tử Dụ đưa Bùi Chỉ Thiến tới, không thể để vợ mình ở một mình quá lâu, tụ hội sớm tản mát. Lâm Lan thấy Minh Doãn đi về thì oán trách: "Huynh đệ chàng khó có dịp gặp mặt, sao không hàn huyên lâu một chút, ta cùng Chỉ Thiến nói chưa đủ mọi người đã tan rồi."

Lý Minh Doãn thay quần áo, nhẹ mỉm cười nói: "Nàng cũng phải thông cảm cho vợ chồng son người ta xa cách gặp lại."

Lâm Lan nhận xiêm y hắn thay ra đưa cho Ngân Liễu, cười nói: "Nói cũng đúng, Chỉ Thiến cũng xui xẻo, mới vừa thành thân, Tử Dụ lại phải đi Triều Tiên. Đi là đi liền một năm, vợ chồng son hận nhất biệt ly, bất quá, ta nghe nói Tử Dụ lần này đi sứ trôi qua cũng rất tốt."

Lý Minh Doãn cười nói: "Chỉ Thiến phàn nàn với nàng?"

"Không có phàn nàn, chỉ nói là Tử Dụ mập lên không ít, nếu là cực khổ, còn có thể béo lên sao? Chàng nhìn chàng đi, cùng là đi sứ, chàng đi Bắc cương một chuyện mà rớt mất mười cân thịt, đây chính là khác biệt." Lâm Lan cười nói.

"Không thể so sánh như vậy, người ta mạng tốt, ta thì mạng bôn ba lao lực." Lý Minh Doãn tự giễu nói.

"Ta nói thế này, làm quan khổ cực như vậy, chẳng bằng không làm! Tiền lãi năm nay bên Sơn Tây là một triệu sáu trăm ngàn lượng, cộng thêm tiền cho thuê mười tám cửa hiệu mặt tiền, sáu mươi hai vạn lượng, còn có tiền lời thôn trang, cuộc sống của chúng ta đủ tốt trôi đi."

Lâm Lan đẩy Lý Minh Doãn ngồi xuống ghế, giúp hắn nới lỏng búi tóc, nhẹ nhàng cắt tỉa, lại nói, năm nay bởi vì Tần gia, Hồi Xuân Đường của nàng thời gian mở không nhiều, bằng không, tiền lời Hồi Xuân Đường cũng là tương đối khả quan. Lý Minh Doãn nhíu mày, vẫn suy nghĩ lời Ninh Hưng nói.

Lâm Lan không thấy tiếng hồi đáp, phẫn nộ nói: "Bất quá ta biết đàn ông các người chỉ thích công danh, đây là cách thể hiện mình của cánh đàn ông, không phải ta muốn ngăn chàng, chỉ là hi vọng chàng không phải khổ cực như vậy, nhưng thân làm thần tử, luôn là thân bất do kỷ..."

Lý Minh Doãn vẫn thất thần, Lâm Lan cúi người, nhìn hắn một cái, vươn tay quơ quơ trước mặt hắn: "Này! Ta nói với chàng, chàng đang nghĩ gì đấy?"

Lý Minh Doãn phục hồi tinh thần, khẽ cười nói: "Àh! Vẫn nghe đây!"

Lâm Lan khẽ đẩy hắn một cái, bất mãn nói thầm: "Miễn cưỡng!"

Lý Minh Doãn lôi tay nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình, Lâm Lan đỏ mặt lên, giận trách; "Làm gì? Ngân Liễu còn ở đây!"

Lý Minh Doãn ngắm nhìn bốn phía, cười nói: "Nào có?"

Lâm Lan ngẩng đầu xem, Ngân Liễu quả thật đã lui ra, nha đầu này, cũng quá thức thời rồi, chỉ cần Minh Doãn về phòng, tất cả liền trốn đi ra ngoài, không gọi thì không vào.

