"Này, anh ăn nói có lý chút được không, tôi chẳng qua đi nói cho bọn họ biết, chúng ta có nhà mới rồi, cha con anh cãi nhau trở mặt, nhưng anh họ Lâm và Hàm Nhi chúng ta là cháu nội Lâm gia, một mình anh không nhận cha, cũng không thể không cho người ta gặp cháu nội." Diêu Kim Hoa ngạnh cổ cãi lại.
Lâm Phong giận quá mà cười: "Diêu Kim Hoa, xem ra vinh hoa phú quý trong lòng cô quan trọng hơn ta."
Diêu Kim Hoa xem thường nói: "Chuyện nhỏ như vậy anh cũng ngạc nhiên à, tôi có nói đi nhận bọn họ đâu."
Lâm Phong mặc nhiên im lặng, nhấc gót rời đi. Diêu Kim Hoa bận rộn ngăn cản hắn: "Anh muốn đi đâu?"
Mặt Lâm Phong không chút thay đổi: "Trở về binh doanh."
"Đến cũng đến rồi, đi đâu nữa? Vợ chồng chúng ta hơn hai năm không gặp, anh gặp mặt liền ầm ĩ với tôi, trước kia anh không phải như thế, tôi biết anh ghét bỏ tôi, chê tôi nhìn không đẹp, chê tôi xuất thân thấp hèn, chê tôi này, chê tôi kia, tóm lại tôi trong mắt anh, hôm nay không đáng giá một đồng rồi, có đúng vậy không! Hôm nay dầu gì anh cũng đã là quan, lại có muội phu là đại quan, cha là đại Tướng quân, anh hoàn toàn có thể cưới thiên kim tiểu thư... Nếu anh chê tôi, anh cứ việc nói thẳng ra... Diêu Kim Hoa tôi mặc dù không có kiến thức, cũng không có bản lãnh như muội tử anh, nhưng tôi còn có chút cốt khí, anh nói đi, chỉ cần anh nói ra khỏi miệng, tôi... tôi liền mang Hàm Nhi đi, không ở đây làm anh chướng mắt..." Diêu Kim Hoa càng nói càng thương tâm, che mặt khóc lên.
Nghe cô ta nói thương tâm, Lâm Phong không khỏi mềm lòng, mặc dù Diêu Kim Hoa có nhiều điều không phải, nhưng bọn hắn dù sao vẫn là vợ chồng
Lâm Phong thở dài, vỗ vỗ vai Diêu Kim Hoa, thanh âm nhu hòa: "Kim Hoa, không phải ta ghét bỏ nàng, nàng cũng biết ta không phải là người như vậy, chỉ cần nàng không nói tới việc nhận cha, không đi phủ Tướng quân, không lui tới với bọn họ, chúng ta lại như xưa. Vui vẻ sống, được không?"
Diêu Kim Hoa nhào vào trong ngực Lâm Phong, cúi đầu nức nở: "Tất cả nghe theo chàng không được sao? Lâm Phong, đừng nên dữ tợn với ta như vậy nữa. Ta thật rất sợ, sợ chàng không còn quan tâm ta, nếu chàng không quan tâm ta nữa, ta chỉ biết ôm Hàm Nhi cùng nhau nhảy sông..."
Lâm Phong rùng mình một cái, thấp giọng trách cứ: "Nàng nói nhăng gì đấy! Ta lúc nào nói không nhớ nàng?"
Diêu Kim Hoa nhăn nhó, làm nũng, ngửa đầu hỏi hắn: "Vậy tối nay chàng có rời đi không?"
"Không đi. Nhanh đi rửa mặt, xem nàng khóc xấu như con mèo, khó coi chết đi được." Lâm Phong cười nói.
Diêu Kim Hoa bĩu môi, đập hắn một cái: "Chàng còn nói chàng không chê ta, chàng chính là chê ta không xinh đẹp."