"Lan Nhi... "

Lý Minh Doãn ôm nàng, chậm rãi nói: "Ngày mai nàng qua nhà cậu cả, nói cho cậu biết, không nên ham thời điểm năm mới mà làm ăn, sớm đóng cửa hàng đi."

Lâm Lan nhạy cảm hỏi: "Xảy ra chuyện gì phải không?"

Lý Minh Doãn trịnh trọng nói: "Bây giờ chưa thể xác định, coi như là phòng ngừa chu đáo!"

Đêm nay Lâm Phong trở lại kinh thành, hắn sợ hắn không có ở đây mấy ngày nay, Diêu Kim Hoa không an phận, cho nên, vừa xong xuôi chuyện liền trở lại tìm Diêu Kim Hoa. Diêu Kim Hoa không ở trong khách sạn, tiểu nhị nói sáng sớm Diêu Kim Hoa đi ra ngoài rồi không trở về.

Lúc này đã tối, Diêu Kim Hoa còn có thể đi đâu? Lâm Phong nghĩ đến đầu tiên là Lý phủ, có lẽ Kim Hoa đi gặp Hàm Nhi rồi, cho nên đến Lý phủ, hỏi người gác cổng, người gác cổng nói mấy ngày trước cô ta đều đến, gặp Hàm Nhi tiểu thiếu gia một chút rồi đi, hôm nay thì không tới. Kim Hoa mới tới kinh thành, chưa quen cuộc sống nơi đây, trừ Lý phủ cũng chỉ có đi phủ Tướng quân, mặt Lâm Phong đen đi, nếu Diêu Kim Hoa đi phủ Tướng quân, hắn sẽ không tha thứ cho cô ta.

Lâm Phong quay lại khách sạn, Diêu Kim Hoa vẫn chưa trở về, Lâm Phong liền đi phủ Tướng quân, ở cửa phủ chờ, quả nhiên, không bao lâu, thấy Diêu Kim Hoa cười ha ha từ phủ Tướng quân đi ra ngoài, lên xe ngựa phủ Tướng quân chuẩn bị sẵn cho cô ta. Lâm Phong tức giận, âm thầm đi trước, trở lại khách sạn trước Diêu Kim Hoa.

Ngày hôm nay tâm tình Diêu Kim Hoa đặc biệt tốt, buổi sáng Chu mama đưa tới một tờ khế ước mua bán nhà, còn có ba trăm lượng bạc, để cho cô ta mua thêm gia cụ, cô ta giật lấy tờ khế ước mua bán nhà đi xem, tòa nhà lớn, khu vực cũng tốt, đình viện rộng rãi, phòng ốc trang nhã, rường cột chạm trổ, lại còn có một cái tiểu hoa viên, mặc dù so ra khí phái còn kém Lý phủ cùng phủ Tướng quân, nhưng so với ngôi nhà bé tẹo ở quê, quả thực là một trời một vực. Diêu Kim Hoa hỏi những người xung quanh đó về giá nhà, một tòa nhà như vậy phải hơn hai mươi vạn lượng, cô ta kinh hãi hồi lâu không có phục hồi tinh thần lại, hai mươi vạn lượng, là bao nhiêu bạc, chồng thành núi nhỏ đấy! Giá tiền cao quý này mới khiến Diêu Kim Hoa hài lòng. Sau đó cô ta bắt đầu đặt mua gia cụ, đi dạo một vòng phố xá, phát hiện ba trăm lượng bạc chỉ có thể mua chút ít gia cụ bình thường, khá hơn một chút, tỷ như vàng gỗ hoa lê, còn chưa đủ đánh chế một bộ bàn ghế, không khỏi oán trách Lâm Lan hẹp hòi, phòng ốc đã tặng rồi, vậy còn gia cụ thì thế nào? Vốn định đi hỏi Lâm Lan muốn thêm bạc, lại sợ Lâm Lan đi tố cáo với anh trai, cho nên liền nghĩ đến đi phủ Tướng quân, dù sao Lâm Phong không gặp cha hắn, Lâm Phong không biết. Không ngờ, cô ta vừa mở miệng, cha chồng liền cho ngân phiếu một vạn lượng, Diêu Kim Hoa vỗ vỗ số tiền trong ngực, thỏa mãn cùng cao hứng, tám đời cô ta cũng chưa từng thấy một tờ giấy tiền lớn như vậy, một vạn lượng đấy! Trước kia, một đồng cũng khó, giờ chỉ cần mở miệng là một vạn lượng. Ban đầu còn tưởng rằng gả cho một gã bất lực nghèo rớt mồng tơi, ai ngờ là nhặt được bảo bối rồi. Diêu Kim Hoa ngâm nga hát chạy về phòng.