Lâm Phong cười hề hề: "Có ai đẹp mắt lúc khóc sao?"
Diêu Kim Hoa lườm hắn một cái: "Vậy chàng giúp ta đi múc nước đi!"
Lâm Phong cười cười, đi ra ngoài múc nước, Diêu Kim Hoa vội vàng móc ngân phiếu trong ngực ra nhét dưới gối, nghĩ nghĩ thấy không an toàn, lại lấy ra nhét xuống dưới đệm giường.
"Kim Hoa, nước nóng đây, mới mở cửa ra liền gặp tiểu nhị đưa nước nóng." Đang lúc này, Lâm Phong đẩy cửa đi vào.
Diêu Kim Hoa run tay, tấm ngân phiếu rơi trên mặt đất. Lâm Phong nhìn thấy Diêu Kim Hoa lén lén lút lút, trong lòng rung lên, nhìn lại tờ giấy trên mặt đất, sắc mặt Lâm Phong tối đi: "Đây là cái gì?"
Diêu Kim Hoa vội vàng nhặt lên, nắm trong lòng bàn tay, nói quanh co: "Không, không có gì..."
Lâm Phong để ấm nước xuống, bước tới phía trước, vươn tay: "Đưa cho ta xem."
Diêu Kim Hoa lầu bầu: "Có gì đâu."
"Lấy ra!" Lâm Phong trầm giọng quát lên.
Diêu Kim Hoa run lên, lui về sau hai bước, giấu tấm ngân phiếu ra phía sau. Lâm Phong lật ngược người cô ta lại, bắt lấy tay cô ta, muốn gỡ ngón tay ra.
"Ái... Chàng làm gì vậy? Nhẹ chút nhẹ chút, tay ta gẫy mất..." Diêu Kim Hoa kêu đau.
Lâm Phong lấy tờ giấy trong tay cô ta ra, vừa nhìn là một tờ ngân phiếu trị giá một ngàn lượng, nhất thời xanh mặt. Đẩy cô ta ra, mở gối, đệm giường, dưới đệm giường còn có vài tờ, cầm lên khẽ đếm, đều là một vạn lượng.
Lâm Phong cầm lấy một chồng ngân phiếu, lạnh giọng chất vấn: "Ở đâu ra?"
Diêu Kim Hoa vội la lên: "Lâm Phong, chàng nghe ta giải thích! Ta thật sự không hỏi cha chồng muốn tiền, là ông ấy tự cho, ta không thể làm gì khác hơn là trước mắt nhận lấy, nghĩ tới ngày mai đi trả lại cho ông ấy..."
"Diêu Kim Hoa, cô còn muốn gạt ta?" Lâm Phong dùng sức đẩy cô ta ra, như gió lốc hướng ra khỏi phòng.
Diêu Kim Hoa ngơ ngác nhìn cửa phòng, một lúc lâu mới co quắp ngồi dưới đất gào khóc: "Ta làm nên chuyện gì mà gặp phải kẻ bất lực không có đầu óc như vậy..."
Lâm Phong lao ra khỏi khách sạn, nhảy lên ngựa, chạy thẳng tới phủ Tướng quân. Gió ở bên tai kêu khóc, lửa giận ở trong lòng thiêu đốt, nếu như tối nay hắn không tìm ra chuyện này, hẳn là hắn đã u mê bị lão già kia lừa, chuyện này hắn sao chịu nổi. Trong phủ Tướng quân, Phùng Thị ở dưới đèn không yên lòng thêu thùa, Lâm Trí Viễn ở trên ghế dựa xem sách nhà binh. Phùng Thị nhìn mấy lần, muốn nói lại thôi.
Lâm Trí Viễn nhẹ cười nói: "Có lời gì cứ nói đi. Nghẹn nhiều khó chịu."
Phùng Thị đặt khung thêu xuống, uyển chuyển nói: "Lão gia, vì sao ngài cho Kim Hoa nhiều bạc như vậy?"