Đẩy cửa, nhìn thấy Lâm Phong ngồi ở bên trong, Diêu Kim Hoa giật mình, lắp bắp nói: "Chàng... Sao hôm nay chàng lại tới? Chàng tới lúc nào?"

Lâm Phong lạnh lùng, trầm giọng hỏi: "Cô đi đâu?"

Đầu óc Diêu Kim Hoa chuyển thật nhanh, cười híp mắt đóng cửa lại, ha ha tới trước mặt Lâm Phong, ân cần giúp hắn châm trà, nhỏ nhẹ nói: "Chàng tới sớm cũng không nói với ta một tiếng, bằng không, ta liền chờ chàng rồi cùng nhau đi xem nhà."

Nói đến tòa nhà Diêu Kim Hoa hưng phấn lên: "Lâm Phong à! Ta nói cho chàng biết, tòa nhà muội tử tặng thật lớn, viện rộng rãi, còn có một tiểu hoa viên! Nhưng mà bên trong chưa có đồ bày biện, muội tử cho ta ba trăm lượng bạc, để cho chúng ta tự đi mua thêm đồ dùng..."

Lâm Phong lạnh lùng nói: "Ta hỏi cô đi đâu?"

Diêu Kim Hoa chớp mắt, rất vô tội nhìn hắn: "Ta mới vừa nói chàng không nghe thấy sao? Ta đi xem nhà, sau đó đi xem gia cụ, thu dọn, chúng ta cũng nên sớm về ở đúng không? Sao có thể ở khách sạn mãi?"

Lâm Phong căm tức nhìn cô ta: "Cô đi xem gia cụ ở phủ Tướng quân à?"

Diêu Kim Hoa chột dạ, cô ta đi phủ Tướng quân, làm sao Lâm Phong biết được? Người này bắt nọn cô ta sao?

Diêu Kim Hoa làm bộ vô tội: "Chàng nói gì vậy, ta đi phủ Tướng quân làm gì? Làm sao ta có thể đi phủ Tướng quân hỏi gia cụ?"

Lâm Phong vỗ bàn, mạnh mẽ đứng lên: "Diêu Kim Hoa, cô nói láo không chớp mắt sao? Ta tận mắt nhìn thấy Vương mama đưa cô xuất phủ, cô còn dám lừa gạt ta? Nói, cô đi phủ Tướng quân làm cái gì? Có phải là ngại muội tử cho bạc quá ít, đi phủ Tướng quân muốn bạc?"

Diêu Kim Hoa lùi hai bước, che ngực, cố gắng trấn định, phô trương thanh thế nói: "Anh... Anh hung dữ cái gì đấy? Lúc nào cũng chỉ biết động tay động chân, tôi là vợ anh, không phải binh lính thủ hạ của anh."

Lâm Phong chỉa tay về phía cô ta, tức không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nghiến răng nói: "Ta đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần, phủ Tướng quân không có liên quan gì với chúng ta, cô còn đi đến đó, cô không biết xấu hổ nhưng ta thì biết."
Bình Luận (0)
Comment