Lâm Trí Viễn liếc nàng một cái, nhàn nhã nói: "Làm sao? Nàng đau lòng?"
Phùng Thị nói: "Lão gia nghĩ vậy là quá coi thường thiếp thân rồi, nhà chúng ta mặc dù không thể nói của cải phong hậu nhưng cũng không phải thiếu thốn, thiếp thân không phải đau lòng chuyện tiền bạc, nếu lão gia cùng Lâm Phong đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, cho dù ngài cấp cho bao nhiêu, thiếp thân cũng không ý kiến, cho thiếu, thiếp thân còn không vui kia! Nhưng vấn đề là, Diêu Kim Hoa nói rõ là gạt Lâm Phong cùng Lâm Lan tới muốn bạc, vạn nhất sau này Lâm Phong biết rồi, không biết sẽ nghĩ như thế nào."
Lâm Trí Viễn lơ đễnh, cười nói: "Nhưng con dâu tới cửa đòi, ta có thể không cho sao? Dù sao tương lai những đồ này của ta đều là cho hài tử mấy người."
"Nói không phải là nói như vậy, lão gia có hảo tâm, chỉ sợ người ta không lĩnh tình, ngược lại trách cứ lão gia." Phùng Thị nói.
"Ta không trông cậy vào Phong Nhi lĩnh tình, cho nó là điều bình thường, Lan Nhi có thể cho nó một tòa nhà, ta làm cha cho nó ít gia cụ, có gì lớn sao?" Lâm Trí Viễn thản nhiên nói.
Phùng Thị buồn bực thở dài: "Ngài vẫn trông cậy vào Diêu Kim Hoa có thể giấu diếm chuyện này sao, nếu Lâm Phong biết, nhất định đem bạc trả lại."
Vừa mới dứt lời, bên ngoài Mạt Nhi bẩm báo: "Đại thiếu gia tới, đang chờ ở tiền sảnh."
Lâm Trí Viễn ngồi bật dậy, cùng Phùng Thị hai mặt nhìn nhau. P
hùng Thị bĩu môi: "Đây không phải là thiếp thân khai ra."
Lâm Trí Viễn vội xuống ghế, đi giầy: "Ta đi xem một chút."
Nói xong mở cửa đi ra ngoài. Phùng Thị lắc đầu thở dài, Diêu Kim Hoa này cũng quá vô dụng. Lâm Trí Viễn chạy tới tiền sảnh, thấy Lâm Phong dựa vào một cây cột ở đó, mặt như che sương, trong lòng Lâm Trí Viễn không khỏi chột dạ, chẳng lẽ Phùng Thị nói trúng?
"Phong Nhi, làm sao đã trễ thế này còn tới đây, có chuyện gì sao?" Lâm Trí Viễn cười ôn hòa đi tới.
Lâm Phong mặt không chút thay đổi móc tấm ngân phiếu trong ngực ra vỗ lên bàn trà: "Đây là một vạn lượng, ngài kiểm lại đi."
Nụ cười Lâm Trí Viễn cứng đờ, chỉ vào ngân phiếu ra vẻ mờ mịt hỏi: "Đây là..."
"Tại hạ cùng với Tướng quân đại nhân không quen không biết, không dám khiến Tướng quân đại nhân tốn kém, những thứ ngân phiếu này trả lại cho Tướng quân đại nhân."
Lâm Phong nói xong rời đi, Lâm Trí Viễn kéo tay hắn lại, khép nép nói: "Phong Nhi, con cần gì nói lời tuyệt tình như vậy... chuyện trước kia là cha không đúng, cha đã biết sai lầm rồi, người không phải thánh hiền, Phong Nhi không thể cho cha một cơ hội đền bù, chuộc lỗi sao?"
Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng nhìn phía trước, thanh âm như băng lạnh: "Ta không cần đền bù, ngài muốn chuộc tội thì đi gặp mẹ ta!"
"Phong Nhi, rốt cuộc con muốn cha làm thế nào, con mới bằng lòng tha thứ cho cha?" Lâm Trí Viễn cơ hồ là cầu khẩn.
Lâm Phong quay đầu, nhìn thẳng Lâm Trí Viễn, mặt mũi bình tĩnh không mang theo một tia tình cảm, gằn từng chữ nói: "Trừ phi mẹ ta sống lại."
Lâm Trí Viễn vô lực, buồn bã nói: "Phong Nhi, con thật muốn tuyệt tình như vậy sao?"
Lâm Phong thần sắc kiên nghị, gạt tay Lâm Trí Viễn, bước nhanh mà rời đi. Lâm Trí Viễn nhìn ngân phiếu trên bàn trà, tức giận một cước đạp lật cái bàn, nước trà văng khắp nơi, vụn gỗ cùng mảnh sứ vỡ tán đầy đất. Lâm Phong ra khỏi phủ Tướng quân, nhìn trên đỉnh đầu, trời đêm đen tối, trong lòng buồn khổ vô hạn, xem ra, đem Kim Hoa đến kinh thành là một quyết định sai lầm, nhưng nếu đuổi mẫu tử Kim Hoa về Phong An, lại sợ Hàm Nhi bị Kim Hoa dạy hư, nếu chia rẽ mẫu tử Kim Hoa, hắn không đành lòng. Cứ nghĩ là, bản thân xông ra một phen quan trường, có thể cho mẫu tử Kim Hoa một cuộc sống hạnh phúc, giống trước đây, sống đơn giản, nhưng trải qua những ngày này, xem Kim Hoa làm đủ trò, hắn thật rất mờ mịt, hắn và Kim Hoa không thể trở về như trước kia nữa rồi, là hắn thay lòng sao? Kim Hoa vẫn như thế, tham tiền, khoa trương, ương ngạnh, từ lúc vào nhà, luôn ầm ĩ với mẹ và muội tử, một ngày ba trận ầm ĩ nhỏ, ba ngày một trận lớn, nếu không phải Kim Hoa, mẹ cũng sẽ không rời nhân thế sớm như vậy...
Nhưng khi đó, hắn cũng nhịn đó thôi? Tại sao hiện tại không cách nào nhịn được nữa? Thật khó có thể chịu được! Nghĩ phải nhìn khuôn mặt tham lam của Kim Hoa, hắn nhịn không được sinh lòng chán ghét, thấy Kim Hoa khóc lóc om sòm liền không nhịn được muốn đánh người, thật là bởi vì hắn đã thay đổi sao?
Lâm Phong dắt ngựa chẳng có mục đích đi trên đường, rất lâu sau đó, mới phát hiện mình đứng ở trước cửa Lý phủ. Lúc này muội tử cùng muội phu hẳn là đã ngủ rồi! Hắn nên đi chỗ nào? Đột nhiên phát hiện, muốn tìm một người nói chuyện cũng không tìm được, thật đúng là bi ai! Xoay người rời Lý phủ, Lâm Phong bất tri bất giác tiêu sái đến Hồi Xuân Đường, ngẩng đầu nhìn tấm biển trong gió đêm, lại thêm mấy phần đìu hiu.
"A? Đây không phải là Lâm Phong sao?" Một người cất giọng hỏi.
Lâm Phong quay đầu nhìn lại, là Mạc Tử Du.
"Thật sự là anh sao! Lâm Phong, làm sao anh lại đứng ngẩn người chỗ này? Nào, đi vào đây, ta cùng nhị sư huynh đang hoàn thuốc, vừa giải lao, định uống chút rượu ngon, đi nào, đi uống rượu với nhau." Mạc Tử Du quơ quơ hai bầu rượu trong tay, nhiệt tình lôi Lâm Phong đi.